Cô vịn vào cửa xe trơn bóng, nhưng vẫn xụi lơ ngồi trên mặt đất, Dư Chân nhanh chóng đỡ lấy tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không có rơi nước mắt, chỉ mờ mịt mà nhìn anh.
Anh ta ôm cô vào lòng, trái tim yêu thương không dứt, lại không thể nói thành lời, thật lâu sau mới nói: “Khóc lên đi, khóc lên sẽ đỡ hơn…” Đôi mắt của Hinh Ý trong nháy mắt tìm về tiêu cự, dùng sức đẩy anh ta ra, nhặt chìa khóa trên mặt đất ra, mở cửa, phóng xe đi, hết thảy đều nhanh đến mức làm cho Dư Chân không có cách nào đẩy ra.
Cô cắn răng, Lâm Hinh Ý làm sao có thể rơi nước mắt trước mặt người khác, cô đã biết rõ tất cả mọi chuyện, cô sao có thế yếu đuối như vậy được? Cô còn không dám nghĩ đến Vũ Chính, sợ nghĩ tới mình sẽ đến tất cả những gì mình đã làm với anh, thế giới sẽ cứ như vậy mà hỏng mất.
Thậm chí cô còn chưa thắt dây an toàn, Dư Chân sợ cô lái xe trong trạng thái như vậy sẽ xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng lên xe của mình đuổi theo. Nhưng xe của cô phóng thật sự quá nhanh, hơn nữa trên đường đều vượt đèn đỏ chạy như bay, anh đứng bên công ty nhìn theo đuôi xe của cô chạy trên đường mà chỉ có thể thở dài.
Sau khi vừa đến biệt thự nhà họ Lâm liền bay thẳng đến phòng của Lâm Đạt Quảng, chị Hàng nhìn thấy bộ dạng thê lương như vậy nên đi báo cho Lâm mẹ trước tiên.
“Nói, đến tốt cùng ông đã làm gì với ba ba tôi?” Cô hung hăng xông vào thư phòng của Lâm Đạt Quảng, hai mắt sưng lên, như là đã mất đi lý trí.
Lâm Đạt Quảng tuy không biết cô đột nhiên muốn hỏi gì nhưng vẫn rất trấn định nói: “Không biết cháu đang nói gì nữa.” Nó không có khả năng biết gì đó, không có khả năng.
Cô lấy điện thoại di động ra, bật lại đoạn ghi âm một lần nữa, lúc giọng nói của Lâm Đạt Quảng vang lên, đôi đồng tử của Lâm Đạt Quảng cấp tốc co rút lại, thân thể chấn động nhưng vẫn run rẩy nói, “Có phải cháu bị Giang Vũ Chính mê hoặc đến điên rồi hay không, tùy tiện giả tạo một đoạn ghi âm như vậy rồi nói là chú…”
Cô tỉnh táo cắt đứt lời của lão ta, “Có cần chuyên gia phân biệt giọng nói đến không?”
Lão ta khẽ giật mình, bị cô dọa cho sợ ngây người nhưng vẫn cứng họng nói: “Dù sao thì cũng không phải là chú… đây nhất định là do Giang Vũ Chính đưa cho cháu phải không? Lần trước khổ nhục kế của nó không thành công, lần này lại vu khống cho chú… nó… nó thật sự là khinh người quá đáng.”
Mẹ Hinh Ý đứng ngoài cửa nhìn thấy thì lặng người, khó có thể tin được, mà thím đứng bên cạnh bà xấu hổ cúi mặt xuống, không dám lên tiếng.
“Tôi đây sẽ giao nó cho cảnh sát điều tra.” Cô thập giọng nói một câu, những lời này giống như một tiếng sét đánh lên mọi người, người lên tiếng đầu tiên chính là Lâm mẹ: “Hinh Ý, con đã điều tra rõ chưa? Đây xác định không phải là do Giang Vũ Chính ngụy tạo ra sao? Việc này có ảnh hưởng đến tất cả mọi người nhà họ Lâm…”
Thím của Hinh Ý cũng không để cho Lâm mẹ nói xong, chạy tới quỳ gối trước mặt Hinh Ý nói: “Thím van con, đừng giao nó cho cảnh sát, thật sự thì…” Bà ta vừa khóc vừa ôm lấy chân Hinh Ý. Lại quay đầu lại nói: “Đạt Quảng, hình như… cô ả người giúp việc kia… nói… cô ta nói trợ lý của Giang Vũ Chính tìm được cô ta…” Bà ta khóc đến mức nói năng lộn xộn, một mực quỳ gối.
Lâm mẹ quơ quơ tay, chị Hàng lập tức vịn lấy bà, Hinh Ý chỉ lãnh đạm cười: “Nửa giờ sau, đoạn ghi âm này sẽ được giao cho cảnh sát, là thật hay giả đến lúc đó sẽ có người báo cho cách người.” Rồi cúi đầu ra khỏi phòng.
Mà Lâm Đạt Quảng không thể nói được gì, ngã ngồi trên mặt ghế, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Xong rồi, tất cả đều xong rồi, đoạn ghi âm giao cho cảnh sát, tất cả đều bị bới ra, lão ta lấy lại bình tĩnh, đứng lên đuổi theo.
“Hinh Ý, cháu nghe chú nói… chú thật sự không cố ý, lúc đó… ở Lâm thị chú là giả một đống sổ sách, nếu Giang thị cùng Lâm thị sáp nhập lại, tất cả đều không thể che giấu được nữa, vậy nên… chú mới có thể chống đối lại anh cả, nhưng mà anh cả phát bệnh tim là vì Giang Vũ Chính… lúc anh cả nhận được văn kiện của Vũ Chính thì đã không được khỏe, chú vốn định đi gọi bác sĩ, nhưng mà…” Lão ta khẩn trương kéo tay Hinh Ý, bối rối giải thích.
Mặt Hinh Ý tràn ngập nước mắt xoay người lại, nhìn vào mắt của lão ta, đến bây giờ mà chú còn muốn vu khống cho Vũ Chính, thật sự không biết cái gì gọi là hổ thẹn. Khẽ cắn môi, vung lên một cái tát, “Một cái tát này là đánh thay cho ba ba, có một đứa em trai như vậy là nuối tiếc lớn nhất đời ông ấy…”
Con mắt của Lâm Đạt Quảng cũng đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu buông tay, nếu lúc này lão ta buông tay thì thật sự không còn chút hy vọng nào nữa.
Lại một cái tát nữa rơi trên mặt lão ta, “Cái tát này là tôi đánh ông thay cho Vũ Chính, tôi thay anh ấy nói cho ông biết, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.” Cô cắn răng, nước mắt rơi trên sàn, anh ấy đã biết rõ tất cả nhưng rồi lại không hề nói gì, là có ý gì? Chỉ là muốn cô tự đi chứng minh chính mình đã sai lầm sao?
Tay Lâm Đạt Quảng bỗng dưng rơi xuống, ngã ngồi trên mặt đất, Hinh Ý chỉ từng bước một chạy xuống cầu thang, không hề quay đầu lại.
Gọi điện thoại nhưng luôn không có người nhận, cuối cùng trực tiếp tắt luôn điện thoại, đến tột cùng anh đang làm gì vậy? Ngay cả cơ hội nhắn lại cũng không cho cô. Cô tăng ga, khiến cho xe dùng tốc độ nhanh nhất lướt đi trên đường, bóng dáng chiếc xe được đèn neon chiếu rọi lướt cực nhanh qua hai bên xe.
Cô một lần rồi lại một lần không biết mệt mỏi gọi điện thoại sang nhưng đều tắt máy, cô để xe đứng ở ven đường, gục trên tay lái khóc thật lớn, “Giang Vũ Chính… đến tột cùng thì anh đang ở đâu?”
Thật ra thì cho dù điện thoại có gọi được thì cô cũng không phải phải nói với anh thế nào, rốt cuộc em đã biết, thật xin lỗi sao? Anh đã từng nói không cần câu thật xin lỗi của cô, anh chỉ cần cô luôn tin tưởng anh, luôn đứng bên cạnh anh mà thôi.
Trong đầu cô rất hỗn loạn, càng không ngừng hiện lên những hình ảnh kia, anh hỏi cô vì sao lại không chịu tin tưởng anh, anh cứng ngắc chịu được một cái tát của cô trong thê lương, anh ôm chặt lấy cô nói anh mệt mỏi chết đi được… lúc này cô mới hiểu được vì sao anh lại không chịu nói cho cô biết chân tướng chuyện này, là vì cô chưa bao giờ thật sự tin tưởng anh.
Cô không biết mình đã trở về nhà thế nào, cô chỉ biết gọi điện thoại, số điện thoại cá nhân của anh, điện thoại nhà ở căn biệt thự ven biển, Kelvin, Lý Tử Ngôn… tất cả những số có thể cô đều đã gọi, không có người nghe nữa thì ngày mai cô sẽ bay sang, cô chịu không được nữa, nhớ quá cảm giác khóc lớn trong lồng ngực anh.
Cuối cùng biệt thư ven biển cũng gọi được, lòng của cô như bị điện giật, run rẩy hỏi quản gia, “Tiên sinh có ở đấy không?”
Quản gia sửng sốt một chút, “Tiên sinh vẫn chưa hề trở về.”
Bên tai cô chỉ nghe tiếng vang on going, lập tức gọi điện thoại cho phi công máy bay riêng, anh ta nói ngày đó có đến New York nhưng về sau Giang tiên sinh không hề dùng máy bay riêng đi đâu cả, máy bay vẫn luôn đứng ở New York.
Lòng cô nặng nề nhảy lên, âm thầm cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại trong tay không còn tín hiệu, cô lập tức gọi điện đến văn phòng của Lý Tử Ngôn, thư kí nghe điện thoại, nói anh ta đang họp, không có thời gian nghe điện thoại.
Lúc này cô đã loạn cả lên, ở đâu cũng không tìm được anh, ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng bất an. Bấm số điện thoại của thư kí, bảo cô ấy vận dụng quan hệ tra hết các bản ghi chép của tất cả các bệnh viện lớn nhỏ ở NewYork nhưng vẫn không tìm thấy gì cả.
Ngày hôm sau trở lại công ty, trước tiên cô phải đi tìm Hà Thư Mẫn, bởi vì cô biết rõ Hà Thư Mẫn nhất định có phương pháp liên lạc với Lý Tử Ngôn.
Hà Thư Mẫn nhìn thấy Hinh Ý không trang điểm, sắc mặt tiều tụy giống quỷ, kinh ngạc vô cùng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Hinh Ý chỉ là nhẹ nhàng mà hỏi, “Cô có cách nào liên lạc với Lý Tử Ngôn nhanh nhất không?” Giọng điệu hoàn toàn khép nép, hoàn toàn không giống với cô kiêu ngạo tự tin ngày thường.
Hà Thư Mẫn cúi đầu suy nghĩ vài giây, sau đó bình tĩnh nói, “Không có.”
Ánh mắt của cô không chút ánh sáng, như là một mực đều không chờ đợi cô ta trả lời có, “Cảm ơn” một câu rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc của Hà Thư Mẫn, bất kể câu trả lời của cô ta là gì, hôm nay nhất định cô phải sang Mĩ, cô chán ghét việc cái gì mình cũng không biết, giống như một đứa ngốc, mờ mịt không biết phải làm sao. Nếu như thật sự không có anh, vậy phải làm thế nào đây?
Ở ngoài cửa Dư Chân nhìn thấy cô, đáy mắt thâm quầng thật sâu, còn mặt thì đầy nước mắt, khiến cho cô giống như một con búp bê bị rách làm cho người ta đau lòng.
Cô không liếc nhìn anh một cái, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh, anh nhìn theo bóng lưng của cô, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Anh có cái này cho em.”
Cô lấy lại bình tĩnh, nhận được thứ gì đó anh đưa, nhìn vào ánh mắt của anh nhưng lại không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
Dư Chân chưa từng nghĩ sẽ đưa thứ này cho cô, nhưng đã nhìn thấy cái dạng này của cô, cảm giác đau đớn trong lòng đã vượt qua tất cả.
“Đây là giấy giám định thành phần của thuốc. Lần cuối cùng Giang Vũ Chính trở lại Giang Lâm, trong phòng làm việc của em anh đã giúp anh ta uống thuốc, anh cũng đã cầm một ít đi xét nghiệm…”
Ngón tay Hinh Ý run rẩy theo từng trang giấy kia, đều là những từ ngữ hóa học, cô nhẹ cau mày, nói: “Tôi không hiểu gì cả.” Động tác trong tay càng lúc càng nhanh, lật từng trang giấy gấp đến độ tạo ra tiếng vang.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, khẽ cắn môi: “Đây là đơn thuốc khống chế bệnh động kinh…” Giọng nói của anh trầm thấp, giọng điệu rất nhẹ nhưng lại làm cho lòng cô vỡ vụn, ánh mắt của cô trống rỗng nhìn anh, sắc mặt trắng nhợt, còn chưa kịp phản ứng thì những trang giấy trong tay đã bay tán loạn.