HỒI ỨC
Sáu năm trước, đoạn ký ức kia đối với Niệm Tưởng mà nói, cũng không tính là đã quên, nhưng là cô không muốn nhớ lại.
Niệm Tưởng vẫn còn nhớ, lần đầu tiên gặp anh ấy, thời tiết ngày hôm đó cũng không phải rất tốt, không có nắng ấm, mấy ngày liền bầu trời đều ௱ôЛƓ lung u ám, giống như là một giây sau sẽ có mưa rơi.
******
Niệm Tưởng năm ấy 18 tuổi, đang mọc răng khôn. Cái răng đó nghiêng về phía trước, đè ép lên răng nanh khác của cô.
Có không ít người bị răng khôn ђàภђ ђạ qua, đó hẳn là một loại cảm giác đau đớn rất khó hình dung, không giống như đau đớn khi bị té ngã, mà là một loại đau đớn kéo dài, thật thong thả từng chút một đả kích thần kinh cảm giác, từng chút một chi phối toàn bộ thần kinh cảm giác đau đớn của con người.
Từ đầu dây thần kinh của răng khôn truyền lại, lấy một tư thái mạnh mẽ nhiệt liệt, biểu thị công khai sự tồn tại của mình. Đó là một loại nhức nhói từ chỗ sâu truyền đến, từng chút một tăng lên, muốn bỏ qua nó cũng không có cách nào bỏ qua.
Cô năm ấy còn đang học cấp ba, vừa mở bài tập ra làm liền có hơi khẩn trương. Hơn nữa răng khôn quấy phá, lần đầu tiên trong đời bị rớt đến hạng thứ năm.
Cô rất sợ đau, nhất là đau răng. Cho nên, đã tha thứ cho cái răng này một khoảng thời gian, uống không ít thuốc giảm đau, cuối cùng đau đến không chịu nổi, thế này mới xin phép đi bệnh viện.
Một năm kia, công ty cha Niệm gặp một chút vấn đề, vấn đề tuy nhỏ nhưng lại khó giải quyết. Mẹ Niệm và ông ấy cùng nhau đi công tác, hai người đã đi thành phố J.
Niệm Tưởng đứng ở cái quán nhỏ trước cổng trường cả nửa ngày trời, nhìn chằm chằm bộ điện thoại công cộng thật lâu, lâu đến ông chủ cũng động lòng trắc ẩn: “Có phải không mang tiền không? Nếu có việc gấp, cháu cứ gọi trước đi, chú không thu tiền …”
Niệm Tưởng nói một tiếng cám ơn, lại đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc quyết định, xoay người đi đến trạm xe buýt gần cổng trường.
Cô đối với bệnh viện nha khoa kỳ thật không có quá hiểu biết, cũng không biết ở gần đây có những bệnh viện nào, gọi xe taxi xong, khi nói địa chỉ thì chỉ là: “Bác tài, đến bệnh viện nha khoa gần nhất.”
Bác tài xế nhìn cô còn đeo túi sách, mặc đồng phục học sinh, một đường hỏi thăm tình hình răng đau của cô, sau đó cho cô xuống bệnh viện nha khoa trực thuộc đại học B.
Đăng ký khám xong, cô ngồi trong hành lang dài của bệnh viện, nhìn sắc trời u ám bên ngoài, tay che má phải hơi sưng, khó chịu muốn khóc.
Đợi nửa giờ sau, rốt cuộc được cô y tá gọi tên, cô hít một hơi thật sâu, bước vào, sau đó một bước đi vào trong thế giới của anh ấy.
Buổi chiều ở bệnh viện có chút đông đúc, thầy hướng dẫn của Từ Nhuận Thanh dứt khoát cho anh trực tiếp trị liệu.
Anh vừa rửa tay xong, vẫn đang mang khẩu trang. Cầm lấy tờ đăng ký để ở trước mặt anh, đập vào mắt là tên bệnh nhân —— Niệm Tưởng.
Bệnh nhân đầu tiên của anh.
“Bác sĩ, răng em đau, anh xem dùm em một chút đi…”
Anh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lại, đối diện là đôi mắt trong trẻo, thấu triệt đến mức giống như dòng suối nơi núi cao rừng sâu.
Ngón tay cô bé kia còn chỉ chỉ mặt mình, hàm hồ nói với anh.
“Niệm Tưởng?” Thật lâu sau, anh buông tờ đăng ký trên tay, đứng dậy, xác nhận tên của cô.
“… Là em.” Bởi vì răng đau, cô nói chuyện rất nhỏ, từng chữ phát ra có hơi không rõ ràng, mang theo sự mềm yếu dịu dàng đặc thù của thiếu nữ ở cái tuổi này.
Từ Nhuận Thanh khẽ nhếch môi một chút, ánh mắt cũng bởi vì nụ cười này mà hơi cong lên một độ cong, nâng lên ngón tay, nhẹ đẩy cằm cô.
Vừa rửa tay xong đã chạm lên da thịt, mang theo chút hơi lạnh.
Anh một tay cố định cằm của cô, một tay Ϧóþ nhẹ cằm dưới, không dùng bao nhiêu lực liền nhẹ nhàng tách miệng cô ra. Ngón tay tiếp xúc lên làn da ấm áp, nhỏ giọng hỏi: “Nơi nào đau?”
Thanh âm Niệm Tưởng mơ hồ không rõ: “Bên phải… Tận cùng bên trong … răng khôn…”
Cô nhịn không được đi đánh giá người con trai trước mắt, nhìn qua rất trẻ tuổi… Bộ dạng hẳn là cũng không tệ đâu. Bởi vì Niệm Tưởng nhìn thấy ánh mắt anh, đen nhánh lại thâm thúy, so với nhiều bạn học nam của cô, càng dễ nhìn hơn.
Vóc dáng cũng rất cao, hơi cong thắt lưng cẩn thận quan sát răng cô, tình huống này thì phải dựa vào gần, gần đến mức Niệm Tưởng có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất trong đáy mắt anh. Đó là một con ngươi rất trong suốt, sâu thẩm đến tận cùng.
Cô nhìn đến có chút thất thần, thẳng đến khi anh chậm rãi nhăn lại đôi mày tuấn tú, ngữ điệu bình thản nói: “Răng của em có vấn đề đã lâu.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Niệm Tưởng thật đơn thuần cảm thấy, đây nhất định là lương y!
Cô đáng thương gật gật đầu, chờ anh buông tay ra, thế này mới khép lại miệng, lại mở miệng thì trong thanh âm đã mang theo một tia nghẹn ngào nức nở: “Em bị đau lâu rồi, bởi vì đau răng, mà thi rớt…”
Cha Niệm đã hứa hẹn cùng cô, nếu như cuộc thi lần này vẫn duy trì thành tích tốt, liền dẫn cô đi công viên chơi.
Kết quả…
Vẻ mặt cô uể oải, càng lộ vẻ ủ rũ.
Từ Nhuận Thanh lấy ra bao tay mang vào, quay đầu nhìn thấy bộ dáng này của cô, ánh mắt ở trên đồng phục học sinh của cô chạy hết một vòng, hơi trầm ngâm: “Cấp mấy?”
Dứt lời, chỉ chỉ bàn nha khoa bên cạnh Niệm Tưởng: “Nằm lên đó, tôi cẩn thận kiểm tra một chút.”
Niệm Tưởng lấy ba lô trên lưng xuống, để ở trên ghế, sau đó trèo lên bàn nha khoa nằm xuống, biểu tình không chút nào thả lỏng: “Nếu như đau, nhất định phải nói cho em biết trước.”
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, kéo ghế qua ngồi xuống, lấy khẩu kính kiểm tra tình hình răng cô.
Cô há miệng thì nhanh chóng nói một câu: “Em năm nay học cấp ba, em sợ đau, anh nhẹ một chút.”
Đáy mắt Từ Nhuận Thanh tràn ra ý cười, lại nặng nề lên tiếng, chậm rãi nói: “Chỉ là kiểm tra mà thôi, sẽ không đau.”
Không biết có phải là đã chuyển dời sự chú ý hay không mà giờ phút này răng đau dường như cũng giảm bớt một phần, Niệm Tưởng cũng có tâm tư đi nghiên cứu cái khác… Tỷ như người ở trước mắt này, chỉ liếc nhìn một cái liền làm cho cô hết sức có hảo cảm.
“Mọc răng khôn.” Anh khẽ giọng nói một câu, lại hỏi: “Đau đã bao lâu?”
Niệm Tưởng lắc đầu, nhớ không rõ: “Em không nhớ rõ … Dù sao cảm giác đã rất lâu rồi.”
“Đi chụp phim trước, tôi muốn xem tình hình cụ thể.” Anh thu tay, nhớ tới cái gì, bổ sung một câu: “Chụp phim không đau.”
Niệm Tưởng có chút 囧, che miệng ngồi dậy, ngọn đèn chiếu trên bàn nha khoa chỉ cách đỉnh đầu khoảng một tấc, cô ngẩng đầu nhìn thấy, đẩy nhẹ một chút, từ trên bàn khám nhảy xuống.
Từ Nhuận Thanh đưa phiếu yêu cầu chụp phim cho cô: “Phí chụp là 30 tệ.” Dứt lời, lại nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: “Một mình em đến?”
Niệm Tưởng gật gật đầu.
“Có mang đủ tiền không?”
Niệm Tưởng tiếp tục gật gật đầu, cha Niệm cho cô sinh hoạt phí rất hào phóng, cô đến bệnh viện đã chuẩn bị tiền sẵn sàng…
“Quầy trả phí ở chỗ em đăng ký khám, trả xong thì lấy phiếu thu đi phòng chụp ở cuối dãy hành lang này.” Anh chỉ phương hướng, thanh âm nhẹ nhàng, rất êm tai.
Thanh niên trẻ tuổi, mặt mày lại tinh xảo, chỉ lộ ra một đôi mắt, cũng đã dụ hoặc được lòng người.
Niệm Tưởng hơi đỏ mặt, cúi đầu “Vâng” một tiếng, cầm lên ba lô liền đi ra ngoài.
Niệm Tưởng chụp phim xong trở về, anh đã ngồi trước máy tính. Bên cạnh còn đứng một vị bác sĩ lớn tuổi, hai người khẽ giọng trao đổi vài câu, về sau, bác sĩ kia vội vàng rời đi, anh xoay người lại.
Niệm Tưởng đứng phía sau anh có chút mê mang: “Vấn đề rất nghiêm trọng sao?”
“Không nghiêm trọng.” Anh giơ tay chỉ màn hình máy tính: “Em qua đây xem.”
Niệm Tưởng lại gần, liền đứng bên cạnh anh, theo ngón tay anh nhìn lại. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ảnh chụp x quang của răng, hàm răng chỉnh tề, nhưng nhìn qua… hơi giật mình…
Cô theo bản năng sờ sờ miệng, thật không dám tin ——(⊙x⊙) thì ra là mọc như vậy?
Từ Nhuận Thanh chỉ cái răng khôn: “Mọc ngang, nhìn thấy không?”
Niệm Tưởng gật gật đầu: “Nhìn thấy.”
“Cho nên phải nhổ.”
Niệm Tưởng 0. 0: “…” Tuy rằng trên đường đến đây cô đã tính sẽ có như vậy, nhưng giờ phút này nghe được kết quả như thế, vẫn nhịn không được run nhè nhẹ.
Sẽ đau đến khóc đi… QAQ.
“Biểu tình không cần khổ sở như vậy.” Anh cười khẽ một tiếng, đôi mắt kia cũng cong lên, như một mảnh suối nhỏ, trong veo thấy đáy: “Cái răng khôn này đã làm nhiễm trùng lợi chung quanh, tạm thời không thể nhổ, cần súc nước muối và bôi thuốc mỗi ngày…”
Thoáng dừng lại, khẽ nhíu mày: “Bất quá, em còn đi học, đến bệnh viện thường có tiện không?”
“Giữa trưa có nghỉ trưa.” Thanh âm Niệm Tưởng đè nén lại, có chút buồn bực: “Uống thuốc không được sao? Thuốc hạ sốt, hoặc là thuốc giảm đau.”
Từ Nhuận Thanh ngước mắt, nghiêm túc nhìn cô một cái, giải thích cùng cô: “Thấy rõ ràng vị trí răng khôn chưa? Nó không có không gian mọc, sẽ tiếp tục đè ép lên răng nanh kế bên. Hơn nữa, tình huống hiện tại đã khiến cho nhiễm trùng cục bộ, nếu như không nhổ, em sẽ vẫn tiếp tục đau.”
Niệm Tưởng thỏa hiệp: “Kia… Vậy lúc nào thì nhổ?”
“Làm tiêu viêm trước.”
A… tiêu viêm.
Niệm Tưởng sờ sờ răng, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Lệ phí thì sao… trả hết một lần sao?”
“Không cần thiết.” Anh kéo nhẹ khẩu trang một chút, vẫn chưa kéo xuống dưới, chỉ lộ thêm một chút sống mũi thẳng: “Một lần làm giảm đau tiêu viêm là 38 tệ, chỉ trả lúc này thôi.”
Dứt lời, anh ngước mắt nhìn cô, hình như là đang cười, ánh mắt hơi nheo lại: “Súc nước muối sẽ hơi đau, em sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Niệm Tưởng đã thấy đau nhức liền dâng lên, cúi mắt, biểu tình thảm thiết: “Súc cũng đau sao?”
“Ừm.” Anh khẽ gật đầu, nâng cổ tay nhìn thời gian: “Súc nước muối cho em trước, đợi lát nữa đi trả phí lần nữa.”
Anh nhìn bàn nha khoa, thấy cô còn đứng ở chỗ đó, chỉ chỉ: “Nằm lên đi.”
Chân Niệm Tưởng như nhũn ra, trong nháy mắt, trong đầu chợt lóe ra rất nhiều loại cảm xúc kỳ kỳ quái quái, chờ cô trèo lên bàn xong thì phòng tuyến tâm lý yếu ớt đang từng chút một bị thay thế bởi sự đau đớn của răng.
Hộ sĩ đi chuẩn bị dụng cụ cần dùng, Từ Nhuận Thanh đang mang bao tay, nhìn lại, thấy cô nghiêm chỉnh nằm trên bàn nha khoa, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hốc mắt lại hơi đỏ lên, gương mặt rất ủy khuất.
Anh hơi nhướn mi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nghĩ nghĩ, lại giơ tay chạm một cái lên má phải hơi sưng của cô. Cách một tầng bao tay, xúc cảm kia cũng không quá rõ ràng.
Niệm Tưởng xoay đầu nhìn anh, lúc này chóp mũi cũng đỏ, một giây sau liền có thể khóc ra.
“Sợ đau như vậy?” Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói kia dường như có vài phần bất đắc dĩ: “Sau khi súc sẽ không lập tức giảm đau ngay, nhưng chậm rãi em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Niệm Tưởng không dám thật sự khóc ra, chung quy… Quá mất mặt mà.
Cô nỗ lực cả nửa ngày, đem nước mắt đẩy trở về, nhưng mở miệng thì vẫn bại lộ nghẹn ngào nức nở: “Không phải… Một mình em có hơi sợ…”
Nói xong, cô lại cảm thấy mất mặt, vụng trộm nhìn anh một cái, mặt mày anh bình tĩnh, chờ cô nói tiếp.
Cô nghĩ nghĩ, mềm giọng cầu xin: “Các anh sẽ, nhẹ một chút, có được hay không?”