Bình tĩnhGió nhè nhẹ thổi bay tấm rèm cửa, nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng manh chiếu vào trong phòng.
Hinh Ý mơ màng mở hai mắt ra, phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng Vũ Chính, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh. Cô nhớ đến màn kích tình tối qua của hai người, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, nhếch miệng mở nụ cười. Vũ Chính của cô là người đàn ông tuyệt nhất, luôn có thể khiến cho người khác đạt đến khoái cảm vô tận.
Vũ Chính cúi đầu, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đang ngây ngô cười gì thế?”
Hinh Ý không nghĩ đến anh tỉnh dậy sớm như vậy, lúc 4h giúp anh xoay người, vẻ mặt anh còn mơ mơ màng màng, mệt đến độ không để ý đến ai.
“Em đang suy nghĩ, Giang Vũ Chính là người đàn ông tuyệt nhất.” Cô cũng ngẩng đầu lên ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tươi tắn.
Vũ Chính vừa hôn lên trán của cô vừa dùng giọng khàn khàn xấu xa nói: “Đó là đương nhiên, em có muốn kiểm chứng lại một lần nữa không?”
Câu hỏi này từ trong miệng anh dị thường kiên định, khiến cho thân thể của Hinh Ý vốn còn đang yếu ớt vô lực càng thêm mềm mại.
Hai tay cô đặt lên cổ của anh, hôn một cái thật mạnh trên mặt anh, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm nói, “Xuống giường!” rồi ngồi bật dậy.
Cô gái này thế nhưng lại không bị cám dỗ, Vũ Chính đành phải ngượng ngùng nhìn cô, dùng ánh mắt như một con chó nhỏ bị vứt bỏ nhìn Hinh Ý.
“Không cần giả vờ đáng thương, em còn phải đi làm nữa!” xuống giường, lúc đang chuẩn bị tìm áo ngủ mặc vào thì phát hiện trước ngực và cổ của mình có những vết hồng hồng, Hinh Ý khẽ cắn môi. Người này tối hôm qua tiến công mãnh liệt như vậy, buổi sáng lại còn muốn nữa sao? Không có cửa đâu.
Sau khi Hinh Ý mặc quần áo vào trước tiên muốn đỡ Vũ Chính ngồi dậy, một tay của cô khoác qua nách anh, một tay ôm lấy vai anh, tay trái của Vũ Chính cũng đồng thời dùng sức.
Khi nhìn thấy vết sẹo thật to do phẫu thuật trước ngực Vũ Chính, Hinh Ý lấy tay nhè nhẹ vuốt ve thấp giọng hỏi: “Bây giờ còn đau không?” giọng nói tràn đầy vẻ đau lòng.
Vũ Chính sợ cô nhớ đến lại đau khổ tự trách mình nên bâng quơ nói: “Đã không còn đau lâu rồi.” Nhìn thấy dáng vẻ suy tư của cô, anh vội vàng chuyển đề tài, “Anh muốn đi toilet.”
Cô kéo lại suy nghĩ của mình, tìm quần áo giúp anh mặc vào, lại đỡ anh ngồi lên xe lăn, giúp anh mang đôi dép lê mềm mại vào chân, rồi đẩy anh vào phòng tắm.
Tuy rằng nửa người dưới của Vũ Chính bị liệt, không có cảm giác, nhưng bởi vì lúc còn hôn mê bệnh viện có những biện pháp trị liệu phù hợp, điều khiển hệ cơ quan tiết niệu, đúng giờ rút nước tiểu ra cho nên cũng không làm mất đi công năng của bàng quang cùng chức năng khống chế nước tiểu. Cuộc sống vẫn bình thường, chỉ cẩn uống nước đúng giờ, đúng giờ đi toilet là được.
Hinh Ý từ bên phải vươn tay đỡ lấy thắt lưng anh, tay trái của Vũ Chính cũng dùng sức chống đỡ lấy thành bồn cầu và giá đỡ để giữ thăng bằng cho cơ thể. Cô lại dùng tay phải nhẹ nhàng mát xa vị trí quanh bàng quang cho anh, giúp anh được thoải mái hơn.
Cho dù là người đàn ông bình thường thì ở giờ khắc này cũng sẽ cảm thấy thất bại, huống chi là người tự tôn, ngạo khí cao ngút trời như Giang Vũ Chính. Anh cúi đầu nói: “Vất vả cho em rồi.”
Hinh Ý phát giác ra vẻ mất tự nhiên của anh, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của anh, cho anh một nụ cười thật tươi như ánh mặt trời, “Anh không biết gần đây khí sắc của em tốt hơn rất nhiều sao? Đó là bởi vì chăm sóc cho anh đó. Có thể chăm sóc cho người mình yêu chính là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
Vũ Chính dùng môi chặn lại lời cô đang muốn tiếp tục nói, hai người liền quên đây là chỗ nào.
Hôn Hinh Ý đến khi cảm thấy não sắp hết dưỡng khí, tay trái đặt tại phần eo của anh đã không còn sức, anh mới lưu luyến mà buông ra.
Hinh Ý há miệng thở, nhìn anh sẵng giọng: “Anh còn chưa chịu an phận hả?”
Vũ Chính cười nhìn cô, hàng mi chớp chớp. Anh thật sự cũng là người hạnh phúc nhất, bởi vì có thể được người mình yêu nhất chăm sóc.
Nắng sớm đầu xuân luôn làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Vũ Chính đang ngồi bên ô cửa sổ đầy nắng xem báo Wall Street, đôi khi ánh mắt lại lơ đãng nhìn sang Hinh Ý ngồi ở đối diện xem tạp chí thời trang.
“Không phải nói hôm nay phải đến công ty sao?” Anh hỏi thật cẩn thận, thật ra thì chuyện công việc trong lúc hai người ở bên nhau không ai nhắc tới, nhưng nó vẫn là một rào cản chắn ngang giữa hai người.
Lúc trước bởi vì Lâm thị trợ giúp Giang thị trong hạng mục hợp tác với JL mà tài chính bị thâm hụt nghiêm trọng, hiện tại tuy rằng quyền hành của Giang thị gần như đã nằm trong tay Vũ Chính, nhưng trong mắt người ngoài thì Vũ Chính không có quan hệ gì với JL thì làm sao có khả năng cứu nguy được? Huống chi trong lòng Vũ Chính thật ra còn có một kế hoạch khác, anh muốn làm cho Lâm thị và Giang thị đều thoát ra khỏi hình thức kinh doanh lạc hậu này, nhưng mà hiện tại xác thực là không biết phải mở miệng thế nào với Hinh Ý.
Bởi vì quan tâm đến cô, cho nên anh luôn hy vọng dùng phương cách hoàn mĩ nhất để bảo vệ cô.
Hinh Ý cũng cố gắng lảng tránh vấn đề này, “Lát nữa chuyên gia vật lí trị liệu của bệnh viện sẽ đến, em muốn cùng anh làm xong trị liệu, ăn cơm trưa xong rồi mới đi. Huống chi, hôm nay là thứ bảy, anh muốn vợ anh mệt chết hả?” Cô cười nhìn anh.
“Thật ra thì anh…” Vũ Chính muốn giải thích.
“Em tin tưởng anh.” Cô cắt ngang lời nói của anh, thẳng tắp nhìn vào ánh mắt anh, không mang theo một ý nghĩ xấu nào khác. Cô chỉ đơn thuần tin tưởng người đàn ôn của mình, không có việc gì đơn giản hơn việc này.
Vũ Chính nắm lấy tay cô, dùng sức nắm. Là một người đàn ông, luôn đứng trên đỉnh vương giả, ước muốn thật ra cũng rất đơn giản, chính là người mình yêu luôn hiểu và ủng hộ mình.
Cô cười cười, đến bên cạnh anh sửa sang lại tấm chăn trên chân nói: “Không nên xem báo nữa, hôm nay trời nắng đẹp như vậy, chúng ta cùng tản bộ đi. Không phải bác sĩ đã nói sao? Phải thường xuyên phơi nắng mới tăng cường khả năng hấp thụ…” rồi đi đến phía sau anh, kéo phanh xe lăn, vừa nói vừa đẩy anh ra ngoài vườn hoa.
Bữa tiệc gia đình“Con biết rồi.” Trong sảnh lớn chỉ có Hinh Ý đang thấp giọng trả lời điện thoại.
“Sức khỏe của Vũ Chính đã khá hơn chưa? Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy con cũng đừng để mình quá mệt mỏi.” Lâm mẹ đầu dây bên kia dặn dò.
“Con biết ạ.”
“Đúng rồi, nếu sức khỏe của Vũ Chính đã khôi phục tốt rồi, không bằng sắp xếp thời gian mời luôn nhà bên kia cùng đến dùng một bữa cơm đi. Dì dượng và những người trong nhà rất quan tâm đến tình trạng của Vũ Chính, thậm chí còn muốn tìm dịp nào đó đến thăm nó.” Lâm mẹ cẩn thận nói.
Hinh Ý nhíu mày, “Hiện tại anh ấy vẫn không thể quá vất vả, chỉ sợ có quá nhiều người đến anh ấy sẽ mệt mỏi.” Lại là người trong nhà muốn mẹ làm thuyết khách.
“Nói gì vậy hả? Người lớn đến thăm con cháu vốn là thể hiện sự quan tâm, con nói như vậy trước mặt người khác, người ta sẽ nói con không được dạy dỗ, hiểu không?” Lâm mẹ vô cùng coi trọng lễ nghi truyền thống, hơn nữa tuyệt đối giữ gìn lợi ích của gia tộc.
“Con biết rồi, vâng, gần đây bệnh tim của ba có tái phát không? Mẹ hãy nói ba chú ý đến sức khỏe, chuyện của công ty đừng để cho ba bận tâm, cũng đừng để cho những tin tức kia lọt vào tai ba.” Thật sự thì Hinh Ý thân thiết với ba mình hơn, ngược lại có chút xa cách với mẹ mình. Hoặc cũng bởi vì sinh ra trong một gia tộc giàu có nên mẹ quá rụt rè, ngược lại cô cảm thấy phải tạo dựng được sự nghiệp cho bản thân mình nên chỉ có ba mới có thể hiểu những tâm sự của mình, cô cũng càng muốn chia xẻ cùng ba mình.
“Ông ấy rất khỏe. Con đừng có đánh trống lảng, mẹ đã hỏi thư kí của con, tuần sau con không có hội nghị hay bận bịu gì. Con hãy bàn bạc với nhà thông gia bên kia, xem xem…”
Hinh Ý cắt ngang lời của bà: “Mẹ, chỉ có chúng con đến ăn cơm thôi không được sao, con sợ động đến mẹ chồng cùng người nhà bên kia, báo chí mà biết được lại viết lung tung nữa.”
Lâm mẹ trầm ngâm một lát, suy nghĩ, Vũ Chính cũng không đứng cùng phía với nhà bên kia, hiện tại Giang Vũ Minh lại gây họa, vậy thì trước tiên không nên động đến bên kia, hiểu rõ Vũ Chính nghĩ gì là quan trọng nhất.
“Nếu cảm thấy hai nhà gặp mặt quá phiền toái vậy thì chỉ có nhà chúng ta thôi! Nhưng mà Vũ Chính nhất định phải đến, tất cả mọi người rất quan tâm đến nó. Tối chủ nhật, tại nhà họ Lâm nha.”
“Vâng, con biết rồi.” Hinh Ý không thể không đồng ý.
“Cứ như vậy đi.”
“Tạm biệt mẹ.”
Sau khi cúp máy, Hinh Ý như bị rút hết sức lực ngồi xuống ghế sofa, cô chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện điện thoại với người nhà lại mệt mỏi, phí sức như thế.
Vũ Chính ở trong thư phòng, mắt nhìn về phía khung cửa sổ thủy tinh. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh là vườn hoa đang mờ mịt trong cơn mưa cùng phong cảnh phía xa xa. Anh dường như không phải đang ngắm nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổ mà phảng phất như đang suy nghĩ gì đó, lại như không hề suy nghĩ gì, chỉ đơn thuần là đang sững sờ.
Bước chân của Hinh Ý nhẹ nhàng, đi đến phía sau anh, cúi người, hai tay lướt qua bờ vai anh rồi đi đến trước ngực vòng tay ôm anh, tựa đầu lên vai của anh hỏi: “Nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?”
“Anh đang nghĩ, mùa xuân mà cũng mưa lớn như mùa hè vậy, không phải nói mưa xuân như tơ sao?”
“Không bằng em gọi nói với mẹ hôm nay chúng ta không sang nữa, thời tiết xấu như vậy.” Mấy ngày nay đều mưa dầm, cô phát hiện buổi tối Vũ Chính ngủ không được ngon, lúc đang ngủ thường xuyên cau mày. Vừa nói cô vừa đặt tay lên vai anh mát xa.
“Anh không có yếu ớt như vậy, mới một cơn mưa đã không thể ra ngoài được nha? Hơn nữa người lớn bên kia cũng đã chờ nửa ngày, sao có thể gọi một cú điện thoại qua từ chối được?” anh đè lại bàn tay nóng bỏng của cô bên vai trái, ý bảo cô không cần căng thẳng.
“Tay sao lại lạnh như vậy hả?” cô vội vàng đi lấy túi chườm nóng ra đặt trên lòng bàn tay anh, khuôn mặt không thể giấu được vẻ lo lắng.
Chiếc Maybach 62s trong làn mưa tiến về nhà họ Lâm, đi vào vườn hoa, vững vàng dừng lại trước hành lang.
Biệt thự của Lâm gia mang kiến trúc châu Âu, trước cửa lớn có vài bậc thang. Hộ lý ngồi ở ghế phụ đã xuống xe trước đẩy xe lăn đến trước cửa lớn, sau đó lại đi đến ghế sau cõng Vũ Chính qua.
Vũ Chính mặc một bộ đồ tây màu đen hiệu H-Huntsman của Anh, cả người toát ra một hơi thở vô cùng trầm ổn, khí chất phi phàm.
Lái xe cũng xuống xe mở cửa cho Hinh Ý.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen hiệu Channel, chiếc váy dạ hội màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, xương quai xanh lạnh buốt mang theo một đường cong tuyệt mĩ, tăng thêm một chút gợi cảm cùng hấp dẫn, không hề giảm đi một chút xinh đẹp nào.
Cô đi tới bậc thang đứng bên cạnh Vũ Chính, cẩn thận giúp anh vuốt phẳng những nếp nhăn. Lúc nhận lấy chiếc chăn lông định đắp lên chân cho Vũ Chính, anh dùng tay ngăn lại, nhàn nhạt nói: “Trong phòng có hệ thống lò sưởi.”
Hinh Ý dừng lại một chút, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không nói ra mà chỉ giúp anh đi vào trong sảnh lớn.
Thật ra thì Hinh Ý muốn nói: “Trong nhà đã mở hệ thống sưởi hơi, ngón tay anh không phải vẫn lạnh buốt như vậy sao.” Nhưng mà cô hiểu rõ anh, hiểu rõ tính cách của Vũ Chính.
Trong sảnh lớn, tiếng Lâm mẹ và chị gái cô Phương Nghi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong góc sảnh lớn đều là người nhà họ Lâm và nhà họ Phương, cả trai lẫn gái đều ăn mặc đẹp đẽ, vô cùng náo nhiệt.
Nghe thấy quản gia nói bọn họ đã đến, mỗi người đều mang theo một ánh mắt khác nhau nhìn về hướng vợ chồng Giang Vũ Chính đang đi tới.
Trong những ánh mắt này, có ngạc nhiên, có khinh miệt, hơn nữa còn có dò xét. Dò xét xem vị con rể của nhà họ Lâm này rốt cuộc có năng lực giúp cho Lâm thị vượt qua nguy cơ này hay không.
“Mẹ, trở về lâu như vậy mới về đây thăm mọi người, là con không đúng.” Vũ Chính mở miệng trước.
“Cái đứa nhỏ này, nhìn xem, sao lại gầy như vậy. Sức khỏe là quan trọng nhất nha!” Lâm mẹ nắm tay Vũ Chính thương tiếc nói.
Sau khi bắt chuyện từng người xong, Hinh Ý giúp Vũ Chính đi vào thư phòng của ba.
Thật ra thì trong sảnh lớn mọi người còn muốn nói thêm vài câu với Vũ Chính, nhưng mà vẫn chưa nói đến đề tài chính thì vị con rể của nhà họ Lâm này lại nói đã lâu không trò chuyện với ba rồi, nhất định phải đi hỏi thăm ba vợ trước.
Trước khi tiến vào thang máy đi đến thư phòng lầu hai, Hinh Ý hỏi Vũ Chính: “Rất phiền, phải không? Em đã sớm cảm thấy không hợp ý rồi, ứng phó với bọn họ còn mệt mỏi hơn cả đi làm.”
Vũ Chính cười cười, “Có thể nói là, thật ra thì em cũng có điểm giống như bọn họ.” Đều muốn biết anh sẽ thu dọn tàn cuộc như thế nào.
Cô thấp giọng đền mức ngay cả mình còn không thể nghe thấy tiếng mình nói: “Em đã nói sẽ luôn tin tưởng anh mà.”
Không nghĩ tới anh cũng nghe được, cũng thấp giọng thì thầm: “Anh biết mà.”
“Ba, chúng con về thăm ba đây!” Hinh Ý vừa đến hành lang đã gây náo động thư phòng, cô ở trước mặt ba mình lại càng giống như một đứa trẻ.
Cửa thư phòng không có khóa, nhưng cô vẫn muốn gõ cửa.
“Vào đi!”
Gia phả mấy đời của nhà họ Lâm đều được Lâm Đạt Bình cất giữ trong thư phòng. Thư phòng được thiết kế kiểu cổ điển nhưng cũng không cứng nhắc, rất có hơi hướng của kiến trúc châu Âu cổ.
“Nhóc con, có chồng rồi thì quên luôn cả cha mẹ ruột hả.” Lâm Đạt Bình ngồi trên bàn ngẩng đầu lên nhìn Hinh Ý, giọng điệu ngược lại không nghe ra vẻ trách móc nào.
Hinh Ý vốn định vừa vào cửa sẽ chạy đến hôn ba ba một cái thật kêu nay chỉ đứng sau Vũ Chính, thè lưỡi.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, con thật giỏi, lại che giấu lừa gạt không cho người trong nhà biết. Con có biết mọi người trong nhà sẽ lo lắng, sốt ruột không. Con đã lớn rồi, cư xử sao lại không biết chừng mực thế hả?” càng nói giọng điệu của ông càng nghiêm khắc. Tuy Lâm Đạt Bình cũng là thương nhân, nhưng dùng đạo lí dạy dỗ người khác, tựa như một thầy giáo già, lời dạy dỗ làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Hinh Ý cũng biết chuyện này mình cùng với mẹ giấu ba ba là không đúng, chỉ yên lặng nghe mắng.
Vũ Chính lại nói giúp cho cô, “Ba, chuyện này con cũng có chỗ sai, Hinh Ý chỉ không muốn cho mọi người lo lắng mà thôi.”
Lâm Đạt Bình liếc mắt nhìn Vũ Chính ngồi trên xe lăn, “Đúng, con cũng sai rồi. Con sai ở chỗ tất cả trọng trách của vợ mình đều áp lên người mình, dung túng nó hết lần này đến lần khác giấu diếm sự thật.”
Tốt quá, hiện tại thì ngay cả anh con rể cưng cũng gia nhập đội ngũ bị mắng.
Thật ra thì Vũ Chính rất tôn kính ba vợ đại nhân của mình, cho nên lúc bị mắng cũng chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Rốt cuộc đợi đến khi ông cả nhà họ Lâm mắng xong, lúc này Lâm mẹ cũng lên thư phòng, gọi Hinh Ý xuống lầu tâm sự cùng mọi người.
Lúc đi vào Hinh Ý cũng đã bị tam cô lục bà dọa sợ, cũng chẳng muốn xuống dưới tán dóc với bọn họ.
“Không đi, con muốn ở lại nói chuyện phiếm với ba.”
“Đi đi, nhóc con. Vũ Chính ở lại đây đánh cờ với ba.” Thấy vẻ mặt không tình nguyện của cô thì lại nói thêm một câu: “Thế nào, sợ ba ăn thịt mất chồng của con hả?”
Hinh Ý vốn đi đến làm nũng với ba ba, chỉ là vừa rồi mới bị mắng nên cũng không dám làm càn, chỉ theo mẹ xuống lầu, trước khi đi còn cúi người không biết nói gì với Vũ Chính.
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng, từng hạt mưa tí tách rơi, giống như muốn phủ mờ tất cả vạn vật.
Mà hai người đàn ông ở trong thư phòng chỉ tập trung vào bàn cờ vua.
Quân cờ đen cùng quân cờ trắng đang tung hoành trên bàn cờ, sắc mặt Lâm ba mới đầu lạnh nhạt đang chậm rãi trở nên ngưng trọng.
Mà Vũ Chính vẫn không hề lộ ra tâm tình gì, khóe miệng chỉ ngẫu nhiên nhếch lên một nụ cười lơ đãng.
Cuối cùng quân cờ trắng của Vũ Chính thành công đoạt được quân cờ vương của Lâm ba, thắng lợi của Vũ Chính chấm dứt cuộc chiến gần hai tiếng đồng hồ.
“Tên nhóc này thật đúng là chẳng biết kính lão, lúc Hinh Ý còn chưa gả đi thì còn đuổi theo mà nịnh ba. Giờ thì tốt rồi, sau khi cưới con gái nhà ba xong thì không còn kiêng nể gì nữa, ngay cả ba vợ cũng không để vào mắt.”
Lâm Đạt Bình tuy ngoài miệng nghiêm khắc, nhưng vẻ mặt lại tươi cười, nhìn không ra một chút không vui vẻ nào khi bị thua. Thật sự thì ông rất bội phục kĩ thuật đánh cờ của Vũ Chính, từ lần đầu tiên Hinh Ý dẫn về nhà thì hai người bọn họ đã bắt đầu phân định thắng thua, ông biết mình không phải là đối thủ của người trẻ tuổi này.
Vũ Chính cũng chỉ cười cười: “Giữa trận con đã bỏ qua một cơ hội trực tiếp giành chiến thắng, mà ba trong lúc tàn cuộc lại có cơ hội phòng thủ nhưng lại tính sai bị con ăn mất một quân lính, từ lúc đó con mới bắt đầu giành lợi thế.” Anh cũng không có ý định khiêm tốn.
“Người trẻ tuổi, có chí lớn là tốt, nhưng cũng phải cân nhắc được mất. Nhưng mà ba tin tưởng con đã sớm bày binh bố trận tốt, hiện tại thế giới là của các con, chúng ta đã già rồi cũng không muốn chen chân vào nữa, nhưng mà cũng đừng quá hiếu chiến, hăng quá hóa dở đấy.” Lâm Đạt Bình sâu sắc nói rồi thở dài.
Vẻ mặt của Vũ Chính cũng rất khiêm tốn mà nghe dạy dỗ, vô cùng khiêm nhường cung kính.
“Ba, Vũ Chính, tất cả mọi người đang chờ dưới lầu.” Sau khi gõ cửa, cô trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ. Nhìn thấy vẻ mặt của hai người đều nghiêm túc, trong lòng trầm xuống, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng có vẻ suy tư của bọn họ, cô lại cười nói với Lâm Đạt Bình: “Ba, ba nhất định là đói bụng rồi, bữa cơm hôm nay là do mẹ tự tay xuống bếp nấu đấy.”
Sau khi cô xoay đầu nhỏ giọng nói với Vũ Chính: “Anh cũng mệt rồi phải không.”
Hai người đều nhìn vào mắt đối phương, dịu dàng đến chảy nước.
“Aizz, nói một tràng thì ra là đau lòng cho chồng mình. Đúng là con gái gả đi rồi thì như bát nước đã hắt đi nha, ngay cả ba mình cũng quên luôn nha.” Lâm Đạt Bình chua xót nói.
“Chưa quên, con vĩnh viễn là con gái nhà họ Lâm.” Cô thấp giọng, vô cùng nghiêm túc nói.
Hai người đàn ông kia đều đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.
Bữa tiệc tối thật ra thì vẫn giống như trước đây, cũng chỉ nhàm chán mà ứng phó với bà con thân thích. Đây lại càng giống như một buổi họp báo đưa tin của chính phủ, các vấn đề đều xoay quanh chuyện tại sao lại gặp tai nạn ngoài ý muốn ở Pháp? Sức khỏe hiện giờ đã khôi phục lại chưa? Một lần nữa dẫn đến chủ đều Giang thị có bị gặp trở ngại gì không? Có ý kiến gì về việc giải quyết vấn đề tài chính của hạng mục hợp tác của Giang thị và Lâm thị cùng tập đoàn JL không?
Hinh Ý nhìn thấy Vũ Chính trả lời mấy người kia giờ đang lộ ra một chút mệt mỏi, tuy lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng mà cũng không lên tiếng nói giúp. Cô là vợ của Vũ Chính, nhưng đồng thời cũng là con gái nhà họ Lâm, cô không thể chỉ quan tâm đến một mình anh.
Cuối cùng lúc đẩy anh ra khỏi phòng khách lớn của nhà họ Lâm, nhìn thấy anh dường như đã ngồi không vững nữa, lòng cô không thể nhịn được mà đau đớn.
Sau khi lên xe, lúc giúp anh đắp tấm chăn lông lên, anh nhắm mắt lại như đang ngủ. Hinh Ý ngồi sau làm chỗ dựa cho anh, để cho đầu anh tựa lên vai mình, tay ôm eo của anh, nhẹ nhàng mát xa.
Hai người nằm trên giường, thật chẳng còn muốn làm gì nữa, mệt mỏi ôm lấy đối phương, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ thân thể của đối phương.
Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường lại làm cho Hinh Ý cảm thấy như kiệt sức, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời, bốc lên đến tận ngực.
Vũ Chính cúi đầu nhìn Hinh Ý lười biếng rúc vào trong lồng ngực của mình, hôn khẽ lên đỉnh đầu cô.
Hinh Ý cười nhẹ nhàng bấm vào cánh tay Vũ Chính, trêu ghẹo hỏi: “Nói, vừa rồi lúc đánh cờ với ba trong thư phòng đã nói những chuyện gì? Hôm nay những lời nói chua xót của ba muốn trêu ghẹo em.”
“Ba nói anh không cần quá lương thiện, để cho không bị em bắt nạt.” Anh cũng xấu xa trả lời.
“Anh mà lương thiện thì trên đời này không còn ai ác nữa rồi. Anh mà bị bắt nạt thì trên đời này không còn ai bị áp bức nữa rồi.” Tay cô hơi dùng lực nhéo anh.
“A~~~” anh bị đau la lên, “Đây không phải là đang bắt nạt anh sao?”
“Em đang bắt nạt anh đó, ai bảo hôm nay anh để em ở lại đại sảnh một mình?” Hinh Ý muốn điên đầu vì những người cô dì kia của cô, trò chuyện được vài câu thì đã đi vào “chủ đề chính”. Ai nấy đều khách sáo nói chuyện.
“Anh biết em mệt mỏi, anh thành tâm nhận sai được chưa? Vợ à, anh sai rồi, em phạt anh đi. Nhanh lên, anh đợi không được nữa.”
“Anh đừng có mà lộn xộn, ngủ đi… tay không được sờ lung tung… dám cử động nữa em sẽ sang phòng khách ngủ…”