Tang Vãn Cách giương cái miệng nhỏ nhắn kêu "Y y a a", lại ngại đang ở trong trường học cho nên không dám phát ra âm thanh quá lớn, nhưng thần kinh thì lại càng khẩn trương cao độ hơn, thân thể cũng lại càng nhạy cảm hơn. Cô thật sự là sợ mình không khống chế được đành phải lấy cái tay nhỏ nhét vào trong miệng, mỗi khi muốn kêu thành tiếng liền hung hăng cắn tay một cái.
Hùng Thần Giai làm sao có thể chấp thuận cô làm như vậy được!
Tròng mắt đen tối lại có vẻ không vui, bàn tay đang nắm bầu ✓ú mềm mại tranh thủ lúc rảnh rỗi rời đi để kéo cái tay nhỏ đang đặt ở trong miệng cô ra rồi để vào miệng mình hung hăng gặm một cái: "Ai cho em ngược đãi mình như vậy hả!"
Nói xong, còn giống như trừng phạt liền cắm ngón tay to và dài vào trong dũng đạo ấm áp làm cho Tang Vãn Cách kêu to một tiếng yêu kiều, thân thể nhất thời mềm nhũn ra, thân thể kiều nhược rung rẫy ở trong lòng hắn, trên da thịt tỉ mỉ trắng noãn nhanh chóng nổi lên một tầng da gà. Một bàn tay nhỏ bé khác liền lập tức che môi của mình lại ngăn cản mình không bị mất khống chế mà kêu thành tiếng.
Hùng Thần Giai thấy vậy đúng là dở khóc dở cười.
Hắn đã cho cô quá dễ dàng rồi, nếu không sao cô lại còn có thể loạn thất bát tao như vậy? Nghĩ tới đây, ngón tay hắn không khỏi bắt đầu làm chuyện xấu, dùng chút sức hướng vào trong hoa huy*t mềm mại thăm dò một tấc lại một tấc vuốt lên bốn phía nếp uốn mịn màng trong dũng đạo, móng tay được cắt gọn chỉnh tề còn như lướt qua nụ hoa cứng rắn nổi lên.
Thân thể cô nhạy cảm tới cực điểm làm thế nào có thể chống lại trêu chọc của Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách cảm giác mình sắp khóc đến nơi. Mà trên thực tế, cô cũng đã sớm khóc lên rồi, một cái tay bị Hùng Thần Giai nắm lấy, một cái tay khác lại không tự chủ bám chặt vào thắt lưng chắc nịch của hắn, ở thời điểm cực kỳ bàng hoàng không chỗ nương tựa theo bản năng cô lựa chọn lệ thuộc vào Hùng Thần Giai ── Chỉ là do chính cô cũng không phát giác ra.
"WOW!!..." Hùng Thần Giai dịu dàng kêu cô, bất đắc dĩ cười rồi cúi đầu hôn lên trên mặt cô đang giàn giụa nước mắt, lầm bầm hỏi: "Em luôn khóc, em khóc cái gì đây?"
Cùng hắn bên nhau không tốt sao? Hắn bây giờ không còn là cái tên hạ đẳng hèn mọn nghèo rớt mồng tơi làm gì cũng sai hèn mọn năm đó nữa, bây giờ hắn có thể cho cô cuộc sống xa hoa phú quý ── chỉ cần cô nguyện ý cho hắn cơ hội để làm điều đó cho cô thôi.
"Hic..." Tang Vãn Cách nhỏ giọng nức nở, cái miệng nhỏ nhắn cứ kêu khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy nước mắt, nhìn rất thương tâm nhưng lại chọc người trìu mến, làm cho người ta hận không thể đè cô xuống dưới thân hảo hảo mà khinh nhờn một phen, đem cô làm đến khóc to rồi sau đó sẽ hò hét cô thật lớn.
"Ngoan, đừng khóc mà..., em khóc làm lòng anh muốn vỡ ra từng mảnh đây này." Hùng Thần Giai không sợ người khác làm phiền, hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không biết bao nhiêu lần, bàn tay cũng buông lỏng tay nhỏ bé ra rồi lần nữa nắm lấy một bên kiều nhũ tỉ mỉ vuốt ve, đầu ngón tay có quy luật trêu chọc đầu v* nho nhỏ mềm mại, đem nụ hoa nhỏ trên bầu ✓ú trắng nõn nà mềm mại làm cho cứng rắn lên.
Cuối cùng cô cũng dừng khóc!
Hùng Thần Giai khẽ thở dài một cái cúi đầu xuống cắn một đóa hoa đỏ tươi đáng yêu mà cẩn thận thưởng thức, hắn đầu tiên là đem đầu lưỡi liếm quanh bầu иgự¢ xinh đẹp một lần sau đó mới đi sủng ái nụ hoa kiều diễm nhất, cảm giác trơn mềm ngọt ngào này làm cho hắn kém chút nữa không kềm chế được. Hàm răng bén nhọn cắn đỉnh mềm mại, hai hàm răng trên dưới nhẹ nhàng dây cắn làm Tang Vãn Cách có chút đau nhưng khoái cảm lại càng nhiều hơn.
Ấn chặt thân thể mềm mại đang không ngừng giãy dụa vào trong иgự¢, Hùng Thần Giai đem Tang Vãn Cách áp đảo lên trên ghế sa lon, hết sức chuyên chú dây dưa hai bên ✓ú không ngẩng đầu lên, hắn chỉ biết là muốn yêu cô thật nhiều.
"Ha..." mắt to đầy hơi nước bởi vì иgự¢ cùng bên dưới bị kích thích mà không tự chủ híp lại, hơi nước cũng đi theo bắt đầu lan tràn ra, đôi tay Tang Vãn Cách cũng trèo lên bả vai bền chắc của Hùng Thần Giai, thân thể trắng mịn kiều mỵ cũng xụi lơ trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, một cỗ mùi thơm đặc trưng từ cơ thể phái nữ chỉ một thoáng đã tràn đầy gian phòng.
Ngón tay ở trong hoa huy*t mềm mại kéo ra đưa vào đã tăng đến hai ngón, hôm nay Tang Vãn Cách so với ngày thường càng thêm nhạy cảm hơn. Có lẽ là bởi vì đang ở trong trường học? Lúc ở sân thể dục, phòng uống nước cô cũng ướt đặc biệt nhanh hơn. Nếu không giống như bình thường còn phải đợi lâu mới tiến vào được, ai bảo mặc dù thân thể cô rất nhạy cảm nhưng so với phụ nữ bình thường lại chặt hơn một chút chứ? Để cho hắn tốn nhiều thời gian hơn chuẩn bị đầy đủ cho cô, nếu không sẽ làm cô bị thương, nếu vậy thà hắn chịu một đao còn hơn.
Hùng Thần Giai vừa thở dốc vừa nghe tiếng kéo cữa ‘két’ vang vọng trong phòng làm việc, hắn chậm rãi kéo ra đưa vào ngón tay của mình, không quên thỉnh thoảng trêu chọc viên hoa hạch nhỏ đang yêu phía trên thủy huyệt, dù chỉ là ngón tay nhưng trong tưởng tượng hắn cơ hồ cảm giác như phân thân của mình bị cô bao bọc lại vậy!
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị chui vào giữa chân ngọc của cô, tròng mắt đen bỗng nhiên trầm xuống một tia sáng lạnh lùng khát máu từ đáy mắt hắn xẹt nhanh qua.
Tang Vãn Cách tựa hồ cũng cảm thấy có gì đó không bình thường nên đôi tay nhỏ bé đang bám trên vai hắn đột nhiên dùng lực mạnh hơn một chút, thanh âm mềm mại cũng bắt đầu nhỏ giọng run rẩy: "Gấu, hình như, hình như có người đang đi về phía mình!"