Tang Vãn Cách mím chặc cánh môi nhìn khuôn mặt thiếu niên bất cần đời trước mắt, lạnh lùng nói: "Bây giờ là thời gian lên lớp tại sao em vẫn còn ở bên ngoài làm loạn?"
"Cái này mà còn phải hỏi sao?" Thiếu niên mở miệng ha ha vài tiếng cười hết sức phách lối khoát tay áo, lại chỉ tay về phía người phụ nữ đang bị hắn che khuất sau lưng, "Dĩ nhiên là đi tiêu dao khoái hoạt rồi...! Chẳng lẽ cô còn không biết cái gì gọi là tình yêu nam nữ à? Xem bộ dáng cô ăn mặc... Sẽ không phải là xử nữ chứ?!"
Tiếng cười phách lối trong nháy mắt vang dội cả hành lang, ngay cả Tang Vãn Cách cũng có thể nhìn thấy có một vài học sinh đang ló đầu nhìn ra từ cửa sổ phòng học, nhưng ánh mắt chúng vừa vừa chạm tới thiếu niên này liền sợ tới mức rụt trở về, từng người đều cúi đầu không dám nhìn sang đây nữa.
"Em hãy nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi, thời gian lên lớp tại sao em vẫn còn ở bên ngoài?" Cô không chút cử động hỏi, ánh mắt lành lạnh nhàn nhạt quét mắt qua người thiếu niên, đối với hắn rất không hài lòng.
Thiếu niên nói một tiếng: "Cô cho rằng cô là ai hả, quản được chuyện của lão tử sao? Chọc giận ông đây, cô gánh nổi sao!" Khinh thường hừ một tiếng, sau đó hướng xuống đất "Pằng" nhổ một ngụm đàm.
Mắt cô trừng lớn, không nói đến việc mất vệ sinh mà còn bại hoại văn hóa, ô ngôn uế ngữ... Tang Vãn Cách chân mày càng nhíu thật chặt, "Tôi không phải là gì hết, tôi chỉ là cô giáo. Tôi lại hỏi em thêm một lần nữa, em đến tột cùng ở bên ngoài làm cái gì?"
Bị đôi mắt to sáng như đuốc của cô trừng đến sửng sốt, thiếu niên đầu tiên là hơi bất ngờ một chút, sau đó rất nhanh phản ứng kịp: "Má nó! Lão tử làm gì cần cô tới trông nom sao?!" Dứt lời hướng về phía sau ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Này, cô qua đây giải quyết chuyện này cho tôi mau!" Gương mặt trẻ tuổi tràn đầy ương ngạnh của cậu ta thoạt nhìn vô cùng đáng đánh đòn.
Thế nhưng người phụ nữ kia lại nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó chậm rãi đi tới.
Tang Vãn Cách cảm giác mắt mình chắc có vấn đề rồi, nếu không sao cô lại nhìn thấy một cô giáo đây?! Mặc dù đối phương đang hơi cúi đầu sửa sang lại quần áo, bộ dáng tuy cô không quen thuộc lắm, nhưng Tang Vãn Cách cơ hồ có thể khẳng định đây là một giáo viên mà trước kia cô từng gặp qua ở phòng làm việc!
Nhưng... Sao cô ấy lại cùng một học sinh ở cùng một chỗ vậy?
Tang Vãn Cách cũng không phải là tiểu bạch thỏ thuần khiết, dưới sự dạy dỗ càng ngày càng không biết xấu hổ của anh bạn gấu nhà ta, cô dĩ nhiên biết mới vừa rồi hai người kia đang làm cái gì, chuyện này nói dễ nghe một chút là vi phạm đạo đức, nói khó nghe một chút... Quả thật có thể nói là loạn luân rồi! Cô giáo cùng học sinh... Điều này sao có thể chứ?!
Tinh thần đạo đức xông lên tim của cô thật mãnh liệt, theo bản năng cô cũng không muốn làm cho cô ấy mất mặt, liền mở miệng hỏi: "Cô là ── Cô Hạ có đúng không? Sao cô lại ở nơi đây vậy?"
Cô đã cấp cho đối phương một bậc thang để bước xuống, chỉ cần đối phương nói là bởi vì thấy học sinh này không vào lớp cho nên đến đây xem là ổn cả rồi, như vậy thì mọi người đều sẽ hiểu cô nãy giờ chỉ là mở mắt nói mò, cô cũng sẽ nương theo câu chuyện này mà giải vây cho cô ấy, nhưng một màn làm người ta kinh ngạc hơn lại xuất hiện, cô Hạ mới vừa chuẩn bị mở miệng thì cô lại nghe thấy thiếu niên kia nghiêng qua nói cái gì đó với cô ấy, thế là Tang Vãn Cách liền nghe được cô Hạ nói: "Không có, không có việc gì... Ha ha, tôi chỉ là, tôi chỉ là ──" Làm thế nào cô cũng không nói ra được lời nói vô sỉ như vậy, mặt cô Hạ đều sung huyết đỏ bừng cả lên.
"Cô sợ cái gì, mới vừa rồi tôi làm cô sung sướng sao không thẹn hả?" Hừ lạnh một tiếng, "Lại nhớ mùi vị bị tôi dày vò phải không?"
Nghe vậy, Tang Vãn Cách không dám tin nhìn cậu ta, lại thấy được ánh mắt của thiếu niên vô cùng khiêu khích nhìn mình. Cô biến sắc, nhanh chóng giành lời trước khi cô Hạ mở miệng: "Tôi biết rồi, cô nhất định là đang đi thị sát, hôm nay hình như là đến phiên cô trực mà." Thật ra thì cô căn bản không biết giáo viên có phiên trực gì, càng không biết cô Hạ trước mặt đây đến cùng là hôm nay có đúng thật là phiên trực hay không, cô chỉ là nhìn vẻ mặt cô ấy tuyệt vọng nên không khỏi cảm thấy có chút không đành lòng. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Bộ dáng như vậy... Hình như giống như năm đó cô bị đầu gấu giam lại ép buộc vậy.
Nhưng đầu gấu đối với cô rất tốt, trừ chuyện trên giường ra thì hầu như là muốn gì được đó, huống chi trong sinh hoạt hằng ngày đầu gấu cũng chăm sóc cô rất cẩn thận. Nhưng bây giờ hai người kia rất rõ ràng không phải giống như kiểu quan hệ của cô và đầu gấu.
"... Ừ!" Cô Hạ giương mắt tràn đầy cảm kích nhìn Tang Vãn Cách, Tang Vãn Cách có thể thấy rõ ràng đáy mắt hàm chứa nước mắt của cô ấy."Tôi, tôi còn có tiết..." Trong giọng nói mang theo thanh ấm có chút nức nở nghẹn ngào.
Tang Vãn Cách tỏ vẻ đã hiểu: "Không sao, vậy cô cứ lên lớp trước đi."
Hướng về phía Tang Vãn Cách cảm kích gật đầu một cái rồi cô Hạ mới rời đi với tốc độ thật giống như là có quỷ ở phía sau đuổi theo vậy.
Thiếu niên mắt lạnh nhìn cô Hạ chạy như điên, tầm mắt lười biếng lại quay về trên người Tang Vãn Cách, cười lạnh nói: "Thật không nghĩ tới trên thế giới này còn có người giống như Thánh mẫu vậy nha, những thứ phim thần tượng hại não kia quả nhiên không phải là không giúp ích a."
Đôi mắ lung linh lẳng lặng nhìn hắn, Tang Vãn Cách phát giác mình thật sự là quá mức gà mẹ rồi. Tội gì phải chuốc lấy phiền phức như vậy chứ? Nam sinh trước mặt này nhìn một cái cũng biết tuyệt đối không phải là người dễ chọc, nếu như có thể giáo dục được thì làm sao tới phiên cô? Hơn nữa, cô cũng chỉ là một cô giáo dạy nhạc, cũng không có bản lãnh dạy đạo đức hay thuyết giáo gì cả."Bây giờ vẫn còn là thời gian lên lớp, em nhanh trở về phòng học đi." Qua nhiều năm như vậy, cô đã không còn là cô giáo năm đó mới bắt đầu đi dạy mang theo cõi lòng hết sức chân thành một lòng muốn giáo dục cho người khác, cô biết rất rõ, trên thế giới này có rất nhiều thứ không thể nào, có một số việc cô căn bản là không có năng lực để thay đổi.
Nhưng cô mới vừa xoay người đi tới cửa cầu thang chuẩn bị đi lên thì một bóng người nhanh như gió cũng liền tiếp cận tới đây, nhanh chóng ngăn ở trước mặt cô, cách cửa cầu thang cùng cánh tay đem cô vây khốn lại.
Môi hồng mím lại, Tang Vãn Cách giương mắt nhìn về gương mặt cực kỳ phách lối của cậu thiếu niên phía trước mặt ── hắn đang treo trên mặt một nụ cười không chút kiêng kị nhìn cô, chiều dái mái tóc hắn đã vượt qua nội quy trường học, cô thậm chí có thể nhìn thấy trên lỗ tai hắn có đeo khoen tai như đinh ốc sáng long lanh.
Tang Vãn Cách cũng là người ngậm chìa khóa vàng ra đời, vật gì tốt mà chưa từng thấy qua, hai cái khoen tai nho nhỏ này xem ra ít nhất cũng phải gần trăm vạn, nhìn dáng dấp hắn như một tên phá gia chi tử. Không giống như loại người nhà vừa có điều kiện nhân phẩm cũng ưu việt hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi như Trình Cảnh Khu, cũng không giống dạng người mạnh mẽ toàn năng như đầu gấu. Thằng nhóc này, cũng chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện mà thôi.
"Cô giáo, cô muốn đi chỗ nào à?" Hắn cười đến cà lơ phất phơ, cùi chỏ chống tại trên tường, mũi chân phách lối điểm tại chổ, dáng dấp cũng cực kỳ xinh đẹp, cho nên xa xa nhìn sang, thật có cảm giác như tiểu thuyết sân trường vậy a.
Nhưng quá đáng tiếc cái tư thế anh tuấn của cậu ta còn chưa kéo dài tới nửa phút thì đã nghe thấy một tiếng gấu gầm rống: "Con mẹ nó móng vuốt của mày đang để ở đâu vậy hả?!"
Sau đó giống như là đang đóng phim, thiếu niên lấy một đạo chuyển động vòng tròn cực kỳ đẹp đẽ bị kéo văng ra ngoài, Tang Vãn Cách cũng bị kéo vào trong một Ⱡồ₦g иgự¢ quen thuộc.
Làm thế nào mà lại thành ra như vậy, thấy rõ ràng tình huống trước mặt, Tang Vãn Cách phát hiện mình thật là muốn cười to ra tiếng.