Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 61

Tác giả: Bắc Khuynh

ẤM ÁP
Niệm Tưởng cảm thấy bộ niềng trong khoang miệng hình như căng lên…
Cấm, cấm dục…
“Anh… anh chưa từng, từng…cái kia sao?” Cô lắp bắp mở miệng hỏi, mặt đỏ đến cơ hồ muốn bị thiêu cháy. Nhưng… nhưng cô cũng tò mò, cũng muốn biết một chút chuyện trong quá khứ, đã từng có liên quan đến anh.
“Cái nào?” Từ Nhuận Thanh cố ý giả bộ không hiểu, hơi nhíu mi tâm, cúi đầu nhìn thẳng cô: “Nói rõ ràng hơn một chút.”
Đây là… lưu manh đi!
Niệm Tưởng trợn mắt há mồm, rốt cuộc cô cũng không phải là người da mặt dày, mím chặt môi không tiếp lời.
Anh chợt cười, cong tay vuốt nhẹ chóp mũi cô, chủ động nói thẳng: “Không có… đối với chuyện nam nữ, anh hiểu biết tương đối trễ, khi có ý nghĩ đó thì trong lòng đã có một người.”
Anh trầm ngâm, đối diện cùng cô thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng, chậm chạp nói: “Em có tin hay không… Khi trong lòng đã có một người, thì người khác cũng không để vào trong mắt?”
Niệm Tưởng cố gắng gật đầu, ánh mắt sáng ngời lại trong suốt.
Người khác dù có tốt, chỉ cần đã có người mình thích, thì bất quá họ cũng chỉ là người qua đường, nhất thời lướt qua trong nhân sinh của mình mà thôi.
“Nhìn bây giờ mà xem.” Anh giơ tay ôm mặt cô, khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Thật giống như anh càng thích em hơn một chút.”
Ngữ khí của anh nhàn nhạt, giống như là thuật lại một sự thật.
Niệm Tưởng nghe được mà lòng căng thẳng, vừa định đưa tay lên nắm lấy tay anh, nhưng chụp vào không được.
Từ Nhuận Thanh đã đứng thẳng người, quay người đi vào phòng bếp.
Niệm Tưởng nhìn bóng dáng thon dài cao ngất của anh, lại cảm thấy có chút… Cô đơn lạc lõng…
Không chần chờ, cô chạy nhanh vài bước đi theo, từ phía sau ôm lấy anh.
Từ Nhuận Thanh đang đi về phía trước, bị cô ôm như vậy, anh ngẩn ra, đang muốn quay người, thì cánh tay cô vòng lên hông anh cũng căng thẳng, xiết chặt, mười ngón tay đan cài ở trước người của anh.
“Em chỉ là không biết cách… không thể biểu đạt giống như anh…” Cô ngập ngừng giải thích: “Rất nhiều lời em không thể nghĩ được, cũng sẽ không nói…”
“Hình như ở phương diện này em vẫn luôn… ngu ngốc.” Thanh âm của cô có chút uể oải, cũng mặc kệ anh có nghe được hay không, cô cứ tự nhiên tiếp tục: “Lúc muốn hôn anh, nhưng em sẽ không nói, sợ anh cảm thấy em quá dính người, quá chủ động…”
“Muốn hôn anh?”
Niệm Tưởng sửng sốt một chút, có chút mất hứng nói thầm: “Cái này không phải trọng điểm a.”
Từ Nhuận Thanh cầm cổ tay cô, tách hai tay cô ra, quay người nhìn về phía cô.
Chóp mũi của cô ở sau lưng anh cọ đến ửng đỏ, một đôi mắt đen bóng lóe sáng, sáng bóng như là thủy tinh, đang ngửa đầu nhìn anh.
“Sẽ không chủ động?” Anh hoài nghi hỏi.
Niệm Tưởng do dự một chút, rụt rè gật gật đầu…
“Lần trước… Hình như không phải như vậy.” Anh cúi đầu đến gần, đến khi ngang bằng tầm mắt của cô, nhìn thẳng vào cô. Sau đó, trong lúc hô hấp của Niệm Tưởng căng lên, anh nghiêng đầu hôn cô.
“Lần trước em làm rất tốt.” Anh hôn một cái liền thối lui, ngón trỏ đặt trên môi cô nhẹ nhàng điểm một cái: “Nhóc con lừa đảo.”
Bên tai Niệm Tưởng lập tức đỏ bừng, nhìn anh mà cứ ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng phát hiện, dù cô nói cái gì cũng không thích hợp, thẹn quá thành giận đạp anh một cước, vòng qua anh đi đánh răng.
Tắm rửa xong, uống canh giải rượu, Niệm Tưởng lại bắt đầu ôm bụng không thoải mái, cô ôm chăn ở trên giường của anh lăn lộn khắp nơi.
Vòi tắm của nhà vệ sinh bên ngoài phòng khách có chút vấn đề, Từ Nhuận Thanh chờ cô tắm xong mới vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ tắm. Anh rắm rửa xong đi ra, liền thấy trên giường hỗn loạn thành một đống, còn người tạo ra tình trạng này thì quấn chăn kín mít nằm ở giữa giường.
Anh khẽ nhíu mày, quỳ một gối xuống bên giường, vỗ vỗ chăn: “Niệm Tưởng?”
Niệm Tưởng hàm hồ “Dạ” một tiếng, có chút khó khăn từ trong chăn lộ ra hai tay, vòng đến trên cổ anh. Hốc mắt hơi đỏ lên, hiển nhiên là không quá thoải mái.
“Nơi nào không thoải mái?” Anh dứt khoát ngồi xuống, vén chăn lên, ôm cô đi ra, cô liền dựa vào trong lòng anh.
“Bụng…”
Trướng trướng, lại có chút âm ỉ, như là muốn rớt xuống cái gì, khó chịu không nói nên lời.
Đêm nay ăn quá nhiều, hơn nữa lại uống nhiều rượu như vậy. Dạ dày cô đang kháng nghị, từng đợt khó chịu nặng nề, làm cho hô hấp cũng không thông.
“Có muốn đi bệnh viện không?”
Niệm Tưởng lắc đầu, chống người ngồi dậy, dụi dụi đầu vào иgự¢ anh: “Em chỉ muốn ngủ.”
Từ Nhuận Thanh nhíu mày, hiển nhiên là không an tâm. Nhìn cô buồn ngủ, cũng không vội vã rời đi, anh lau khô tóc trước, quay trở về đã thấy cô ngủ yên ổn. Mắt thấy thời gian còn sớm, liền đi thư phòng lấy quyển sách, anh dựa vào đầu giường xem gần nửa tiếng.
Đỏ ửng vì rượu trên mặt cô rốt cuộc giảm đi một ít, chỉ là khi ngủ vẫn còn chưa an ổn, trằn trọc, trăn trở, có khi còn cau mày.
Từ Nhuận Thanh dùng ngón tay xoa xoa mi tâm của cô, mới giãn ra được một lát lại nhăn tiếp. Lặp lại vài lần như vậy, anh rốt cuộc từ bỏ, buông mắt nhìn cô thật lâu, sau đó vén lên một góc chăn, cũng nằm xuống.
Niệm Tưởng ngủ đến nửa đêm, bắt đầu không thành thật, không phải đá chăn thì chính là… đá người.
Từ Nhuận Thanh vốn đã ngủ, lại bị động tĩnh ở phía dưới chân làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen tĩnh lặng, thì nhéo nhéo mi tâm, đau đầu nhổm dậy đi lấy nước uống.
Lúc trở lại, liền nhìn thấy người vốn nên ngủ say đã ngơ ngác ngồi ở giữa giường, gương mặt kiểu như… sống không còn gì luyến tiếc?
Niệm Tưởng níu chặt chăn mền, đầu óc còn hơi chóng mặt, nhưng ý thức đã bắt đầu trở lại.
Trong phòng chỉ có ngọn đèn tường ở cửa, ngọn đèn ấm áp lại yên tĩnh. Ngoài phòng thì tối đen một mảnh, chỉ có cửa sổ phòng ngủ mới lộ ra ánh trăng sáng ngời.
Niệm Tưởng ôm bụng, dại ra, mê mang nhìn anh, câu nói đầu tiên mang theo tiếng khóc nức nở, đáng thương cực kỳ: “Bác sĩ Từ, nhà anh có băng vệ sinh hay không…”
Từ Nhuận Thanh: “…”
Nghĩ cũng biết, trong nhà bác sĩ Từ không có khả năng… Có thứ này.
Niệm Tưởng níu chặt chăn lã chã chực khóc, hốc mắt đỏ một vòng: “Ga giường… Cũng dính bẩn… Xin lỗi, em hẳn nên nghĩ tới…”
Vừa tỉnh ngủ, thanh âm của cô mềm nhũn, có vẻ ngây thơ.
Ga giường?
Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn ga giường màu sẫm dưới thân cô, không để ý.
Anh đi đến bên giường, mở đèn.
Thế này mới thấy rõ lúc này cô đang khóc, vốn còn đè nén nhỏ giọng nức nở, anh ngồi xuống bên giường, cô liền nhịn không được nữa. Kéo chăn lên che mặt…
Sau đó, Niệm Tưởng liền cảm giác tay anh phủ lên, ở trên đầu cô xoa xoa vài cái.
Lặng yên không tiếng động an ủi, dịu dàng đến cực điểm.
“Gần đây có cửa hàng tiện lợi 24h.” Anh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, kéo tủ quần áo ra, tùy tiện chọn một cái áo khoác mặc vào: “Đều là chuyện có thể giải quyết, không cho khóc.”
Niệm Tưởng ngẩng đầu nhìn anh, Từ Nhuận Thanh đã mặc xong áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe đặt trên bàn trà, nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật cửa hàng tiện lợi có hơi xa, đi về đại khái cũng nửa giờ. Một mình ở đây có sợ không?”
Niệm Tưởng lắc đầu, bụng có chút đau, thân thể càng không thoải mái, nhưng trong nháy mắt đó, tâm lại ấm áp đến rối tinh rối mù, đã sắp muốn tan chảy thành nước, mềm mại khó có thể tin.
Cả người cô chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt… Vẫn là gương mặt khóc thảm hề hề. Đáy lòng Từ Nhuận Thanh lại có đôi chút xúc động, từng vòng gợn song, quấy nhiễu khắp tâm hồn.
Anh đi trở về, rút khăn giấy lau mặt cho cô: “Vậy thì ở đây chờ anh, không cho phép nhúc nhích, cũng không cho chạy loạn. Có chuyện gì, đều chờ anh trở lại hẳng nói, nghe được không?”
Niệm Tưởng còn đang rối rắm chuyện ga giường, cũng có chút… muốn cười…
Rõ ràng mới vừa rồi còn xấu hổ, sợ hãi, cảm thấy… Thật mất mặt, cảm thấy trời cũng muốn sụp xuống.
Nhưng anh nói hai ba câu liền trấn an được cô, rõ ràng là anh không quá tình nguyện, rồi lại… Cho nên cô hoàn toàn không nhịn được… Co rút khóe môi.
Nhìn ra ý nghĩ của cô, Từ Nhuận Thanh Ϧóþ mặt cô một cái, nhìn cô đau đến nhe răng nhếch miệng, rốt cuộc mới vừa lòng, cam tâm tình nguyện, hơn nửa đêm ra cửa mua… Băng vệ sinh.
Không thì sao đây? Chẳng lẽ nhìn bé con của anh khóc ở trước mặt anh sao?
Chờ anh trở về, Niệm Tưởng đi nhà vệ sinh thu thập bản thân. Khi ra tới, anh còn mặc áo khoác, có chút mệt mỏi ngồi ở bên giường nhéo nhéo mi tâm.
Bên tay là một chén trà… gừng đường đỏ nóng hổi.
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên đã mệt, ánh mắt lại còn rất thanh tỉnh, nhìn cô uống hết chén trà, cũng lười đi rửa ly. Nghiêng người tắt đèn, nằm xuống…
Bên cạnh có một đoàn mềm mại liền cọ đến, cái này còn chưa đủ, chân cũng cọ lên, không cẩn thận… Liền cọ đến một nơi nào đó.
Cố tình Niệm Tưởng còn không tự biết, bên này cọ cọ, bên kia cọ cọ, cuối cùng rốt cuộc an tĩnh lại. Vòng tay qua bên hông của anh, nhẹ nhàng mà như là dụ dỗ… Vỗ vỗ anh.
Sắc mặt Từ Nhuận Thanh có chút phức tạp, cầm tay cô kéo ra khỏi người: “Nằm im.”
Dứt lời, phát hiện người bên cạnh trong chớp mắt cứng ngắc. Mạnh mẽ rút ra tay đang bị anh nắm, động tác rõ ràng tránh né. Sau đó xích ra… muốn trở về chỗ của mình.
Từ Nhuận Thanh nhắm chặt mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đem cô ôm vào trong иgự¢, sau đó cầm tay cô, từ từ… trượt xuống…trượt xuống… trượt xuống…
Để vào một chỗ nào đó…
Niệm Tưởng ᴆụng tới, có hơi trì độn … Dùng ngón tay cảm nhận một chút…
Còn chưa “bừng bừng phấn chấn”, nhưng cũng không thể xem nhẹ … Một chỗ quan trọng của giới tính.
“Oanh” một tiếng, cả người Niệm Tưởng trong nháy mắt liền… “Chín”.
Giãy giụa từ trong иgự¢ anh lăn ra, ra vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
“Không sao.” Trong bóng đêm, thanh âm của Từ Nhuận Thanh trầm thấp từ tính: “Anh sớm hay muộn cũng sẽ đòi lại.”
Đương nhiên, nửa đêm về sáng, Niệm Tưởng vẫn chưa ngủ đủ.
Thật vất vả mới buồn ngủ, sắc trời đã bắt đầu sáng lên, ẩn ẩn lộ ra vài tia sáng trắng mờ mờ, bóng đêm âm trầm kia đã muốn bị bình minh kéo ra từng chút một.
******
Ngày hôm qua Mẹ Từ đã về nhà, bởi vì quá mệt, chuyện thứ nhất về nhà chính là ngủ bù. Ngủ sớm, tỉnh cũng sớm.
Trời còn chưa sáng, liền thần trí sảng khoái xuống lầu làm điểm tâm.
Cha Từ còn đang trong mộng đẹp, mẹ Từ đi công tác lần này mang về không ít đồ, nghĩ lúc làm xong điểm tâm, thuận tiện đưa qua cho Từ Nhuận Thanh…
Từ trong ngăn tủ cầm lấy chìa khóa căn hộ của Từ Nhuận Thanh, từ khi trời còn chưa sáng hẳn, mẹ Từ liền xuất phát!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc