Tang Vãn Cách không có một chút hoài nghi mời Hùng Thần Giai vào cửa nhà mình, đây không phải là lần đầu tiên cô mời hắn vào, cho nên lần này cũng như bao lần khác cô không suy nghĩ gì nhiều. Nếu như là cô lúc bình thường, nhất định có thể nhìn ra được trong ánh mắt Hùng Thần Giai có chút khác thường, nhưng bởi vì mới vừa nhìn thấy Trình Cảnh Khu nên tâm tình cô có chút không tốt, cho nên cô liền trực tiếp bỏ qua điểm khác thường kia.
Đã ba năm, cô vẫn không quên được những lời trước đây hắn nói, hắn vẫn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cô. Nhưng lần này cô tuyệt đối không để như vậy nữa, cô đã sớm hạ quyết tâm muốn đem hắn đánh đuổi ra khỏi đáy lòng mình, vậy thì cô nhất định không thể cho mình thêm bất kỳ cơ hội đổi ý nào nữa. Trình Cảnh Khu không phải người cô muốn, Vĩnh viễn cũng không phải.
"Trà hay cà phê?" Cô mở tủ lạnh ra, quay đầu về phía Hùng Thần Giai thản nhiên cười: "Chỗ tôi ở không có bia."
Hùng Thần Giai thái độ khác thường nhìn cô, "Gì cũng không muốn."
"Hả?" Tang Vãn Cách cảm thấy thật kỳ quái, đi trở về trước sô pha ngồi xuống, mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn, qua một hồi lâu, cô mới cực kì do dự hỏi: "Chúng ta, chúng ta không phải đã đồng ý với nhau là không nói đến chuyện kia nữa sao? Tôi... Tôi hiện tại không muốn nói chuyện yêu đương ——" thấy Hùng Thần Giai trợn to mắt, cô lập tức vội vàng xua tay, "Tôi không phải có ý xem thường anh, tôi đã nói trước rồi không đúng sao? Bây giờ tôi thật sự không có hứng thú đi nói chuyện yêu đương với ai cả."
"... Nhưng em có một bạn trai." Hùng Thần Giai cúi đầu nỉ non, từ góc khuất hắn len lén nhìn thấy cái gã tướng mạo tuấn mỹ kia hôn cô rồi dắt tay nhỏ bé của cô đi, hắn không bình tĩnh được nữa.
Hắn cho là nguyên nhân cô không muốn tiếp nhận hắn là bởi vì cô thật sự vô tâm với chuyện yêu đương, nhưng sự thật là cô căn bản đã có bạn trai! Cô coi thường hắn, không thích hắn, thậm chí muốn cùng một người đàn ông khác bên nhau!
Tang Vãn Cách vô cùng rối rắm, bọn họ chỉ vừa mới quen nhau không tới hai tháng, mặc dù cũng thường xuyên gặp mặt nói chuyện phiếm, nhưng cũng không tính là thân thiết, cho dù Trình Cảnh Khu không phải là bạn trai của cô thật, nhưng cô cũng không thích giải thích cho một ai khác biết. Cho nên cô chỉ cười cười, không có ý định giải thích hiểu lầm với Hùng Thần Giai, mà chỉ là mím môi nói: "Cái này không quan trọng, tóm lại trong thời gian ngắn tôi sẽ không tiếp nhận bất luận kẻ nào theo đuổi là được." Trình Cảnh Khu đã đem tất cả mơ mộng về một tình yêu tốt đẹp của cô phá vỡ hoàn toàn rồi, cô dùng hơn hai năm thời gian mới nhận rõ được sự thật này, đợi đến lúc cô có thể vượt qua chướng ngại này để tiếp thu một người khác, cô tin rằng còn phải qua một thời gian rất rất lâu nữa.
Mà lời này không thích hợp để nói trước mặt người khác một mình cô biết là được rồi.
Nhưng Hùng Thần Giai lại không cho là đúng, Tang Vãn Cách càng không cùng hắn giải thích, hắn càng tin chắc Tang Vãn Cách xem thường hắn, suy nghĩ một chút hắn thấy cũng đúng thôi, hắn chỉ là một ông chủ công ty chuyển nhà nhỏ nhoi, nói dễ nghe là ông chủ,nhưng nói khó nghe chính là một tên thô lỗ lao động tay chân thôi, còn cô thì sao? Cô rất xinh đẹp lại có gia thế, còn có một bạn trai ưu tú gấp bao nhiêu lần so với hắn, Đại tiểu thư ở trên cao như cô làm sao có thể để ý đến một gã thô lổ chẳng biết gì như hắn đây chứ?!
Sao hắn không thức thời một chút, không nên ôm lấy ảo tưởng, hắn nên sớm bỏ cuộc cụp đuôi ngay khi nghe đươc lời cự tuyệt uyển chuyển của cô mới phải, nhưng tại sao hắn lại chưa chịu bỏ cuộc chứ?! Hắn căn bản không xứng với cô! Người ta đã rõ ràng đã cự tuyệt hắn, kết quả hắn còn không biết xấu hổ mỗi ngày đợi cô tan việc ở trước cửa thang máy rồi giả bộ như vô tình gặp được nhau, hắn đợi chỉ vì muốn nói tiếng chào hỏi mà họa may lại nói thêm được mấy câu với cô thôi, cho dù chỉ nghe được một câu"Anh khỏe chứ ", hắn cũng hài lòng rồi. Nhưng từ lúc nào hắn đã bắt đầu không thể thoả mãn với tiếp xúc như vậy nữa rồi?! Tang Vãn Cách chưa bao giờ chủ động thân cận với hắn, trên thực tế từ ngày cô tới gõ cửa xin bọn họ đem nhạc giảm nhỏ xuống xong, cô cũng không đặt chân tới nhà hắn nữa, đều là hắn làm mặt dày gõ cửa nhà cô mượn dấm, mượn nước tương, dùng đủ loại lí do sứt sẹo đến không thể sứt sẹo hơn đến gần cô.
Hắn làm sao lại mặt dầy vô sỉ đến vậy chứ? Hắn xem cô như người nhà vì cô mỉm cười dịu dàng dễ nói chuyện, hắn cho là nếu cố gắng cô gái giống như cô cũng sẽ có thể động lòng với hắn, nhưng mẹ kiếp căn bản đây là một câu chuyện cười mà!
"A, hết sữa tươi rồi." Tang Vãn Cách bưng ly cà phê lên khua, "Tôi đi vào bếp tìm một chút, anh ngồi đợi tôi một chút." Nói xong cô liền đứng dậy đi tới nhà bếp, lưu lại một mình Hùng Thần Giai mặt không chút biểu cảm nào.
Cô thật sự không có lòng cảnh giác, chỉ mới cùng một người biết nhau hai tháng, liền cho hắn là loại người mặt ác tâm thiện, tính tình thật thà đàng hoàng nhưng lại hơi thô lỗ chút thôi, mặc dù sự thật cũng chênh lệch không xa, nhưng Tang Vãn Cách đã quên một chuyện, người đàng hoàng không ở yên là đang muốn mạng người.
Cô một chút cũng không ý thức được cô cự tuyệt Hùng Thần Giai là đem tới cho hắn một sự đả kích lớn bao nhiêu, cả tuần nay sau khi cô cự tuyệt hắn cô thấy biểu hiện của hắn thật sự là rất bình thường, nên Tang Vãn Cách cho là hắn căn bản cũng không bị đả kích gì nhiều, suy nghĩ một chút cô cũng thấy đúng, một người đàn ông cao lớn như vậy có thể bị đả kích dễ dàng vậy sao?
Nhưng cô sai lầm rồi.
Hùng Thần Giai ở trên ghế sofa ngồi một lát, rồi liền đứng dậy đi đến phòng bếp tìm Tang Vãn Cách, hắn nghĩ muốn hỏi cô thêm một lần nữa, ai ngờ vừa tới cửa phòng bếp còn chưa kịp lên tiếng, hắn liền nhìn thấy một màn làm Dụς ∀ọηg của mình bành trướng trong nháy mắt: Tang Vãn Cách đang quỳ trên mặt đất lục lọi hộc tủ phía dưới, cái ௱ôЛƓ nhỏ vểnh lên thật cao, hôm nay cô mặc một bộ âu phục xinh đẹp mùa vàng nhạt, là vì muốn hẹn hò với tên kia nên mới mặc đẹp như vậy sao!!
Nghĩ tới đây, Hùng Thần Giai bộc phát tức giận. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cái ௱ôЛƓ nhích tới nhích lui không ngừng, nghĩ đến bản thân hắn hôm nay ngây ngốc gõ cửa nhà cô nhiều lần, nghĩ tới Chủ nhật hôm nay hắn lại muốn thổ lộ lại lần nữa với cô, nhưng ai biết cô không chỉ không có nhà, mà lại còn đi hẹn hò với một người đàn ông khác! Hắn cho cô cơ hội giải thích, là cô không cần, giờ cô có oán hắn cũng không được!
Cái ௱ôЛƓ nhỏ mượt mà vẫn còn lay động ở chung quanh, không biết cô muốn tìm cái gì, nhưng Hùng Thần Giai cho là cái này tuyệt không quan trọng, hắn chỉ biết cô thật là xinh đẹp, bởi vì tư thế quỳ trên mặt đất, khiến cho cái váy vốn dài đến đầu gối bị giựt lên trên, mơ hồ lộ ra cả đường viền ҨЦầЛ ŁóŤ. Đường viền tơi màu trắng, dọc theo còn có nơ con bướm.
Đáy quần hắn lập tức sưng lên, Hùng Thần Giai cứ như vậy ngơ ngác đứng ở cửa bếp nhìn, qua thật lâu mới tìm trở về năng lực hành động. Mà cô gái nhỏ kia một chút cũng không biết người đang đứng phía sau có ý dâm với mình, cô còn nỗ lực giãy dụa, đem cái ௱ôЛƓ trắng vểnh lên cao đến ngay cả cặp đùi mịn màng cũng bị hắn nhìn thấu, rốt cuộc Hùng Thần Giai không nhịn được nữa, nơi thần bí kia đang gọi mời hắn, gọi hắn đến đoạt lấy cô. Vì vậy hắn gầm thét nhào tới, ôm lấy cái ௱ôЛƓ nhỏ mà mãnh liệt gặm cắn.
Đang cúi trên mặt đất không cẩn thận bị đè nặng làm Tang Vãn Cách giật cả mình. Cô muốn đứng dậy, nhưng cả người đã bị Hùng Thần Giai đặt ở phía dưới, ௱ôЛƓ trắng bị hắn ôm thật cao, hắn tấn công bất ngờ làm trong khoảng thời gian ngắn cô sợ tới mức không biết nên làm như thế nào cho tốt."Đại Hùng anh đang làm cái gì vậy?! Mau buông tôi ra đi!"
"Không buông!" Hắn cúi đầu rống, "Em cùng người đàn ông khác đi ra ngoài hẹn hò, tuyệt không để ý cảm thụ của tôi, bây giờ em còn nằm ở đây câu dẫn tôi!"
Tang Vãn Cách cực kỳ oan ức, làm sao cô biết sẽ có người vào phòng bếp chứ?! ௱ôЛƓ trắng bị hắn Ϧóþ rồi lại hôn, hắn làm cho cô rất khó chịu, Tang Vãn Cách cũng không muốn làm đến mức cạch mặt với Hùng Thần Giai ——Vì đầu gấu này thật sự là người tốt."Anh đang nói nhăng gì đó, mau buông tôi ra đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Lòng cô tràn đầy tin tưởng nói như vậy là có thể uy Hi*p được Hùng Thần Giai, nhưng ai biết hắn nghe lời này xong lại trực tiếp bế cô lên, liều mạng liền đi về phía cửa phóng, bất kể cô giãy giụa lợi hại thế nào hắn cũng không buông.