Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 80

Tác giả: Bắc Khuynh

TAI NẠN NGHỀ NGHIỆP
Đối với chuyện qua năm sau Niệm Tưởng sẽ ra mắt người nhà của Từ Nhuận Thanh, ba vị trưởng bối trong nhà cô đều có thái độ không giống nhau. Nhưng dù sao cũng phải nói là, phe ủng hộ gồm có bà nội và mẹ Niệm. Phe phản đối chỉ có mình cha Niệm.
Bởi vì thái độ về chuyện này, cha Niệm bị bà nội của Niệm Tưởng giáo huấn cả một buổi.
Đợi bà nội vào phòng nghỉ ngơi, cha Niệm nhất thời ném nắm hạt hướng dương trong tay rồi lấy một viên kẹo dẻo nhét vào miệng, ông thở phì phò: “Chúng nó mới yêu đương được bao lâu, đã muốn gặp trưởng bối…”
Bởi vì lần trước Từ Nhuận Thanh tặng cần câu nên thái độ của cha Niệm đối với anh chuyển tốt một chút, nhưng tại thời điểm Niệm Tưởng đề cập chuyện ra mắt trưởng bối Từ gia, thì nhất thời thái độ tốt hơn một chút đó cũng biến mất.
“Tiểu tử này, hiện tại gấp gáp như vậy khẳng định là có âm mưu.” Cha Niệm nhai vài cái kẹo, ngón tay chuyển động nhẹ trên hộp thuốc lá: “Con cứ như vậy mà đồng ý?”
Niệm Tưởng không dám nói Từ Nhuận Thanh làm thế nào để cô đồng ý, cô chỉ trầm mặc gật gật đầu, biểu tình bi phẫn…
Mẹ Niệm ở một bên hừ nửa ngày, quay đầu nhìn cha con hai người căng thẳng như vậy, bà nhấc chân đá nhẹ cha Niệm một cái: “Rốt cuộc ông làm sao vậy? Mỗi ngày tôi đều làm công tác tư tưởng cho ông, nói lâu như vậy mà ông một câu cũng đều không nghe lọt phải không?”
Cha Niệm lại nhét thêm một viên kẹo, không lên tiếng.
“Được rồi, được rồi, ngày mai Niệm Tưởng còn phải thi, mau để cho con đi ngủ.”
Lúc này Cha Niệm mới lười biếng nâng mắt nhìn lên, khẽ hất cằm bất đắc dĩ thả cô đi.
Niệm Tưởng vuốt trán trở về phòng, cô thật hối hận tại sao mình lại bị vài ba câu nói của ba ba rồi khai hết chuyện này… Rõ ràng cô nghĩ sẽ làm tốt công tác bảo mật mà…
******
Ngày thi của Niệm Tưởng tiến hành vô cùng thuận lợi.
Sáng sớm cha Niệm lái xe đưa cô đến, toàn bộ hành trình cũng cùng đi, biết Niệm Tưởng thi tốt ông còn vui vẻ hơn lấy về được một đơn hàng cho công ty. Trên đường trở về ông cùng Niệm Tưởng đi siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, giữa trưa thì tự mình xuống bếp làm cho Niệm Tưởng món cô yêu thích nhất.
Thuận tiện…Cho Niệm Tưởng giảm bớt áp lực cho kỳ thi lấy bằng lái sắp tới…
————————————————————————————————————–
Niệm Tưởng lấy được bằng lái trước tiên trước là chụp ảnh cho Từ Nhuận Thanh xem, rồi mới gửi cho bạn bè trong vòng chat, quay trở lại sau kỳ nghỉ cô quả thực là xuân phong đắc ý.
Lâm Cảnh Thư cùng cô đến căn tin dùng cơm, nghe Phùng Giản nói tới chuyện Niệm Tưởng thi bằng lái, anh chàng nghĩ nghĩ, cũng hỏi: “Giấy phép lái xe có rồi, bác sĩ Từ không tỏ vẻ gì à?”
Phùng Giản còn ngu ngơ truy vấn: “Muốn tỏ vẻ gì?”
Lâm Cảnh Thư câu nhẹ khóe môi một chút, cười rất không có ý tốt lành: “Không thể nào ngay cả một chiếc xe mà Từ Nhuận Thanh cũng không tặng nổi đi? Niệm Tưởng, anh nói em nghe này, đàn ông a, đều không tinh tế, muốn quà gì, phải tự mình mở miệng …”
Niệm Tưởng lặng lẽ liếc nhìn anh ta một cái, nhịn không được ngắt lời: “Bác sĩ Lâm, sau khi anh đi trao đổi học tập trở về, kỹ năng châm lửa thổi gió càng ngày càng dày công tôi luyện …”
Lâm Cảnh Thư đang muốn bày ra vẻ mặt vô tội, liền nghe Niệm Tưởng tiếp tục bổ đao: “Anh không cần giả bộ, bản chất của anh em đã thấy rõ ràng …”
Lâm Cảnh Thư: “…”
Bề ngoài của Lâm Cảnh Thư nhìn qua là một người ôn hòa dễ chịu, so với Từ Nhuận Thanh thì tính tình tốt hơn rất nhiều. Cho nên khi Lâm Cảnh Thư vừa trở về, anh ta liền chia sẻ bớt một số lớn bệnh nhân nữ…
Nhưng trên thực tế, trong bụng bác sĩ Lâm cũng đầy ý nghĩ xấu. Lúc âm tình bất định căn bản không biết rõ anh ta nghĩ gì.
Niệm Tưởng công tác dưới trướng anh ta chưa từng bị ức Hi*p, bất quá cũng bị ám toán vài lần… Tỷ như anh châm lửa thổi gió nói cho cô nhiều “tình báo” sai lệch, nhiều lần như vậy Niệm Tưởng đã có kinh nghiệm, loại người này phải kính nhi viễn chi (trước mặt kính nể nhưng phải tránh xa.
Nếu không phải Từ Nhuận Thanh… Sao cô có thể yên tâm như vậy bị anh chàng này tính kế.
Không qua bao lâu, Từ Nhuận Thanh liền mang theo Âu Dương về đơn vị. Việc này đối với Niệm Tưởng mà nói, không thể nghi ngờ là quân tâm được ổn định.
Gần cuối năm, tất cả phòng ban đều bắt đầu bận rộn hơn. Loại tiết tấu này nhanh hơn gấp đôi so với bình thường, gần như cả một ngày không ngớt việc, ngay cả thời gian ăn cơm cũng phải chen chúc không đúng giờ.
Loại yên tĩnh trong lúc sinh hoạt bận rộn này giống như sự yên lặng trước cơn bão táp, yên lặng đến nỗi lộ ra một chút bất an.
Sự việc phát sinh trước đêm trừ tịch một ngày.
Buối sáng đó mắt phải của Niệm Tưởng giật giật, cô và Từ Nhuận Thanh cùng đi ăn cơm, cô nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Luôn cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, cả buổi sáng nay mắt phải của em đều nhảy không ngừng.”
Từ Nhuận Thanh từ chối cho ý kiến: “Tối qua mấy giờ ngủ?”
“A?” Niệm Tưởng cắn đũa, cố gắng hồi tưởng, chơi cờ với cha Niệm…Ừm, chơi cờ đến hơn mười một giờ đêm … Tắm rửa xong rồi lên giường nằm đã là mười hai giờ.
Biểu tình trên mặt cô đã không cần thiết để biết câu trả lời nữa …
Lúc xế chiều, Từ Nhuận Thanh không thể phân thân giúp đỡ, Niệm Tưởng lãnh mấy bệnh nhân sâu răng đi phòng trị liệu ở bên cạnh. Phùng Giản bận cả ngày, hiện tại mới có thời gian rãnh uống chút nước, thấy Niệm Tưởng đang tìm kiếm cái gì trong tủ, cô nàng đi qua hỗ trợ: “Tìm cái gì? Nơi này tôi tương đối quen thuộc, tôi lấy cho cô.”
“Tôi tìm dụng cụ thông tủy…”
“Chỗ kia hình như có một bộ, để tôi đi lấy cho cô.” Phùng Giản tìm đến chỗ lưu trữ, lấy đưa cho Niệm Tưởng, còn đang muốn dặn dò với cô cái gì thì nghe y tá trưởng đang gọi mình, cô nàng chỉ kịp lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Trịnh Dung Dung cùng mẹ của cô bé tới trị liệu khi gần đến giờ kết thúc ngày làm việc.
Bởi vì răng của cô bé lại bắt đầu đau, rốt cuộc không chịu nổi nên quyết định đến đây trị tủy, hơn nữa chỉ là trị cho răng bị đau, những cái khác tạm thời đều không động đến.
Niệm Tưởng xác nhận đầy đủ và tôn trọng ý muốn của người nhà bệnh nhân, trước tiên cho Trịnh Dung Dung tiến hành trị tủy.
Trị tủy đầu tiên là xác nhận trình độ hư hại của răng sâu, những điều này lần trước Niệm Tưởng đã xác định đại khái rồi, trước tiên là loại bỏ phần sâu răng.
Tủy đã hoại tử nghiêm trọng, cho nên cô thả nhẹ động tác, từng chút một mà làm, đối với cô bé mà nói cũng không gọi là quá đau.
Bất quá cho dù không đau lắm, cô bé cũng rất khẩn trương, hai tay giao lại ở trước người, nắm chặt đến khớp xương trắng bệch.
Mẹ Trịnh nhìn thấy liền nhíu mày: “Cô làm nhẹ một chút, không thấy con bé đau đến mức nắm chặt tay kia à?”
Niệm Tưởng hướng mắt nhìn hai tay của Trịnh Dung Dung, vỗ nhẹ trấn an cô bé một chút: “Không sao, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cử động tay để nói cho chị biết.”
Trịnh Dung Dung gật gật đầu, mắt nhìn mẹ Trịnh, ngoan ngoãn phối hợp.
Xử lý xong những chỗ hư hại, phần răng khỏe mạnh đã không còn lại bao nhiêu. Niệm Tưởng nhìn tình trạng hiện tại mà nhịn không được nhíu mày, cô bảo mẹ Trịnh ghé sát vào xem: “Cái răng này của Dung Dung đã không còn lại bao nhiêu phần chắc khỏe, nếu như chỉ cần trám lại, cháu nghĩ sẽ không giữ được lâu. Đến lúc các răng bên cạnh nhận lực ép không đồng đều sẽ vỡ. Sẽ giống như cái răng này…”
Cô dùng khẩu kính gõ gõ răng bên phải đã vỡ của Trịnh Dung Dung, nó chỉ còn lại một cái lỗ: “Cái này chắc là cũng từng trám qua?”
Mẹ Trịnh Dung Dung lại đột nhiên như bị chọc giận: “Tôi đến Thụy Kim là nghe nói kỹ thuật của bác sĩ Thụy Kim tốt, cô nói nếu trám lại thì giữ cũng không lâu, vậy sao cô không trám bằng loại men tốt hơn nữa? Dùng loại men tốt hơn cho tôi, tôi lại không phải không trả được số tiền này.”
“Răng đã trám sẽ có độ giòn rất lớn, dì có thể lựa chọn trồng lại thì tình huống sẽ tốt hơn.” Niệm Tưởng chỉ chỉ phần răng chỉ còn lại có một nữa của Trịnh Dung Dung: “Dì xem, chỗ sâu răng có diện tích lớn như vậy, đã mất đi hai phần ba răng.”
Mẹ Trịnh hiển nhiên cũng nhìn thấy mức độ nghiêm trọng của con gái mình, thanh âm hơi mềm xuống: “Vậy, trước tiên bác sĩ cứ tẩy tủy cho Dung Dung đi.”
Niệm Tưởng gật đầu, trước tiên là khử trùng, sau là loại bỏ tủy hư: “Răng sâu của em ấy quá nhiều, hơn nữa trên cơ bản đều là răng quan trọng của hàm, liên quan đến lực nhai. Dung Dung tuổi còn nhỏ, tình huống như vậy thật không tốt, thật sự cần trị liệu sớm.”
“Sớm bảo con ăn ít kẹo lại mà không nghe…” Trên mặt của mẹ Trịnh Dung Dung là vẻ giận dữ, bà ta nhìn cô bé một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau phút im lặng ngắn ngủi, lại nghe mẹ Trịnh hỏi: “Trồng lại thì tốt hơn đúng không?”
“Lần trước cháu đã từng đề nghị với dì, hàm răng của Dung Dung có chút chen lấn, nhiều răng hàm sâu như vậy, kỳ thật có thể suy xét việc niềng răng, nhổ cái hư, lưu lại tất cả răng khỏe mạnh.”
Niệm Tưởng bắt đầu dùng dụng cụ thông tủy chậm rãi mở rộng ống tủy, lại khử trùng, nhìn cô bé nằm trên bàn nha khoa, vì thuốc súc miệng có vị đắng mà nhăn mày nhíu mặt, Niệm Tưởng liền trấn an, dịu dàng nói: “Ráng chịu một lát nữa là được.”
“Bác sĩ các người ai cũng đề nghị niềng răng, có phải là cái này có lợi nhuận lớn hơn không?”
Niệm Tưởng bị hỏi mà nghẹn một chút, bất đắc dĩ nhíu nhíu mi tâm, cô vỗ nhẹ bả vai Trịnh Dung Dung: “Được rồi, em đứng lên, cứ giữ miệng há ra đừng ngậm lại. Chúng ta đi dưới lầu chụp phim để xác nhận lại một chút, lập tức sẽ tốt rồi.”
Trịnh Dung Dung gật gật đầu, đi theo Niệm Tưởng xuống lầu.
Toàn bộ quá trình mẹ Trịnh đều quan sát, chân mày càng nhăn càng chặt, ánh mắt thoáng nhìn kỹ về phía Niệm Tưởng, cuối cùng bà cũng bất quá là không nói một lời, nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Trịnh Dung Dung rồi lên lầu tiếp tục trị liệu.
Phần giáp trắc có hơi khó khăn, còn một chút khoảng cách nữa, Niệm Tưởng thay đổi dụng cụ, tiếp tục mở rộng ống tủy, trong lòng còn nghi hoặc, bộ dụng cụ này sao có vẻ cũ như vậy…
Ở phòng khám cách vách còn có thể nghe thấy tiếng của Phùng Giản hô to, Niệm Tưởng nhìn cửa chớp đã được kéo lên. Cũng không có ánh nắng, chỉ là chút ánh sáng thảm đạm, đối với người luôn luôn ở trong phòng khám chưa đi ra ngoài như Niệm Tưởng, như thế này là có chút chói mắt.
Cô thu hồi tầm mắt, khử trùng dụng cụ, tiếp tục cho mũi khoan đi sâu vào.
Đầu khoan vào không được bao lâu, Niệm Tưởng liền cảm thấy trên tay nhẹ hẳn, gần như là cùng một lúc, một loại cảm giác bất an từ trong lòng khuếch tán ra.
Đầu quả tim như là bị ngắt một cái, nhất thời thất kinh.
Cô nhìn phần đầu khoan bị gãy, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh một trận, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Tâm tình đó, giống như là đang bị xối nước lạnh, từng trận từng trận dội xuống…
Xong.
Xong xong..

Phùng Giản là người đầu tiên nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, đang muốn đi qua nhìn xem Niệm Tưởng thế nào.
Cô nàng luôn cảm thấy vị người nhà của bệnh nhân kia có chút bất thiện, kết quả là còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy một tràng tiếng ào ào vang lên.
Tiếng một người phụ nữ chửi rủa vang lên sắc nhọn: “Cô là bác sĩ sao? Cô như vậy mà làm bác sĩ ư, cô đừng hại ૮ɦếƭ người ta chứ … Cô nhìn đi, cô biến con gái tôi thành như vậy, cái gì ở trong hàm rang nó, cô nói đi, bây giờ làm sao?”
Trong lòng Phùng Giản giật mình, cô nàng chạy vài bước tới, liền thấy Niệm Tưởng đứng ở bên cạnh bàn khám, cả khuôn mặt trắng đến mức dọa người, ánh mắt mang áp lực nhìn người phụ nữ đối diện, cô muốn giải thích: “Dì trước hết hãy nghe cháu nói, bây giờ chúng ta cần nhất …”
“Không cần nghe, gọi viện trưởng các người xuống đây cho tôi. Cái gì bệnh viện tốt, bác sĩ tốt, kỹ thuật như vậy mà đi khám cho người ta, viện trưởng các người không muốn làm ăn nữa à?” Mẹ Trịnh Dung Dung giận dữ, lại gạt phăng một chồng hồ sơ từ kệ bên cạnh xuống.
Tiếng ào ào lại vang lên, hồ sơ đã chỉnh sửa hoàn hảo nằm phủ kín mặt đất, có mấy cái trực tiếp văng trúng mặt Niệm Tưởng.
Cô cúi đầu nhìn tên trên hồ sơ, chỉ cảm thấy huyệt thái dương càng giật lợi hại. Trên mặt còn có vết cào hồng hồng do việc phát sinh vừa rồi, cô không kịp bảo vệ mình liền lãnh trọn bạt tay, mặt bị ngón tay của mẹ Trịnh làm sướt da, giờ phút này cũng bắt đầu cảm giác được đau nhức, làm cho toàn bộ đại não của cô trong nháy mắt trống rỗng.
Phùng Giản thấy một màn như vậy, nhất thời đầu cũng tê rần, nhanh chóng lại gần hộ sĩ đang xem chuyện cùng mình, nhẹ giọng dặn dò: “Nhanh chóng gọi bác sĩ Từ đến, nói Niệm Tưởng bên này đã xảy ra chuyện.”
Thấy hộ sĩ chạy đi, Phùng Giản hít một hơi thật sâu, đi vào.
Đầu tiên là nhìn thấy cô bé nằm trên bàn khám đang khóc to, lại quan sát người phụ nữ đang bạo giận, cô nàng khẽ liếm môi, hắng giọng một cái, tham gia: “Niệm Tưởng, xảy ra chuyện gì?”
Niệm Tưởng còn có chút mê mang, hoảng hốt, thấy có người gọi tên mình mới ngẩng đầu lên. Phùng Giản thế này mới thấy rõ dấu tay trên mặt Niệm Tưởng, vừa thấy lửa giận cũng bùng lên…
“Trên mặt cô làm sao vậy?” Phùng Giản lại gần nhìn cho rõ, “ách” một tiếng.
Niệm Tưởng có làn da trắng sứ, vết thương này liền thấy rất rõ ràng dữ tợn, hơi sưng đỏ, hiện lên trên mặt trắng nõn của cô, còn có vài chỗ bị trầy xước rách da.
“Tôi không sao…” Niệm Tưởng giơ tay sờ mặt một chút, đầu ngón tay vừa tiếp xúc lên, mới phát hiện vết thương trên mặt có chút nghiêm trọng. Cô cắn môi dưới, cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời.
Trong lúc đầu óc choáng váng, được Phùng Giản dùng sức cầm tay, thế này cô mới lấy lại vài phần lý trí, ngắn gọn nói: “Lúc thông tủy, đầu khoan bị gãy ở trong răng.”
Phùng Giản đang muốn nói cái gì đó, mẹ Trịnh đột nhiên tiến lên, nâng tay lên, lại là một bộ dạng muốn động thủ: “Cô đương nhiên là không sao rồi, đầu khoan đâu có gãy trong răng của cô, là gãy trong răng con gái tôi! Nói cái gì phải cắt bỏ tủy, đó đều là thương tổn ngoài ý muốn, hậu quả ai gánh vác?”
Phùng Giản cũng bị việc thế này dọa sợ không nhẹ, cô nàng nhanh chóng đem Niệm Tưởng kéo về phía sau, rồi tiến lên một phen ngăn lại đối phương, cô nghiêm mặt: “Việc này bệnh viện chúng tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mời dì đây không được động thủ với bác sĩ của chúng tôi?”
“Bệnh viện các người đã quen lấy tiền khi dễ người ta à, tôi muốn đi tố cáo! Cô cút ra, đừng cản tôi…”

Từ Nhuận Thanh vừa lúc kết thúc khám cho một bệnh nhân niềng răng, còn đang dặn dò những việc cần chú ý thì nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi ồn ào, còn chưa chờ anh đi ra ngoài, một hộ sĩ đã chạy vào, vẻ mặt sốt ruột chỉ vào phòng khám gần bên: “Bên Niệm Tưởng đã xảy ra chuyện, người nhà bệnh nhân gây sự, bác sĩ Từ, anh nhanh chóng đi xem thử.”
Âu Dương đang giúp đỡ chỉnh lý lại bệnh lịch, nghe vậy thì hai mắt trợn lên, hiển nhiên là có chút giật mình: “Biết xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, tôi cũng vừa nghe có tiếng tranh cãi, Phùng Giản đã bảo tôi đến tìm bác sĩ Từ nói một tiếng.” Hộ sĩ kia rõ ràng thần sắc đang khẩn trương, nhưng khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt dần trầm xuống của Từ Nhuận Thanh thì không dám nhiều lời nữa, hơi hơi nghiêng người nhường đường cho anh.
Âu Dương nhìn Từ Nhuận Thanh rời đi, cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng vẫn dặn dò với bệnh nhân xong mới theo sau.
Trước phòng khám tạm thời của Niệm Tưởng đã bu đầy người, gần như đều là người nhà bệnh nhân và bệnh nhân khác đến xem náo nhiệt.
Người phụ nữ kia không khách khí, tiếp tục chỉ trích chửi rủa vang dội, Từ Nhuận Thanh chỉ là đi tới cửa mà chẳng khác gì đang ở giữa phòng.
Ngoài Phùng Giản còn có mấy cô hộ sĩ khác đứng chắn trước mặt người phụ nữ, không biết là ai hô lên trước “Bác sĩ Từ tới”, tiếp đó là hai ba tiếng “Bác sĩ Từ ” vang lên theo.
Từ Nhuận Thanh nhìn một chút phòng khám lộn xộn, ánh mắt tuần tra một vòng, nhìn thấy Niệm Tưởng đang đứng ở phía cuối. Cô được Phùng Giản che ở phía trước, liền đứng ở bên cạnh cửa sổ, còn chưa kịp thả lỏng tâm tình anh liền nhìn thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, bên má trái rõ ràng có vết thương.
Đôi mắt anh nhất thời nhíu lại, đáy mắt như ngưng kết, chuyển sang nhìn về phía cô bé còn đang khóc lóc om sòm kia, anh trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đầu khoan bị gãy bên trong răng, sau khi giải thích với người thân bệnh nhân, thì phản ứng đầu tiên của họ là động thủ với bác sĩ của chúng ta.”
Từ Nhuận Thanh thoáng mím khóe môi, lại nhìn Niệm Tưởng, anh quay người, đầu tiên là đỡ cô bé đang ngồi khóc trên bàn khám nằm xuống lại: “Tôi kiểm tra một chút.”
Mẹ Trịnh Dung Dung thấy thế này mới ngậm miệng, hoài nghi quan sát anh, bà ta hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là người phụ trách bệnh viện này, vừa rồi người trị liệu cho con gái dì là thực tập sinh của tôi, cô ấy còn đang thực tập.” Dứt lời, anh hơi nhướn mi, ngữ khí lạnh lùng lại trầm thấp: “Nhưng tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp và năng lực của cô ấy là không có vấn đề.”
“Không có vấn đề?” Thanh âm của Mẹ Trịnh Dung Dung đột nhiên cất cao, “Không có vấn đề còn làm thứ này bị gãy trong răng của con gái tôi? Bệnh viện các người chính là không muốn chịu trách nhiệm có phải không?”
Từ Nhuận Thanh mới vừa đi tới bồn rửa tay, đang rửa tay thì nghe vậy, ánh mắt anh se lạnh, thái độ lại vẫn khéo léo như cũ: “Dì hiểu lầm, bệnh viện cũng không có ý không chịu trách nhiệm. Đối với chuyện này của thực tập sinh của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, hơn nữa, cũng sẽ truy cứu trách nhiệm liên quan.”
Ý nghĩa phía sau của câu kia, hiển nhiên là muốn nhắc đến Niệm Tưởng.
Dáng người anh thon dài, lại mặc đồng phục, thân ảnh đứng ở dưới ngọn đèn như được chiếu sáng, cứ như vậy mặt không chút thay đổi cùng ánh mắt lành lạnh nhìn bà ta, liền làm cho bà ta cảm thấy chột dạ.
Theo bản năng, tránh đi ánh mắt anh.
Thấy bà ta đã an tĩnh lại, Từ Nhuận Thanh chỉ hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: “Dì trước tiên bình tỉnh lại, hiện tại, chủ yếu là cần lấy ra phần đầu khoan bị gãy, bằng không, tiếp tục kéo dài vấn đề còn có thể lớn hơn. Tủy bị đứt cũng không phải là không có cách trị, tôi sẽ phụ trách giải quyết, mọi chi phí sẽ do bệnh viện gánh vác.”
Thanh âm của anh trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh lại trong suốt, còn mang theo vài phần áp lực, cảm giác áp bách kia rõ ràng rất nặng nề.
“Nhưng trước tiên, không cho phép dì động tay với bác sĩ của chúng tôi. Bằng không, tôi cũng sẽ dựa theo quy định của bệnh viện để bắt dì phải chịu trách nhiệm, hi vọng dì có thể hiểu được.”
Có lẽ là lời của anh càng có uy tín, hoặc có lẽ là khí thế của Từ Nhuận Thanh quá mức cường đại bức người. Mẹ của Trịnh Dung Dung không dám giống như vừa rồi, cố tình gây sự đối với Niệm Tưởng nữa, bà ta trầm mặt suy nghĩ một hồi rồi gật gật đầu.
Đối phương đã thỏa hiệp, thế này anh mới đi đến trước bàn khám, điều chỉnh ngọn đèn, buông mắt nhìn cô bé nằm trên đó rồi kéo ghế ngồi xuống.
Bây giờ anh mới quay đầu nhìn về phía Niệm Tưởng, dùng ngữ khí bình thường giống như hàng ngày gọi tên cô: “Niệm Tưởng.”
Thấy cô ngẩng đầu nhìn lại đây, thanh âm anh vẫn bình tĩnh bay giờ thả nhẹ vài phần, anh dặn dò: “Chuẩn bị công cụ, trước để anh kiểm tra cho cô bé, em qua đây phụ giúp anh.”
Niệm Tưởng vừa chần chờ, chống lại ánh mắt ôn hòa như Thanh Liên của anh, cô hơi ngập ngừng, sau đó nặng nề gật đầu một cái, đi chuẩn bị công cụ.
Phùng Giản sợ mẹ Trịnh Dung Dung sẽ có động tác gì, liền canh bên cạnh Niệm Tưởng, cùng cô ấy đi ra ngoài, cùng nhau chuẩn bị công cụ rồi quay trở lại, còn Âu Dương đã giải tán đám đông xem náo nhiệt.
Từ Nhuận Thanh đang nhẹ giọng nói chuyện với cô bé trên bàn khám, mẹ của Trịnh Dung Dung được mời đến ngồi trên ghế bên bàn làm việc, trước bàn đặt một ly nước ấm, không khí ôn hòa, căn bản không nghĩ là trước đó không lâu còn xảy ra một màn xung đột gay gắt.
Tiếp nhận cái khay từ tay Niệm Tưởng, Từ Nhuận Thanh vừa mang khẩu trang và bao tay, vừa hỏi cô: “Biết phát sinh loại tình huống này thì nên xử lý như thế nào không?”
“Biết.” Niệm Tưởng nhớ lại, trả lời: “Trước thì chụp phim, xác định vị trí mũi khoan. Nếu như vị trí ở phía trên, có thể suy xét dùng mũi khoan khác lấy mũi bị gãy ra. Nếu như ở ngay giữa ống tủy, có thể quan sát tủy để quyết định phương pháp lấy ra. Nếu đã chọc qua khỏi ống tủy, vậy thì chỉ cần cắt bỏ ống tủy.”
Từ Nhuận Thanh đã dùng khẩu kính kiểm tra tình hình răng của cô bé, nghe vậy, anh “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Em quan sát được là loại tình huống nào?”
Thanh âm của cô nhất thời yếu đi vài phần: “Còn chưa có chụp phim, chưa xác định được phương pháp xử lý…”
Từ Nhuận Thanh ngẩng đầu nhìn cô, thấy rõ cô đang cúi đầu, hiển nhiên còn đắm chìm trong vụ việc vừa rồi.
“Về sau có thể không cần quy tắc như vậy.” Anh hạ giọng, chỉ dùng thanh âm mà hai người có thể nghe được, tiếp tục nói: “Phương pháp xử lý có thể không cần cứng nhắc như vậy. Có phải khi tai nạn vừa phát sinh, em cũng chưa kịp giải thích trấn an gì đó trước với người nhà bệnh nhân?”
Niệm Tưởng “hả” một tiếng, khẽ gật đầu.
Bây giờ cô còn có thể nhớ lại tâm tình khủng hoảng luống cuống vừa rồi.
Sau khi biết mũi khoan bị gãy, đầu óc của cô nhất thời liền trống không, lưng túa mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên là quá trình xử lý chuyện ngoài ý muốn. Chuyện kế tiếp như thế nào ngay cả cô bây giờ cũng không nhớ nổi, tất cả đều là hỗn loạn.
Trịnh Dung Dung vì đau mà khóc lên. Mẹ Trịnh Dung Dung gần như là sau đó một giây liền níu áo blouse của cô, trực tiếp kéo ra, chất vấn cô làm sao thế này.
Loại cảm giác trong nháy mắt bị người đẩy mạnh vào bóng tối, giơ tay không bắt được cái gì có thể bám víu. Loại tâm tình khủng hoảng kia giống như đang rơi trong không trung, cho tới bây giờ cô vẫn còn cảm nhận được.
Tới lúc muốn nói giải thích gì đó thì Niệm Tưởng đã được Phùng Giản che ở phía sau, trong nháy mắt kia, bên tai của cô như không có tiếng động, an tĩnh đến có thể nghe thấy trái tim mình đang kịch liệt nhảy trong Ⱡồ₦g иgự¢, cũng có thể nhận thấy được đau đớn trên mặt, cùng với xúc cảm các đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
Hận không thể lập tức trốn đi, tâm tình sợ hãi tránh né giờ phút này như là thủy triều vọt tới.
Thanh âm của cô khô khốc, trúc trắc, còn mang theo hơi chút luống cuống khó phát giác: “Em khi đó…”
“Đợi lát nữa lại nói với anh.” Anh đem khẩu kính đưa cho cô, không trực tiếp đặt về trong khay.
Đầu ngón tay va chạm vào cô thì hơi dùng lực, Ϧóþ nhẹ tay cô một chút: “Trước tiên dẫn bệnh nhân đi xuống chụp phim, xác định vị trí mũi khoan.”
Niệm Tưởng không dám trì hoãn, mang theo Trịnh Dung Dung đi xuống lầu chụp phim.
Mũi khoan đã chọc qua khỏi ống tủy, nên cần làm thủ thuật cắt bỏ.
Từ Nhuận Thanh nhìn phim, khẽ nhíu mày một cái, nhưng chỉ trong chớp mắt vẻ mặt của anh lại khôi phục như thường, dặn dò Niệm Tưởng đi chuẩn bị dụng cụ muốn dùng.
Thuốc tê, bông, …
Niệm Tưởng lấy xong, đang muốn lên lầu. Liền thấy người lúc này hẳn là nên ở trên lầu, giờ phút này đã đứng ở cửa phòng dụng cụ.
Thấy cô nhìn qua, Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn, thấy không ai chú ý, anh đi tới, thuận tiện đóng cửa lại.
Niệm Tưởng không hiểu, nhìn anh…
“Không cần thuốc tê.” Anh đi đến, từ trên khay lấy đi thuốc tê, “Âu Dương ở trên lầu đã gây tê cho bệnh nhân, anh xuống đây xem em.”
Anh giơ tay đỡ nhẹ mặt cô, hơi hơi nâng lên, đầu ngón tay vuốt ve chung quanh vết thương trên mặt cô. Chân mày càng nhíu càng chặt, biểu tình vốn ôn hòa trong nháy mắt liền âm trầm, đến mức như sắp nổi một trận bão táp.
“Ổn chưa?” Anh hỏi.
Niệm Tưởng gật đầu, chỉ hai chữ này, lại làm cho cô nghe được sự đau lòng trong lời nói của anh. Cho dù vụ việc vừa rồi cô đã khi*p sợ luống cuống, cảm thấy ủy khuất thì cũng chưa từng muốn khóc.
Lúc này đầu quả tim lại như là bị ai nhéo đau, chóp mũi chua xót.
Sau đó cảm giác được anh hôn lên, nụ hôn dừng ở trên trán cô, chỉ trong chớp mắt rồi rời đi rất nhanh.
Thanh âm Từ Nhuận Thanh có chút khàn khàn, nhẹ nhàng nhưng mang theo uy lực: “Khóc cái gì, có anh ở đây rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc