Bàn tay ngăm đen có lực nắm lấy eo nhỏ của Tang Vãn Cách, mỗi một bên đều vô cùng mềm nhẹ nhưng có lực vỗ về, vuốt ve cô, cố gắng làm cho hai người càng quấn quýt với nhau nhiều hơn.
Tang Vãn Cách cắn cắn cánh môi đỏ tươi, mỗi lần hắn động đạy một cái, cô liền không nhịn được phát ra một tiếng yêu kiều nhè nhẹ, thật không ngờ động tác chậm không thể tưởng tượng nổi ấy là loại giày vò, bên trong țử çɥñğ chật hẹp lửa nóng của hắn càng không ngừng cọ sát, va chạm, vừa nóng vừa ngứa, còn có một dòng điện trong nháy mắt cuộn tất cả lên, trải rộng toàn thân
Hùng Thần Giai thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát phản ứng của Tang Vãn Cách, thấy cô không có gì khó chịu, lúc này mới thoáng gia tăng chút sức lực. Công chúa của hắn có một thân thể nhỏ nhắn, chịu không được sự đối đãi thô lỗ quá mức, một chút xíu động tác mạnh cũng có thể làm cho cô kêu đau, cho nên hắn cũng không dám theo tâm tư của mình lộn xộn.
"Ừm…..a....." Tang Vãn Cách mặt đã nóng bỏng như bốc lửa, cảm giác đau đớn tái nhợt của lúc trước đã hoàn toàn rút đi, đôi tay nhỏ bé trắng noãn không tự chủ được bắt lấy cánh tay cường tráng của Hùng Thần Giai, huà theo hắn đút vào bên trong từng phát từng phát đung đưa, khuôn mặt xinh đẹp đã tràn đã nhiềm đầy tình dục, diễm lệ phong tình làm Hùng Thần Giai xem đến choáng váng.
Đột nhiên, đôi mắt long lanh giờ đang tràn ngập mê ly bổng nhiên mở to kinh ngạc cùng với không dám tin, Tang Vãn Cách khẽ run cánh môi, đôi tay không khỏi nắm chặt cánh tay bền chắc của ai kia: "... Anh..." Là cô bị ảo giác sao? Tại sao cô cảm thấy trong cơ thể vật to lớn tựa đó hồ trong nháy mắt trở nên lớn hơn, càng nóng bỏng hơn…?!
Cô theo bản năng vặn vẹo uốn éo thân thể, lại không ngờ đưa tới kết quả là khiến cho người đàn ông phía trên gầm nhẹ một tiếng “ Em đừng lộn xộn!” Ông trời ạ, cô thật là vật nhỏ biết ђàภђ ђạ người khác….
Bị tiếng hô của Hùng Thần Giai làm cho giật mình, thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách nhanh chóng cứng lại không dám lộn xộn. Nhưng mà không dám động đậy, vật to lớn trong thân thể càng thêm rõ ràng, cô có thể tinh tường mà cảm giác được vật nóng bỏng đó đang cùng nhảy lên trong cơ thể cô cứ mỗi lần cô hô hấp.
"Ông trời của tôi..." Hùng Thần Giai lẩm bẩm, đem khuôn mặt vùi vào cái cổ mềm mại thơm phức của cô, "Em là muốn làm cho anh phát điên sao?"
Bầu иgự¢ đầy đặn cùng với Ⱡồ₦g иgự¢ bền chắc áp sát vào nhau cùng ma sát, đỉnh hồng anh nho nhỏ lại mềm mại nhẹ nhàng cọ qua hạt đậu đỏ của hắn, Hùng Thần Giai giật mình một cái, sức lực eo hơi đổi, hơi hơi tách ra khoảng cách giữa chính mình cùng với giai nhân trong иgự¢.
Tang Vãn Cách cũng không còn hiểu rõ hắn nói lời này là có ý gì, cảm giác da thịt kề cận lẫn nhau đã đủ để cô xấu hổ đến nổi khiến cho dung nhan đỏ bừng rồi, thời điểm khi Hùng Thần Giai trên cao nhìn xuống cô, đầu của cô càng thêm mơ hồ một mảnh, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì, chỉ có cặp mắt đen thâm thúy trầm ổn kia nhìn chằm chằm, khiến cho thân thể mềm mại của cô khẽ run, thon dài lông mi cũng một hồi lay động.
Hạ thân hai người vô cùng thân mật dây dưa, trên người cách xa nhau như vậy, nơi tư mật thiêng liêng của họ lại cùng ở chung một chỗ, thuần trắng cùng ngăm đen, nữ tính mềm mại cùng nam tính mạnh mẽ, tất cả đều hoàn mỹ không chê vào đâu được, giống như cô từ nhỏ liền vốn nên thuộc về hắn, nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, mà hắn cũng là vì ôm cô mà sinh ra hai cánh tay.
“ Đừng lộn xộn, em hãy để cho anh tới, có được không?" Hùng Thần Giai cúi đầu hôn lên cánh môi mịn màng, thanh âm vô cùng dịu dàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Tang Vãn Cách khẽ gật đầu một cái.
Thế là Hùng Thần Giai cẩn thận từng li từng tí lại cầm lấy eo nhỏ của cô, tiếp tục hành trình vĩ đại của mình, cũng không biết là vô tâm hay là cố ý, mỗi một lần nhè nhẹ kéo ra đưa vào là lúc hắn luôn ngầm so sánh với những địa phương khác chỗ nào non mịn nhất,dùng lực lớn nhưng vẫn không hề gây tổn hại, cho đến khi làm cho thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách bủn rủn, mật hoa bên trong mang theo hương vị ngọt ngào đê mê không tự chủ được tràn ra bên ngoài càng nhiều, hương vị trong nháy mắt đã tràn ngập trong phòng tắm càng thêm sắc tình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn là thanh lệ thoát tục, lại bởi vì hoan ái triền miên mà có vẻ vô cùng kiều mỵ động lòng người, Hùng Thần Giai nheo lại tròng mắt đen, nhỏ giọng hỏi: "Về sau ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, có được hay không? Anh sẽ luôn yêu thương, bảo hộ em..."