Tú Sắc Nông Gia - Chương 93

Tác giả: Quả Vô

Chương 93: Con Người Sẽ Luôn Thay Đổi

Ở hiện đại, mỗi thôn cũng có thôn trưởng, nhưng cái thôn trưởng này trong mắt mọi người chỉ là chức quan nhỏ bé bằng hạt vừng hạt đậu, có lẽ quan nhỏ như hạt vừng cũng không bằng, chỉ đủ làm một quản sự trong coi chút chuyện nhỏ trong thôn. Cho nên, dân chúng cũng không thèm để thôn trưởng vào mắt.
Nhưng ở cổ đại này, người dân trong thôn rất kính trọng thôn trưởng, hơn nữa mọi người kính trọng thôn trưởng như thế cũng là có nguyên nhân.
Dương Nghĩa Trí đương nhiên cũng thấy mẹ Loan Loan tới. Mẹ Loan Loan nhìn hết một lượt chỗ này chỗ kia, lại còn không ngừng hỏi này, hỏi nọ. Loan Loan đứng bên cạnh mỉm cười trả lời giống như đang chiêu đãi khách nhân, không hề có chút cảm giác đang tiếp đãi mẹ ruột mình. Bách Thủ đứng một bên cũng không giống như bình thường, mà lộ ra chút cẩn trọng.
Loan Loan bị mẹ nàng gả tới Dương gia thôn này thế nào, mọi người cũng biết bà ấy là một người khiến người ta lạnh lòng. Mà chuyện Bách Thủ vẫn luôn không được mẹ Loan Loan chào đón cũng không phải bí mật.
Dương Nghĩa Trí thầm than một tiếng, bỏ công việc trong tay xuống đi tới. Mẹ Loan Loan vừa thấy Dương Nghĩa Trí thì lập tức cười nói: “A… đây là Dương trưởng thôn sao. Ngài cũng tới giúp đỡ à, sao có thể không biết xấu hổ thế chứ, ta thay khuê nữ nhà ta cám ơn ngài!”
Loan Loan đứng một bên không nói chuyện.
Dương Nghĩa Trí đốt thuốc lá rời hít một hơi, nhìn vào mắt bà nói: “Ngươi cám ơn ta làm gì? Nếu con bé muốn cám ơn ta thì để tự nó nói.” Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Vợ Bách Thủ là một phụ nhân sao có thể làm những chuyện nặng nhọc này? Để một mình Bách Thủ sửa cả cái nhà này thì đến năm tháng nào mới xong chứ? Lại không có người nào giúp, ta không đến thì ai đến? Cũng may là tất cả mọi người lúc này không bận rộn chuyện gì trong nhà nên mới có thể tới đây giúp đỡ, nếu không, cái nhà này không biết phải sửa tới lúc nào mới có thể vào ở nữa?”
Ông nói một trận khiến mặt mẹ Loan Loan đỏ bừng lên. Đây là biến tướng trách cứ người một nhà bà vứt bỏ không thèm quan tâm hai người Loan Loan.
Sau đó lại nghe Dương Nghĩa Trí nói: “Bách Thủ lại là người trung thực, trước kia có chút hiểu lầm đến giờ vất vả lắm mới có thể cởi bỏ được, mọi người tới giúp đỡ một chút cũng coi như để xoa dịu quan hệ. Nhưng có vài người không biết trong lòng nghĩ thế nào mà cứ luôn mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt (*). Ta nói, tất cả mọi người đều ở cùng một thôn, có chuyện gì thì nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu ai không tới giúp thì sau này đừng nghĩ đến việc đi qua cửa này.”
(*) nguyên văn – Tị tử bất thị tị tử kiểm bất thị kiểm(鼻子不是鼻子脸不是脸“): mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt: chỉ người trong trạng thái cực kì không vui, quá tức giận (mặt mày cau có)
Ông hút một miệng lớn thuốc lá rời rồi phà ra, khói thuốc từ từ bay lên, Dương Nghĩa Trí hơi hé mắt: “Có việc thì co đầu rút cổ, lúc dầu sôi lửa bỏng thì lại chạy trốn trước hơn ai khác. Muội tử, ngươi nói xem đạo lý này có đúng hay không?”
Loan Loan khẽ nâng mí mắt, ha, thôn trưởng này còn có thể chỉ cây dâu mắng cây hòe sao?
Trên mặt mẹ Loan Loan hiện lên vẻ túng quẫn, ngượng ngùng nói: “Dương thôn trưởng ngài nói như thế rất có lý. Hai người sao có thể sửa phòng ốc lại được, nên để mọi người đến giúp đỡ nha. Đứa nhỏ này cũng thật là, nó không chịu đưa tin về nhà, nếu không phải hôm qua ta và cha nó nghe người ta nói thì hiện còn chưa biết đây. Cho nên hôm nay mới tới nhìn một chút.”
“Ừ.” Dương Nghĩa Trí khẽ gật đầu đáp lời, rồi không nói lời nào nữa.
Mẹ Loan Loan không tự nhiên nhìn Dương Nghĩa Trí, rồi lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Ài, Dương thôn trưởng, sắc trời không còn sớm nữa, ta phải về rồi, ngày mai ta sẽ để cha con bé tới đây giúp đỡ.”
“A, nếu không thì muội tử ở lại ăn cơm tối xong rồi về!”
“Không được, không được. Cám ơn Dương thôn trưởng.”
Loan Loan nhìn bóng người đeo gùi đã ra khỏi cửa thôn, quay đầu lại liền thấy Dương Nghĩa Trí đang nhấc chân đi vào trong sân. Ở thời cổ đại này, dân trong thôn quả nhiên rất tôn trọng thôn trưởng, mẹ nàng bị Dương Nghĩa Trí nói như vậy mà cũng không thấy bà tức giận! Đồng thời nàng hiểu được Dương Nghĩa Trí thật sự là một thôn trưởng không tệ! Ông ấy đang nói chuyện giúp hai người bọn nàng đây mà.
Đợi mẹ nàng vừa đi, Loan Loan liền trở về nhà, nhanh chóng nhóm lửa nấu cơm heo, rồi cho gà ăn, chờ cơm heo nấu xong thì cho nó ăn. Xong xuôi hết cả nàng mới đóng kín cửa, vội vàng xuống núi đi đến nhà Nguyên Bảo.
Đến nhà Nguyên Bảo, mẹ Nguyên Bảo và bà nội Nguyên Bảo đã chuẩn bị xong thức ăn, đang nấu cơm trong phòng bếp, chỉ còn chờ nấu cơm xong thì bắt đầu xào rau rồi.
Ngày hôm sau, đám người đang bận rộn thì thấy cha Loan Loan tới, ông ấy dựa theo vị trí mẹ Loan Loan nói mà tìm được. Lúc ấy Loan Loan còn đang bận rộn ở nhà, là hàng xóm của Bách Thủ dắt ông ấy vào sân, tường viện đã xây xong, độ cao so với vách tường nhà bên cạnh cũng gần bằng nhau, cha nàng liền nói: “Vách tường này đã xây gần xong rồi, thế nào còn chưa kết thúc công việc vậy?”
Bách Thủ liền nói: “Chúng con quyết định xây tường cao thêm chút nữa.”
“Xây cao như vậy làm gì?”
“Vợ con nói xây cao một chút, để khi đứng ngoài không nhìn thấy trong sân.”
Cha Loan Loan ngẩn người. Đi tới trong sân, ông lại thấy một đống đá nhỏ, ông lại hỏi: “Mấy viên đá nhỏ này lấy làm gì vậy?”
“Chúng con định chờ sửa xong mấy thứ khác thì sẽ trải đường đá trong sân.”
Cha Loan Loan sững sờ lần nữa: “Đây cũng là chủ ý của Nhị muội (*)?”
(*) Vì trong nhà Loan Loan đứng thứ hai, sau chị cả.
Bách Thủ gật đầu.
Cha Loan Loan liền nghĩ đến lời mẹ Loan Loan nói đêm qua: “… Nó còn cười gọi ta. Lúc ấy ta đã nghĩ người mấy ngày trước đó mắng chửi trong nhà mình rốt cuộc có phải nó hay không nữa? Nhưng sau đó đã phát hiện nó thật không giống với lúc trước, nói chuyện thoải mái với người khác, làm việc cũng có trật tự, có chủ ý hơn ai hết. Nha đầu kia thật sự thay đổi…”
Nghĩ tới đây, cha Loan Loan không nói nữa, ông cầm lấy công cụ cùng theo làm việc. Khi Loan Loan tới đã thấy cha nàng vừa làm việc vừa nói chuyện với Bách Thủ.
Tới khi dùng cơm trưa lại làm cha Loan Loan kinh ngạc một phen. Đến chiều rốt cuộc đã xây xong tường viện, nhưng Loan Loan lại bảo để lại một cái lỗ bên góc tường cạnh nhà Dương Nghĩa Thiên. Bởi vì mặt đất bên này hơi thấp một chút, nên đào một cái rãnh từ góc tường, nếu như trời mưa xuống nước mưa ứ đọng trong rãnh sẽ chảy ra ngoài qua cái lỗ đó. Nhưng lại nghĩ toàn bộ nước đọng trên đường cũng phiền toái, vì vậy lại đào một cái rãnh hơi sâu một chút ở trên đường, cái rãnh này sẽ thông ra ruộng. Bách Thủ dùng chùy ra sức nện chặt bùn đất trong khe, sau đó chọn hòn đá vuông vức đậy lên mặt, bên cạnh lại dùng bùn đất đắp lại.
Mọi người thấy cái rãnh đó hai mắt không khỏi tỏa sáng, nhưng mà, thấy làm lại không hiểu lý do, cứ nghĩ là đang đập phá.
Mẹ Tuấn Kỳ thấy Bách Thủ đào rãnh trên đường thì hai mắt trợn trừng, nói Bách Thủ phá hoại đường trong thôn, bà tìm Dương Nghĩa Trí, lại bảo ông đi ngăn cản. Nhưng chỗ Bách Thủ đào đất chỉ là ngoài sân nhà hắn, còn chưa xâm phạm đến nhà Tuấn Kỳ. Sau đó lại trông thấy bên trên phủ đá, nên con đường xem như bằng phẳng rồi.
Chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra tác dụng kì diệu của mương rãnh này. Mùa hạ mưa nhiều, có đôi khi mưa liên tục mấy ngày liền, nước mưa đọng trong sân không có biện pháp nào xử lý, nếu có mương rãnh này thì thuận tiện hơn nhiều.
Cho nên, tuy mẹ Tuấn Kỳ cãi cọ gay gắt nhưng không ai nói chuyện giúp bà. Bởi vì trong lòng mỗi người đều tính toán trở về nhìn xem trong sân nhà mình có thể đào một cái rãnh thoát nước như vậy không. Đến tối, mẹ Tuấn Kỳ nói chuyện này cho Dương Nghĩa Thiên, Dương Nghĩa Thiên nghe xong thì khẽ nhăn mày, sáng hôm sau thức dậy, hắn đã đi ra ven đường nhìn xem cái rãnh thoát nước Bách Thủ đào.
Lúc ăn cơm, mẹ Tuấn Kỳ thấy hắn không nói chuyện, liền nói: “Rãnh thoát nước kia ông đã xem chưa? Đào cái rãnh như vậy có thể có tác dụng gì chứ, đường này là đường trong thôn, mọi người thường xuyên đi lại, thế thì cũng là tài sản của thôn rồi. Hắn như thế là đang phá hoại tài sản của mọi người, hừ, xem ta hôm nào đào bùn lấp cái rãnh đó của hắn cho biết!”
Dương Nghĩa Thiên lập tức trừng bà một cái: “Bà suốt ngày chỉ nghĩ được chút chuyện đó thôi sao, thu hồi cái tâm tư kia lại cho ta!” mẹ Tuấn Kỳ vì chuyện này hờn dỗi hết một ngày!
Mà cha Loan Loan sau khi bận rộn giúp một ngày, sau bữa cơm chiều nàng tiễn cha đến cửa thôn rồi nói: “Cha, nhà sửa gần xong hết cả rồi, chuyện trong nhà cũng nhiều, mai cha đừng tới nữa.”
Cha Loan Loan vui mừng, hơi áy náy nhìn nàng nói: “Nhị muội à, cha có thể nhìn ra hiện tại con sống rất tốt, cha cũng nhìn ra được Bách Thủ rất thương con, hàng xóm chung quanh đều đến giúp đỡ các con, đây là chuyện tốt a! Đều do cha không tốt, lúc trước mẹ con ép gả con tới đây, con không những phải vất vả kiếm nhà mà còn hao tâm tổn trí tạo quan hệ tốt với hàng xóm láng giềng. Nhưng mà, cũng may, Bách Thủ là người thành thật, nó sẽ không khi dễ con, chỉ cần con sống tốt là cha thấy an tâm!”
Loan Loan không ngờ cha nàng sẽ nói những lời này, nhưng bây giờ có quan tâm thì đã hơi muộn rồi!
Hôm sau cha nàng vẫn theo tới, xây tường viện xong xuôi, mọi người lại giúp đỡ trát thêm một lớp vào mặt tường. Còn Bách Thủ thì đến phiên chợ mua nước sơn màu đất, cửa sân nhờ Lý Trụ Đầu chở về giúp. Một bên giúp trát tường, một bên sơn mới lại cửa sân, hai bên cùng nhau xong việc gần như cùng lúc.
Loan Loan nhìn kỹ sơn màu đất ở cửa viện, màu sắc có lẽ không thể so sánh với nước sơn ở hiện đại, nhưng mà, nước sơn đó lại rất bảo vệ môi trường, không có một chút mùi khác lạ. Trong lòng liền nghĩ chờ sau này từ từ sơn đồ đạc trong nhà thành màu đất hết.
Đã sửa xong nhà, cha nàng cũng ra về, hai vợ chồng vì cảm ơn mọi người đến giúp đỡ bèn nói ngày khác mời mọi người đến dùng bữa cơm.
Trong mấy người, ngoại trừ cha Loan Loan kinh ngạc khuê nữ mình đã thay đổi, còn có một người cũng kinh ngạc đầu óc linh hoạt của nàng, nàng cứ khiến cho người ta không ngờ tới nhưng lại rất có tác dụng, đó chính là Lý Đại Trí.
Một hôm nào đó, Loan Loan đang đứng trong sân sau nhà mình nhìn nhà cửa, Lý Đại Trí đi tới, nhìn qua tường viện vừa xây, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với nàng: “Sao ngươi có thể nghĩ ra được nhiều chủ ý như vậy?”
Loan Loan ngây ngốc, lại thấy hắn hỏi thật tình, dứt khoát nói: “Nhàm chán quá thôi!”
“Ngươi càng thích nói chuyện, thích cười nhiều hơn trước kia!”
Trong lòng Loan Loan thầm oán, không lẽ trước kia thân thể này thường xuyên gặp Lý Đại Trí, mà trong ánh mắt nhìn chăm chú của hắn nàng thấy được sự hiểu biết, nói: “Con người sẽ luôn thay đổi!” Nàng không chỉ thay đổi, mà đã biến thành một bản thân khác!
Trong sân này cơ bản đều do Bách Thủ sắp xếp, nhưng thiết kế ban đầu đều do Loan Loan đưa ra. Mặc dù đầu óc Bách Thủ rất linh hoạt, luôn có thể tự bản thân suy một ra ba, nhưng dù sao kiến thức của hắn cũng có hạn. Loan Loan lại là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, thế giới mà khoa học kỹ thuật phát triển. Đương nhiên có nhiều thứ người thời đại này không thể nghĩ ra được.
Hiểu càng nhiều, biết càng nhiều, Lý Đại Trí càng thêm bội phục Loan Loan. Có đôi khi hắn thầm nghĩ trong lòng, cái gì đã làm nàng trở nên như thế?
Những suy nghĩ này dĩ nhiên Loan Loan không biết.
Sau khi nhà cửa của hai người đã sửa xong, hai vợ chồng liền thương lượng xem lúc nào mới chuyển xuống núi, lại đi mời thôn trưởng giúp xem ngày. Mấy ngày này thì không được, phải đợi qua mấy ngày nữa, đồng thời lúc này đã đến ngày vui Vương Bảo Sơn và Mai tử thành thân.
Suy xét thấy hai người là người cùng thôn, thời gian quen biết cũng không ngắn, hơn nữa Vương Bảo Sơn không còn nhỏ tuổi, cho nên định ngày hơi gấp, mẹ Bảo Sơn chạy đến chợ phiên mua một khúc vải thô, còn bánh vừng, bánh bao… mỗi thứ đều một cặp.
Nhà người có tiền thì có thể lên đến ba mươi hai đài, gồm tơ lụa, vật liệu may mặc, nhẫn, vòng tai… vân vân. Nhưng ở nông thôn không có điều kiện đó, mẹ Bảo Sơn mua một cuộn vải thô, lễ vật này đã rất tốt rồi.
Sau đó lại tăng thêm một chút thức ăn này nọ, coi như là sính lễ.
Sau đó mẹ Trường Thọ trả lễ một vài thứ, ở nông thôn không dùng đến đồ thêu, mọi người không thích cái đó, cho nên Mai Tử đã làm quần áo.
Lễ tiết định xong, liền định ra thời gian thành thân là ba ngày sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc