Đầu ngón tay thô ráp giống như du long di động qua lại miệng huyệt tinh xảo mềm mại, nắm lấy cánh hoa vừa mỏng vừa non tỉ mỉ se se, lòng bàn tay nắm khăn ướt nhè nhẹ lau đi bạch trọc dính ngán giữa hai chân Tang Vãn Cách, sau đó lấy khăn ướt mềm mại bọc ngón tay lại rồi chầm chậm chen vào hành lang nhỏ hẹp, từng chút từng chút mở ra mỹ huyệt làm hắn mất hồn không dứt kia.
Thân thể Tang Vãn Cách cứng ngắc mặc hắn định đoạt, cô biết nếu không thỏa mãn ý hắn cô khẳng định sẽ không được yên ổn, hàm răng cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ đến đỏ bừng cũng không dám nhìn xem hắn đang làm gì trên người mình, trong lòng âm thầm cầu nguyện chuyện này nhanh nhanh kết thúc đi.
Hùng Thần Giai hết sức chuyên chú dùng khăn ướt lau vách tường mịn màng bên trong, động tác êm ái, cũng trong lúc đang lau ở bên ngoài tựa hồ lại dẫn theo một chút gì đó nữa, nếu không phải bụng nhỏ của Tang Vãn Cách đột nhiên kêu lên, trừng phạt của hắn sợ rằng sẽ còn tiếp tục nữa. Đối đãi người yêu đánh không được chửi không được, bởi vì cuối cùng người đau lòng hối hận khẳng định chỉ có hắn, đã vậy thì chẳng bằng cứ chơi đùa cô một chút, nhìn cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng đồng thời hắn cũng có thể thầm dễ chịu một chút.
Nhưng chơi đùa quá trớn cũng không xong, công chúa của hắn đói bụng rồi đấy!
Cố nén lửa dục đầy ngập, rút ngón tay bọc khăn ướt ra, Hùng Thần Giai nghiêng đầu không nhìn thân thể ngọt ngào sinh hương trước mắt, đem khăn ướt tinh chuẩn xác ném vào thùng rác ở kế bên giường, sau đó hắn thật sợ chính mình sẽ hóa sói nữa, nhanh chóng kéo tấm chăn mỏng đem người yêu che phủ thật chặt lại, hắn có chút ảo não bản thân tại sao vừa ᴆụng đến cô liền mất khống chế vậy chứ.
Thật may hắn vừa bưng tới món cháo nóng, trải qua giày vò như vậy vừa lúc còn âm ấm có thể ăn ngay, thế là hắn trước tiên đỡ Tang Vãn Cách ngồi dậy, lấy một cái gối lót phía sau cho cô, sau đó hắn cầm lấy chén muốn đút cho cô, bị Tang Vãn Cách nghiêm túc cự tuyệt nhưng hắn vẫn không cam lòng nhìn cô tự ăn, hắn mong đợi cô sai bảo để cho hắn làm một tên cận thần hay gã sai vặt gì cũng được.
Làm sao Tang Vãn Cách dám giả vờ ngây ngốc, ૮ɦếƭ sống không nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cầm thìa mãnh liệt ăn, chỉ còn thiếu chưa đem trọn gương mặt vùi vào chén cháo luôn thôi, ngay cả mấy món ăn khác cô cũng không để ý tới, vẫn là Hùng Thần Giai cầm chiếc đũa, mỗi lúc cô húp xong một hớp liền gắp một chút để vào chén cho cô, sau đó cười híp mắt nhìn cô ăn ── mặc dù Dụς ∀ọηg vẫn phập phồng, hắn cũng không thể cản trở cô ăn. Không vội, còn nhiều thời gian, một ngày nào đó mọi ảo tưởng của hắn cũng sẽ thực hiện được trên người công chúa của hắn!
Đang uống cháo Tang Vãn Cách đột nhiên sặc một cái, sau đó nghi ngờ len lén nhìn về phía bạn gấu nào đó, thấy đối phương vẫn cười bộ dáng cười vô cùng thành khẩn, không thèm chú ý nhiều nữa, tiếp tục hạ thấp khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, cô nào biết bạn gấu nào đó trước mặt cô ra vẻ đạo mạo nhưng trong đầu chứa đựng toàn những thứ màu vàng phế liệu.
Thật vất vả ăn bữa ăn sáng xong, lại buộc Hùng Thần Giai xoay người để cho cô thay quần áo, mặc dù cô muốn bảo hắn đi ra ngoài, nhưng đầu gấu kia ૮ɦếƭ sống cũng không chịu, nhượng bộ lớn nhất của hắn chính là xoay người cam đoan không nhìn trộm, Tang Vãn Cách đành phải uất ức nhân nhượng đồng ý. Thân thể bủn rủn có chút khó chịu, nhưng nằm lì trên giường không phải là tác phong của cô, mặc dù buổi sáng không có lớp có thể không đến trường, nhưng buổi chiều vẫn phải đi dạy, cho nên dậy sớm một chút để chuẩn bị sớm.
Trong lòng cô tính toán, động tác trên tay vô cùng nhanh nhẹn thay quần áo, một chút cũng không chú ý tới bạn gấu nào đó đã xoay người về phía đối diện cái gương, từ góc độ khúc xạ của gương, hắn vừa lúc có thể nhìn thấy cái ௱ôЛƓ rất tròn và tấm lưng tuyết trắng như tơ lụa kia, bên trên hầu kết vội chuyển động lên xuống, "ỰC" một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Tang Vãn Cách không có để ý tới âm thanh kì quái này, thay xong quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đi hai bước, cô phát hiện giữa hai chân bủn rủn đến lợi hại, cô cảm thấy sắp ngã khụy xuống, lại được Hùng Thần Giai tay mắt lanh lẹ ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên màu sắc lúng túng ── bảo cô chiều nay làm sao đi dạy được đây?!
"Đùi em mỏi lắm phải không?" Hùng Thần Giai xấu xa hỏi, hô hấp nóng rực hô phun bên cổ Tang Vãn Cách, cô nhạy cảm rụt cổ lại, sau đó mắt to ngước lên nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy mất hứng: còn không phải tại anh làm hại sao!
Ánh mắt của cô nói như vậy.
Hùng Thần Giai nhếch miệng cười một tiếng, hàm răng trắng như tuyết sáng chói trước mắt Tang Vãn Cách: "Chiều nay em đừng đến trường nữa" Dù sao đám tiểu quỷ kia cũng không có gì phải trông nom dạy dỗ, giống như hắn này, chưa từng học đại học, chỉ mới tốt nghiệp sơ trung, không phải vẫn thoải mái tung hoành một vùng trời sao? Mặc dù không dám nói là đệ nhất thế giới, ít nhất tạm thời cũng không có ai dám xúc phạm hắn, cho nên, học làm cái gì, đều là mây bay hết thôi!
"Không, em muốn đi." Tang Vãn Cách liếc hắn một cái, đầu gấu này cho là mỗi người đều giống như hắn không có lòng trách nhiệm sao? Tâm nguyện của cô từ nhỏ chính là làm cô giáo, hiện tại nếu đã đứng trên cương vị này, cô tuyệt đối không cho phép mình chậm trễ thất trách.
Đôi mắt đen nhìn cô, hồi lâu sau, Hùng Thần Giai bất đắc dĩ than thở: "Được rồi, vậy anh ôm em vào phòng tắm, em tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm chút, anh lại bôi thuốc cho em, buổi chiều chắc sẽ tốt hơn nhiều."
Tang Vãn Cách cân nhắc một chút thiệt hơn, cuối cùng gật đầu một cái, hai cánh tay nhỏ bé leo lên cổ bạn gấu, ngoan ngoãn để cho hắn ôm đến phòng tắm, sau đó để hắn đỡ hông cô nhìn cô đánh răng rửa mặt, mặc dù rất xấu hổ, nhưng cô vẫn cố nén lòng tràn đầy kích động muốn đuổi bạn gấu nào đó ra khỏi phòng tắm, súc miệng xong, mới vừa đổ sữa rửa mặt trong lòng bàn tay xoa ── người đàn ông này cô thật không biết hắn lại tỉ mỉ như vậy, sau khi gần như là "Cưỡng bách" bắt cóc cô tới ở chung, cô mới phát hiện nơi này đồ dùng của phái nữ cái gì cũng không thiếu, hơn nữa mỗi thứ đều là hàng hiệu! Ngay cả băng vệ sinh cũng được xếp thật chỉnh tề đặt trong ngăn kéo!
Hắn đối với cô thật tốt, cuối cùng cô cũng có thể từ từ cảm thụ được.
Ánh mắt trong suốt như nước lặng lẽ liếc Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách có chút mất hồn, gia khỏa này, vẫn luôn moi tim đào phổi mà đối tốt với cô như thế! Thế nhưng sao nhiều năm qua, cho đến lúc này cô mới ý thức được.
"Buổi chiều anh có lớp không?"
Thanh âm mềm mại ôn chuyển hỏi, vẻ si mê của Hùng Thần Giai mới từ chỗ nhìn cô ưu nhã rửa mặt tỉnh lại: "À?! A, có, có." Thật ra thì hắn sáng nay cũng có, nhưng hắn không dám nói, bởi vì công chúa nào đó nhất định sẽ thúc giục hắn đi dạy, làm ơn đi, ai muốn dạy cái đám nhóc chưa dứt sữa kia môn thể dục quỷ gì chứ! Nếu không phải vì có thể cùng cô từng giây từng phút dính nhau, đừng nói là trường trung học Quý tộc đệ nhị cấp, dù là cái gì cầu xin hắn cũng không thèm tới đâu!
Bạn gấu nào đó có lẽ đã quên vì đi vào trường trung học đệ nhị cấp này đã tốn bao nhiêu tiền kín đáo đưa cho hiệu trưởng thu xếp rồi.
"Ừ... Vậy cùng đi đi, anh nhớ gọi em dậy." Trời cao làm chứng Tang Vãn Cách cô tuyệt đối không phải là đứa bé yêu ngủ nướng, là do thân thể thật sự khó chịu quá, không nghỉ ngơi một chút cô sợ hơi sức leo thang lầu cũng không có.
Bị sự thân mật lệ thuộc trong lời nói của cô đả động thật sâu, Hùng Thần Giai trừng mắt nhìn, che giấu đáy lòng rung động, ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng: "Được."
Tang Vãn Cách nhìn hắn một cái, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn quay đầu đi.
Nhưng Hùng Thần Giai thấy rõ ràng, mặt của công chúa, rõ ràng đang đỏ.