Lúc Loan Loan đi tới bờ sông thì nghe thấy mẹ Lan Hoa đang dương dương đắc trí khoe với mẹ Kim Đản là Cát Sơn nhà nàng trồng hoa màu thế nào, thu hoạch tốt ra làm sao.
“Ô, thì ra nhà tẩu trồng hoa màu còn tỉ mỉ như vậy nha, khó trách thu hoạch tốt như vậy.”
Mẹ Lan Hoa nhìn Loan Loan đang tiến lại gần đắc ý cười không nói nữa.
Loan Loan xuống hạ du tìm chỗ để chậu xuống, mẹ Kim Đản lúc này mới nhìn thấy nàng, chào hỏi: “Nhị muội tử cũng đi giặt quần áo sao?”
“Đúng vậy, hai vị tẩu tử giặt nhiều quần áo như vậy à.” Loan Loan nhìn chậu quần áo lớn trước mặt hai người đáp lại, sau đó nhúng ướt quần áo trong chậu, vẫn là ba bộ quần áo, một của nàng, hai của Bách Thủ.
Mẹ Kim Đản nhìn thấy liền cười nói: “Loan Loan muội tử thì khỏe rồi, chỉ giặt quần áo cho hai người, như ta này, mỗi lần đều là một chậu lớn.”
“Đúng vậy, đặc biệt là trẻ con, quá ham chơi, một bộ quần áo mặc không đến hai ngày liền bẩn, chúng ta đều thành bảng giặt quần áo a.” Mẹ Lan Hoa có chút oán giận lại có chút đắc ý phụ họa nói.
Loan Loan nhìn nàng ta cười cười không nói nữa.
Đối với lời này của mẹ Lan Hoa mẹ Kim Đản vạn phần đồng ý, Lan Hoa là bé gái còn đỡ một chút, nhưng Kim Đản nhà nàng ngang bướng, nghịch ngợm như con khỉ, trong nhà chỉ có một đứa thôi, nên ai cũng coi như bảo bối, muốn chơi gì tất nhiên không có ai la mắng, đôi khi nàng muốn quản đứa bé này nhưng bà nội nó lại không cho. Bé trai thì phải như vậy. Quần áo mặc một ngày liền bẩn, nếu mình không đổi bà nội nó sẽ cho rằng mình bỏ mặc con cái cho nên kết quả mệt mỏi cũng chính là nàng.
Loan Loan vừa giặt quần áo vừa nghe hai người nói chuyện chồng con.
Một lát, không thấy Loan Loan nói mẹ Lan Hoa đột nhiên tới gần híp mắt hỏi nàng: “Nhị muội tử, hỏi muội chuyện này?”
“Vâng, tẩu.” Loan Loan vùi đầu giặt quần áo đáp.
“Bà nội Kim Đản sao đột nhiên đồng ý hôn sự giữa Mai tử và Vương Bảo Sơn vậy? Ngày đó lúc mẹ Bảo Sơn tới, muội chẳng phải cũng ở đó sao, bà ấy là vì cái gì?”
Loan Loan ngẩn người, ngẩng đầu, thấy mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa đều không chớp mắt nhìn nàng. Nàng cúi đầu tiếp tục giặt quần áo nói: “Muội làm sao biết được? Muội cũng không phải người nhà bà.”
“Cũng vì mẹ ta không nói nên ta mới phải buồn bực hỏi muội nha, mẹ Bảo Sơn mỗi lần tới cũng chỉ ngồi một lát, cũng không biết chút gì, lần đầu muội chẳng phải ngồi một lúc lâu sao?” Mẹ Kim Đản nói.
“Vâng, đúng vậy ạ, lần đó muội tới không phải tẩu dẫn muội vào sao? Muội ngồi một lát, lúc chuẩn bị về thì mẹ Bảo Sơn tới sau đó muội thấy hai người cũng không có gây lộn gì nên muội về luôn.” Loan Loan rất thành thật nói.
“Bà ấy sao?” Mẹ Lan Hoa lập tức hỏi.
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Lúc đầu đại thẩm có chút mất hứng, mẹ Bảo Sơn còn mang trứng gà đặc biệt đến thăm bà…….” Sau đó nhìn về phía mẹ Kim Đản: “Thì ra nhà hai người có quan hệ thân thích nha?”
Mẹ Kim Đản gật đầu với Loan Loan một cái, hai nhà đều là họ Vương, cha Trường Thọ và cha Bảo Sơn là anh em họ, nhưng quan hệ giữa hai nhà cũng không thân. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a> - Thích Truyện Chấm VN
“Đúng rồi nha, đều là người nhà, không chừng hai lão thái thái bộc lộ tình cảm, xoa dịu mối quan hệ đó.” Loan Loan phân tích nói.
Mẹ Kim Đản liền nhớ lại, ngày đó nàng hỏi mẹ chồng vì sao đột nhiên đồng ý, bà dường như có nói một câu như vậy: “Dù sao hai nhà cũng là họ hàng, tuy không cùng chi nhưng trong cơ thể cũng có một tia máu giống nhau đi? Cắt đứt xương thì còn gân, nếu cả hai đều hữu ý thì thành toàn cho họ đi!’
Lúc đó cả nhà nghe được đều có chút không dám tin, thái độ trước kia của lão thái thái rất là cương quyết nha! Chẳng nhẽ ngã một lần liền hiểu rõ?
Mặc kệ mẹ Kim Đản có tin không, mẹ Lan Hoa cũng không tin, nàng cảm thấy nhất định mẹ Bảo Sơn đã làm gì đó lão thái thái này mới thay đổi chủ ý.
“Bà ấy không có nói gì khác sao?” Mẹ Lan Hoa chưa bỏ ý định tiếp tục hỏi Loan Loan.
Loan Loan gật đầu: “Đúng vậy a, muội cả buổi chiều đều làm việc ngoài ruộng với Bách Thủ, muội bận rộn đến hai ngày mới gieo ngô xong.” Quay đầu thấy bộ dáng nghi ngờ của mẹ Lan Hoa, nghĩ đến hoa màu nhà nàng gieo rất tốt, muốn chuyển đề tài liền nói: “Tẩu tử, hoa màu nhà tẩu gieo rất tốt, đến lúc đó còn phải học tập tẩu nữa.”
Mẹ Lan Hoa sững sờ liếc nhìn nàng một cái, nghĩ tới Bách Thủ biết rất nhiều thứ tốt, vạn nhất nói kinh nghiệm cho hắn hoa màu trồng ra so với nhà nàng tốt hơn vậy thì thảm rồi, nhà nàng sau này không còn là nhà có tay nghề tốt trong việc trồng hoa màu rồi.
Nàng cũng không muốn tự mình đem danh tiếng nhường cho người khác, đem toàn bộ y phục đã giặt xong ném vào chậu, nhếch miệng nói: “Nhà ta thì có kinh nghiệm gì, Bách Thủ nhà muội giỏi vậy chắc chắn sẽ làm tốt thôi.” Nói xong liền bưng chậu rời đi.
Loan Loan ngẩn người chậm rãi nhìn về phía mẹ Kim Đản, mẹ Kim Đản lúng túng cười cười với nàng nói: “Muội đừng để ý tẩu ấy, tẩu ấy chắc mới cùng trượng phu cãi nhau.” Chung ᴆụng với mẹ Lan Hoa lâu như vậy sao nàng không biết tính toán nhỏ nhặt của mẹ Lan Hoa, chắc chắn là sợ sau này hoa màu Bách Thủ trồng ra tốt hơn so với nhà nàng. Chẳng qua lý do này không thể nói cho Loan Loan biết thôi.
Loan Loan mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng biết mẹ Lan Hoa có chút thành kiến với mình. Nhưng nếu nàng cứ phải cân nhắc đến cảm nhận của người khác thì quá mệt mỏi rồi. Vì vậy không để ý đến mẹ Lan Hoa nữa, nàng giặt quần áo của mình.
Dần dần tiết trời cũng ấm áp lên, mọi người cởi y phục dầy ra thay vào đó là y phục mùa xuân. Quần áo mùa xuân mặc ít hơn, trên người liền cảm thấy nhẹ nhàng không ít, động tác cũng linh hoạt hơn.
Công việc ngoài đồng cũng tạm thời ổn định, đại khái có thể nghỉ ngơi một chút trước khi lúa mạch chín. Lúc rảnh rỗi, Bách Thủ liền đi vòng quanh núi xem ruộng ngô nhà mình thế nào, sau đó về nhà một lần, từ lần trước giúp ông nội Lai Sinh đi chợ tìm đại phu, uống mấy thang thuốc của đại phu xong, ông nội Lai Sinh cảm thấy thân thể thoải mái hơn.
Chỉ cần có chuyển biến tốt đẹp là được rồi, trong lòng Bách Thủ cũng yên tâm một chút.
Cuộc sống nhà người khác bắt đầu nhàn nhã, nhưng Loan Loan và Bách Thủ thì giờ mới bắt đầu những ngày bận rộn. Nàng phải bắt đầu chuẩn bị vật liệu để sửa chữa nhà cửa, thì ra nhà nàng đúng là tường đất, giờ phải dùng đá thay thế, vậy thì cần rất nhiều đá, Loan Loan thấy gánh đá về thật quá mệt nhọc, nhưng hỏi Bách Thủ mới biết, bên ngoài không giống hiện đại có bán buôn vật liệu, người ở thời đại này, đặc biệt là nông thôn muốn xây nhà thì tự mình đi gánh đá về như vậy mới có thể tiết kiệm bạc.
Không có biện pháp, ngày hôm sau Bách Thủ phải đi nhặt đá rồi, những tảng đá kia lớn nhỏ không thể chênh lệch quá nhiều, nếu không xây tường khẳng định sẽ không vững, Loan Loan cắt cỏ cho lợn xong , điều kiện tiên quyết là chăm sóc chiếu cố tốt gia đình, nên cầm lấy gùi đi nhặt đá nhỏ, lúc này không có xi măng, đến khi mưa xuống thì cả sân sẽ toàn bùn là bùn, nếu như có thể rải đường đá như vậy sẽ không sợ trời mưa bùn dính vào giày nữa.
Hôm sau cha Nguyên Bảo cùng cha Thạch Đầu cũng tới đây giúp gùi đá, Loan Loan trừ ban ngày đi ra ngoài, thì đến giờ ăn cơm phải về trước chuẩn bị bữa trưa, mấy người cơm nước xong ra ngoài nàng mới có thể ra khỏi nhà.
Ngày hôm nay vừa lúc ăn trưa xong, Bách Thủ cùng mấy người cha Nguyên Bảo nghỉ ngơi một lát, rồi cầm đồ đi ra ngoài thì Dư trưởng quỹ liền mang người tới.
Thấy Dư trưởng quỹ Loan Loan không cảm thấy bất ngờ. Trong nhà không có nam nhân nên không dễ dàng mời hai người vào nhà, liền cầm băng ghế ra sân, pha trà hoa cúc mời hai người ngồi.
Dư trưởng quỹ cũng không khách khí, ngồi xuống liền bưng chén lên, nhìn vào trong chén trà thì ngẩn người, chỉ vào trong chén nói với Loan Loan: “Đây cũng là cô nương trồng?”
Loan Loan nhìn mây bông cúc cùng hoa kim ngân nổi trong chén, hơi mỉm cười nói: “Không phải đó là lần trước mua ở chợ. Hai loại này uống chung với trà có thể thanh nhiệt, giải độc, còn có thể chống phong nhiệt xâm nhập.”
Không ngờ Loan Loan còn hiểu cả cái này, Dư trưởng quỹ nhìn nàng một cái, quả thật mùi vị không giống với trà của mình! Mùi vị tuy lạ nhưng không khó uống.
Uống hai ngụm trà xong, Dư trưởng quỹ bỏ chén xuống, nói với Loan Loan: “Ta đoán chừng giai đoạn mùa vụ bận rộn đã qua đi.”
“Đúng vậy a, dạo rồi bận rộn quá, nhưng thời gian rảnh rỗi cũng chẳng bao lâu, lúa mạch cũng sắp chín rồi!” Loan Loan nói.
Dư trưởng quỹ gật gật đầu: “Đúng vậy cho nên lúc này ta mới vội vã tới đây, đoán chừng nhị muội tử cũng đoán được ta tới làm gì đi. Lần trước mang thịt hun khói đi bán rất chạy. Mọi người nếm thử đều khen không dứt miệng.”
Loan Loan cười trong lòng, đương nhiên, đó là mĩ thực mang đến từ thế kỉ hai mốt mà.
Mặc dù Dư trưởng quỹ tìm đến nhà nàng là một chuyện tốt nhưng chung quy cũng không thể cứ mãi thế này, qua một hai tháng nữa nàng lại phải đi khắp nơi mua lợn, sau đó làm thịt, nếu là ngày mùa hoặc có chuyện gì khác thì làm sao bây giờ?
Tuy kiếm được bạc nhưng cái này chẳng khác gì thợ trong công xưởng ở hiện đại, có người mua, công nhân phía dưới lập tức phải tranh thủ tăng ca, một chút tự do cũng không có! Còn hao tâm tốn sức!
Nghĩ một chút nàng liền nói: “Không biết thịt lần trước còn dư lại bao nhiêu?”
Dư trưởng quỹ cau mày lắc đầu: “Rất nhiều chỗ đã hết, mà ta chỉ mang đến mấy địa phương lớn thôi. Hiện cũng chẳng còn dư lại gì rồi!” Cả nước có nhiều tửu lâu như vậy, thịt lần trước còn một nửa đều đưa đến kinh thành.
Ông nhận được vô số thư từ bốn phương tám hướng đều thúc giục, yêu cầu thứ hiếm lạ này! Đông gia cũng hỏi ông mấy lần, khiến ông đau cả đầu.
Ông đã tìm người làm, kinh thành cũng cho người làm thử, lạp xưởng kia còn đơn giản chút, mùi vị làm ra cũng coi là thành công, nhưng mùi vị vẫn có chút không giống. Mà thịt hun khói kia làm ra thật không có chút mùi vị gì!
Căn bản không biết Loan Loan dùng cái gì làm gia vị, đông gia ở kinh thành đều đã tìm đầu bếp đến xem qua nhưng vẫn không biết nàng dùng gia vị gì.
Dư trưởng quỹ đêm đêm không ngủ được, nói thật, ông không muốn thứ gì cũng đi tìm Loan Loan, là một người làm ăn, một đại chưởng quỹ của tửu lâu, bây giờ phải ăn nói khép nép khiến cho trong lòng ông không được tự nhiên!
Dư trưởng quỹ nghĩ gì Loan Loan đại khái cũng đoán được, dựa theo tình huống thịt hun khói dễ bán như vậy, đáng ra ông ấy phải sớm tìm đến nàng, tại sao giờ mới đến, sợ rằng trước khi tới đây đã tìm người nghiên cứu nhưng tiếc là nghiên cứu không ra.
Những thứ này đều bị nàng đoán trúng!
Nghĩ một chút Loan Loan lại nói: “Dư trưởng quỹ, ta thấy đây cũng là món ăn lấy hiếm có, ông có thể tăng giá lên. Như vậy sẽ thể hiện được sự hiếm lạ, tin tưởng tửu lâu Phúc Sinh không chỉ có lời mà còn có phẩm vị và đẳng cấp, như ở kinh thành quan lại quyền quý khắp nơi đều có, đương nhiên tửu lâu cũng nhiều như lông trâu. Nếu như tửu lâu Phúc Sinh có thể nâng cao đẳng cấp ở kinh thành, nói không chừng sau này đây sẽ trở thành chỗ mà quan lại quyền quý tụ tập khi đó còn không phải là bạc như nước chảy vào trong túi quần sao?”
Dư trưởng quỹ liếc nàng một cái, ai chẳng biết vậy, đạo lý này nàng hiểu, chẳng nhẽ ông – chưởng quỹ một tửu lâu lại không hiểu, nhưng hiện tại hàng còn không có thì đẳng cấp cái rắm a.