Ngũ Dũng đang nói chuyện với Đường Nhất Bạch thì nhìn thấy Viên sư thái đi ngang qua bọn họ. Viên sư thái nhìn thấy Đường Nhất Bạch thì gật đầu với anh: “Hôm nay Nhất Bạch phát huy rất khá.”
Đường Nhất Bạch khiêm tốn hơi cúi đầu: “Cảm ơn Viên sư thái.”
Ngũ Dũng đắc ý, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng đắc ý, ông hỏi Viên sư thái: “Sao nào, có phục không? Đứa nhỏ là Ngũ Dũng tôi dạy mới là cá chuồn của châu Á! Nói không chứng tiếp theo trở thành quán quân Olympic đấy.”
Viên sư thái mỉm cười, khí định thần nhần nói với Đường Nhất Bạch: “Nếu cậu theo tôi thì sẽ sớm thành vô địch thế giới. Sao, có hứng thú không?”
Mặt Ngũ Dũng tối sầm lại: “Có ai ᴆục khoét nền tảng thế không hả, bà coi tôi ૮ɦếƭ rồi sao?”
Đường Nhất Bạch biết rõ Viên sư thái đang nói giỡn với anh, anh cười nói: “Viên sư thái, chỉ một anh Phong đã đủ làm cô nhức đầu rồi, em sẽ không gây thêm phiền toái cho cô.”
“Cũng đúng.” Viên sư thái gật đầu, nhẹ lướt qua.
Từ đầu đến cuối bà đều không nhìn Ngũ Dũng.
Không đếm xỉa tới càng làm đối thủ khó chịu hơn là đối chọi gay gắt,
Ngũ Dũng rất tức giận, Đường Nhất Bạch cảm giác như những cái râu ngắn ngủn của ông cũng rung lên. Ngũ Dũng chỉ vào bóng lưng Viên sư thái: “Cái người này, người này....”
“Ngũ tổng quản, thầy yên tâm đi, em sẽ vĩnh viễn đi theo thầy.” Đường Nhất Bạch vội vàng an ủi ông: “Nhưng mà em nói thật, thầy không phải đối thủ của Viên sư thái đâu....”
Viên sư thái rất đặc biệt. Năm nay bà đã bốn mươi ba tuổi, đến nay vẫn chưa lập gia đình, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn về ngoài giống như một người phụ nữ dịu dàng thân thiện, nhưng trên thực tế trong người bà ẩn chưa một con Godzilla. Đường Nhất Bạch tận mắt thấy Viên sư thái đánh Kỳ Duệ Phong. Lần đó Kỳ Duệ Phong làm một chuyện rất ngốc, Viên sư thái nổi giận muốn đánh anh một cái, kết quả rất lúng túng, cuối cùng Kỳ Duệ Phong ngồi chồm hổm trên mặt đất để Viên sư thái đánh... Bây giờ nhớ lại vẫn thấy thê thảm, lúc đây Đường Nhất Bạch nhanh chóng trốn đi.
Nếu như trong ký ức của bạn tốt có chuyện gì không dám nhớ lại, lảng tránh vĩnh viễn không động tới là một lựa chọn tốt hơn an ủi,
So với Viên sư thái, Ngũ tổng quản dù nhìn rất đáng sợ nhưng cho tới giờ ông không hề đánh anh. Chỉ bằng điểm này, Đường Nhất Bạch tin rằng Ngũ tổng quản không phải là đối thủ của Viên sư thái, ông không đủ hung ác.
Ngũ Dũng còn muốn châm chọc Viên sư thái, nhưng mà bà cũng đi rồi, ông còn châm chọc sau lưng bà với một người trẻ tuổi, có vẻ như ông rất sợ, vì vậy ông khoát tay một cái, thôi cho qua.
Đường Nhất Bạch do dự nói: “Ngũ tổng quản, ngày mai em muốn về nhà một chuyên, hết nghi lễ bế mạc em có thể về không?”
“Trong nhà có chuyện sao?”
“Không phải.” Đường Nhất Bạch lắc đầu: “Đã lâu rồi em không về nhà, hơn nữa gần đây mẹ cũng không gọi điện thoại mắng em, điều này không hề giống tác phong của bà ấy, em lo rằng bà ấy lại đang chuẩn bị chiêu gì đó để trị em...”
Ngũ Dũng hết chỗ nói: “Vậy thì về đi, cũng không cần tham gia nghi lễ bế mạc đâu, chạy tới chạy lui sẽ rất phiền toái, tôi sẽ nói nói với đội.”
Đường Nhất Bạch rất vui vẻ: “Cảm ơn Ngũ tổng quản.”
“Chuyện phỏng vấn thì tự mình chọn, tôi cũng kệ cậu. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì trong lòng cậu đều biết.”
“Vâng.”
Ngũ Dũng nghĩ nghĩ rồi cũng không có lời nhắn gì. So với các vận động viên khác thì Đường Nhất Bạch làm cho người ta vô cùng an tâm. Thật ra Ngũ Dũng rất hâm mộ Viên sư thái, bởi vì đứa nhỏ Kỳ Duệ Phong kia mỗi ngày đều bày trò, vận động viên không tốt thì huấn luyện viên mới có cảm giác mình cần thiết, đây là giá trị của bọn họ. Đường Nhất Bạch thì sao? Thằng nhóc này trưởng thành sớm, tâm lý rất vững, có đôi khi huấn luyện viên như ông còn cần thằng nhóc này phân tích tình huống, mẹ nó...
Buổi tối, Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong ngồi xe về khách sạn. Hôm nay Kỳ Duệ Phong không có trận đấu, ngồi trên khán đài xem, cổ vũ cho các đồng đội. Lúc anh nhìn thấy Đường Nhất Bạch thì đánh mạnh một quyền: “Bơi tốt lắm!”
Đường Nhất Bạch cười cười, hôm nay anh nhận được lời đánh giá này rất nhiều.
Trong xe rất tối, hai người ngồi cạnh nhau, Đường Nhất Bạch nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Thành phố Q là một thành phố biển mới, xây dựng thành phố trẻ hóa, con đường rộng lớn, những tòa nhà cao tầng. Những cột đèn đường tản ra những tia sáng vàng nhạt, như từng viên trân châu màu vàng di động, làm cả thành phố thêm lung linh hơn. Qua ánh đèn cuối cùng là một mảnh hỗn độn mênh ௱ôЛƓ tối như mực, giống như một cái động tối của không gian, nhìn qua nơi đó khiến con người sợ hãi.
Đó là biển rộng. Biển rộng bao dung hết thảy, cũng cắn nuốt hết thảy.
Kỳ Duệ Phong đột nhiên hỏi: “Cậu đã từng thấy biển chưa?”
“Đã từng.”
“Ở nơi nào?”
“Hậu Hải.”
(Hậu Hải là một bộ phận tạo thành Thập Sát Hải, do ba khối mặt nước Tiền Hải, Hậu Hải và Tam Hải tạp thành Thập Sát Hải. Bởi vì bị trùng với “tiền tam hải” là Bắc Hải, Trung Hải và Nam Hải cho nên bị gọi là “hậu tam hải”. Đây là vùng nước cổ của thành Bắc Kinh trong thời kỳ 700 trước. Hậu Hải từng được xưng là “Hải Cảng cổ của Bắc Kinh”. Hậu Hải còn là nơi du ngoạn nghỉ mát nổi tiếng ở Bắc Kinh)
“Cút.”
Đường Nhất Bạch cười cười. Anh xoay người, đôi mắt hoàn toàn nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Những màu sắc mê người lướt qua trước mắt, chỉ không thay đổi mà mặt biển trầm mặc mà kiên định.
Anh không nói dỗi, anh đã từng thấy biển. Hơn ba năm trước, cũng là thành phố này. Anh đi vào thành phố này mang theo một tờ giấy phạt, một cái chân bị thương, cả một bụng đầy oan ức và mê mang. Anh nghĩ thầm, từ bảy tuổi đến mười tám tuổi, anh bơi trong nước mười một năm nhưng chưa từng thấy biển, đó là một sự tiếc nuối vô cùng. Cho nên anh nghĩ, lúc khát vọng sắp mất thì anh đi nhìn biển, nhìn mặt nước rộng lớn nhất thiên hạ.
Đó là tình hình thế nào? Mặt nước mênh ௱ôЛƓ bát ngát chiếm hết không trung, ai thấy đều chìm vào đó. Tiếng sóng biển gào thét giống như con thú lớn không ngừng đập vào bờ biển, tầng tầng lớp lớp, xoáy lên ngàn bọt sóng.
Sóng biển như vỗ vào trái tim anh.
Anh nghĩ thầm, vì sao mình lại tin vào vận mệnh vô nghĩa đó? Mạng của mình, vận mệnh của mình đều nắm trong tay mình. Mình đã té ngã thì lại có thể đứng lên. Đón nhận tất cả, bao dung tất cả thì mới có thể chiến thắng tất cả. Trên đời này hoàn toàn không có xiềng xích gì, mà tất cả xiềng xích đều là tự mình khóa lấy lòng mình. Mình muốn có gì thì tự đi giành lấy, mình không tin mình không lấy được!
Trên đường đời, cực khổ giống như tầng tầng lớp lớp những con quái thú, không có gì kỳ lạ quý hiếm. Nếu như bạn gặp phải nó, giơ kiếm chém là được rồi.
Ngày xưa tâm tình kích động, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ còn lạnh nhạt. Đường Nhất Bạch nhìn qua mảnh hắc ám, yên lặng suy nghĩ, nhất định lần sau anh phải bơi thoải mái trong biển một chút.
Đột nhiên Kỳ Duệ Phong nói: “Hôm nay anh nhìn thấy Vân Đóa cổ vũ cho cậu đấy.”
“Thật sao?” Anh đổi về tư thế dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn Kỳ Duệ Phong.
“Ừ, cô ấy nhảy rất cao, giống hệt con nhỏ nhỏ, nhìn rất ngốc.” Kỳ Duệ Phong nói xong, nhẹ nhàng cong môi, bộ dạng chẳng thèm ngó ngàng tới nhưng lại mang theo vui vẻ: “Anh đã quay lại rồi.”
“Em xem một chút.”
Kỳ Duệ Phong mở một cái máy tính bảng cầm tay. Bởi vì gần đây biểu hiện của Kỳ Duệ Phong không tệ nên Viên sư thái cho phép anh chơi hai ngày. Vừa rồi Kỳ Duệ Phong ở trong thính phòng đã chơi đua xe một lúc lâu, cảm giác quả thực rất ngốc.
Anh tìm được folder lưu video, bắt đầu phát cho Đường Nhất Bạch nhìn.
Video quay từ động tác chuẩn bị bắt đầu của Đường Nhất Bạch, rõ ràng mục đích ban đầu của Kỳ Duệ Phong không phải là Vân Đóa. Màn ảnh dừng lại trong bể bơi một lát rồi đảo một vòng quanh khán đài, đảo qua khu truyền thông thì hình ảnh lại quay trở về.
Sau đó là giọng nói của Kỳ Duệ Phong: “Hả, đây không phải là em gái trứng sao?”
Đường Nhất Bạch nhíu mày: “Anh đã đồng ý với em sẽ không gọi cô ấy là em gái trứng nữa.”
Kỳ Duệ Phong nói lảng sang chuyện khác: “Câm miệng xem tiếp đi.”
Sau đó hình ảnh vẫn dừng lại trên người Vân Đóa. Đường Nhất Bạch thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô vừa hô vừa nhảy, bởi vì khoảng cách quá xa nên trên cơ bản không nghe thấy cô đang nói gì, ngược lại giọng của Kỳ Duệ Phong lại rất rõ: “Ha ha ha, thật là ngốc quá!”
Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn chằm chằm vào bóng người cô, cười nhẹ. Ánh sáng màn hình nhàn nhạt chiếu rọi, dường như đôi mắt xinh đẹp như bóng đêm của anh khẽ tỏa ra sự dịu dàng.
Video clip nhanh chóng hết. Đường Nhất Bạch nhìn Kỳ Duệ Phong rút máy lại thì nói: “Anh gửi cho em một bản.”
“Được.”
“Sau đó xóa đi.”
“Vì sao chứ?”
“Anh không xóa thì Viên sư thái cũng sẽ xóa đi, sau khi xóa còn có thể càu nhàu nói anh.”
Kỳ Duệ Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy Đường Nhất Bạch nói có lý. Anh gật đầu: “Được.” Anh đột nhiên có chút đắc ý: “Đây là vết đen trong cuộc sống của Vân Đóa, anh cũng phải lưu một phần.
Sáng hôm sau Đường Nhất Bạch về nhà. Hôm nay đúng là chủ nhật, anh còn muốn cho ba mẹ tin vui. Ai ngờ về nhà xem xét thì chẳng có ai cả, trong nhà chỉ có một con chó.
Nhị Bạch ở nhà rất tịch mịch, nó nghe thấy có người tới thì rất vui vẻ, ngậm đôi dép lê chạy tới cửa...
Đường Nhất Bạch phát hiện Nhị Bạch đã có tiền đồ hơn, còn biết lấy dép lê cho củ nhân, trước kia dép lê chỉ là đồ để mài răng của nó. Anh tính vỗ đầu khen nó, nhưng mà nhìn đôi dép này, anh có chút ...
Đây là một đôi dép bông màu trắng nhạt, có lẽ lớn cỡ một bàn tay của Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch khi*p sợ nhìn đôi dép bông kia. Chẳng lẽ mẹ anh muốn hồi xuân sao? Sao lại đi những đồ mà thiếu nữ thích như vậy?
Anh kính sợ cất kỹ đôi dép lên này, tìm giày của mình thay.
Anh đi một vòng quanh nhà, rồi xác định ba mẹ không có ở nhà. Anh đi về căn phòng của mình, định nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ phòng của anh đã bị khóa.
Ha ha, may mà mình đã có chuẩn bị từ trước.
Đường Nhất Bạch lấy chìa khóa ra, khi tiếng mở khóa nhẹ nhàng vang lên, anh đẩy cửa đi vào.
Sau đó anh nhanh chóng lui ra.
Đường Nhất Bạch hoảng hốt một chút, sau đó là mê mang, rồi lâm vào trong nghi ngờ, vừa rồi là phòng của anh sao? Chắc là đúng mà. Anh sẽ không đi nhầm cửa... Anh lại cúi đầu nhìn con husky nằm bên cạnh, chắc chắn là anh không đi nhầm nhà.
Anh lại đi vào phòng lần nữa.
Căn phòng kia, nói thế nào nhỉ. Giống như một củ khoai nướng đột nhiên biến thành một món điểm tâm nhỏ xinh đẹp. Áp – phích trên tường đã không còn, thay vào đó là một bộ bức tranh phong cảnh, màu sắc sáng rực tươi đẹp. Trên bàn sách bày một đống sách, còn có một chậu câu nhỏ, trên tường có đóng một bộ giá sách, trên kệ bày sách và một vài đồ thủ công. Gia giường và vỏ chăn thì không đổi, nhưng mà trên giường có thêm một con gấu Pooh khổng lồ. Anh kéo tủ quần áo ra, trên cửa dán một bức tranh gấu mèo ngây thơ.
Anh đi về phía ban công.
Rèm cửa cũng đã được đổi, đổi thành rèm lụa viền ren hai lớp màu xanh nhạt nhẹ nhàng bay. Trời ạ, viền ren!
Đường Nhất Bạch có chút đau đầu. Chẳng lẽ đây chính là cách mà mẹ anh trị anh sao? Trang trí căn phòng của anh thành phòng ngủ của một cô gái? Viền ren sao, nhìn đúng là bị hù....
Anh không muốn nhìn viền ren nhiều như vậy, anh kéo rèm ra.
Trên cây phơi đồ có trẹo một cái giá kẹp tròn, trên kẹp có treo những cái tất hình hoạt hình và một cái... áo иgự¢.
Áo иgự¢, màu hồng nhạt, thêu hình đóa hoa, viền ren.
“Khụ.” Anh vội vàng kéo rèm lại, khuôn mặt hơi nóng lên.
Bây giờ anh không thể suy nghĩ tốt được, vì vây anh nhanh chóng gọi điện thoại cho ba.
“Ba, có phải nhà mình có người thân đến chơi không?”
“Không, con trai, con nghĩ quá nhiều rồi.” Ba anh đáp.
“Vậy tại sao phòng của con...”
“À, phòng đó mẹ con cho người ta thuê rồi. Chờ một chút, con thấy được phòng đó rồi hả? Mau đi ra, đó là phòng của người khác.”
... Mẹ nó!
Đường Nhất Bạch có một loại cảm xúc muốn đấm tường.
Anh đi ra khỏi phòng, hỏi: “Tại sao phải cho thuê chứ? Nhà mình rất thiếu tiền sao...”
“Không thiếu tiền, mẹ con nói tiền thuê để mua đồ ăn vặt cho Nhị Bạch.”
“...” Đường Nhất Bạch cắn răng, phàn nàn: “Rốt cục con với Nhị Bạch thì ai mới là con đẻ của mẹ thế.”
Trong điện thoại di động truyền tới tiếng mẹ anh: “Con cứ nói đi? Mỗi ngày Nhị Bạch đều đi bộ cùng mẹ, con thì ba tháng mới thấy mặt một lần. Phòng đó con không ở thì có rất nhiều người muốn ở.”
“Mẹ...”
Ba anh nói: “Bây giờ ba mẹ sẽ về, có chuyện gì thì về nhà nói.”