Sơn Bản giống như đã chuẩn bị. Khi Phồn Cẩm tìm đươc hắn, vẻ mặt của hắn rất thản nhiên, cũng không tính giấu diếm, vì vậy bọn họ rất ăn ý đi đến một góc vắng đằng sân sau.
Sơn Bản liếc nhìn cô một cái, mở miệng trước: “Tôi đã sắp xếp cho tiểu thiếu gia rồi, chờ thiếu gia khỏe lại, tôi sẽ phái người đón cậu bé về.”
Phồn Cẩm chua sót cười, nói: “Cảm ơn anh!”
Sơn Bản cười đến có chút bất đắc dĩ: “Triệu tiểu thư, thật ra cô không nên trở về!”
Phồn Cẩm hạ mi, muốn nói lại thôi.
“Tôi biết chiến loạn thế này, cô một người phụ nữ dẫn theo con nhỏ rất không dễ dàng gì, hơn nữa sau lưng lại có thân phận đặc biệt như vậy, rất khó tự bảo vệ để không bị người khác lấy làm lợi thế uy Hi*p tư lệnh, nhưng mà không phải là cô đã kiên trì được ba năm rồi sao?”
“Chính là bởi vì ba năm cũng đã đủ lâu, thật đáng sợ, thật ra tôi không phải vì mình, mà chủ yếu là vì con…… chỉ cần con tôi bình an, tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Anh cũng hiểu được, bây giờ chỉ có ở đây mới an toàn, chỉ khi nào con tôi ở đây, ở bên cạnh cha nó……” Phồn Cẩm nói tới đây thì giọng đã nghẹn ngào, nhớ đến hình ảnh đáng sợ ngày đó, con còn quá nhỏ, lại không thể không đối mặt với điều tàn nhẫn như vậy.
Sơn Bản nhìn biểu tình của Phồn Cẩm, hắn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, ba năm qua, bọn họ cố tình không đi truy lùng tung tích các cô, chính là vì sợ phức tạp, dù sao một người phụ nữ mang theo con thơ giữa chiến loạn…… Nhưng hiện tại hắn cũng rất khó xử, bởi vì hắn cũng không xác định được, nơi này không phải là nơi ‘an toàn’, huống chi tư lệnh lại…… Sơn Bản khó xử nhíu mày, lại nghĩ đến việc người phụ nữ này đã hủy diệt hết thảy mọi thứ của tư lệnh, vậy có khi nào cô sẽ cứu được tư lệnh hay không?
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn lóe lên một tia hy vọng, mà Phồn Cẩm lại không thể hiểu được.
“Triệu tiểu thư, có lẽ bây giờ chỉ có cô mới cứu được tư lệnh mà thôi!”
“Cứu?” Cô nhíu mày, trong lòng có điều gì đó chợt dần sáng tỏ, cô không thể không thừa nhận, hiện tại Vũ Dã biến thành như vậy, phần nhiều đều là do cô cả.
Đúng vậy, nhiều năm trước ông ta để cô trốn chạy, mà không truy lùng đuổi bắt, phần lớn đều là do Vũ Dã Thuần Nhất áp chế.
Cha hắn rõ ràng xem cô như cái gai trong mắt, hơn nữa Nhã Trị là huyết mạch nhà họ, ông ta không có khả năng dễ dàng buông tha như vậy, hết thảy mọi thứ, đều không có khả năng dễ dàng như vậy. Mấy năm nay, cô chỉ lo dẫn con tìm kế sinh nhai, không có thời gian để tự hỏi mấy vấn đề như vậy, đây là lúc để đối mặt với nó.
“Tôi nghĩ cô cũng biết cha của tư lệnh là ai phải không?”
Phồn Cẩm gật đầu, “Năm đó tư lệnh thả các cô đi, điều kiện với lão gia chính là, cả đời phải trung thành với thiên hoàng, suốt đời cũng không được gặp lại cô, cho đến ૮ɦếƭ!”
Cho đến ૮ɦếƭ? Ba chữ kia, khiến cho trái tim Phồn Cẩm kịch liệt nhảy lên, đối với mọi việc, đã có chút sáng tỏ.
Chính là cô không thể tin được Vũ Dã lại dùng phương thức này, cô cũng không hiểu được sao lại có một người cha máu lạnh đến vậy?
“Ba năm qua, tư lệnh căn bản không coi mình là người, bị thương không chịu chữa trị, rõ ràng là ngài ấy đang chờ ૮ɦếƭ……”
“Như vậy vì sao trước kia lại không đi cùng chúng tôi chứ?”
Nghe xong lời cô, Sơn Bản cười tự giễu, hừ một tiếng: “Triệu tiểu thư, tất cả mọi thứ của tư lệnh đều là do lão gia cho, ngài ấy có thể chống lại toàn thế giới, cũng không thể nào đối đầu với lão gia. Nếu không phải có tư lệnh, ba năm qua các cô sẽ gặp nhiều khổ hơn rồi. Lão gia là loại người gì? Muốn tìm các cô, hủy diệt các cô dễ như trở bàn tay. Là bởi vì có tư lệnh, cho nên lão gia mới tuân thủ điều kiện. Cho dù tư lệnh cố tình hủy hoại bản thân, lão gia cũng không nói nửa câu.”
‘Triệu tiểu thư, cô biết không, tư lệnh có được hết mọi thứ đều là ngài ấy tự mình đạt được, bằng vào xuất thân của phu nhân, tư lệnh căn bản không có cơ hội được coi trọng, nhưng ngài ấy rất kiên cường, tính tình lại giống lão gia nhất, cho nên mới từ trong đám con cháu trổ hết tài năng, tư lệnh cũng rất mạnh mẽ, ngài ấy luôn muốn chứng minh mình là người mạnh nhất.”
“Triệu tiểu thư, nếu không phải cô, có lẽ tư lệnh cứ mãi tiến về phía trước như mục tiêu đã định, nhưng cô lại thành yếu điểm của ngài, làm ngài thay đổi rất nhiều, đáng tiếc, những yếu đuối đó không thể nghi ngờ là chí mạng của ngài ấy.”
Phồn Cẩm trầm mặc, mày nhíu lại, mọi chuyện trước kia hiện lên trong đầu, tâm cô loạn như ma: “Bây giờ tôi có thể làm cái gì?” Dưới tình thế cấp bách, cô biết mình nên làm một cái gì đó.
Sơn Bản trầm mặc hồi lâu, mới thở dài nói: “Triệu tiểu thư, bây giờ tư lệnh lên chiến trường căn bản đều lấy mạng mình ra để đùa giỡn, tôi nghĩ có lẽ chỉ có cô mới cứu được ngài ấy. Trong thời gian này hy vọng cô có thể chăm sóc cho ngài ấy, còn chuyện khác hãy để thuận theo tự nhiên đi.”
Phồn Cảm cúi đầu, cô không thể không thừa nhận, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm là chăm sóc hắn. Nhớ lại mọi chuyện, cô chưa từng nghĩ đến, người hy sinh nhiều nhất, thống khổ nhất, lại chính là Vũ Dã Thuần Nhất, hắn, người luôn ‘hô mưa gọi gió’, chẳng qua cũng là công cụ mặc người bày bố, thân bất do kỷ, có lẽ là hắn đi!……