Những ngày sau đó, Phồn Cẩm sống trong sợ hãi, cùng với chờ đợi thời cơ thích hợp, chờ đợi ngày rời khỏi ác ma.
Một tuần sau, Vũ Dã Thuần Nhất mang một thân phong trần trở về, chưa kịp nghỉ ngơi, đêm đó, lại cử hành một yến hội long trọng ngay tại phủ đệ, tụ hội của một đám cầm thú.
Phồn Cẩm đứng trên ban công, nghe thanh âm huyên náo dưới lầu, từ trước đến nay cô vẫn rất phản cảm với loại tụ hội này, đa phần đều là bọn người thông đồng làm bậy, một đám cầm thú áo mũ chỉnh tề, trong lời nói, đều tràn đầy máu tươi.
May mà trước đến nay hắn cũng không quá bức bách cô, có lẽ hắn cho rằng người hèn mọn như cô sẽ quét mất hưng trí của hắn.
Tiếng ồn dưới lầu càng lúc càng thêm lớn, thậm chí Phồn Cẩm còn có thể nhìn thấy mấy bóng người lén lút lủi vào trong khu rừng phía sau, tiếng cô gái cười duyên mang theo chút than nhẹ bị áp chế. Dần dần trở nên bén nhọn, bóng người trong rừng đã dây dưa rối rắm. Phồn Cẩm biết điều đó có nghĩa là gì, cưỡng chế sự đảo lộn trong dạ dày, cô trở về phòng, đem những tiếng ồn phiền lòng kia cách ngăn ngoài cửa sổ.
Mới vừa ngồi xuống, cửa bị đẩy mạnh ra, một người mang theo mùi rượu đi vào.
Vũ Dã Thuần Nhất nhíu mày, thu hết thảy sự chán ghét trên mặt Phồn Cẩm vào đáy mắt. Tinh thần tốt đẹp mới nãy nhanh chóng bị tiêu tán hơn phân nữa, bước chân cũng dần nặng nề hơn.
‘Rầm’ một tiếng, cửa đóng lại, Phồn Cẩm vẫn như trước, ngồi trên giường không hề động đậy, bàn tay lại không tự chủ nắm chặt lại.
“Không muốn nhìn thấy anh?” Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với cô sau khi trở về.
Phồn Cẩm không lắc đầu, cũng không gật đầu, trầm mặc cắn chặt khóe môi.
Vũ Dã lôi thắt lưng ra. ϲởí áօ khoát ném sang một bên, đi về phía Phồn Cẩm.
Đương khi Vũ Dã mạnh mẽ lật người cô lại, sắc mặt Phồn Cẩm nhìn thấy một bóng người xoẹt qua ngoài ban công, trái tim mạnh run lên, kinh hoàng nhìn về phía Vũ Dã Thuần Nhất.
Vũ Dã phát hiện thân mình cô run rẩy, hắn nhíu mày, vừa định đưa tay, một thân thể ấm áp đã dán lên người hắn. Trước mặt, Phồn Cẩm chủ động dựa vào người hắn, cánh tay vòng chặt qua cổ hắn, đôi môi lại rơi xuống miệng hắn. Hắn kinh ngạc, bởi vì, đã hai năm, sự chủ động của Phồn Cẩm cơ hồ là bằng không, mặc dù có hơi nghi hoặc, hắn cũng vừa lòng mà hưởng thụ, nhưng rất nhanh mà hóa bị động thành chủ động, bàn tay ngăm đen khống chế cô từ phía sau, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.
Phồn Cẩm ngồi khóa người trên đùi Vũ Dã, đầu chôn vào hõm cổ hắn, mặt hướng về phía ban công, rõ ràng, cô có thể nhìn thấy gương mặt khi*p sợ của Khương Trần Dục từ chỗ tối. Nhìn cô.
Khi*p sợ, xấu hổ và áp lực, giận dữ, những biểu tình này thay nhau hiện lên.
Lúc này, Vũ Dã Thuần Nhất đã ϲởí áօ khoác của cô, đôi môi nóng bỏng đi xuống dọc theo иgự¢ cô, Phồn Cẩm ngửa mình, miệng không tự chủ được nhẹ rên, khó chịu nhắm mắt lại.
Vì sao, sao anh lại còn chưa đi?
Đi, mau đi đi mà!
Phồn Cẩm nhìn về phía anh, khóe mắt đau đớn, thân người đong đưa lên xuống, bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp của Vũ Dã Thuần Nhất, càng ngày càng nặng.
Cùng với động tác kịch liệt, hắn tựa hồ muốn đem thân thể mình tiến sâu vào người cô, nặng nề mà kìm hãm, cho đến lúc cảm nhận được sự cứng ngắc của Phồn Cẩm, bàn tay liền giữ lấy vòng eo của cô mà đẩy vào.
Hô hấp của Phồn Cẩm bắt đầu rối loạn, tiếng rên nhẹ tràn ra từ miệng mang theo nức nở.
Cô ôm chặt Vũ Dã, thân mình của Khương Trần Dục rốt cục cũng cử động, quay ngoắc người, nháy mắt biến mất khỏi ban công, cùng lúc đó, Phồn Cẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai hàng lệ lạnh lẽo theo má uốn lượn xuống. Dưới thân, Vũ Dã đã mạnh mẽ luật động, một cảm giác tê dại lan tràn lên từ người dưới, Phồn Cẩm nghe thấy tiếng hét chói tai của mình.
Ánh đèn đổ xuống đại sảnh nhà hàng cơm Tây, đóa hoa hồng diêm dúa lẳng lơ nhất ‘Bách Nhạc môn’ miệng cười nở rộ. Dáng người thướt tha dưới sự hỗ trợ của chiếc váy ngắn xanh biếc lại càng thêm xinh đẹp. Có câu, ‘vẻ đẹp nếu không do bản thân mình, thì nhất định là do mắt nhìn của người khác’, Lâm Diễm Linh, đóa hoa tươi đẹp tuyệt trần này thật may mắn khi vẻ đẹp đã nằm ở thân, lại còn ở trong mắt nhìn của người khác.
Lúc này, cô nắm tay một người đàn ông đi vào sảnh lớn nhà hàng, bước đi nhẹ nhàng, gió thơm phả ra từng trận. Bốn phía đều là những ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Chỉ có duy nhất Phồn Cẩm, khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô ta, thân người buộc chặt, bàn tay đang nắm dao nĩa lại run lên, thanh âm va vào nhanh giòn tan, trong khi cô vẫn còn kinh ngạc, hai người kia đã bước đến vị trí của bọn họ.
“Thật tình cờ, Vũ Dã thiếu tướng, bảo sao hôm nay lại không may mắn như vậy chứ!” Trong trường hợp này, những lời nói như vậy cũng không phải chỉ xem như là cho có lệ, cho dù biết là khen tặng, nhưng ảnh hưởng của người đẹp có đôi khi lại thắng cả Phật hiệu khôn cùng.
Lâm Diễm Linh ngọt ngào mở đầu vài câu, lại nhìn thấy Phồn Cẩm ở bên cạnh Vũ Dã, lễ phép lên tiếng chào hỏi, “Triệu tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Phồn Cẩm nhợt nhạt cười, cô vẫn thường theo Vũ Dã đến Bách Nhạc môn, có thể gặp nhau mà không có nhớ rõ cũng không phải là không có khả năng, vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, cũng có thể cho là đã lâu không gặp.
“Đây là Trương tiên sinh, làm nghề kinh doanh ngọc thạch trong thành phố!”Cuối cùng, lại không quên giới thiệu người đàn ông khiến mọi người cực kỳ hâm mộ ở bên cạnh. Trương tiên sinh cười đến thành khẩn, vươn tay lễ độ nắm tay Vũ Dã, nói, “Xin chào, Vũ Dã tiên sinh, Triệu tiểu thư!”
Phồn Cẩm chỉ cười không đáp, trong lòng bàn tay lại chảy ra tầng tầng mồ hôi.
Bên cạnh, Vũ Dã lướt qua hai người, lời nói vừa thật vừa giả, “Trương tiên sinh thật có phúc khí!”
“Tôi cho rằng người phúc khí phải là Triệu tiểu thư mới đúng!” Lâm Diễm Linh cúi người, khuôn mặt yêu kiều, đôi mắt đẹp lại nhìn vào Phồn Cẩm, cười đến ý vị sâu xa, không đợi Vũ Dã trả lời đã lại chủ động mở miệng, “Vũ Dã thiếu tướng, Trắc Điền trung tướng đã ở trong phòng với khách.”
“Hắn đã đến?” Trên mặt Vũ Dã Thuần Nhất hiện lên một tia chán ghét, ngữ khí không tự giác hơi cao lên.
Hắn cùng Trắc Điền trung tướng là bát tự không hợp, đấu đá nhau một đường từ Nhật Bản đến Trung Quốc.
Người phụ nữ luôn luôn khéo léo trước giờ này lại không nhận ra chán ghét trong mắt hắn, tiếp tục nói, “Đang ở trung thính, nếu không đi qua ngồi một chút nhé?”
Vũ Dã Thuần Nhất liếc mắt nhìn Phồn Cẩm một cái, gật gật đầu, nói với cô, “Em chờ anh một lát!”
Phồn Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, khóe mắt liếc về phía ‘Trương tiên sinh’ Khương Trần Dục đang ở một vui vẻ nói chuyện với người khác, thật là hay ho cho một vị ‘Trương tiên sinh’.
Hai người kia vừa đi, phía sau vang lên một câu, “Triệu tiểu thư không ngại nếu tôi ngồi ở đây đi!” Dứt lời, Khương Trần Dục đã ngồi đối diện cô. Cười đến thong dong.
Trong đầu Phồn Cẩm thoáng hiện lên sự quẫn bách đêm qua. Hơi thở có hơi trở nên nặng nề.
“Anh không sợ sẽ……”
“Bây giờ em nghe anh nói đã…” Khương Trần Dục ngắt lời cô, tận lực đè thấp âm điệu, “Tối mai, Vũ Dã Thuần Nhất tham gia một bữa tiệc… Khi đó, anh đến đón em!” Cuối cùng, lại đề cao âm thanh, “Triệu tiểu thư cũng là một người biết thưởng thức, nếu không chê công việc của tôi, có thể đến cửa hàng để dạo chơi!” Khi lời được nói ra, xuyên qua bờ vai anh, Phồn Cẩm đã nhìn thấy Vũ Dã Thuần Nhất đã trở về, sắc mặt cấp bách, vội gật đầu.
Khương Trần Dục vẫn bình tĩnh như cũ, đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy Vũ Dã ở phía sau, cười “Thiếu tướng, mối hàng ở chỗ Triệu tiểu thư tôi đã muốn định rồi!”
Vũ Dã Thuần Nhất cũng cười một tiếng, “Tự nhiên!”
Sau đó, Khương Trần Dục lễ độ rời đi, mà hưng trí cũng Vũ Dã Thuần Nhất cũng không còn, nhìn một bàn đồ ăn nói với cô, “Đừng ăn nữa, chúng ta trở về biệt quán thôi!”
Đại khái là tâm tình không vui đi, Phồn Cẩm nhớ vừa rồi Lâm Diễm Linh có đề cập đến Trắc Điền trung tướng, người này cô không có chút ấn tượng này, nhưng từ khi nhắc đến hắn ta, sắc mặt Vũ Dã Thuần Nhất cũng không được đẹp lắm. Nếu nói hai người là đang đối đầu nhau, một chút cũng không ngoa.
Nhưng trở về, cũng là mong đợi của Phồn Cẩm, cô tự nhiên sẽ không dị nghị, ngoan ngoãn gật đầu.