Giãy giụaHinh Ý cũng không biết mình đã đi trên đường thế này bao lâu rồi, lúc nước mắt trên mặt khô hết mới ngồi lên taxi, cũng không biết mình trở về nhà như thế nào.
Nhà cô cũng không phải địa chỉ lúc trước nữa, từ lúc Lâm ba qua đời, Hinh Ý đã đưa Lâm mẹ từ biệt thự nhà họ Lâm chuyển đến một biệt thự nhỏ khác, cô làm vậy là không muốn cho bà nhìn cảnh nhớ người.
Thật ra cô cũng biết mình chỉ lừa mình dối người, nếu như không thấy vật là có thể không nhớ đến người vậy thì trong hai năm cô bỏ đi, người kia cả ngày lẫn đêm tại sao vận xuất hiện trong đầu cô, chiếm cứ lấy trí nhớ của cô?
Sau khi về đến nhà cô không nói gì cả, cũng không có đủ sức đối mặt với những lời trách cứ của bọn họ, trở về thẳng phòng, ai nói gia đình là bến đỗ yên bình nhất chứ? Trong mắt Hinh Ý, gia đình là nơi xảy ra tất cả những chuyện phiền toái.
Cô nằm trong bồn tắm mát xa thật to, hơi nước làm cho mặt cô hồng hồng, càng lộ ra vẻ xinh đẹp hấp dẫn.
Sự tình càng ngày càng phức tạp, cuộc hôn nhân của cô và Vũ Chính cũng chỉ là xuất phát từ tình cảm của hai bên, nhưng hiện tại xem ra thật sự như Giang Vũ Chính đã nói, mình đã quá ngây thơ rồi.
Hinh Ý nhẹ nhàng thở dài, vùi đầu vào trong nước, dường như làm như vậy có thể giúp cho cô ngăn cách với tất cả phiền não của thế giới bên ngoài.
Vũ Chính ngồi trong văn phòng tổng tài Giang Lâm, vừa họp xong với tổng bộ JL bên Mĩ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Nhìn lại một đống báo cáo của Giang Lâm trên bàn, đầu lại bắt đầu đau, từng cơn chóng mặt tập kích về phía anh.
Anh thoáng lấy lại bình tĩnh, tay run rẩy mở ngăn kéo ra, lấy ra lọ thuốc giảm đau. Trong hai năm qua, chứng đau đầu ngày càng nghiêm trọng, liều lượng thuốc giảm đau cũng ngày càng lớn. Bác sĩ cũng đã nói với anh, muốn anh phải đi kiểm tra tổng quát một lần, còn phải chú ý nghỉ ngơi, không được quá vất vả, liều lượng thuốc ngày càng lớn cũng sẽ gây nên tác dụng phụ ngày càng lớn cho cơ thể. Mỗi lần anh đều nói không sao, dường như căn bản không thèm để ý đến. Thật ra thì anh cũng biết đây không phải là bệnh gì nghiêm trọng lắm, lúc trước khi bị tai nạn ở Mĩ, bác sĩ cũng từng nói với anh, dù cho sau khi khôi phục lại, não bị tổn thương nghiêm trọng như vậy nhất định sẽ để lại di chứng.
Sau khi anh uống thuốc giảm đau, hình ảnh của Lý Tử Ngôn liền truyền tới, Vũ Chính cũng mở ra.
Lý Tử Ngôn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Vũ Chính trên màn hình máy tính, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh biết Lâm Hinh Ý đã trở lại, anh cũng biết Vũ Chính nhất định sẽ tìm cách để cô trở lại Giang Lâm, nhưng mà anh không ngờ tới Vũ Chính lại sử dụng cách đó, từng bước từng bước một khiến cho Lâm Hinh Ý không có đường lui.
Vũ Chính nhìn dáng vẻ nghẹn họng không nói được lời nào của anh thì khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Có gì cứ hỏi.”
Lý Tử Ngôn thở dài nói: “Cậu cam đoan tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn sao?” (biết thì sẽ nói, nhất định không giấu diềm) Không còn cách nào nữa, tên Giang Vũ Chính này có đôi khi thật sự quá âm trầm, luôn dấu tâm sự trong lòng.
“Không đảm bảo.” Vũ Chính cực kỳ thẳng thắn.
“Cho dù muốn Lâm Hinh Ý trở về thì cũng không cần dùng cách đó nha! Cậu rất thích đóng vai kẻ ác hả?” Anh nghĩ mãi mà không rõ tên Giang Vũ Chính này, tất cả mọi chuyện đều ôm vào thân.
“Chỉ cần cô ấy trở về, dù có thế nào tôi cũng không sao cả.” Giọng nói của Vũ Chính trầm thấp, giống như tiếng đàn violin sầu bi. Anh quá hiểu Hinh Ý là người thế nào, áp lực càng lớn thì sức chiến đầu càng mạnh.
Thật ra thì cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.
Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Tử Ngôn, lại nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nói cách khác, làm cho cô ấy trở về cũng là vì chính mình, Giang Lâm và JL thật sự rất nhiều việc, đôi khi cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, để cho cô ấy trở về tiếp nhận công việc trong nước, không phải là rất tốt sao?”
Lý Tử Ngôn có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vũ Chính, anh chưa bao giờ nói mình mệt mỏi trước mặt người khác như vậy, thời khắc hiện tại nói những lời này như một lời tuyên cáo, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Hình như Vũ Chính cũng phát hiện ra vẻ khác thường của mình, nói với Lý Tử Ngôn ở bên kia sắc mặt cũng đang trầm xuống: “Dạo này cũng vất vả cho cậu rồi, JL trên toàn thế giới có rất nhiều hạng mục lớn, 30% trong số đó bởi vì nguy cơ tài chính mà phải ngừng lại. Cậu ở bên đấy cũng rất mệt mỏi, tôi biết.”
Lý Tử Ngôn lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Thôi, cậu không phải lo lắng đâu, các lãnh đạo bị giảm lương nha, tôi vẫn giữ được như ban đầu.”
Vũ Chính biết dạo này việc giảm lương không đơn giản như vậy, cổ đông không nhận được tiền lợi nhuận, người đầu tiên bị mang ra khai đao chính là CEO, có thể thấy được Lý Tử Ngôn rất áp lực. Nhưng Vũ Chính cũng biết, cho dù Lý Tử Ngôn có mang dáng vẻ không tim không phổi thế nào thì cậu ta chắc chắn sẽ không thua kém mình, anh cũng chưa từng đánh giá thấp cậu ta.
Trong đại sảnh không tính là xa hoa của biệt thự nhỏ nhà họ Lâm, một đám người đang ngồi trên ghế sofa, đều đang mong đợi diễn viên chính của hôm nay.
Hinh Ý biết rõ dù có thế nào thì hôm nay cũng không thể tránh bị bọn họ oanh tạc, nghĩ thầm thà chết sớm đầu thai sớm, không bằng lúc này cứ kiên trì đối mặt.
“Hinh Ý à, rời đi hai năm cháu càng ngày càng xinh đẹp. Chơi cũng đã chơi hai năm rồi, theo dì thấy thì cũng nên trở về công ty đi.” Người mở miệng chính là dì Hinh Ý, quả nhiên đã đi thẳng vào vấn đề nha.
“Hinh Ý, không phải chú sợ Giang Vũ Chính mà là Giang Lâm dù sao cũng là tâm huyết cả đời của anh cả, cháu lại là đứa con duy nhất của anh cả, những thức thuộc về anh cả cháu nhất định phải giành lại nha.” Người nói chính là ông chú Lâm Đạt Quảng, thậm chí còn lôi cả ba ra nói.
Hinh Ý ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cháu sẽ trở về Giang Lâm, nhưng tuyệt đối sẽ không trở về bên cạnh Giang Vũ Chính.” Cô đã nghĩ rất kĩ, cô hẳn là nên đối mặt, nếu đã muốn đối mặt thì cô chưa bao giờ là người nhu nhược.
Dì lập tức gây khó dễ, “Cháu có biết người của nhà họ Lâm và nhà họ Phương trong Giang Lâm hiện tại đang gặp phải tình cảnh khó khăn thế nào không? Bên ngoài đều đồn đại chuyện cháu cùng Giang Vũ Chính đã ly hôn, chúng tôi cũng không thể trụ nổi ở Giang Lâm nữa. Cháu xem những thứ viết trên tạp chí xem, tuyệt đối không thể để cho Giang Vũ Chính chiếm hết tiện nghi. Mặc kệ cháu yêu hay không yêu Giang Vũ Chính, cho dù là ly thân, cháu cũng phải trở lại bên cạnh Giang Vũ Chính.” Bà thuận tay ném tạp chí đến trước mặt Hinh Ý, Hinh Ý lấy tay đẩy ra, cuốn tạp chí doanh nhân có ảnh bìa Vũ Chính mặc đồ vest rơi xuống mặt đất.
Hinh Ý mặt không một chút biểu cảm nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không trở về.” sau đó đứng lên đi lên lầu.
Nhưng mà lúc này Lâm mẹ lại mở miệng nói: “Ba của con đã từng nói với mẹ, đời này thứ ông ấy trân quý nhất là con, Lâm thị tuy là tâm huyết cả đời nhưng so ra vẫn kém con nửa phần. Con cứ nhìn tâm huyết của ba ba đều rơi vào tay hung thủ giết ông ấy như vậy sao?” lời nói của bà thê lương, mặc dù là vì kích thích Hinh Ý mới nói vậy, nhưng cũng là những lời thật lòng, thật sự bà rất hận Giang Vũ Chính.
Hinh Ý nghe thế thì nước mắt đã nhòe hai mắt, đúng vậy, đó là tâm huyết cả đời của ba, nhưng mà chẳng lẽ ngoại trừ trở về bên kia thì không còn cách nào khác sao?
Đêm đã khuya, trong phòng im ắng, gió thu thổi vào trong phòng, thổi tung tấm rèm mong manh, một cảm giác mát rượi thổi đến.
Không biết có phải do ban ngày ngủ quá nhiều hay bởi vì chính mình suy nghĩ quá nhiều là Hinh Ý lăn qua lộn lại không ngủ được, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, miệng đắng lưỡi khô, dứt khoát đi xuống lầu uống nước.
Lúc đi qua phòng khách, cô nhớ tới quyển tạp chí, tuy đã cố gắng hết sức bắt mình không được nghĩ đến anh, nhưng mà vẫn không có khí phách nhớ tới hết lần này đến lần khác.
Cô cầm ly nước, ngồi chồm hổm trên mặt đất, tìm quyển tạp chí bị cô ném xuống hôm nay nhưng mà không thấy đâu. Chắc là người giúp việc đã thu dọn sạch sẽ rồi, làm sao còn có thể ở đây được?
Cô cười khổ ngồi trên ghế sofa, lại lơ đãng nhìn thấy quyển tạp chí được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa.
Cô nhẹ nhàng buông ly nước lên mặt bàn thủy tinh, do dự một lát rồi lại nhẹ nhàng cầm quyển tạp chí lên, nhìn khuôn mặt anh, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Sau khi ra khỏi sân bay chỉ liếc nhìn vài lần đã phát hiện ra anh rất gầy yếu, nhưng khi nhìn kĩ ảnh chụp thì càng gầy, tuy chiếc bàn làm việc che khuất nửa người dưới nhưng vẫn cảm thấy gầy vô cùng.
Khuôn mặt vẫn giữ vẻ hờ hững, như một vị vương giả, cũng không giống như người thường, anh luôn mang lại cho cô cảm giác mâu thuẫn như vậy. Mở từng trang giấy ra, phần lớn đều là chữ, rất ít ảnh của anh, mà chữ dường như cũng chỉ viết về sự phát triển của công ty cùng cách nhìn về nền kinh tế hiện nay của anh, không có một người nào, không có một chữ nào nhắc đến cuộc sống của anh, cũng không có một chữ nhắc đến cô.
Hinh Ý tìm kiếm tin tức của mình trên internet, chỉ thu thập được tin tức từ bộ phận PR của Giang Lâm, nói cô đã xuất ngoại đi du học, trừ tin đó ra thì không thu hoạch được gì khác.
Cô biết rõ giới truyền thông lợi hại như thế nào, đào móc tin tức vô cùng chuẩn xác, cô tin tưởng giới truyền thông cũng biết vấn để của cô cùng Vũ Chính. Nhưng cô càng tin tưởng Giang Vũ Chính có vô số thủ đoạn làm cho tin tức mình và anh đã ly hôn không bị truyền ra ngoài.
Trong căn phòng yên ắng, lầu hai truyền đến tiếng động, Hinh Ý yên lặng không một tiếng động đặt quyển tạp chí lại chỗ cũ. Đi lên lầu hai, là tiếng của mẹ truyền tới từ trong phòng, cô lẳng lặng đi trên hành lang chỉ có một ánh đèn mờ nhạt.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng mẹ, nhưng không thấy mở cửa.
Hinh Ý nhìn thấy cửa thư phòng mở hé, còn có một ngọn đèn đang sáng liền đi qua, qua khe hở nhìn vào trong.
Lâm mẹ đứng trước bàn sách, một tay cầm ảnh của chồng mình, tay kia nhè nhẹ vuốt vuốt khung ảnh thủy tinh, trên mặt còn lộ ra một nụ cười nhẹ.
Hinh Ý lấy tay che miệng lại, không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt tích tích không ngừng rơi vào lòng bàn tay, nhiệt độ của những giọt nước mắt nhanh chóng lạnh buốt.
Cho tới bây giờ cô chỉ biết đến cảm thụ của mình, lại không hề nghĩ tới thời gian qua mẹ sống thế nào. Cô có thể rời đi rất xa, ba năm cũng không trở lại, nhưng mẹ thì chỉ có thể yên lặng chịu đựng, để tang chồng trong nỗi đau đớn, bị người thân gây áp lực, còn con gái thì không có hiếu.
Cô đau lòng, nhớ tới lời nói hôm nay của mẹ, cho tới bây giờ mình chỉ biết sống vì mình, không chịu nghĩ xem người bên cạnh sống thế nào.
Cô quá ích kỉ.
Cô chậm rãi xoay người, không hề nhìn vào trong phòng nữa, từng bước một trở lại phòng mình, bước chân kiên định như vậy, giống như sau khi đưa ra một quyết định vô cùng gian nan, loại dũng cảm liều lĩnh kia thẩm thấu vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô.
Đào hoa như trước?“Xin chào! Văn phòng tổng tài Giang Lâm đây ạ.” Giọng nói của thư kí truyền đến trong điện thoại, có người nói, muốn biết ông chủ có thành công hay không thì có thể nhìn thư kí mà anh ta chọn lựa.
Mà theo Hinh Ý thấy thì thư kí Triệu này là một nhân tài trong vạn người, trước kia cô cũng từng tiếp xúc với cô ấy, dù có nhiều việc thế nào thì cũng chỉ có một mình đảm đương tất cả.
“Tôi muốn gặp tổng tài của cô, Giang Vũ Chính.” Hinh Ý nói thẳng ý của mình.
“Xin hỏi tiểu thư đến từ công ty nào? Có hẹn trước không?” Giọng nói của thư kí truyền đến trong điện thoại.
Hinh Ý nhẹ nhàng cười một tiếng, trêu đùa nói: “Chẳng lẽ tôi muốn gặp chồng của mình cũng không được sao?”
Trong nháy mắt thư kí bên kia rất kinh ngạc nhưng rồi khôi phục rất nhanh, “Bà Giang, bà khỏe chứ, hiện tại Giang tiên sinh đang họp, ngài ấy dặn tôi có bất cứ chuyện gì cũng chờ ngài ấy họp xong rồi nói sau…”
Hinh Ý chưa nghe cô nói xong đã trực tiếp ngắt điện thoại, cô đã gọi cho anh ba lần rồi, điện thoại riêng thì luôn tắt máy, gọi đến văn phòng không phải họp thì là đang nghỉ ngơi.
Cô không hiểu anh đang suy nghĩ gì nữa, đang lúc mình quyết định trở về thì anh ta lại tránh không gặp, dường như đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của cô. Cô tự thấy mình cũng không phải người vội vàng hấp tấp, nhưng mà ở trước mặt anh lại vĩnh viễn không có cách nào tìm lại được vẻ mặt không đổi sắc dù núi thái sơn có sập xuống.
Cô buồn rầu vùi mặt vào trong chăn, lăn qua lăn lại suy nghĩ vạn lần, rồi lại rời giường, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. Ai bảo anh là nhà cái, tất cả đều nắm trong tay.
Xe đứng trước cửa tòa nhà Giang Lâm, Hinh Ý nhìn tòa nhà hoàn toàn lạ lẫm, trong lòng trống rỗng, đối với việc hôm nay tìm đến Giang Vũ Chính rốt cuộc là đúng hay sai cô cũng không dám chắc. Cô chưa bao giờ đánh một trận chiến mà không nắm chắc như thế này, không chỉ bởi vì không có năng lực mà càng bởi vì đối thủ là Giang Vũ Chính.
Cô xuống xe hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại cho mình bình tĩnh lại một chút, mỗi lần trong công việc gặp vấn đề nan giải nào cô đều làm như vậy, một khi mở mắt ra dường như đã đến một thế giới khác.
Lúc đi qua sảnh lầu một của tòa nhà Giang Lâm, cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đều tập trung về phía mình, cho dù cô ăn mặc không quá tùy tiện, càng không mặc quần áo đẹp đẽ gì, nhưng rất nhiều người đã lập tức nhận ra cô.
Rất nhiều người trong này, kể cả cấp dưới trước kia của Lâm thị, còn có các giám đốc của Giang thị, bọn họ hẳn là biết rất rõ về cô. Chỉ là tất cả mọi người đều rất mẫn cảm, hai năm trước tổng tài Lâm thị xuất ngoại du học hai năm hôm nay đột nhiên xuất hiện ở Giang Lâm có dụng ý gì?
Hinh ý không để ý đến ánh mắt của những người kia, đứng thẳng lưng, cao quý như bình thường đi vào trong thang máy, nhấn nút. Nhìn những con số trên màn hình ngày càng tăng dần, lòng của cô cũng ngày càng căng thẳng, cầm chặt chiếc túi LV nhưng mà vẫn không có cách làm cho lòng bình tĩnh lại.
Rốt cuộc thang máy dừng ở tầng 75, tuy cô chưa quen thuộc bố trí của nơi này nhưng lúc bước ra khỏi thang máy lại ngoài ý muốn gặp một người, cô ấy tại sao lại ở đây.
Hinh Ý biết tên Hà Thư Mẫn cũng là do nghe được từ miệng Vũ Chính, cô là một đại cổ đông trong JL của anh, một người tốt nghiệp nhưng không về công ty của ba mình mà lưu lạc sang Wall Street, nghe giọng điệu của Vũ Chính có thể nhận ra được anh có phần tán thưởng cô ấy, nhưng Hinh Ý cũng không ngờ tới lại gặp cô ấy ở đây.
Hà Thư Mẫn mặc dù chưa chính thức gặp mặt Hinh Ý, nhưng trên tạp chí có hình của cô, tuy hiện tại đã cắt tóc nhưng nhìn chung cũng không thay đổi, tất nhiên cũng có thể nhận ra cô.
Giờ phút này hai người phụ nữ ngoài ý muốn chạm mặt nhau nên có hơi ngẩn người, nhưng cả hai đều là người thông minh, rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.
Hinh Ý nhìn Hà Thư Mẫn mặc một bộ quần áo công sở, cả người toát ra một loại khí chất tinh anh sắc sảo, mỉm cười vươn tay nói: “Trước kia có nghe nhắc đến tên Hà tiểu thư, lúc này đây mới có cơ hội được gặp mặt.”
Hà Thư Mẫn khựng lại một lát rồi cũng cười nói: “Lâm tiểu thư, xin chào.”
Cách gọi Lâm tiểu thư này làm cho máu của Hinh Ý cũng đông lại, nhưng mà rất nhanh cô lại cười cười nói: “Tôi là bà Giang.” Nói xong liền đi về phía thư kí, bỏ lại Hà Thư Mẫn sững người tại chỗ.
Sau khi Hà Thư Mẫn ngây người thì nhìn theo bóng dáng của Hinh Ý, trên mặt hiện lên một nụ cười tán thưởng, đây tuyệt đối là một đối thủ thú vị.
Nhưng mà điều làm cho Hinh Ý cảm thấy giật mình chính là thư kí thấy mình cũng không tỏ ra kinh ngạc, mỉm cười nói với cô: “Bà Giang, Giang tổng còn đang họp ở lầu 70. Ngài ấy dặn dò tôi cứ mời bà vào phòng trước.”
Hinh Ý vừa đi theo thư kí đi vào phòng làm việc của anh vừa vô cùng kinh ngạc, anh biết mình nhất định sẽ đến sao?
Cách bài trí trong văn phòng tuyệt không làm cho cô cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Giang Vũ Chính là người như vậy, trầm ổn và sống nội tâm, nhưng lại làm cho bạn không biết lúc nào sẽ đâm bạn một nhát.
Cả văn phòng đều lót thảm dày, nhiệt độ của điều hòa cũng không thấp, chắc là sợ chân của anh không chịu được.
Chân của anh không thể chịu lạnh, cho nên công việc giữ ấm nhất định phải làm cẩn thận, cho dù là mùa hè cũng vậy.
Hôm nay Hinh Ý đến đây vốn cũng xem như là để đàm phán, lại tự nhiên nhớ đến nhiều thứ như vậy nên trong lòng không khỏi cảm thấy mình đã quá đa tâm.
Hôm nay cùng lắm chỉ là nhìn thấy phòng làm việc của anh thôi mà đã không thể kìm chế được sự quan tâm đối với anh, nếu thật sự trở về bên cạnh anh, thật sự cô không thể nắm chắc được mình có thể lý trí để đối mặt với anh không.
Đang lúc cô nâng ly cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm thì chiếc cửa gỗ nặng nề mở ra, tay cô run lên, cà phê trong ly sóng sánh nhưng không đổ ra ngoài.
Sau khi Kelvin giúp Vũ Chính đi vào phòng thì liền thức thời đi ra ngoài, không cho ai đến gần đó. Vừa rồi khi đang họp không biết thư kí đi đến nói gì bên tai anh mà cảm thấy trên mặt ông chủ mình hiện lên một nụ cười lơ đãng, thậm chí lúc trưởng phòng kinh doanh nói hạng mục của tháng này thiệt hại tài chính bao nhiên trên mặt anh cũng lộ ra một vẻ nhu hòa.
Thật ra thì Kelvin đi theo Vũ Chính lâu như vậy, anh hiểu rõ cảm xúc của ông chủ mình hơn bất kì ai. Lúc khuôn mặt Vũ Chính hiện lên một vẻ lạnh nhạt là lúc anh đang trong trạng thái chuyên tâm làm việc. Mà khi dịu dàng cười thì nhất định anh đang có chuyện gì đó vui vẻ.
Vũ Chính đẩy xe lăn đến bên ghế sofa, chỉ nói một câu, “Em tới rồi.” Giọng điệu giống như một người chồng vừa nhìn thấy vợ mình đến công ty thăm mình, dường như Hinh Ý rất thường hay làm vậy.
Hinh Ý ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi, mắt, mũi, môi đều là của Vũ Chính nha. Nhưng mà vì sao giờ phút này lại cảm thấy lạ lẫm như vậy? Làm cho cô cảm thấy rất chua xót.
Cô không có thời gian để cho mình tiếp tục chìm sâu vào những cảm giác đối với anh, thấy anh thật lâu không mở miệng nên nói thẳng: “Tất cả đều là người thông minh, lần này tôi đến đây vì cái gì, cả tôi và anh đều biết rất rõ. Tôi đồng ý trở về, cũng đồng ý trở lại ngôi nhà kia, chỉ cần anh buông tha cho họ.”
“Ừ” Anh nhẹ nhàng đáp lời, đôi mắt khép hờ.
“Còn nữa, tôi muốn trở lại Giang Lâm.” Hinh Ý nói tiếp điều kiện của mình.
Vũ Chính vẫn như cũ, không hề khẩn trương nói: “Ừ”
Hinh Ý nhìn thấy sắc mặt của anh hình như không tốt lắm, mặt tái nhợt không còn chút máu. Tuy rất lo lắng cho anh nhưng cũng phải kìm nén mình hỏi một câu, “Anh không sao chứ?”
Vũ Chính càng thấp giọng nói “Ừ” một tiếng, một tay lặng yên không một tiếng động đặt tại bên hông.
Hinh Ý nhịn không được đi về phía trước, đến trước xe lăn của anh ngồi xổm xuống, “Anh làm sao vậy?” Bình thường khi anh dùng tay đè lên lưng chứng tỏ anh đang rất đau đớn không thể chịu đựng được, nếu không anh sẽ không làm bất kì động tác gì.
Đột nhiên Vũ Chính choàng hai tay ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, chôn mặt vào cổ của cô, tùy ý mà hít lấy hương vị của cô, hương vị đặc biệt của Lâm Hinh Ý. Thật lâu sau mới nghẹn giọng nói: “Anh mệt mỏi, mệt chết đi được.” Giống như trước kia vài buổi sáng anh sẽ ngẫu nhiên làm nũng: “Buồn ngủ, rất buồn ngủ.” Thật ra thì anh cũng không phải buồn ngủ đến mức không thể xuống giường được, chỉ là anh muốn cô mắng anh, dịu dàng mà quát như vậy làm cho anh cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
Hinh Ý cảm thấy hơi thở của anh đang phả ra trên cổ cô, nước mắt lại đảo quanh viền mắt. Nhưng vẫn khẽ cắn môi, hạ quyết tâm hai tay cầm lấy hai cánh tay của anh, đẩy anh ra.
Cô không nhìn anh, tự nhiên nói: “Tôi đã nói xong, ngày mai tôi sẽ chuyển đến. Anh… nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.”
Sau khi nói xong thì đứng dậy, bước thật nhanh ra ngoài.
Vũ Chính dựa cả người vào lưng ghế, cười khổ tự an ủi mình, chỉ cần cô trở về, anh nhất định sẽ có cách khiến cô tiếp nhận mình thêm một lần nữa. Bây giờ quá đột ngột, cô chỉ không quen mà thôi.
Ngàn tính vạn tính, anh đã thành công. Tất cả kỹ xảo trên thương trường đều đã đem hết ra, cô đã trở lại, rõ ràng nỗi thê lương đã xuyên thấu nội tâm, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy vui mừng, như loại uống rượu độc giải khát, vui vẻ mà uống chén rượu độc của Lâm Hinh Ý.
Sau khi Hinh Ý ra khỏi cửa vẫn còn mỉm cười chào hỏi Kelvin. Vào trong thang máy, tỉnh táo nhìn những con số từng chút từng chút nhỏ dần. Trong đại sảnh lầu một nhìn thấy người quen cũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh chào hỏi đối phương, lúc đi đến bãi đỗ xe còn gọi cho mẹ nói mình đã đàm phán thành công, bảo bà không cần lo lắng.
Cầm chìa khóa xe trong tay, nhấn nút bảo vệ, mở cửa xe, khởi động xe, trên đường lớn, cô liều mạng mà kìm nén mình, cô tự nói với mình, Lâm Hinh Ý không phải người phụ nữ như thế, vì một người đàn ông không đáng để yêu mà đau lòng, lại còn rơi nước mắt, đây làm sao có thể là người phụ nữ mạnh mẽ trong lòng mọi người được?
Cô chạy xe đến thẳng bờ biển, nghe âm thanh sóng biển đánh vào bờ cô mới dám nằm lên tay lái, khẽ khóc thút thít, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cả thân thể đều run rẩy.
Cô không ngờ lại đau đớn như vậy, cô tưởng rằng mình đã có thể từ bỏ, thực sự cô đã không còn hận anh như trước, nhưng mà vì sao vẫn không thể thản nhiên đối mặt? Vì sao vẫn còn đau lòng như vậy?
Thì ra mình vẫn không thể từ bỏ được.
Âm thanh của tiếng sóng có thể áp đảo được tiếng khóc nhưng lại không thể lấn át được tình cảm của chính cô đối với anh, loại đau đớn này khi nào thì mới chấm dứt đây?