Năm năm sau.
Vũ Hán.
Một thế giới nhiễu nhương đến không chịu nổi, giữa chiến hỏa thuốc súng, tất cả mọi người đều phải gian nan kéo dài một hơi tàn trong khe hở này.
Đã gần kề hoàng hôn, trời chiều nghiêng nghiêng đọng giữa không trung, chiếu lên mặt sông, một mảnh thê lương, trên bầu trời vẫn là những tiếng nổ vang vọng, như bùa chú đòi mạng, đều đặn vang lên. Trên đường, người đi đường ít ỏi không được bao nhiêu, ánh tà dương kéo dài bóng họ, dát lên gương mặt mỗi người qua đường một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Sâu trong một con đường tắt, tấm biển cũ nát đung đưa dưới mái hiên, tạo thành âm thanh ‘kẽo kẹt’.
Nơi đây trước vốn là một cái xưởng nhỏ, sau khi người ta dọn đi, nơi này bỏ hoang nên được bố trí thành một nơi cứu hộ đơn giản. Trong đó có mấy bóng người vội vã qua lại, mấy tấm vải mành đã không còn trắng như trước, trên đó đều là vết máu loang lổ, thậm chí lại có chút rách nát, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy cảnh máu me tứ tung ở trong phòng.
Còn có cả những thanh âm nức nở, cắn răng nhẫn nhịn.
Một lát sau, tấm màn cũ nát bị vén lên, một bóng người gầy yếu mặc đồ y tá vội vàng bước ra, trong tay bưng một đống quần áo dính đầy máu, lao đến một đám người đang chờ ở bên ngoài, “Có người cần truyền máu, có ai tình nguyện hiến?” Thật ra, những người chờ ở đó cũng đều là bệnh nhân, tuy rằng yêu cầu có chút không phải, nhưng kho máu thật sự đã cạn, mà trước mắt một sinh mệnh phải……
“Tôi…… tôi cho!”
“Tôi!”
“Lão Tam, không phải cậu còn đang chảy máu sao? Để tôi!”
Thật không ngờ, chỉ một câu nói lại quật dậy lòng dũng cảm, những người bị băng bó cũng không cam lòng yếu thế xung phong, y tá chọn mấy người thương thế nhẹ, trước tiên dẫn đi xét nghiệm.
Sau đó, hành lang nguyên bản đang tranh cãi ầm ĩ nháy mắt lại không phục yên tĩnh, ngẫu nhiên lại có tiếng người bị thương không nhịn được hét to một tiếng ở sâu trong con đường tắt, cữ mãi quanh quẩn……
Cuối cùng người cũng cứu được, khi mọi chuyện đã xong thì người đã hết sức kiệt quệ, trước đó, cô đã chiến đấu hăng hái mấy ngày liền, không có được một giấc ngủ ngon lành, trong không khí, chỗ có chỗ không đều là mùi máu tươi, thậm chí còn thoảng qua mùi thuốc sát trùng. Hương vị gay mũi như vậy, lượn lờ xung quanh, làm cho người ta hít thở không thông.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập truyền vào từ đường tắt, cô ngẩng đầu, nôn nóng nhíu mày, bình thường, tiếng bước chân như vậy thường mang theo máu me.
Không lâu sau, cô đã nhìn thấy rõ một bóng người lảo đảo từ chỗ tối chạy đến, gần lại, cô có thể nhìn rõ ràng, đó là một người phụ nữ, thân mình gầy yếu, trên người mặc một chiếc áo khoác vải sợi, mà trong иgự¢ của cô…
“Y tá… Đứa bé… Đứa bé!” Người phụ nữ chạy về phía cô, thần tình kinh hoảng, khi nhìn thấy bộ đồ y tá trên người cô, trên mặt hiện lên nét vui mừng, đem hết khí lực toàn thân, nâng đứa trẻ trong lòng lên.
“Đứa bé!”
Cô vội vàng chạy xuống bậc thang, thời điểm khi tiếp nhận đứa trẻ vào lòng, đối phương liền xụi lơ, lúc này cô mới thấy rõ, trên mắt cá chân của người phụ nữ đều là máu, xa hơn một chút, nơi có ánh sáng, uốn lượn một vệt máu dài.
“Bác sĩ…… Bác sĩ!!!!!!!!!” Phồn Cẩm kinh hãi, xoay người, gọi với vào trong.
Đứa trẻ được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ kiểm tra cẩn thận, phát hiện thì ra là bị sốt cao, thật ra thương thế của người phụ nữ kia lại có phần nghiêm trọng hơn, nguyên bản mấy người Phồn Cẩm tính giúp cô ta băng bó, cô ta lại sống ૮ɦếƭ muốn canh giữ ở bên cạnh đứa trẻ, ngay cả một tấc cũng không rời.
Trong ánh sáng Phồn Cẩm mới nhìn rõ, ống chân của người phụ nữ kia thấm đầy máu, miệng vết thương ghê rợn người, bác sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn cô ngồi bên cạnh, cẩn thận băng bó cho cô ta.
“Thằng bé là con cô?” Phồn Cẩm vừa băng bó, vừa nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ kia lo âu nhìn đứa con trên giường, lúc Phồn Cẩm hỏi với hồi thần, phòng bị liếc cô một cái, thật lâu sau mới gật đầu.
“Không có việc gì, cô yên tâm, đứa trẻ bị lạnh, chỉ cần hạ sốt thì sẽ không còn đáng ngại nữa, các người là người nơi nào?” Bình thường người bệnh đi vào đây, các cô đều phải một phen hỏi cẩn thận như vậy, cũng không phải là đề phòng cái gì, dù sao đây cũng là bệnh viện, cứu người, mới là điều quan trọng nhất, nơi đây có nhiều khách qua đường, bọn họ đều đặt hy vọng ở nơi này, để biết tung tích của vợ con, thân nhân của mình, có từng nghỉ chân lại đây hay không, thời thế loạn lạc, thật châm chọc, bệnh viện lại trở thành nơi để gặp nhau.
Người phụ nữ ngẩn người ra, nhíu mày, mím môi nửa ngày cũng không nói được lời nào. Phồn Cẩm để ý quần áo trên người cô ta đều là chất liệu tốt, nếu bỏ qua vẻ bối rối trên mặt cô ra, lại ăn mặc kỹ càng lại một chút, nhất định là một người phụ nữ rất đẹp, khiến cô không khỏi nghĩ đến là cô ta được sinh ra trong nhà quan to quý tộc nào đó, nổi lòng cảnh giác cũng là điều hợp lý.
Vì thế cô cũng không truy vấn nữa, người phụ nữ tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại trở lại trên người đứa con nằm trên giường, nắm chặt lấy tay nó, không ngừng vuốt lên trán, đầu tiên, Phồn Cẩm ngẩn người nhìn một chốc, sau mới chậm rãi lui ra ngoài, chừa lại một không gian yên lặng cho mẹ con hai người.
Cơ hồ là một đêm, trạm cứu hộ lại nhận thêm mấy người bệnh, kỳ thật chỗ bọn họ rất hẻo lánh, mấy người bệnh bên ngoài cũng đều do người quen mang đến. Thỉnh thoảng bọn họ cũng thu nhận cộng sản, thậm chí giúp bọn họ che giấu thân phận.
Tựa như bệnh nhân cần truyền máu ngày hôm qua vậy, thái độ cẩn thận của bác sĩ ở đây không phải cô không nhìn ra, ai ai cũng hiểu điều này.
Sau đó, cô lại nghĩ đến cặp mẹ con kia, ánh mắt của người mẹ, đứa con nhất định là báu vật quý giá nhất của cô đi. Nghĩ nghĩ, cô bước đến phòng bếp, bưng một phần bữa sáng ra ngoài.
Lúc đến, bác sĩ đang làm kiểm tra, bệnh nhân hôm qua truyền máu cũng vừa tỉnh, nằm trên giường bệnh, thật ra bữa sáng không hề phong phú, chút cháo loãng cùng dưa muối, mà mấy thứ này, người bên ngoài còn không thèm ăn.
Trong lòng Phồn Cẩm chua xót, đem bát cơm đưa cho người phụ nữ có con nhỏ.
Người phụ nữ ngẩng đầu, trong mắt có chút mê mang, nhìn bát cháo trong tay Phồn Cẩm cả nửa ngày mới gật gật đầu, ý bảo không ăn, để cho đứa trẻ, Phồn Cẩm vội nói, “Lát nữa vẫn còn cho đứa trẻ!”
Người phụ nữ nhìn cô, tỏ vẻ hiểu được, lúc này mới bắt đầu cầm chén lên ăn, thật ra cô đã canh một đêm, nửa hạt gạo chưa vào bụng, cũng thật khó cho cô.
Tất cả mọi người yên lặng ăn cháo trước mặt mình, đứa bé trên giường động đậy, người phụ nữ kích động buông bát, lao đến trước mặt đứa bé, không nói một lời, chỉ khóc.
Đứa bé mở ánh mắt trong suốt, sắc mặt vàng như nến đã đỡ hơn một chút, chậm rãi nhìn mọi người chung quanh, lại chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
“Mẹ!!!!!”
Chỉ một tiếng, toàn trường nháy mắt không còn tiếng hít thở.
Động tác của mọi người cứng đờ, ánh mắt khó tin nhìn lại.
Bởi vì tại thời khắc đó, mỗi người đều rõ ràng nghe được tiếng gọi kia.
Tiếng ‘mẹ’ đó.
Đứa bé trai gọi đúng là tiếng Nhật Bản!!!!!!