Khiết nhi bị kéo vào một gian phòng khách tiếp nối với nhà chính, bình thường là nơi dùng để tổ chức những bữa tiệc trà chiều, nhưng bởi vì người nào đó không có thói quen này, nhà lại càng không có nữ chủ nhân, nên để trống không dùng.
Nhưng người hầu vẫn làm tròn bổn phận thường xuyên quét dọn nên bên trong không nhiễm một hạt bụi, bình hoa trên bàn uống trà còn cắm một bó hoa màu hồng đào tỏa ra hương thơm trong không khí, xao động lòng người.
"Buông! Anh làm tôi đau!" Khiết nhi bị quăng trên ghế sô pha nhung có trang trí họa tiết nổi, chống đỡ bằng tay, đau đến khóe mắt nổi lên ánh nước mỏng manh.
Simon âm trầm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu xanh tràn ngập gió lốc, nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của cô cùng Taylor, hắn tức giận đến mức muốn bẻ gãy cổ hai người!
"Cô yêu gã khốn kia sao? Trả lời tôi!" Sự lạnh lùng cao ngạo thường ngày đã không còn, thay vào đó, hắn nóng nảy như một quả bom sắp nổ, vừa mở miệng liền đem người đối diện nổ tan xương nát thịt.
Khiết nhi tự nhận là mình lả người có tính tình tốt, nhưng khi bị hắn gầm một tiếng như thế, hơn nữa trước đó đã từng vũ nhục cô, làm cô cảm thấy thật sự là không cần phải cho tên bại hoại này xem sắc mặt tốt.
Thế là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hất cao, trợn mắt lạnh lùng nhìn hắn."Anh là nói TayLor sao?"
TayLor? Cô gọi tên thật đúng là thân thiết! Cô mới đem đêm đầu tiên cho hắn không bao lâu, chỉ chớp mắt là có thể yêu một người đàn ông khác?
Giờ này khắc này, Simon đố kị gần như là phát cuồng!
Sau đó, thật không đúng lúc, Khiết nhi lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa cháy: "Đúng vậy, tôi thích TayLor, anh ấy và tôi đều giống nhau, đều là người làm vườn nhỏ nhặt không đáng kể, không cần phải lo lắng vấn đề mình có tư cách hay không, chúng tôi có thể sóng vai mà ngồi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dắt tay..."
Cô nói một tràng "Cùng nhau", một lát sau, người đàn ông trước mặt cô gầm nhẹ một tiếng, xiết chặt người cô, cái lưỡi nóng đánh phá, xuyên nhập vào khoang miệng của cô, lướt qua hàm răng, tìm được cái lưỡi thơm mềm, khát khao ʍúŧ.
"Không... ưm..." Cô muốn kháng cự, hai tay chống đẩy иgự¢ hắn, làm đủ loại phản ứng nhưng lại càng bắt buộc hắn tăng thêm lực đạo xâm lược.
Lưỡi người đàn ông cuốn ʍúŧ, quấn quít lấy cô, vui vẻ hút nước bọt của cô, linh hoạt lướt qua từng chút một, lướt qua hình dạng của môi cô, lẻn vào bên trong, thưởng thức mỗi một tấc môi thịt mềm mại.
Miệng lưỡi cô ngọt đến ૮ɦếƭ đi được! иgự¢ Simon chấn động, cảm thấy cơn bệnh phát cuồng mấy ngày nay của mình như lấy đạt được giải dược, khỏi ngay lập tức!
Gần đây, hở động một chút là bàn tay hắn sẽ nắm chặt thành quyền, bây giờ cuối cùng cũng có thể thư giãn, duỗi ra năm ngón tay thon dài, đè lên, âu yếm vuốt ve chỗ mềm mại đẫy đà, chỉ cách một lớp vải.
Từ trong chỗ sâu ở cổ họng Simon tràn ra một tiếng ՐêՈ Րỉ.
Một luồng khoái cảm tê dại tản ra, Khiết nhi có thể cảm giác được ภђũ ђ๏ค ở bên dưới lớp vải dần dần đứng thẳng, căng ra khi hắn càng tăng thêm lực đạo vuốt ve, làm cô xấu hổ nhắm chặt hai mắt.
"Không!" Cô đột nhiên lui về sau, dùng hai tay đánh vào иgự¢ hắn, hai gò má đỏ hồng còn đỏ rực hơn cả đóa hoa hồng trên bàn uống trà
Simon nhìn cô chằm chằm, như một con sư tử đang hưởng thụ bữa tiệc lớn thì bị cắt đứt giữa chừng, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo khiến người đối diện cũng cảm thấy lạnh theo.
"Tôi rất xác định, trên người anh không hề có chút cảm giác say nào, anh không uống say thần trí cũng không hề mơ hồ, vậy anh hẳn còn nhớ ra tôi là ai chứ?" Cô tự giễu nói."Tôi là người hầu, không có tư cách cùng anh ngồi cùng bàn ăn cơm, anh có chắc mình muốn tiếp tục không?"
Cảm xúc của Simon lại nóng nảy, biết rõ không nên chạm vào cô, nhưng thật sự hắn nhịn không được, Dụς ∀ọηg đối với cô quá mạnh mẽ, hắn hoàn toàn không có sức kháng cự, mâu thuẫn này đang cao trào khiến cho hắn rất muốn Gi*t người.
"Tôi nghĩ anh hẳn là đã nhớ ra rồi..." Ánh mắt Khiết nhi khẽ lướt qua cái gì đó đang căng phồng giữa hai chân hắn thì nhanh chóng dời đi lập tức, cắn cắn môi, nói: "Tôi đi tìm Owen, anh ấy là hầu nam thân cận bên người anh, tôi nghĩ anh ấy sẽ biết nên đi đâu giúp anh tìm về người phụ nữ đủ tư cách."
Khiết nhi ra vẻ muốn đứng dậy, bỗng nhiên, Simon lấn người mà đến, đem cô đè trở về trên sô pha mềm mại.
Thân hình nam tính nóng bỏng dính sát vào y phục, đốt cháy nhiệt độ cơ thể của cô, làm cô cảm thấy chính mình giống như bị vây quanh bởi một đám lửa đang bùng cháy, ý định chạy trốn rất có khả năng bị đốt thành một đống tro tàn.
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Tiếng nói cô như sắp phát khóc, trong mắt lấp lánh ánh nước muốn rơi xuống, hàm răng không tự chủ mà cắn môi.
"Tôi muốn em." Ánh mắt của hắn chuyển sang âm trầm, hô hấp dồn dập, bộ иgự¢ rắn chắn đè ép vào bộ иgự¢ phập phồng kịch liệt của cô, cọ xát như có như không, ngọn lửa tình dục gần như bùng nổ.
"Tôi tránh anh như thế còn chưa đủ xa sao? Anh căn bản không muốn tôi, anh chỉ cần một đối tượng để phát tiết Dụς ∀ọηg, thật xin lỗi, tôi không phải, cũng không có đủ tư cách, tôi cũng không muốn làm một món đồ chơi của anh."
Nghẹn ngào nói xong, cô khóc nức nở, nước mắt dính ướt lông mi, hai gò má mềm mại bị nước mắt rơi lã chã che kín.
иgự¢ hắn như bị ai Ϧóþ chặt, không ngừng cúi đầu hôn lên những giọt lệ rơi.
"Khiết nhi... Đừng khóc..." Phong cách cao ngạo phút chốc tan rã, trái tim cứng như đá của hắn bỗng mềm mại một cách lạ thường, hai tay nâng lên chạm vào gương mặt đẫm lệ của cô, tỉ mỉ hôn như mưa lên đó.
"Tôi không phải là món đồ chơi của anh..." Cô nức nở lên án.
Cô không nói, hắn cũng không muốn biết rõ ràng cảm giác trỗi dậy trong иgự¢ mình giờ phút này là cái gì, trong lòng chỉ muốn mãnh liệt yêu cô.
Hắn nhẹ nhàng liếm hôn cô, đem những giọt lệ đọng trên khóe mắt liếm khô, rồi mới hôn qua hai má, đầu lưỡi thăm dò vào cặp môi thơm hé mở, từng chút từng chút một thức tỉnh lại Dụς ∀ọηg trong người cô.
Bàn tay to vuốt ve ở trên độ cong mê người trước иgự¢ cô, đẩy ra cổ áo ren, ngón tay lẻn vào giữa hai ✓ú đầy đặn, ở khe rãnh khẽ phất nhẹ như lông chim.
" Ừm..." Cô rên khẽ một tiếng, thân mình mềm mại như bùn, đôi bàn tay trắng như phấn ghì chặt bả vai hắn dần dần buông ra, hoàn toàn phản bội lý trí, xiết chặt cánh tay cường tráng của hắn giấu ở dưới tay áo.
Lưỡi hắn bắt đầu càn rỡ quấn quanh cô, môi lưỡi bị hút một trận khô cạn, tiết ra ngoài rất nhiều nước bọt, cho tới khi hắn thoáng rời khỏi thì đầu lưỡi hai người xuất hiện một sợi chỉ bạc mong manh mờ ám.
Dụς ∀ọηg cao trào, hắn không kềm chế được xao động, vội vàng kéo quần áo của cô, đôi môi ấm áp dễ chịu một khắc cũng không rời đi hơi thở gấp gáp của cô, càng hút càng kích thích, để cho đầu cô một mảnh mơ hồ, cũng không có cách gì đặt ra câu hỏi.
Không nhịn được kéo váy cô xuống, hắn hơi lùi người về phía sau, ánh mắt sâu thẳm trầm lắng thưởng thức bầu иgự¢ sữa trắng như tuyết không hề che giấu, làn da mịn màng trải qua sự xoa nắn mới vừa rồi, đã nổi lên lớp đỏ ửng xinh đẹp.
đầu v* mềm mại như nụ hoa e ấp, được bao quanh bởi một quầng màu hồng tươi thắm, nụ hoa cứng và đứng sừng sững, hắn vươn một ngón tay ra trêu chọc nó, kẹp lấy nó, xoay quanh, khẽ 乃úng, kéo....
"Không... Ngô..." Khuôn mặt của cô ừng lên màu hồng của ráng chiều, cái miệng nhỏ nhắn bị ngón tay dài của hắn ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ nhỏ bé yếu ớt.
Ngòn tay dài thô ráp, nhẹ quấy bên trong vòm miệng nhỏ, quấn quanh chiếc lưỡi nóng ấm, tay kia lại sử dụng đủ loại kĩ xảo tà ác trên đầu v*, tận tình trêu chọc.
Một luồng sóng sướng khoái lan tỏa toàn thân, cô khó chịu uốn éo người, đôi mắt lung linh ánh nước khẽ khép, đầu lưỡi không tự chủ đuổi theo đầu ngón tay của hắn, thậm chí nhẹ ngậm lấy, khẽ ʍúŧ, phát ra tiếng vang chậc chậc.
"Cô gái ngoan, chính là như vậy, lại ngậm sâu thêm một chút." Simon ngưỡng cằm lên, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì tình dục mà có chút ửng hồng, ngón tay dài lại thăm dò sâu hơn vào chiếc miệng nhỏ bé ấm nóng của cô một chút.
Cô ngậm ngón tay dài vào một nửa, giống như bị thôi miên, dùng sức hút, mật cốc hai chân chậm rãi tiết ra xuân thủy, khó có thể tự kiềm chế, ưỡn cong người, dán sát vào vật cứng nóng giữa hai chân hắn. Hạ thân của hai người vẫn luôn dán sát vào nhau, bắt đầu quấn quít nhau.
Cô điên rồi sao? Hay đơn giản bởi vì cô đã quá yêu người đàn ông trước mặt, cho nên đã không còn biết xấu hổ, bày ra biểu hiện dâm đãng thế này?
Khiết nhi vừa trầm sâu vào khoái cảm mà hắn mang đến, vừa âm thầm tự khiển trách bản thân.
Trong thời gian này, Simon cũng không ngừng việc đốt lửa trên thân thể xinh đẹp của cô, đem cô kéo vào sâu bên trong thế giới của khoái cảm.
Hắn khẽ liếm qua khóe miệng của cô, đem nước bọt cô không kịp nuốt xuống liếm sạch, ngón tay liên tục ở trong miệng cô không ngừng ra ra vào vào, một khoái cảm kinh người, từ đầu lưỡi của cô ʍúŧ lấy ngón tay của anh, khuếch tán đến toàn thân.
Đôi môi mỏng khẽ cắn lên người cô, tinh tế liếm từng tấc một, rồi đến gáy, rồi đến xương quai xanh đẹp đẽ, cuối cùng mới ngậm lấy đầu vù đã muốn đứng thẳng.
"A ừ......" Khiết nhi phát ra một tiếng rên thoải mái, vươn đầu ngón tay thon dài, khuôn mặt nhỏ quay qua một bên, vẻ mặt giống như sung sướng cũng giống như đau đớn.
"Thoải mái sao? Cô gái ngoan, em nên như vậy". Simon đem ngón trỏ bỏ trong miệng, đem nước bọt của cô liếm sạch sẽ.
"Không... Không cần..." Đây là sai lầm! Nhớ tới hắn vô tình lúc trước, cô không nên lại theo đuổi anh nữa, cũng không nên buông thả bản thân bị lạc trong đó.
Nghe thấy cô nói không, Simon tức giận nhè nhẹ cầm cằm của cô, cúi đầu vừa hôn vừa làm cho cô ham muốn tới mức nhức nhối, đem cô khó khăn lắm mới tìm về lý trí lại bị quấy rầy.
"Anh sẽ làm em mở miệng nói muốn, Khiết nhi, em nhất định sẽ mở miệng cầu xin anh". Gợi lên một chút cười lạnh giận giữ, anh nheo đôi mắt xanh lại, cắn một ngụm môi dưới đỏ đầy đặn của cô.
Đau đớn cùng sung sướng lẫn lộn, cô ưm một tiếng, đôi mắt như khói nhìn anh, vẻ mặt đáng yêu kia yếu đuối lại dịu dàng, khắp nơi kích thích thú tính hoang dã của hắn.
Bàn tay to thô ráp nôn nóng lại thô lỗ vân vê đùa giỡn ✓ú trắng, đem làn da trắng mịn vuốt ve cầm nắm đến ửng đỏ, ✓ú đầy đặn đã tràn ngập lòng bàn tay, đầu v* đỏ hồng ở trong kẽ tay đựng đứng, dụ dỗ người ta hái.
"Xem này, chúng đếu cứng rồi". Simon cúi gần xuống, đầu lưỡi linh hoạt thò ra, từng chút một quét lên bầu ✓ú, lại xoay thành vòng tròn, ngậm đầu v* mềm mại, nhẹ nhàng cắn ʍúŧ.
"Ư hừ......" Khiết nhi hồn nhiên run lên, hai tay ôm chặt đầu Simon, hai đóa hồng môi lần lượt nở rộ ở trong miệng anh, bầu ✓ú đầy đặn bị vuốt ve đến biến hình, khoái cảm như dòng điện, ngưng tụ giữ hai ✓ú.
"Thoải mái không? Đây chỉ mới bắt đầu thôi". đầu v* anh nhấm nháp ʍúŧ càng ngày càng cứng rắn, ngón cái vuốt nhẹ bên kia, đem ✓ú trắng từng chỗ đều hôn đến trong suốt ẩm ướt.
Khiết nhi bị khoái cảm ђàภђ ђạ, không cách nào khống chế bản thân liên tiếp đẩy người lên, đem bầu ✓ú mềm mại đầy đặn đưa đến bên trong miệng anh hơn nữa.
Anh mạnh bạo và phóng đáng 乃ú, một ngụm ngâm hơn phân nữa bầu ✓ú nở nang, đầu lưỡi khẽ 乃úng ở trên đầu vù, rồi lại chầm chậm nhả ra, không ngừng lặp lại động tác này khiêu khích cô.
"A a... Không... Không cần..." Cô lắc nhẹ đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cảm thấy có nhiều ẩm ướt từ giữa chân chảy ra, nhanh chóng khiến người ta phát điên cảm giác trống rỗng cũng theo đó lên cao.
Nhìn ra cô đang bị Dụς ∀ọηg nắm giữ, anh nhả ra đầu v* ¢ươиg ¢ứиg như hạt đậu, trên mặt thoáng hiện nụ cười xấu xa, đôi mắt màu xanh nhìn ngắm cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, liên tục thở ra gấp gáp quyến rũ.
"Em thật đẹp, để anh xem nơi khác có phải cũng đẹp như thế hay không?" Anh đem váy áo mắc trên eo ௱ôЛƓ của cô kéo đi, mở ra đôi chân trắng cân đối tinh tế, thô lỗ kéo cái quần xuống.
"Simon......... Không........" Cô khó chịu ՐêՈ Րỉ, một chân cong ở trên ghế sa lon, một chân khác ở trên cánh tay anh, nơi ngọt ngào mềm mại hoàn toàn bày ra, bộ lông hơi xoăn ở dưới nhụy hoa non nớt đã sung huyết cứng rắn, ẩm ướt tiết ra cho thấy đã sớm bí mật động tình.
"Đã ướt như thế sao?" Anh hài lòng mỉm cười, ngắt nhụy hoa mềm mại non nớt, dùng ngón tay to ma sát, vân vê.
"A ư....." Cô sung sướng cong lưng lên, toàn thân thẹn thùng đỏ ửng, lại cố gắn cắn môi, cũng không ngăn được nức nở vui sướng.
Đầu ngón tay dùng tốc độ dày vò, chậm rãi đi xuống, ở hai mép cánh hoa mềm mại ửng đỏ vẽ vòng, mỉm cười nhìn nơi đó càng thêm ẩm ướt, run rẩy trào ra.
"Để anh nếm một chút, em vì anh mà chảy ra chất lỏng ngọt ngào bao nhiêu".
Anh từ từ cúi đầu, đầu lưỡi trượt lên xuống mép cánh hoa, sau khi liếm qua một vòng, mới bắt đầu hút lấy ngọt ngào trong suốt kia, càng ngậm chặt hạt mềm nhô lên ở lối vào, trước lấy đầu lưỡi đánh lên, lại dùng sức hút nhấm nháp.
Đầu lưỡi của anh vừa mềm vừa nóng, xuất ra các kỹ xảo tà ác lên đài hoa yếu ớt, vang lên tiếng ʍúŧ chậc chậc, càng cuốn liếm ngọt ngào ở chung quanh huyệt, rồi mới bất ngờ đâm vào nơi miệng huyệt không phòng ngự.
"A - -" Nhiệt độ cơ thể của cô càng ngày càng cao, như có một cây cung sắp gãy trong cơ thể, trước mắt hiện lên một mảnh sáng chói mãnh liệt.
Trong nháy mắt, cô ở trong miệng anh mà đạt đến cao trào lớn nhất
Toàn thân Khiết nhi nhẹ như lông, từ đám mây chầm chậm rơi xuống, thật lâu sau ý thức mới trở về.
Simon rất kiên nhẫn chờ cô, gạt ra mái tóc ngắn lộn xộn trước trán, dẫn lên người cô, hôn miệng cô, để cô nếm được ngọt ngào của mình.
Anh buông một tay, cởi bỏ ҨЦầЛ ŁóŤ của mình, thả ra Dụς ∀ọηg sưng đến phát đau màu đỏ sậm, áp sát cửa vào ẩm ướt trơn trượt.
"Simon....." Cô chìm ở trong dư vị cao trào, hai tay không sức lực đặt lên đầu vai anh, tiếng gọi quyến rũ mềm mại làm cho bụng dưới của anh căng ra, nam tính ngẩng lên để ở cánh hoa, vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề cọ xát qua lại.
"Muốn anh sao?" Anh khẽ ՐêՈ Րỉ hỏi, đôi mắt màu xanh nhìn chăm chú chất lỏng kia tràn ngập khe mật, nghĩ tới khe hẹp khít khao mềm mại của cô, nam tính sưng đỏ để ở lối vào tràn ngập ẩm ướt.
"Không..." Cô đè xuống từng đợt sóng khoái cảm mạnh liệt, khóe mắt ngấn lệ lắc đầu.
"Kẻ lừa đảo nhỏ không thành thực". Ánh mắt anh rét lạnh, đỡ lấy phấn chấn bừng bừng của mình, đưa vào trước cửa thiên đường, đem cánh hoa mềm mại đang co rút tách ra từng chút một, cường tráng ngẩn dài chậm rãi vọt vào trong cánh hoa, đẩy ra ngoài càng nhiều ẩm ướt.
"A a......." Cô bị khoái cảm vui sướng đáng sợ bao phủ, hai tay nắm chặt tay áo của anh, cái miệng nhỏ nhắn ngâm nga mê loạn.
Sau khi hoàn toàn tiến vào, anh lại cố ý thả chậm động tác ra vào, ngược lại là nhẹ nhàng mà di chuyển, lại từ từ rút ra, làm cho cánh hoa khao khát được va chạm cảm thấy trống rỗng khó chịu.
"A...... Cầu xin anh...... Simon". Cô uốn éo thân thể mềm mại, khuôn mặt đỏ hồng đầy thèm khát, đầu v* ¢ươиg ¢ứиg bị anh day ở trên đầu ngón tay, từng điểm nhạy cảm đều bị anh nắm chắc trong tay, cô bất lực quên cả thẹn, toàn bộ lễ giáo trói buộc đều bốc hơi, chỉ còn lại cảm giác khát vọng được thỏa mãn đang thúc giục.
"Nói, nói em muốn anh". Nam tính ở bên trong cánh hoa lại sưng to, cố ý rút ra đến miệng huyệt, cọ xát chơi đùa, lại bỗng nhiên đâm thật sâu vào, lại dừng lại bất động, nhịp điệu lộn xộn không quy luật, làm cô khó chịu khóc nức nở.
"Simon... Em muốn....... Em muốn anh....A a..."
"Cô gái ngoan, chỉ cần em bằng lòng nói ra, anh nhất định sẽ cho em".
Simon nâng lên ௱ôЛƓ của cô, eo lưng rắn chắc đi tới trước, bắt đầu buông thả mãnh liệt tiến lên, mỗi một lần cố gắng nhập vào đều là toàn bộ, hung hăng rút ra, lại nhập vào thật sâu, đem cái ௱ôЛƓ tròn mềm mại va chạm đến ửng đỏ, giữa chân anh tất cả đều là chất lỏng trơn trượt của cô.
"A ư...... Thật thoải mái..." Cô bị đâm cả người rung động, bụng dưới không ngừng trào ra nóng ướt, cánh hoa càng ngày càng nóng, nam tính to lớn tới lui đánh vào, tê dại vui sướng từ chỗ kín lan ra toàn thân.
"Cô gái ngoan, có nhớ vừa rồi ngậm của anh sao không?" Anh đem ngón trỏ thon dài thăm dò vào trong miệng nhỏ nhắn ngâm nga của cô, cô sớm bị lạc trong Dụς ∀ọηg, chặt chẽ hút ngậm.
"Chính là như vậy..." Anh phát ra tiếng thở hổn hển, thắt lưng va chạm không ngừng một khắc nào, ngón trỏ ở trong miệng cô bắt chước nhịp điệu âи áι, bắt đầu ra ra vào vào.
"Đừng qua loa, nhớ kỹ di chuyển đầu lưỡi của em". Ngón tay dài cong lại ở bên trong khoang miệng thơm tho, ôm lấy cái lưỡi mềm nóng của cô, độc ác ra lệnh, nhìn chằm chằm khêu gợi, mê hoặc khiến cô vứt bỏ xấu hổ, hoàn toan sa đọa, buông thả chính mình dâm đãng.
Dưới nhịp điệu mạnh mẽ, vách tường mềm mại bên trong bắt đầu thắt chặt lấy nam tính của anh, cánh hoa ẩm ướt lại nóng, hơn nữa trải qua mãnh liệt co rút, nhiều lần đều nhanh chóng ép anh bắn ra.
"Ưm ư......" Ngón tay dài trong miệng hấp dẫn của cô, đi theo tốc độ qua lại mãnh liệt dưới thân, hút ngậm liếm ʍúŧ.
"Trời ạ, em chặt quá!" Anh phát ra tiếng thở dài khàn ᴆục, mồ hôi thấm ướt lớp vải, trong không khí tràn ngập hương vị tình dục.
Hai cái miệng nhỏ ẩm ướt nóng bỏng, chặt chẽ ngậm lấy anh, anh điên cuồng không khống chế được, mạnh mẽ quấy phá ngọt ngào trong cánh hoa, một khối thịt nhỏ mềm đứng vững kia có thể khiến cô điên cuồng, dùng sức giày vò.
"Cô gái ngoan, thoải mái không? Nói lớn ra nào". Anh bắt đầu hướng tới điểm nhay cảm kia mà đâm.
Từng chút từng chút thăm dò, lại đột ngột nhập vào toàn bộ, lại rút ra một chút, kỹ xảo cùng tốc độ biến đổi phức tạp. "A... Thoải mái......" Một cơn khoái cảm mạnh mẽ đột kích, cô phun đầu ngón tay của anh ra, bụng cô rút nhanh một cái, mật huyệt co giật, thắt chặt vật sưng to chôn trong đó.
Thân thể mềm mại cứng đờ đổ mồ hôi đầm đìa, ௱ôЛƓ nâng lên thật cao, cô phát ra tiếng thở hổn hển chói tai, sau đó một lượng chất lỏng ngọt ngấy trào ra.
"Mau đến như vậy?" Nhìn cô bị đẩy lên cao trào mà quyến rũ quên mình, anh cười cười, bụng dưới vẫn căng ra như cũ, Dụς ∀ọηg nóng bỏng kia càng cháy càng mạnh, ௱ôЛƓ lùi lại tiếp tục đâm vào bên trong cánh hoa mềm nhũn.
"Không...... Không cần...... Thật là tê.... Ư hừ....." Cảm giác được khoái cảm trong cơ thể lại bắt đầu dâng lên, khuôn mặt xinh đẹp lắc lư vô thức, ánh mắt mờ mịt.
"Em muốn, anh muốn mang em cùng đi đến nơi đẹp nhất". Anh một tay tùy ý vuốt ve bầu ✓ú đẹp đẽ lay động theo nhịp điệu, một tay giữ chặt eo ௱ôЛƓ của cô, mãnh liệt đem chính mình chạm vào.
"A.... Simon...... Nhiều quá... Ư a..." Cô nhạy cảm, thoáng chốc tới gần cao trào, hai tay giơ cao đầu, nắm chặt chiếc sô pha, ngẩng cằm, môi thơm khẽ nhếch, hơi thở hổn hển quyến rũ mê người.
"Bảo bối, anh yêu em chưa đủ". Hô hấp của anh cảng ngày càng nồng đậm, gương mặt đẹp trai gợi cảm đầy mồ hôi, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng dùng sức.
Khiết nhi cảm thấy chính mình nhanh bốc cháy rồi, ngọn lửa kia theo ann hung hăng đâm vào trong cánh hoa, từng đợt chất lỏng bị anh vắt ra ngoài, cánh hoa bị chà xát sưng đỏ tê dại, cảm giác thoải mái làm cô nức nở không ngừng.
Cuối cùng, một luồng run rẩy từ sống lưng xông lên, thân thể cường tráng vô thức chấn động, một cái đâm vào cuối như muốn hoàn toàn xuyên qua mềm mại của cô, dịch trắng nóng bỏng từ đầu lỗ nhỏ của vật cực đại phun ra.
"A!" Hai người đồng thời phát ra tiếng rên mãnh liệt, ௱ôЛƓ cường tráng kịch liệt rung động, đem tinh hoa trắng ᴆục không một giọt dư thừa bắn vào trong cánh hoa ngọt ngào.
Cô có cảm giác bụng bị rót vào một đống lửa, cao trào khoái cảm lại đẩy lên gấp mười, tay nhỏ bé nắm chặt đã ửng đỏ, hai tròng mắt nhắm lại chảy xuống vài giọt lệ.
"Khiết nhi..." Simon nằm phục xuống. Ngoại trừ quần xì líp đã được cởi ra, quần áo trên người hắn vẫn như cũ mặc chỉnh tề, cơ thể yêu kiều mềm mại bên dưới cũng hoàn toàn trần trụi.
Nằm lên người của cô, hắn di chuyển thân thể vừa hôn, cô đã nửa choáng váng nửa tỉnh tìm hiểu đầu lưỡi cùng hắn dây dưa, sau đó ở trong lòng hắn mơ màng thản nhiên đi vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, sau thể lực dần dần khôi phục, khiết nhi chậm rãi thanh tỉnh hoàn hồn, vừa mở ra mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại hé ra, cô lập tức ngẩn ra.
Một màn hình ảnh tình cảm mãnh liệt dâm mỹ kia trong nháy mắt ở trong đầu cô ùa về, cô cảm thấy thật thẹn, nghĩ muốn đem chính mình Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Cô giật giật thân mình, Simon ôm ngang eo cô nằm trên ghế sa lon, cũng may mắn sô pha này đủ rộng mở, lại là làm bằng gỗ thành, rất vững chắc, bởi vậy khi đõ lấy sức nặng của hai người, hơn nữa sau khi trải qua liên tiếp "Kịch chấn", vẫn như cũ sừng sững không nghiêng ngả, chống đỡ bọn họ.
Khiết nhi dừng ở thụy dung Simon trầm tĩnh nhìn một lát, dùng lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp không thể đánh thức hắn, đem vòng tay đang ôm lấy cô gỡ ra.
Nhịn xuống sự tê mỏi không khoẻ giữa hai chân, cô dè đặt xoay người xuống dưới, nhặt lên quần áo bị quăng ỏ góc phòng khách, thật nhanh mặc vào.
Ánh mắt có chút thẩn thờ chăm chú nhìn Simon đang nằm ngủ trên ghế sa lon, cô từ chỗ mình, chậm rãi đi vòng qua, trong lòng tràn đầy chua sót cùng tự trách.
Lần đầu tiên cùng hắn trên giường, là vì hắn say, cô cũng khống chế không được chân tình của hắn, ỡm ờ tự đem chính mình dâng cho hắn.
Nhưng sau đó, tại sao hắn lại đối đãi với cô như vậy? Hắn nhục nhã cô, tỏ rõ thân phận chênh lệch giữa hai người, trước mặt cô, không cho phép cô cùng hắn ngồi cùng bàn ăn cơm... Nếu đổi lại là ở thế kỷ hai mươi mốt, cô đã sớm hướng truyền thông tuyên truyền, làm cho hắn bị bệnh ngạo mạn, tự đại của quý tộc bị mọi người thảo phạt.
Nhưng, nơi này là thế kỷ mười chín xa lạ, thời đại Victoria, nơi các quý tộc cùng giai cấp tư bản phách lối, cô bị phân công làm người hầu gái, thuộc loại giai cấp thấp, muốn cùng công tước cùng ngồi cùng ăn, căn bản chính là nói nhảm mà thôi.
Nơi này hết thảy đối với cô mà nói đúng là nói nhảm mà thôi.
Mỗi ngày sáng sớm mở mắt ra, cô đều cảm thấy vớ vẩn không chân thực. Chính mình như thế nào lại từ thế kỷ hai mươi mốt quay về hơn một trăm năm trước đến Luân Đôn, còn thân bất do kỷ giúp đỡ một người đàn ông tạo trồng ra cây uất kim hương?
Tính cách hắn âm trầm lại khó có thể nắm bắt, một giây trước đối với cô tươi cười, nhưng giây kế tiếp lại có thể phun ra những lời lẽ tàn khốc nhục nhã cô, cô liều mạng nghĩ muốn kiềm chế lại lòng mình, nhưng lại tên yêu trứng thối đáng giận này.
Hắn à? Cũng chẳng qua là xem cô như món đồ chơi để phát tiết mà thôi, cần thỉ gọi đến, không muốn thì sẽ đuổi đi, thời điểm cần thì sẽ lên giường, thời điểm không cần thì cách chức trở về làm người làm vườn.
Cô không thể để cho hắn như vậy chà đạp chính mình! Hắn thậm chí có thể dễ dàng dùng Dụς ∀ọηg khống chế cô, làm cho cô trở nên sa đọa không biết cảm thấy thẹn, ở dưới thân hắn phóng đãng triển lộ bộ mặt dâm đãng.
Không!
Cô phải rời đi! Rời đi này, rời khỏi người đàn ông căn bản không đem cô để ở trong lòng, cô không cần lại làm món đồ chơi để hắn phát tiết tham sắc dục! Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chỉ cần hắn nhất thời quật khởi, sẽ mê hoặc cô, đem cô lên giường của hắn, cô không thể lại để cho loại chuyện này phát sinh.
Cô chịu đựng đủ rồi! Cho dù tôn nghiêm đã sớm bị hắn giẫm lên, cô ít nhất cũng nên bảo vệ lòng mình, đừng để cho nó cũng trở thành tù binh của hắn, đắm mình nhận nhục nhã từ hắn.
Khiết nhi cắn chặt môi dưới, nhịn xuống ý muốn khóc mãnh liệt, thật sâu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú làm cô vừa yêu lại vừa giận liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi phòng khách.
Đêm đã khuya, toàn bộ sơn trang yên tĩnh, chỉ có đèn trong mấy cốc dầu hoả trong viện vẫn tỏa sáng. Vì sợ bị người phát hiện, Khiết nhi không trở về phòng, chỉ là trở lại nhà kính, lấy đi một túi mầm móng cùng thân củ và mấy viên thuốc gây mê.
May mắn thay cô đã để lại nhà ấm chiếc áo khoác ngoài Lucy tặng mình, cô mặc vào cái đó, tâm linh lạnh lẽo được sưởi lên bởi một tia ấm áp.
Cô sờ soạng đi đến cửa sau hậu viện, người giữ cửa đang ở dưới đèn đánh bài, những người đó cô đều biết, chỉ cần cô bình tĩnh trấn định...
"Ai ở nơi nào?" Vệ binh giữ cửa đột nhiên đứng lên, giơ cao súng trong tay đề phòng.
"Hắc, là tôi." Thanh âm của TayLor đột nhiên xuất hiện.
Khiết nhi kinh ngạc nhìn TayLor theo hậu phương đi vòng qua phía trước cô, còn giữ chặt tay cô đi thẳng về phía trước.
"Thằng quỷ, mày hù được tao?!" Vệ binh vỗ bả vai TayLor một chút."Nghe nói mày bị đuổi ra khỏi cửa? Taị sao lại không cẩn thận như vậy? Thời gian này, công tước giống như một kho hỏa dược, ngươi đã làm gì làm Công tước tức giận?"
TayLor hẩy vai một cái, đem Khiết nhi, người có vẻ mặt kinh ngạc kéo đến bên cạnh."Không sao cả, nếu không phải vừa vặn thiếu người, tôi có muốn cũng không có khả năng lớn đến nơi này làm việc."
"Chờ một chút, sao mày còn mang theo một con nhóc?" Thủ vệ nhắc tới liến cầm đèn tiến lên phía trước chiếu vào, hoảng sợ."Khiết nhi? Cô làm gì lại củng thằng nhóc này ở cùng một chỗ?"
"La Tân, tôi..." Đầu óc Khiết nhi bỗng nhiên trống rỗng, nhất thời không thể viện ra bất kỳ lý do gì.
"Cô ấy đi chung với tôi, để cho chúng tôi đi ra ngoài đi." TayLor nói.
"Không không không, Khiết nhi với mày không giống nhau, tao phải đi xin phép Owen một chút." Người thủ vệ tên La Tân cẩn thận nhìn Khiết nhi liếc mắt một cái, làm cho cô chột dạ rũ mắt xuống, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
TayLor đưa tay bắt lấy cánh tay La Tân, kéo ra một chút tùy tiện nói năng, cười. " Xin nhờ, ngày mai tôi sẽ phải hồi hương về quê nhà, quản gia lại không cho phép chúng tôi ở trong phòng làm bừa, tôi chỉ là mang Khiết nhi đi ra ngoài chơi, trước hừng đông trời sáng sẽ trở lại, không cần phải kinh động Owen chứ?"
Tuy rằng bề ngoải mang chức danh là nam hầu thân cận bên người Công tước, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, Owen chính là người đại diện phát biểu của Công tước, là chủ nhân thứ hai tại nơi này, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải qua mí mắt hắn.
La Tân chần chờ một chút, nhìn về phía Khiết nhi, tựa hồ không quá tin tưởng hỏi: "Cô cùng TayLor ở cùng một chỗ?" Tại sao thời gian trước có tiếng gió truyền ra, nói Khiết nhi là người tình của Công tước? Chẳng lẽ là do người ta thêm mắm dặm muối?
" Ừ. Tôi muốn làm tiệc tiễn biệt TayLor... Ê này! Anh có biết, chúng tôi đã đặt xong một bàn, chuẩn bị cuộc đặc chơi lớn." Khiết nhi cố ý giả bộ bộ dạng phóng đãng, lừa lấy sự in tưởng của La Tân.
"Được rồi, nhớ rõ trước khi trời sáng phải trở về, nếu không vừa vặn khi Owen muốn tìm người, sẽ có thể làm phiền nhiều đến tôi." La Tân thu hồi bước chân, đem đèn trả về chỗ cũ, thuận tay cởi bỏ cửa rào sắt khóa, cuối cùng cho đi.
Trong lòng thấp thỏm, Khiết nhi đi theo sát phía sau TayLor, ở bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ anh ta.
"Cám ơn anh đã giúp tôi." Khiết nhi rút tay về, siết chặt cổ áo khoác ngoài, chân thành tha thiết mỉm cười nhìn TayLor nói cảm ơn.
"Cái này không là gì cả." TayLor nhún nhún vai.
"Anh... Không hỏi tôi tại sao lại rời đi sao?" Khiết nhi khốn quẫn buông xuống hai mí mắt.
"Nghĩ cũng biết, nhất định là có liên quan đến công tước." TayLor vẫy tay chào hỏi người trên xe ngựa. Hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã gặp qua không ít tình huống, không có nói sai ý niệm riêng tư trong đầu cô.
"Thân thể của anh có sao không? Có hay không bị đả thương?" Nghĩ đến hắn hôm nay bởi vì cô mà bị Simon đẩy ngã xuống đất, nội tâm của cô tràn đầy áy náy.
"Không có gì, tôi may mắn nên không bị công tước bẻ gãy cổ ngay tại chỗ." TayLor thoải mái cười, không muốn cô để ý."Đúng rồi, cô có dự tính gì chưa? Có cần tôi tiễn cô một đoạn đường không?"
"Tôi..." Khiết nhi ngước mắt, nhìn thoáng qua xa xa, thành trì Luân Đôn ௱ôЛƓ lung bị bao phủ bởi sương mù, không biết mình có thể đi đến nơi nào, mờ mịt bất lực phút chốc dấy lên trong lòng.
"Lên xe trước đi, nơi này cách nhà ga Luân Đôn một đoạn đường, cô có rất nhiều thời gian để lựa chọn." TayLor chỉ chỉ xe ngựa, hiển nhiên là làm người tốt làm tới cùng.
" Được." Khiết nhi gật đầu, theo TayLor cùng nhau trèo lên xe ngựa, đem chính mình rúc lại, ngồi trong góc xe, không có dũng khí đưa mắt ra ngoài cửa sổ tìm hiểu, nhìn trang viên xinh đẹp kia gây cho cô bao quyến luyến cùng tan nát cõi lòng.
Lần đi này, đại khái cơ hội trở về cũng không còn nữa, cô sẽ tưởng niệm Owen, tưởng niệm Lucy, cũng sẽ tưởng niệm người ấy-người đàn ông đã làm cho cô sợ hãi lại không tự chủ được đã bị hấp dẫn, đem tôn nghiêm cùng lòng dạ của cô toàn bộ dẫm nát chà đạp dưới chân...