Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 36

Tác giả: Bắc Khuynh

THƯỜNG TÌNH
Ban đầu Niệm Tưởng còn tưởng rằng mình nghe lầm, thấy anh cúi mắt nhìn mình, ánh mắt kia rõ ràng soi bóng vẻ mặt hoảng hốt của cô thì mới phản ứng kịp, trả lời: “Không, không có.”
Từ Nhuận Thanh không quá tin tưởng, liếc nhìn tay cô còn đang run rẩy.
Niệm Tưởng nghi hoặc “hả” một tiếng, theo ánh mắt của anh nhìn xuống, giải thích: “Nó khống chế không được…”
Không biết là do điều hòa làm giảm độ ẩm trong không khí, hay là vừa rồi bị một màn miệng đầy máu của Phương Tiểu Dương mang đến kích thích thị giác. Niệm Tưởng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhịn không được lè lưỡi liếm môi một cái.
Chiếc lưỡi phấn nộn liếm đến đâu, đôi môi khô liền nhiễm một tầng thủy quang đến đó.
Từ Nhuận Thanh bất động thanh sắc nhíu mày một cái, hỏi: “Em choáng vì thấy máu?”
“Không choáng.” Cô nhanh chóng phủ nhận, “Bất quá, mỗi lần nhìn thấy nhiều máu… Liền cảm thấy bị kích thích…”
Loại kích thích kia giống như là nửa đêm một mình trốn trong chăn xem phim ma… Đại khái chính là cảm giác đó…
Từ Nhuận Thanh giơ tay, dùng mu bàn tay dán lên trán cô, đầu ngón tay vừa tiếp xúc lên làn da ấm áp của cô, cô liền theo bản năng thối lui một bước.
Niệm Tưởng lui ra phía sau, chính mình cũng có chút xấu hổ vì hành động này, thấy tay anh vẫn giơ ở không trung chưa buông xuống, ngước mắt cẩn thận nhìn anh một cái, đối diện là đôi mắt lạnh lùng của anh, hơi khẽ cau mày, đối với động tác né tránh này của cô có chút không vui.
Cô nhịn không được nuốt nước miếng, lại lặng lẽ tiến lên, đem trán dán vào lòng bàn tay của anh.
Đầu ngón tay của anh hơi khép lại, đặt trên trán cô một lúc, nhíu mi tâm nói: “Không biết có phải do vừa mới rửa tay hay không, cảm thấy em hình như bị sốt.”
Vừa nói chuyện, tay cũng đồng thời hạ xuống, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay cô đang cầm di động, nhẹ nhàng cầm lên, từ lòng bàn tay của cô lấy về di động đặt lại trong ngăn kéo.
Niệm Tưởng mất tự nhiên nắm chặt tay lại, tại thời điểm anh không nhìn thấy, lặng lẽ đưa tay ra phía sau… Hô, hình như là nóng rần lên, từ đầu đến chân cô cũng nóng lên (*/w*).
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Từ Nhuận Thanh hướng mắt nhìn ra cửa, chỉ chỉ bàn làm việc: “Ngồi một lát, đêm nay khẳng định không thể tan ca đúng giờ, tối nay tôi đưa em về.”
“Không cần…” Niệm Tưởng khoát tay: “Em hiện tại ở rất gần bệnh viện, đi vài bước đã đến, hơn nữa…”
Hơn nữa cha Niệm cũng lo lắng cô về nhà khuya không an toàn, đã thăm dò hai ngày. Từ Thụy Kim đi về nhà, cả con đường đều đèn đuốc sáng trưng, hai bên cũng đều là khu cư dân, thêm khu an ninh, nói chung… An toàn vô đối.
Nhưng những lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị ánh mắt hơi híp lại của Từ Nhuận Thanh chặn trở về.
Hai ngón trỏ của Niệm Tưởng dán ở trên môi, làm một thế giao nhau, ý bảo mình hiện tại liền ngậm miệng…
Thế này Từ Nhuận Thanh mới mặt không đổi sắc nhìn cô một cái, quay người đi ra ngoài.
Niệm Tưởng đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, bi phẫn dùng đầu đập vào bàn làm việc ——( ttsu *′Д`) ttsu Niệm Tưởng, mày cứ không có tiền đồ như vậy…
Phương Tiểu Dương đang chán đến ૮ɦếƭ ngồi ở trên sô pha, thấy Từ Nhuận Thanh đi ra, lập tức hưng trí bừng bừng ngồi thẳng người: “Nữ y tá bên trong, vừa nhìn em đã cảm thấy quen quen, vừa nghĩ đến, không phải là lần trước…”
“Hiện tại anh nói một chút lời dặn của bác sĩ.” Anh ngồi xuống bên cạnh Phương Tiểu Dương: “Đợi thuốc tê hết mới có thể ăn gì đó, ăn chút gì lạnh lạnh, không ăn cay, một tuần sau lại đây cắt chỉ.”
Phương Tiểu Dương có chút bất mãn: “Anh ngắt lời em.”
“Lời mới vừa nói, có vấn đề gì không?”
Phương Tiểu Dương mệt mỏi: “Không có…”
“Vậy thì dựa theo mà làm.” Dứt lời, lại nhớ tới cái gì: “Rượu, đặc biệt một tuần này, chạm vào cũng không được.”
Phương Tiểu Dương khẽ hừ một tiếng, không lên tiếng.
“Đương nhiên, em có thể lựa chọn như gió thoảng bên tai…” Thanh âm anh đè thấp, mơ hồ ngậm một tia uy Hi*p, áp bức: “Về sau có việc cầu anh, đừng trách anh khoanh tay đứng nhìn.”
Phương Tiểu Dương lập tức gục đầu: “…” Lại nữa rồi.
Nửa giờ sau, Phương Tiểu Dương được mẹ đón về, vài người còn ở đây rốt cuộc được tan ca.
Từ Nhuận Thanh đi lấy xe, Niệm Tưởng liền ở cửa Thụy Kim chờ anh, đứng đợi đến có chút nhàm chán cô liền đếm đèn đường. Từ nhỏ cô đã thích xem đèn đường, thích gì đó sáng ngời. Không phiền không chán đếm tới cuối đường, lại từ cuối đường đếm ngược lên, qua lại 3 lần.
Tại lần thứ tư mới bắt đầu đếm tới ba, Từ Nhuận Thanh chậm rãi lái xe trượt tới cách chỗ cô không xa.
Niệm Tưởng quen cửa quen nẻo lên xe, đeo dây an toàn, mới châm chước hỏi: “Bác sĩ Từ, vừa rồi… Phương Tiểu Dương.”
Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn cô một cái, nhẹ “hửm” một tiếng, thấy cô tò mò muốn ૮ɦếƭ lại không dám hỏi, biểu tình muốn nói lại thôi, nhìn cô một lúc mới mở miệng: “Muốn hỏi cái gì?”
“A…” Niệm Tưởng gãi gãi đầu, thành thật trả lời: “Muốn hỏi quá nhiều, không biết hỏi thế nào.”
Ngu ngốc a ——
Từ Nhuận Thanh bất đắc dĩ: “Cậu bé là bệnh nhân của tôi, năm nay 15 tuổi, tháng 9 năm trước tới chỗ tôi niềng rang, bây giờ đã gần một năm.”
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung: “Đứa nhỏ có chút vấn đề.”
“Có vấn đề?” Cô lặp lại.
Anh hồi tưởng lại: “Mới bắt đầu niềng răng, mỗi tuần đều sẽ có đủ loại vấn đề để đi bệnh viện một chuyến, mắc cài rơi, dây niềng bị bung, hoặc là răng nanh đau… đủ loại lý do.”
“Anh sẽ không cảm thấy không kiên nhẫn chứ?”
“Sẽ không.” Hình như là nhớ tới cái gì, anh hơi nhếch môi cười: “Chi tiết nhớ không rõ lắm, nếu như em cảm thấy hứng thú, ngày mai có thể xem thử bệnh lịch của cậu bé, nội dung thật phong phú.”
Khi nói chuyện, đã đến cửa tiểu khu.
Ngày đầu tiên Niệm Tưởng chuyển nhà, liền ngoan ngoãn đem địa chỉ báo cáo cho Từ Nhuận Thanh…
Niệm Tưởng mở xong dây an toàn, đang muốn xuống xe, vừa đẩy cửa ra, liền bị Từ Nhuận Thanh nắm lấy cổ tay, cô không hiểu quay đầu nhìn lại, liền thấy Từ Nhuận Thanh khẽ cau mày, dõi mắt nhìn tòa nhà phía trước: “Hình như bị cúp điện.”
Niệm Tưởng theo tầm mắt của anh nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa một mảnh tối đen. Bởi vì từ Thụy Kim một đường đến đây đều có đèn sáng, cô căn bản không chú ý tiểu khu của mình hoàn toàn “thất thủ” …
Lúc này, nhìn tình huống thì triệt để há hốc mồm, 0. 0 sao, xảy ra chuyện gì?
“Đến hỏi bảo vệ một chút.” Từ Nhuận Thanh tháo dây an toàn cùng cô xuống xe, hỏi bảo vệ trực ban mới biết được, toàn bộ điện của tiểu khu đang tu sửa, mười giờ đêm cúp điện đến tám giờ sáng ngày mai sẽ khôi phục.
Thông báo này mấy hôm trước đã phát đi…
Vẻ mặt Niệm Tưởng mờ mịt, cô… Như thế nào không biết?
“Vậy hiện tại tôi đưa em về nhà ba mẹ?” Anh ghé mắt nhìn về phía cô.
Niệm Tưởng đứng ngay chỗ đầu gió, bị gió đêm thổi đến mức phát run lẩy bẩy, lúc mở miệng nói chuyện, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Ba mẹ em… Không ở nhà.”
Giờ này, hẳn là tắm suối nước nóng xong đã ôm nhau ngủ say. Quả nhiên là có so sánh mới biết được cái gì gọi là bi thảm…
┮﹏┮ Cha mẹ không yêu a.
Từ Nhuận Thanh cũng lặng im.
Lại một trận gió thổi tới thì anh hướng về phía cô đi vài bước, chặn trước người cô, ngưng thần nhìn ngọn đèn trước mặt thật lâu, sau mới nhẹ nhàng ném ra một câu: “Thuê phòng hoặc là tới nhà của tôi, chọn một trong hai.”
Bác bảo vệ bỗng dưng mở to mắt, hận không thể dùng đèn pin soi lên nhìn mặt hai người…
Chậc chậc, tuổi trẻ bây giờ tác phong thật lớn mật, tư tưởng thoáng quá! Ngày mai tan việc về nhà, nhất định phải giáo dục tốt con gái nhà mình… đứa nhỏ mới ba tuổi có thể nghe hiểu không?
“Mướn, mướn phòng…” Niệm Tưởng cũng trợn tròn mắt (⊙x⊙).
“Xem ra em là chọn cái thứ hai, lên xe, đi thôi.”
Niệm Tưởng còn chưa phục hồi lại tinh thần, Từ Nhuận Thanh đã quay người đi, cô theo sau vài bước, thế này mới túm lấy tay áo của anh, giữ chặt anh: “Cái kia, em cảm thấy hay là về nhà…”
Từ Nhuận Thanh cúi đầu, mắt nhìn ngón tay cô đang níu lấy cổ tay áo anh, sau một lúc mới quay về trên mặt cô, lẳng lặng chờ cô nói đoạn sau.
Niệm Tưởng lòng có lưu luyến quay đầu nhìn tiểu khu tối đen, trong đầu so sánh trái phải, thủy chung vẫn không hạ được quyết định.
Từ Nhuận Thanh có đăm chiêu, làm bộ như muốn lấy điện thoại trong túi ao ra: “Tiểu khu cúp điện, một cô gái như em một mình trở về khẳng định không an toàn, nếu như em có băn khoăn, hiện tại tôi gọi cho chú Niệm…”
Niệm Tưởng nhanh chóng giữ tay anh lại, lắc đầu: “Không cần.”
Tuy rằng cô hơi chậm chạm một chút, nhưng cha Niệm không có hảo cảm đối với Từ Nhuận Thanh cô vẫn có thể cảm giác được. Cú điện thoại này mà gọi qua… cha Niệm xác định có thể hơn nửa đêm chạy đến xách cô về nhà, sau đó mắng chửi xối xả.
Cô nghĩ nghĩ, có chút chán nản buông tay ra: “Đêm nay…hình như phải làm phiền anh rồi.”
“Đúng là sẽ phiền.” Anh lười biếng bỏ lại những lời này, lên xe trước.
Niệm Tưởng ở trong gió bối rối một lát, thế này mới chạy bước nhỏ đến bên cạnh cửa xe, lên xe.
Năm phút sau.
Sắc mặt Niệm Tưởng có chút thối hoắc theo sau Từ Nhuận Thanh lên nhà: “Bác sĩ Từ, em nhớ rõ lần trước anh nói nhà anh ở rất xa…”
Nhưng ở đây, ra cửa rẽ trái có trạm xe bus tốc hành đến Thụy Kim, rẽ phải có tàu điện, vừa đứng liền có thể xuống xe, dù tính là đi bộ, nhiều nhất cũng không dùng được mười lăm phút…
Bị lừa gạt! Bị lừa gạt! Cái này đại lừa gạt! Lúc trước cô còn áy náy thật lâu! Ôi mẹ ơi! ( ttsu *′Д`) ttsu
Bị chất vấn, người nào đó mặt không đổi sắc: “Khi đó ở tại nhà cha mẹ, nói không tiện mới dọn qua đây.”
… Hình như… Cũng có lý?
Niệm Tưởng vò đầu, nhưng vẫn cảm thấy nơi nào không đúng…
Từ Nhuận Thanh ở căn hộ có chín tầng, anh ở tầng cao nhất. Niệm Tưởng đi theo phía sau anh, vào cửa vừa nhìn thấy, cảm giác đầu tiên chính là “Hoành tráng quá…”
Từ Nhuận Thanh trước một bước đi vào, chờ cô theo đến, đóng cửa lại, khom lưng từ trong tủ giày cầm ra một đôi dép lê, để nhẹ tới trước mặt cô: “Mới.”
Niệm Tưởng nhìn dép lê kiểu nam, có chút 囧… Cô mang số 37, có thể mang dép lê lớn như vậy sao…
Từ Nhuận Thanh đã thay xong giày, thấy cô không động đậy, rốt cuộc nhớ tới, liếc mắt nhìn chân của cô, khẽ nhíu mày một cái, giải thích: “Nhà chỉ có một mình tôi, người giúp việc chỉ định kỳ đến quét dọn, cho nên trong nhà không có giày dép khác, em mang tạm.”
Nói xong, ấn công tắc đèn, lê dép hướng vào phòng bếp: “Thay xong tự mình đến sô pha ngồi, tôi rót cho em cốc sữa.”
Sữa trợ ngủ… Nhìn máu cảm thấy bị kích thích, uống cái này hẳn là có thể?
Anh nghĩ như vậy, nhớ lại lần trước mẹ Từ mang cho anh hộp sữa bột, bị anh tùy tay nhét vào trong tủ.
Niệm Tưởng nhìn bóng lưng anh tan vào ánh đèn sáng ngời, cảm thấy trong không khí đều thấp thoáng một tia ấm áp, từ lòng bàn chân nẩy mầm, một đường lan tràn.
Cô đổi giày, đi hai bước… không ổn, lại rớt…
Cô vừa mới chuẩn bị bỏ dép lê đi chân trần, nhưng vừa giẫm lên sàn nhà có chút lành lạnh đã đổi ý, vẫn là mang đi…
Niệm Tưởng thử đi bước nhỏ… ơ, hình như đi chậm liền không thành vấn đề…
Từ Nhuận Thanh đang nấu nước nóng, thấy cô đứng tại cửa phòng bếp, nhìn trên chân cô một cái. Niệm Tưởng cũng theo tầm mắt cúi đầu nhìn xuống —— mới vừa rồi còn không cảm thấy, hiện tại nhìn lại… Sao nhìn thế nào cũng giống như bị trầy sướt vậy… (/▽)
“Phía dưới tủ TV có hộp y tế, em lấy nhiệt kế ra đo.” Anh xoay người đi lấy nước, thanh âm dòng nước chảy trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng: “Máy vi tính của tôi cũng đặt chỗ đó, nếu như nhàm chán có thể lấy chơi.”
o(* ̄▽ ̄*) bu. nhàm chán lấy chơi…
Niệm Tưởng lặng lẽ 囧 một chút, “vâng” một tiếng, kéo dép lê đi vào phòng khách.
Từ Nhuận Thanh vừa uống nước vừa xoay người nhìn cô, trước đây không cảm thấy, sao hiện tại nhìn cô lại cảm thấy nhỏ nhắn như vậy… Hình như chỉ cao tới bả vai anh?
Sáu năm trước còn nhỏ hơn…
Thời gian đã lâu, kỳ thật Từ Nhuận Thanh cũng không nhớ được bộ dáng Niệm Tưởng thời điểm đó, nhưng mơ hồ còn nhớ rõ đại khái là rất ngây thơ, chỉ là cô bé con.
Hiện tại nhìn lại —— ngũ quan nẩy nở hơn một chút, cái khác, hình như cũng không khác bao nhiêu?
Đang miên man nghĩ, sau lưng ấm siêu tốc phát ra tiếng vang, một lát liền nghe cạch một cái, nước đã sôi. Anh dựa theo hướng dẫn pha một cốc sữa, đi ra ngoài nhìn cô.
Trên bàn thấp bày hộp cứu thương, cô dùng là nhiệt kế miệng, đang có chút mất tự nhiên ngậm nó.
Anh đem cốc sữa đưa tới trước mặt cô, mắt nhìn cồn và bông trong hộp cứu thương, hỏi: “Khử trùng chưa?”
Niệm Tưởng gật gật đầu, một đôi mắt quét bốn phía, cuối cùng nhìn thời gian, lấy ra, đang muốn nhìn kỹ số ghi, Từ Nhuận Thanh đã vươn tay ra, ngón tay liền nắm lấy tay cô đang cầm nhiệt kế, ghé sát vào nhìn xem.
Bị cái bóng che, anh híp mắt lại một chút, cầm tay cô chỉnh lại vị trí nhiệt kế.
“37. 5…” Niệm Tưởng báo ra số ghi, bị anh cầm như vậy, chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng, ngay cả thanh âm cũng yếu hơn vài phần: “Nhiệt độ cơ thể bình thường.”
“Ừm.” Anh buông tay ra, xử lý vết thương, đem hộp cứu thương đặt về chỗ cũ, ngồi dậy, đang muốn cho cô thừa dịp sữa còn nóng mà uống, ngước mắt nhìn thấy sắc mặt cô đỏ ửng, nhịn không được nhíu mày: “Bình thường? Vậy mặt em sao lại đỏ như vậy?”
Lúc này đại não Niệm Tưởng đã vô pháp dùng lí trí tự hỏi, không biết tại sao lại nói ra miệng: “Hình như em đối với nam đẹp mắt một chút sẽ không có định lực như vậy…”
Chân mày Từ Nhuận Thanh buông lỏng, như có điều suy nghĩ quan sát cô… “con thỏ nhỏ” này đang định đùa giỡn anh?
Bất quá câu sau của “con thỏ” liền đánh nát ý nghĩ này của anh: “Tiểu Quân nói đây là thường tình của con người… em đại khái là cũng có chút thường tình này, anh không cần quan tâm… đợi một lát sẽ không đỏ nữa…”  ̄▽ ̄
Từ Nhuận Thanh trầm mặc một chút, ngữ khí cũng lạnh: “à, thì ra trong mắt em, tôi chỉ là đẹp mắt một chút.”
Ơ, cái này không phải trọng điểm mà.
Niệm Tưởng bụm mặt, vì không để cho Từ Nhuận Thanh hiểu lầm, rất chính nghĩa nói: “Bác sĩ Từ, anh yên tâm, em sẽ không có ý tưởng không an phận đối với anh.”
Từ Nhuận Thanh nhất thời đen mặt…
Niệm Tưởng nhìn sắc mặt của anh, đột nhiên ý thức lại, mình nói không đúng sao?
Cô vô tội nhìn anh, có chút luống cuống, phủ định câu vừa rồi, thử dò xét nói: “Có thể có ý tưởng không an phận một chút?”
Anh lại không có nửa phần ý tứ nói đùa cùng cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô, không chút nào che dấu làm Niệm Tưởng thấy rõ đáy mắt anh nổi lên cảm xúc phức tạp, nói rõ ràng từng câu từng từ: “Niệm Tưởng, em không nhớ tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc