Một bước cuối cùngBiệt thự tại Long Island New York nằm bên bờ biển rộng, làm cho người ta có cảm giác yên bình kèm theo một chút xa hoa.
Vũ Chính vừa mới tham dự một hội nghị cùng với các cổ đông, lúc này đã là hơn mười một giờ tối.
Anh mệt mỏi ngả người vào chiếc ghế da thật lớn cạnh bàn làm việc, nhấn điện thoại gọi Kelvin vào.
“Hủy bỏ hành trình ngày kia, gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận tiếp thị bên MBH, hẹn gặp vào tối mai.” Giọng nói của anh vẫn giống như bình thường, nhàn nhạt, không làm cho người ta phát hiện ra bất kì thay đổi nào.
Kelvin liếc nhìn ông chủ, có chút lo lắng nhưng vẫn nói: “Vâng.” Rồi xoay người rởi khỏi thư phòng.
Vũ Chính nhìn vào màn hình máy tính, nhớ tới hội nghị vừa rồi, tay trái chậm rãi dùng sức nắm chặt tay vịn của ghế.
Một bộ phận đại cổ đông của JL không tán thành việc mang cờ trống tiến quân sang nước khác, đặc biệt là dạo này nền kinh tế toàn cầu không được khả quan. Bọn họ tán thành việc xác nhập Lâm thị cùng Giang thị sau đó nuốt luôn cả hai, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí cho giai đoạn chuẩn bị. Nhưng mà trợ giúp công ty hai nhà thoát khỏi tình trạng khó khăn lại còn phải triệt để thay đổi hình thức kinh doanh, cuối cùng bao nhiêu lợi ích đều rơi vào túi Vũ Chính, bọn họ nhất định sẽ không vui.
Nhưng mà ngại thế lực của Vũ Chính trong JL nên bọn họ chỉ dám dựa vào một người Hoa trong JL có thể chính thức ngang tài ngang sức với Vũ Chính – Hà Cảnh Thịnh.
Đối phó với một đám sâu bọ không còn cách nào khác phải từng bước từng bước tiến công, bắt giặc phải bắt vua trước.
Hà Cảnh Thịnh có một cô con gái mà ông ta rất yêu thương, Hà Thư Mẫn. Vừa khéo khi còn học đại học Vũ Chính cũng từng có quan hệ đàn anh với cô, sau này trong công việc cũng thường tiếp xúc, tình bạn cũng xem như sâu nặng. Nhưng mà anh có thể giúp cô một chút trong MBH, quan hệ có ích như vậy sẽ không khó để cho cô nhận lời.
Địa điểm hẹn là lầu dưới khách sạn Ritz-Carlton ở Lespinasse Manhattan, nhà hàng cao cấp nhất, đắt tiền nhất ở New York.
Nhà hàng yên tĩnh gần như là đơn điệu, những đường nét hoa văn trang trí cao quý, các thiệt bị nội thất đều mang vẻ quý phái cùng trang nhã.
Vũ Chính mặc một bộ vest màu trắng, trông giống như một quý công tử thanh nhã trong những bộ phim thời loạn đen tối.
Nhưng mà hôm nay không phải đi hẹn hò với tình nhân, anh nhớ đầu tuần nói chuyện điện thoại với Hinh Ý, cô nói đã chuẩn bị một món quà cho mình, rốt cuộc là món quà gì nhỉ? Anh đột nhiên cảm thấy rất xúc động, bởi vì quá nhớ cô.
Thì ra hôn nhân chính là như vậy, đã quen mỗi buổi tối đều có người đó ngủ bên cạnh mang lại cho mình cảm giác an tâm.
Anh cũng không quen giường, căn nhà ở New York trước kia anh cũng thường tới, nhưng mà rất khó tập thành thói quen không có cô ngủ bên cạnh.
Có lẽ, nơi có cô mới gọi là nhà, là vì có cô, cho nên mới có gia đình ấm áp.
Khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên, trong ánh mắt đều là niềm vui ôn nhu nên không chú ý tới Hà Mẫn Tư đã được nhân viên phục vụ dẫn vào.
Hà Mẫn Thư cũng là một cô gái xinh đẹp, trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, nhưng không ai dám xem thường năng lực của cô, sau khi tốt nghiệp không vào công ty của ba cô mà vào MBH dưới quyền JL dốc sức làm một giám đốc tiếp thị. Nhưng mà hôm nay ăn mặc vô cùng nghiêm túc, không giống như có hẹn, mà giống như đến đàm phám hơn.
“Em nói này Ken, nụ cười dịu dàng kia của anh nhất định là không dành cho em rồi, phải không?” Cô biết rõ anh đi lại bất tiện nên chủ động đến bên cạnh anh nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn chào hỏi lịch sự.
Vũ Chính cũng rất lịch sự hôn nhẹ lên gương mặt cô, cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, em vẫn luôn giữ phong cách ứng xử của Lôi Phong không hề thay đổi.”
Lúc nói còn cố ý quan sát trang phục của cô.
Cô không để ý nhún vai, “Vừa họp xong là chạy đến ngay, dù sao cũng không phải gặp gỡ tình nhân, mặc một bộ trang phục gò bó tra tấn chính mình làm gì?”
Sau đó còn đùa dai cười nói: “Hay là anh muốn tìm một tình nhân?” nhớ năm đó ai cũng biết cô đã từng ngược xuôi theo đuổi Giang Vũ Chính.
Vũ Chính giả vờ tức giận nói: “Hay nhỉ, còn muốn khi dễ người tàn tật như anh à?”
Khuôn mặt Hà Thư Mẫn trở nên buồn bã, cô không ngờ anh có thể thoải mái nói như vậy, thật thì ra cô cũng chỉ thông qua báo chí mới biết chuyện anh gặp tai nạn, lúc ấy thật sự cho dù anh đã là chồng người khác thì lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn co rút từng đợt. Có lẽ mình đã xem anh như một người bạn thân, cho nên mới quan tâm như vậy.
Vừa rồi lúc đến bên anh cúi người xuống hôn anh nhìn thấy chân của anh, tuy không nhìn ra có gì khác với chân người bình thường nhưng cô biết rõ anh đã không còn có thể đứng dậy được. Đã không còn có thể nhìn thấy hình bóng anh đấu bóng rổ với những người da đen nữa rồi.
Cô tranh thủ thời gian điều chỉnh cảm xúc của mình, không muốn để cho anh nhìn thấy tâm trạng không ổn của bản thân.
“Hôm nay anh hẹn em ra thật ra thì có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.” Vũ Chính cũng biết cô là người thông minh nên không cần phải quanh co lòng vòng làm gì.
“Em biết, anh muốn em giúp anh thuyết phục ba ba. Em cũng biết rõ, lần này anh đến đây không thành công thì sẽ không về.” Trên mặt Hà Thư Mẫn hiện lên một nụ cười khổ, người mà mình ngày nhớ đêm mong cũng chỉ những lúc cần thì mới nhớ đến mình.
“Em biết anh không có ý như vậy, anh...” Vũ Chính nhìn thấy cô như vậy thì có chút đau lòng, lúc trước nhất quyết từ chối cô bởi vì anh đã có Hinh Ý, lúc kết hôn cũng có gửi thiệp mời sang Mĩ cho cô, nhưng mà tổn thương vẫn chính là tổn thương, không có lí do gì cả.
Cô không để anh nói tiếp, “Em tình nguyện giúp anh, nhưng mà em cũng có một điều kiện.” Hiện tại cô cũng không còn là một cô bé cái gì cũng không hiểu như trước nữa.
“Sau khi dự án xác nhập kết thúc, em muốn về nước.” Cô muốn nhìn thấy người phụ nữ kia rốt cuộc là thành công như thế nào mới có thể có tư cách xứng với anh.
Vũ Chính nhìn vào bình hoa trang trí của nhà hàng suy nghĩ: “Đến lúc đó thật sự cũng rất cần em.”
Sau khi trở lại biệt thự, Vũ Chính bảo Kelvin mang một kế hoạch phát triển lâu dài sau khi xác nhập Lâm thị và Giang thị lại, bây giờ anh còn một cửa ải cuối cùng. Đây chính là chướng ngại vật cuối cùng mà anh phải quét dọn cho Giang thị và Lâm thị.
Sau khi Kelvin cầm văn kiện đưa đến cho anh xem xong, Vũ Chính bảo anh dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới tay Lâm Đạt Bình. Anh tin rằng Lâm Đạt Bình nhất định không phải là một ông già cổ hủ cố chấp, đối với kết quả như vậy, ông sẽ không kích động. (aizz chết anh rồi)
Vũ Chính điểu khiển xe lăn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống bờ biển, rất nhanh anh có thể quay trở về gặp Hinh Ý, anh muốn tặng cho cô món quà kết hôn lớn nhất.
Sau khi Giang thị và Lâm thị xác nhập sẽ trở thành tập đoàn lớn nhất châu Á, anh muốn dành cho Hinh Ý một “Giang Lâm” hoàn mĩ.
Lâm Đạt Quảng ngồi trong văn phòng phó tổng tài của Lâm thị, vẻ mặt tràn đầy u sầu hút xì gà, lòng phiền muộn rối bời.
Dạo này ông ở trong Lâm thị thật sự không được thuận lợi, nguyên nhân là vì lần hợp tác cùng Giang Vũ Minh cùng JL tổn thất một số tiền lớn, sau khi trở về Hinh Ý nhìn ông chằm chằm, không cho ông làm việc gì lớn trong Lâm thị. Thậm chí người của ông đưa ra rất nhiều dự án lớn đều bị từ chối. Bên ngoài thì vì đầu tư cổ phiếu lỗ nghiêm trọng, nhiều bạn bè quen biết lâu năm đều thúc giục ông trả tiền. Quan trọng nhất là, ông làm cho Lâm thị thâm hụt một số tiền lớn như vậy, ông sợ một ngày nào đó Hinh Ý bỗng nhiên nổi hứng gọi kiểm toán đến kiểm tra. Lần trước lúc cô gọi giám đốc bộ phận tài vụ đến nói chuyện, ông sợ hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hai hàng chân mày của ông nhíu chặt lại, hơn nữa gần đây không biết Giang Vũ Chính sang Mĩ làm gì, bên ngoài thì Giang thị cùng Lâm thị có vẻ vẫn bình yên, nhưng không biết bên trong còn có những cơn sóng ngầm nào nữa.
Lúc này điện thoại vang lên, ông khẽ cắn môi, không phải đã sớm dặn dò thư kí không tiếp điện thoại của bất kì ai rồi sao? Sao lại còn gọi tới.
Ông nhấn nút nội bộ: “Bất kể là ai cũng nói tôi không có ở đây.” Giọng nói lộ ra một vẻ không kiên nhẫn.
“Là bà Lâm.” Giọng nói ngọt ngào của thư kí quanh quẩn bên tai.
Thể xác và tinh thần của ông đều mệt mỏi, nhìn điện thoại, do dự một chút rồi mới nhận.
“Bà lại phát điên gì nữa đây? Dạo này tôi không rảnh về nhà quan tâm đến bà đâu...” Ông vừa mở miệng đã mắng to, như là đã tìm được người thích hợp làm bia đỡ đạn.
Đầu dây bên kia bà Lâm cắt lời ông: “Ông khoan hãy tức giận, ông mau về nhà ngay cho tôi. Không biết Giang Vũ Chính từ Mĩ gửi văn kiện gì về mà anh cả một mình ngồi trong thư phòng hơn một tiếng rồi chưa đi ra.”
Văn kiện? Giang Vũ Chính gửi cho anh cả văn kiện gì, những năm gần đây bởi vì bệnh tim của anh cả ngày càng nghiêm trọng nên đã sớm mặc kệ việc của Lâm thị rồi mà.
Lâm Đạt Quảng nghĩ ngợi rồi lập tức cầm chìa khóa xe trên bàn, lao ra khỏi văn phòng.
Biến cố bất ngờTrong phòng họp tòa nhà Lâm thị.
Cuối cùng thì Hinh Ý cũng kết thúc cuộc họp cuối cùng trong ngày hôm nay, xương cốt cả người đều rã rời, việc duy nhất cô muốn làm lúc này là về nhà tắm rửa đi ngủ.
Lần trước còn nghĩ rằng mang thi giai đoạn này ngoại trừ hay nôn mửa thì không có gì khác thường cả, lúc này thì không như vậy nữa. Thì ra từ lúc mang thai thì đặc biệt thích ngủ, hơn nữa còn rất dễ mệt mỏi.
Cô là người có đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn, đây là thói quen từ lúc còn nhỏ của cô, mỗi ngày đều tuyệt đối nghiêm túc thức dậy đúng giờ. Nhưng gần đây cô lần đầu tiên có ý niệm ngủ nướng. Nhớ đến tuần này đã ba ngày đến công ty muộn so với trước kia, thư kí bày ra vẻ mặt vô cùng khó tin, làm cho cô cảm thấy rất buồn cười.
Có thể là vì chồng không có bên cạnh mình, chuyện hạnh phúc như vậy không có ai chia sẻ, cô rất muốn bay qua tìm anh ngay lập tức, hoặc là có đôi khi trò chuyện qua điện thoại, lời nói đã đến miệng nhưng vẫn nuốt lại. Thật sự là quá dày vò.
“Hinh Ý, đêm nay chúng tôi đi ăn món Pháp, có hứng thú đi cùng không?” Giám đốc Lưu bộ phận nghiệp vụ đã qua tuổi bốn mươi nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy sức sống như một cô gái cho nên Hinh Ý cũng đã quen không cần phân biệt lớn nhỏ.
Hinh Ý nghĩ có về nhà cũng chỉ ăn cơm một mình, không bằng đi ra ngoài bồi dưỡng tình cảm với cấp dưới một chút cũng tốt nên đã đồng ý ngay.
Đang lúc mọi người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng họp thì điện thoại của Hinh Ý vang lên.
Mọi người đều rời khỏi, chỉ có một mình Hinh Ý ở trong phòng họp. Cô nhìn màn hình điện thoại di động một lúc.
“Chú hả?” Người chú bình thường đều không muốn nói chuyện nhiều với mình Lâm Đạt Quảng hôm nay lại gọi điện cho mình, thật là hiếm thấy. Ngàn vạn lần đừng mang tới chuyện phiền toái gì thì thật tốt.
“Hinh Ý, con mau chạy đến bệnh viện Nhân Ái ngay, bệnh tim của anh cả phát tác, đang ở trong phòng cấp cứu.” Giọng nói của Lâm Đạt Quảng vô cùng vội vàng.
Lòng Hinh Ý như một tảng đá ‘đùng’ một tiếng rồi rơi xuống hố nước không đáy, nặng nề vô cùng.
Đầu óc mơ hồ, chống tay lên chiếc bàn dài một lát mới định thần lại được. Cô lập tức lao ra khỏi phòng họp, chạy về hướng thang máy đi xuống bãi đỗ xe.
Bỏ lại một nhóm người không hiểu chuyện gì, không phải đã nói sẽ cùng đi ăn món Pháp sao?
Hinh Ý run rẩy cầm tay lái, lòng bàn tay toát mồ hôi làm cho tay cô trơn trượt gần như không thể cầm lái được.
Làm sao bệnh tim lại đột ngột tái phát như vậy? Mấy ngày hôm trước cô rõ ràng đã nói chuyện với bác sĩ chuyên khoa, ông ấy nói chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì bệnh tình sẽ không nghiêm trọng mà.
Cô vừa nghĩ vừa nhấn ga tăng tốc, chiếc xe thể thao chạy cực nhanh trên đường.
Chỉ là cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được lại xảy ra chuyện như vậy, không thể tưởng tượng được mình lại không thể nhìn thấy mặt ba mình lần cuối cùng.
Khi cô lảo đảo bước tới phòng cấp cứu của bệnh viện thì trông thấy chú đang che mặt gục vào tường, trên mặt thím cũng có vài giọt nước mắt.
“Ba à…” Một lúc lâu có mới tìm lại được giọng nói của mình, cô áp chế không để cho mình run rẩy.
“Anh cả vừa đi rồi, bác sĩ nói là đột ngột bị nhồi máu cơ tim, cấp cứu quá trễ…” Vừa nói vừa nức nở, nước mắt rơi đầy mặt, vẻ mặt rất bi ai thống khổ.
Hinh Ý cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn, cô không thể nhìn rõ bất kì thứ gì, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, hoặc là thật ra thì chính mình cũng không dám nghĩ đến.
Cứ như vậy yên lặng một phút đồng hồ mới dần dần cảm giác được mình còn có sức phát ra tiếng nói.
“Chú gạt cháu, đầu tuần này cháu mới về thăm ba, sắc mặt của ba vẫn cực kì tốt, vẫn đánh cờ với cháu, vẫn trò chuyện với cháu về chuyện khi còn bé. Ba của cháu đang ở đâu? Ba của cháu hiện đang ở đâu, cháu muốn đi tìm ba.”
Cô không hề chảy nước mắt, đơn giản là vì không tin.
Bởi vì vừa được đưa đến phòng cấp cứu, hiện giờ vẫn chưa đưa đến nhà xác, chỉ có thể đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.
Cô từng bước từng bước đi qua, y tá giúp cô vạch tấm vải trắng xuống.
Cô vừa nhìn thấy mặt ba mình thì nước mắt liền rơi xuống. Hai tay dùng sức nắm lại, không muốn để cho chính mình khóc thành tiếng, cả người run rẩy, không thể tin được đây là sự thật.
Mới vài ngày trước, ba vẫn dạy cho cô sau khi có con rồi thì nên đặt tên gì cho hay.
Mới vài ngày trước, ba vẫn còn nắm tay cô nói khi còn bé cô rất bướng bỉnh, không chịu luyện chữ, phải đặt mua chocolate từ Thụy Sĩ về thì cô mới chịu viết.
Mới vài ngày trước, ba còn chê cười cô một ngày trước khi lấy chồng tối hôm ấy còn ở trong thư phòng của ông khóc đến không thể kìm nén được, nói không muốn gả đi, không muốn rời khỏi ba ba. Nhưng mà sau khi gả đi thì cả tháng không về nhà lấy một lần.
Ba của cô vài ngày trước còn dùng ánh mắt hiền hậu yêu thương nhìn cô, đôi bàn tay khô gầy kia còn vuốt ve mái tóc cô. Nhưng mà, hiện tại ông đã mất, làm sao có thể?
Hinh Ý nâng bàn tay ba mình lên, nơi đây vẫn còn một chút nhiệt độ, vẫn chưa lạnh, nhất định vẫn còn sống.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn bác sĩ đứng bên cạnh, vừa run rẩy khóc vừa nói: “Anh xem… vẫn còn nhiệt độ… tay… vẫn còn nóng… tiếp tục cấp cứu đi… cứu ba…”
Hai tay kéo lấy tay bác sĩ, bác sĩ cho dù đã nhìn quen cảnh sinh li tử biệt giờ phút này cũng phải động lòng, nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin hãy nén bi thương!”
“Không phải… vẫn còn nóng… tay…” Ngay cả một câu nói cô cũng không thể nói hoàn chỉnh.
Y tá bên cạnh đi tới đẩy giường bệnh đi, cô nhìn thấy mặt của ba mình cứ từng chút từng chút một bị tấm vải che lại.
Cô dùng sức cầm lấy tay y tá, y tá kinh ngạc lùi lại một bước, nhìn thấy cô khóc đến nỗi mặt mũi lấm lem thì đều không đành lòng.
“Đừng ai nghĩ đến việc bắt ba tôi đi… không được phép…” Cô cầm thật chặt thành bảo vệ của giường bệnh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tấm chăn đơn màu trắng, không có hình dáng, chỉ còn lại một vệt nước nhàn nhạt.
Lúc này, Lâm Đạt Quảng đi tới vỗ vai cô, “Hãy để cho anh cả yên tâm ra đi đi.”
“Không… ba của cháu vẫn chưa đi… chú gạt cháu…” Cô có chết cũng không chịu buông tay.
Lâm Đạt Quảng kéo tay cô sang một bên, đau lòng nói: “Sao cháu lại như thế? Cháu không nghĩ xem nếu chị dâu biết thì làm sao bây giờ, cháu là đứa con duy nhất của nhà họ Lâm, cháu là trụ cột của cả nhà.” Mỗi khi mình gặp phiền toái, Lâm Đạt Quảng mới thừa nhận Hinh Ý là trụ cột.
Hinh Ý như không còn sức lực mà ngã ngồi trên mặt đất, đúng vậy, cô còn có mẹ.
Nếu như mẹ đang đặc biệt sang Thái Lan cầu phúc cho ba mà biết ba đã qua đời thì tình cảnh sẽ thảm như thế nào đây?
Lúc trước mẹ của cô mạo hiểm bỏ qua lời phản đối của toàn gia tộc để lấy con trai của một thầy giáo, dưới áp lực như vậy mà cũng có thể kiên định không phải là ba thì sẽ không lấy chồng, tình yêu này lớn cỡ nào.
Cô không dám tưởng tượng sau khi mẹ biết chuyện này sẽ như thế nào, không dám nha!
Lâm Đạt Quảng nhìn bộ dáng thương tâm xuất thần của Hinh Ý, cân nhắc xem phải nói như thế nào. Ông nghĩ ngợi, rồi đảo mắt sang vợ mình.
Bà lập tức hiểu ý, đi qua ôm lấy Hinh Ý, vừa để cho cô tựa vào ngực của mình khóc, vừa vỗ lưng giúp cô thở dễ dàng hơn, vừa an ủi cô: “Cháu ngoan, cháu là bảo bối của anh cả. Anh ấy đi rồi cũng không muốn nhìn thấy cháu đau khổ như vậy. Nhưng mà… nhưng mà thím có vài lời không biết có nên nói hay không.” Giọng của bà càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Hinh Ý tuy vẫn còn khóc nức nở, nhưng mà vẫn nghe được lời của bà rất dè dặt. Người thím này bình thường ở trong nhà cũng không được xem là nhân vật lợi hại gì, cũng ít khi trò chuyện với Hinh Ý.
“Thím, hai người đều là… người thân nhất của cháu, có lời gì… mà không thể nói với cháu chứ?”
“Chỉ là, chuyện này… thím… thật sự không biết nên nói thế nào.”
Hinh Ý càng thêm nghi hoặc, càng cảm thấy được có vấn đề.
“Là như vầy, hôm nay quản gia nhận được một bưu kiện của Vũ Chính gửi về từ bên Mĩ. Bởi vì là khẩn cấp nên chúng tôi lập tức đưa cho anh cả. Nhưng mà anh cả cầm bưu kiện kia mở ra xem rồi ở trong thư phòng cả ngày không ra ngoài, trong thư phòng thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ném đồ đạc, mà anh cả lại dặn dò chúng tôi không được vào. Không còn cách nào khác thím mới gọi điện bảo chú cháu trở về, không nghĩ tới vừa bước vào cửa…” thím nghẹn ngào, nói không được.
Hinh Ý cảm thấy không thể tin được, làm sao có thể? Đều là lừa gạt cô, cảm giác đầu tiên của cô chính là bọn họ đang bắt tay lừa gạt cô.
Lúc này Lâm Đạt Quảng đi tới nói: “Phần bưu kiện kia bây giờ vẫn còn đang ở trong biệt thư nhà họ Lâm, cháu có thể về nhà xem, chúng tôi đều không lừa gạt cháu.”
Hinh Ý đẩy bọn họ ra, thẳng một đường lao như điên ra khỏi bệnh viện, cắm chìa xóa vào khởi động xe, buông phanh ra, đạp ga chạy đi. Tất cả những động tác này rất quen thuộc, động tác này đã làm ngàn vạn lần nên có thể hoàn thành trong nháy mắt. Nhưng mà hôm nay cô gần như dùng hết tất cả sức lực mới có thể làm xong.
Tiếng động cơ của chiếc xe thể thao trầm thấp mà mạnh mẽ, xe lại chạy như bay trong màn đêm, lần lượt vượt qua vài đèn đỏ, còn không muốn sống mà lấn sang đường hai chiều vượt lên trong chốn thành thị phồn hoa.
Chạy điên cuồng như vậy là vì cô muốn chứng minh sự thật không phải như thế. Không phải là vì có liên quan đến Vũ Chính mà ba ba mới phát bệnh tim.
Cô tin tưởng anh, không có gì có thể làm cô dao động.
Nhưng mà sự thật chính là như vậy, anh vĩnh viễn không giống như những gì cô nghĩ.
Lúc Hinh Ý trở lại biệt thự nhà họ Lâm, cô dừng xe lại nhưng không có dũng khí bước vào.
Nếu như là sự thật, vậy thì phải làm sao? Cô chỉ có thể tự nói với mình đây không phải sự thật, tuyệt đối không thể nào là sự thật.
Tất cả mọi người trong nhà đều chạy đến bệnh viện, cả vườn hoa và các phòng đều im ắng.
Hinh Ý dừng xe trước cửa hành lang biệt thư, nhưng không tắt máy ngay lập tức.
Cho dù thật sự có một bưu kiện, như vậy cũng không thể khẳng định là do Vũ Chính gửi tới.
Cô từng bước một bước lên bậc thang, mở cửa ra, lại đi về phía cầu thang xoắc ốc trước đại sảnh. Đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không chú ý đến tấm thảm trước cầu thang, bị vấp một cái, đầu gối đập vào tay vịn cầu thang. Nhưng mà cô tuyệt đối không cảm thấy đau, ánh mắt của cô chỉ nhìn lên lầu, tâm tư của cô chỉ hướng về phía thư phòng.
Thư phòng vẫn là thư phòng kia, vẫn là thư phòng nơi cô từng chơi đùa lúc nhỏ, nhưng mà giờ khắc này, cô lại hy vọng chính mình lại chưa từng biết đến nơi này.
Hinh Ý mở đèn thư phòng lên, trên mặt đất phủ đầy những mảnh vỡ bình hoa, nhưng bình hoa kia bình thường vẫn là bảo bối của ba.
Cô đi đến trước bàn sách, nhìn bưu kiện đã bị vò nát, trống ngực không ngừng đập nhanh hơn.
Mở ra, xem từng chữ một, lòng càng xem càng chùn xuống, ngón tay nắm chặt lấy tờ giấy, run rẩy.
Cô không tin, tuyệt đối không tin, đây không phải là thứ Vũ Chính gửi cho ba ba xem. Làm sao có thể?
Điện thoại không ngừng vang lên, cô dường như không nghe thấy gì, nhưng mà tiếng chuông vẫn vang lên, như thể không nhận sẽ không bỏ qua.
Cô nhìn màn hình, cầm điện thoại lên nhận.
“Hinh Ý, tại sao lâu như vậy mới chịu nghe? Ngày mai anh sẽ trở về, rất nhanh em có thể nhìn thấy anh.” Giọng nói của Vũ Chính không kìm nén được hưng phấn, xa cô lâu như vậy, thật sự rất rất nhớ cô. Vừa nghĩ đến việc có thể được nhìn thấy cô, khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.
Tay của anh nắm lại ngồi cả ngày không nhúc nhích, eo đã chết lặng không còn cảm giác, mày nhíu lại, bộ dạng rất thống khổ. Ngày hôm nay liên tục mở năm hội nghị, chính là muốn trở về thật sớm, có thể nhanh chóng được nhìn thấy cô.
Hinh Ý chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, trong thư phòng to như vậy, lại tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình.
“Hinh Ý?” Vũ Chính thấy cô không trả lời nên nghi hoặc gọi một tiếng.
“Anh…đ ã gửi một văn kiện cho ba em sao?” Hinh Ý nói từng chữ từng chữ một, nói thật chậm, sợ anh nghe không được rõ.
“Là anh gọi người đưa đến, chuyện này nhất định phải được ba ủng hộ mới thành công. Hơn nữa ba…” Anh nghe thấy giọng nói nghiêm túc của cô nên cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Hinh Ý không còn nghe thấy những lời anh nói tiếp sau đó, nước mắt không một tiếng động mà rơi đầy mặt. Chân nhũn ra đứng không vững nữa, ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô nhìn những tờ giấy tuyên thành trên mặt đất, trên đó còn có vài chữ viết bằng bút lông: “Tâm huyết cả đời, hủy trong chốc lát.” Đó là chữ của ba ba, từ nhỏ ông đã cầm tay dạy cô viết, làm sao cô không nhận ra được. Nhìn những con chữ kia, cô cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.
Giọng nói của Vũ Chính vẫn còn truyền đến từ trong điện thoại, cô giơ tay lên, dùng sức vứt nó vào góc tường.
Những bộ phận vỡ thành từng mảnh nhỏ, tựa như lòng cô bây giờ.
Cả đêm nay, biệt thự nhà họ Lâm chỉ nghe thấy tiếng đứt quãng của một cô gái, âm thanh nức nở không ngừng vang lên, lẳng lặng quanh quẩn trong căn phòng.