Tú Sắc Nông Gia - Chương 89

Tác giả: Quả Vô

Chương 89: Sửa nhà

Sau khi rời khỏi thôn trang, Loan Loan nói muốn đi chợ mua vài món đồ, nên những người khác đi về trước, mẹ Nguyên Bảo đi cùng Loan Loan, đến chợ mua một túi gạo, rồi lại mua một miếng thịt xong mới đi về. Khi hai người về đến thôn thì vẫn chưa đến giờ cơm trưa, bởi vì về nhà Loan Loan còn phải leo một đoạn đường núi, hơi phiền toái, nên mấy ngày nay nàng đi làm việc thì đều mượn bếp nhà Nguyên Bảo làm cơm.

Loan Loan theo mẹ Nguyên Bảo đi thẳng về nhà, bà nội Nguyên Bảo đang hái rau, nhìn thấy hai người về liền nói: “Ơ, sao hôm nay về sớm thế?”
“Vâng, hôm nay chỉ giúp phơi nắng thôi ạ, coi như là xong cả rồi.” Loan Loan cười nói, lấy thịt ra: “Thẩm thẩm, thịt này cháu mua trên đường đi chợ về, bữa cơm trưa nay chúng ta xào thịt này nhé ạ!”
“Ôi, sao cháu lại còn mua thịt nữa, thịt ngày hôm qua lão Trụ Đầu cho ta còn thừa lại một nửa, bữa cơm trưa nay cứ ăn tạm thịt kia đi!” Bà nội Nguyên Bảo vừa nói vừa vào phòng bếp lấy ra một nửa miếng thịt.
Các nàng không chỉ mượn nhà Nguyên Bảo nấu nướng gọi cả đoàn người ăn cơm, dùng đồ nhà bọn họ, còn để cho nhà người ta lấy tiền túi ra giúp mình gọi người đến làm việc, Loan Loan thật không biết nên nói gì cho phải.
Vẫn đưa thịt trên tay cho bà: “Thẩm cầm đi, cắt thêm một chút thịt này cùng xào chung, thức ăn bữa trưa cho bọn họ ăn được nhiều hơn, phần thịt còn dư thì để tối làm tiếp.”
Bà nội Nguyên Bảo cầm thịt, cười ha ha nói: “Được được được, cháu nói thế nào thì thế đó đi!” Sau đó đi vào phòng bếp.
Mẹ Nguyên Bảo nhìn trong nhìn ngoài nhà mà không thấy Nguyên Bảo, nàng nói thầm: “Đứa nhỏ này lại chạy đi đâu gây chuyện rồi?” Rồi nói với Loan Loan “Ta đi tìm xem.” Để gạo trong sân rồi đi ra ngoài.
Loan Loan đi qua bưng gạo vào phòng bếp, bà nội Nguyên Bảo thấy nàng xách túi gạo lớn như vậy đi vào, bà kinh ngạc nói: “Ôi, Nhị muội Tử, cháu đây là đang làm cái gì thế?”
“Đây là gạo hôm nay cháu mua ở chợ, bọn họ làm việc mệt mỏi như vậy nên được ăn no chứ. Cho nên cháu mua nhiều một chút.”
“Gạo trong nhà vẫn còn đủ mà! Đâu có dùng nhiều như vậy, cháu xách chút gạo về đi!”
“Không đâu, thẩm à, người xem mấy ngày nay đều là thẩm giúp cháu nấu cơm chăm sóc mọi người, cháu còn không biết phải cảm ơn thím thế nào nữa, mỗi ngày đều nấu cơm ở nhà thẩm, lại còn dùng cái này dùng cái kia. Cháu và Bách Thủ cũng không biết nói gì cho phải nữa. Nếu thẩm không chịu cầm chút gạo này, thì cháu cũng chỉ có thể tự vào trong bếp nấu thôi!”
Nghe vậy, bà nội Nguyên Bảo cũng không kiên trì nữa, liền nói: “Vậy bữa trưa nay không làm bánh nữa, nấu cơm hết vậy.”
“Vâng ạ, ta làm thôi!”
Loan Loan giúp bà nội Nguyên Bảo cất gạo đi. Loan Loan đi vào sân, ngồi bên cạnh khóm rau và bắt đầu hái.
Mẹ Nguyên Bảo đứng trên đường không thấy con mình, nàng đi tới cuối thôn, Nguyên Bảo và Kim Đản mấy đứa trẻ quả nhiên đang nghịch ngợm trong sân. Đám người Bách Thủ đang vô cùng bận rộn.
Vương Trường Thọ và Vương Bảo Sơn đang giúp lợp mái, và đã lợp được một nửa, còn Cát Sơn cùng ông nội Lai Sinh đang phá tường đất đi, mà Bách Thủ đang cùng với thôn trưởng, còn có cha Nguyên Bảo, cha Thạch Đầu đứng ở sau nhà để nhìn xem nên vòng hậu viện như thế nào, và bao nhiêu!
Dựa theo kế hoạch lúc đầu của Bách Thủ và Loan Loan, là muốn vòng ba gian nhà lớn ở hậu viện, cũng chính là vòng từ nhà Dương Nghĩa Thiên bên kia qua đây thành một hình chữ nhật. Nhưng mà đúng lúc nhà Lý Đại Trí lại ở đằng sau, nếu vòng một cái hậu viện rộng như vậy sẽ chắn mất cửa sân nhà Lý Đại Trí, còn có thể chiếm hơn phân nửa đường đi.
Khỏi cần nghĩ nhiều, mẹ Đại Trí chắc chắn sẽ không đồng ý.
Như vậy thì đành phải vòng ngắn lại một chút, thu nhỏ hậu viện lại vậy.Vì thu nhỏ hậu viện nên chỗ hai bên hông sẽ mở rộng ra thêm. Nhưng Dương Nghĩa Trí nói điều này cũng không được, nhà bọn họ còn cách mép đường một đoạn, ngộ nhỡ sau này nhà ai đó muốn dựng nhà ở đằng sau này, mà Bách Thủ mở rộng hai bên trái phải ra như vậy, chỉ còn một mảnh đất nhỏ như thế chỉ đủ để dựng hai gian chính phòng và thừa ra một khoảng đất trống, nhưng xây ba gian lại không đủ. Mà nghĩ xem nhà ai muốn dựng nhà lại chỉ dựng có hai gian? Dù thế nào cũng phải là ba gian!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ thể thu nhỏ hậu viện, sân nhỏ bên cạnh mở rộng ra theo như kế hoạch không thay đổi. Nếu thu nhỏ hậu viện, thì việc Loan Loan muốn trồng rau nuôi gà, còn muốn làm cái chuồng heo chỉ sợ cũng có chút xa xôi rồi.
Nhưng hiện tại cũng không có cách nào cả, chỉ có thể làm như vậy!
Mẹ Nguyên Bảo ở đó xem một lúc rồi trở về, vừa đến nhà đã kể chuyện này cho Loan Loan, nàng nói: “. . . . . . hậu viện nhỏ như vậy, thì việc muội muốn dựng chuồng heo, làm chuồng gà, rồi trồng rau chỉ sợ không có cách nào làm được rồi.”
Loan Loan nhíu mày suy nghĩ một chút, nếu như nhà bọn họ muốn dùng hết đất đến méo đường, sau này có người muốn dựng nhà thì trực tiếp xây ở đằng sau đi, nhưng sợ rằng Dương Nghĩa Trí sẽ không đồng ý việc này. Dù sao việc một nhà chiếm một miếng đất lớn như vậy thì làm sao cũng không nói nổi!
Nếu Bách Thủ đã đồng ý thì cũng đành vậy, nàng vẫn phải trồng rau, nhưng lúc đó nghĩ biện pháp khác là được!
Loan Loan ở một bên cắt thịt cắt rau, mẹ Nguyên Bảo ở một bên thổi lửa nấu cơm, bà nội Nguyên Bảo hai ngày này đã mệt mỏi, nên hai người bảo bà đi nghỉ ngơi. Chờ khi cơm chín là phải bắt đầu xào rau rồi.
Mấy ngày trước đây Loan Loan cũng mang chút ít gia vị tới đây, bà nội Nguyên Bảo lúc đầu làm đồ ăn còn dùng một chút, nhưng sau đó lại phát hiện làm ăn không ngon như Loan Loan làm chút nào, nên dứt khóa làm theo biện pháp của mình.
Có điều hôm nay nàng đứng bếp, nhất định phải làm đồ ăn ngon cho mọi người thưởng thức.
Chuẩn bị hai món rau, mẹ Nguyên Bảo đã làm một phần củ cải trắng tự nhà nàng trồng, Loan Loan chuẩn bị xào hai phần thịt, một phần thịt nàng chỉ xào bình thường như mọi người đã ăn trước kia, còn một phần khác nàng chuẩn bị làm bánh xào.
Chiên mấy khối bánh bột mì, sau khi để nguội thì cắt thành miếng, rồi cắt miếng khoai tây, cho thêm một chút rau, cũng chỉ có như thế thôi.
Mẹ Nguyên Bảo rất hiếm lạ nhìn nàng làm, thế là mẹ Nguyên Bảo hỏi nàng, Loan Loan vừa làm vừa nói.
Bà nội Nguyên Bảo ngồi ở trong sân cũng nghe thấy mùi thơm! Sauk hi làm xong, hai người đều nếm một miếng, đôi mắt lập tức trợn tròn, bánh xào này ăn ngon thật! Hơn nữa Loan Loan cho thêm tương xào vào rất là thơm, bà nội Nguyên Bảo không ngừng khen nàng khéo tay, trước đó bà cũng đã làm món ăn tương xào này nhưng lại làm không ngon như Loan Loan.
Mà mẹ Nguyên Bảo âm thầm ghi nhớ thứ tự cách làm món ăn vừa rồi Loan Loan làm một lần, chuẩn bị lần sau tự làm thức ăn ngon cho chồng mình nếm thử!
Thức ăn chuẩn bị xong, bà nội Nguyên Bảo bèn gọi một đoàn người về ăn cơm, đoàn người vừa vào sân đã ngửi được mùi đồ ăn còn chưa tản đi trong phòng bếp, cả đám đều không khỏi tò mò: “A, thẩm à, bữa cơm trưa hôm nay làm gì ngon à, sao lại thơm như vậy chứ!”
Bà nội Nguyên Bảo cười hắc hắc: “Đợi lát nữa các con sẽ biết, bảo đảm sẽ khiến các con chấn động”
Người khác không biết, nhưng chẳng lẽ Bách Thủ còn không biết sao? Hắn biết thức ăn bữa trưa nay chính là do Loan Loan xào, nhưng mà cái mùi thơm đồ ăn này dường như hắn cũng chưa từng ngửi qua, trong lòng không khỏi cũng mong đợi.
Ngoại trừ Bách Thủ, còn ai có thể hiểu rõ Loan Loan nhất đây? Đó chính là Lai Sinh, hắn biết món ăn có thể ngửi thơm như vậy thì người khác chắc chắn không ai làm được, lập tức xông tới bồn rửa tay mẹ Nguyên Bảo bưng ra trước tiên, rửa tay xong thì như một trận gió xông vào nhà chính.
Những người khác nhìn thấy thì cười hắn: “A, Lai Sinh, vừa rồi gặp còn thấy đệ như quả cà dập vậy, sao bây giờ lại hoạt bát như thế chứ!”
Lai Sinh cũng không để ý tới mà chạy vào nhà chính xoay tròn một vòng trong cái bán, cuối cùng phát hiện món khoai tây xào thịt mà mình chưa từng thấy qua là thơm nhất, lập tức ngồi xuống ở vị trí gần nó nhất, mẹ Nguyên Bảo ở bên cạnh nhìn thấy thì che miệng cười cười.
Loan Loan cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng chỉ nén cười trong lòng thôi, bày đũa lần lượt từng người, lúc đến phiên Lai Sinh, hắn lập tức nhận lấy đôi đũa, một bộ dạng thèm ăn ghê ghớm nhìn chằm chằm vào phần bánh xào kia.
Trong lòng Loan Loan buồn cười không thôi, nhưng nét mặt thì thật nghiêm túc nhìn hắn: “Lai Sinh, đã quên hết những gì tẩu dạy đệ trước kia rồi à?”
Lai Sinh tủi thân nhìn nàng một cái, bẹt miệng, thành thực buông đôi đũa xuống, rồi cúi đầu, ánh mắt thỉnh thoảng còn len lén liếc nhìn vào đồ ăn trong bát! Thật vất vả mới đợi được mọi người rửa tay xong và ngồi xuống đầy đủ, Lai Sinh lập tức cầm lấy đũa, một tay bưng bát cơm, một tư thế như là chỉ cần ra lệnh một tiếng thì hắn lập tức gắp hết toàn bộ thức ăn bên trong bát kia vào bát của mình!
Đoàn người ngồi xuống thấy bộ dạng gấp gáp như khỉ kia của hắn thì đều cười rộ lên, nhưng không có ai động đũa. Nói riêng về điểm này thì Lai Sinh còn là đứa trẻ rất nghe lời, trưởng bối không động đũa, chưa mở miệng, thì cho dù có thèm ăn hắn cũng không dám động đũa gắp đồ ăn trước. Lại nhìn Nguyên Bảo, nếu không phải mẹ thằng bé kéo nó lại thì nó đã sớm đưa tay qua gắp rồi!
Dường như phát hiện được ánh mắt của Loan Loan, Lai Sinh lại trung thực, buông bát xuống, nhìn về phía thôn trưởng Dương Nghĩa Trí lấy lòng nói: “Thôn trưởng. . . . . .”
Thấy hắn như vậy, đoàn người đều nở nụ cười, xem hắn thèm thành cái bộ dạng gì vậy chứ? Ông nội Lai Sinh vừa tức nhưng cũng vừa cảm thấy buồn cười!
Dương Nghĩa Trí nhìn hắn một cái, thấy thần sắc chờ đợi khẩn cầu kia, thì ông nghĩ đứa nhỏ này hẳn là rất đói bụng rồi? Ông nghĩ nghĩ rồi quyết định không trêu chọc hắn nữa: “Bắt đầu ăn đi.”
Vừa ra lệnh một tiếng, Lai Sinh thật nhanh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng mình, sau đó trừng mắt, ăn thật ngon! Nhưng lại cau mày: “Đây không phải là thịt!”
“Đó là bánh!” Loan Loan cười nói.
Mọi người vừa nghe xong thì đều có chút tò mò, Loan Loan gắp một miếng bánh lên, nói: “Đây là bánh bột mì, cháu cho thêm khoai tây và thịt xào vào. . . . . .”
Thật ra thì bánh xào thực sự không phải như vậy, không phối hợp với rau gì cả, đây chỉ có thể coi như món bánh xào do chính mình phát minh ra!
Mỗi người đều nếm thử, lập tức khen không dứt miệng, mấy người chưa từng nếm qua mùi vị đồ ăn Loan Loan làm thì lại càng không ngừng ngạc nhiên, không ngờ vợ Bách Thủ làm đồ ăn ngon như vậy!
Một đoàn người ăn bữa cơm rất vui vẻ, còn đọng lại dư vị vô tận!
Cơm nước xong, đoàn người ngồi trong sân một lát, lúc đi làm việc, Lai Sinh còn tới trước mặt Loan Loan hỏi: “Buổi tối tẩu vẫn nấu cơm chứ?”
Loan Loan khẽ nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải tẩu nấu thì đệ không ăn à?”
Lai Sinh cong môi lên: “Tẩu làm đồ ăn ngon!”
Lúc này, bà nội Nguyên Bảo ở một bên bèn lớn tiếng nói: “Giỏi lắm Lai Sinh, chẳng lẽ ta nấu cơm không ngon à? Sau này không cho ngươi ăn đồ ăn nữa.”
Lai Sinh chép miệng, trề môi nói: “Vốn là ăn không ngon mà!” Sau đó chân nhảy một cái, trước khi Loan Loan giơ chân đạp qua thì hắn đã nhanh chóng chạy khỏi sân nhỏ biến mất tăm.
Sau đó Loan Loan cười nói với bà nội Nguyên Bảo: “Thẩm à, người đừng nghe hắn nói lung tung, suốt ngày chỉ biết có ăn thôi.”
Bà nội Nguyên Bảo cười ha ha nói: “Không có đâu, sao ta lại tức giận chứ, ta chỉ chọc hắn thôi, cháu vốn làm đồ ăn ngon mà, trong thôn chỉ sợ rất ít người vượt qua được cháu đấy! Hơn nữa, bây giờ có cháu nấu cơm rồi. sau này ta cũng được nhàn rỗi, mỗi bữa còn có thể đều được ăn ngon nữa!” Vừa cười nhìn về phía mẹ Nguyên Bảo nói: “Con nói có đúnng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, mấy ngày trước đây cực khổ cho mẹ rồi, hiện tại chúng con cũng không còn chuyện gì, hằng ngày mẹ muốn đi dạo ở đâu thì đi dạo ở đó đi. Còn nữa, mẹ muốn ăn gì, cứ nói với Loan Loan, muội ấy nhất định sẽ làm được!”
Loan Loan lập tức nói: “Vâng, chỉ cần không phải là sơn trân hải vị gì, những món ăn thường ngày ở nhà cháu đều làm được!”
“Ăn sơn trân hải vị gì chứ, ta không thèm cái đó đâu, nhưng mà ta thấy món bánh xào bữa trưa kia ăn khá ngon đấy!”
“Được, vậy buổi tối chúng ta lại ăn món bánh xào!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc