Trong mắt mẹ Trường Thọ nổi lên hơi nước, bà dùng tay áo lau khóe mắt, âm thanh cũng có chút ngẹn ngào: “Cháu nói xem, nếu không phải nàng đã khắc ૮ɦếƭ Thường Nhi thì làm sao bị bệnh thời gian dài vậy rồi mà không sao, nhưng vừa thành thân với nàng đã ra đi rồi? Ngay cả tôn tử còn chưa lưu lại cho thẩm, ta biết ba năm đã qua, chỉ cần ta đồng ý Mai tử có thể gả. Nhưng nó gả cho ai cũng có thể, nó lại muốn gả cho Vương Bảo Sơn kia, thẩm biết mẹ Vương Bảo Sơn cố ý, bởi vì năm đó thẩm đoạt con dâu của bà ta nên giờ bà ta đoạt con dâu của thẩm. Thẩm sao phải cho bà ta nguyện ý……”
Loan Loan kinh ngạc, hóa ra lão thái thái này vì chút chuyện đó mà không đồng ý hôn sự của Mai tử nha! Nhưng như vậy cũng có chút vô lý đi, năm đó bà đoạt con dâu của người ta, giờ con trai của bà đã mất, người ta muốn con dâu tái giá về cứ như vậy bà cũng không đồng ý!
Tuy nhiên lời này Loan Loan cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi!
Chờ lão thái thái nói xong, lau khô nước mắt, Loan Loan rót nước cho bà.
Lúc này mới nói: “Đại thẩm, không phải cháu thiên vị ai, cháu chỉ là một người ngoài cuộc thấy rõ mà thôi. Thanh Sơn đại ca đã ngoài hai mươi, huynh ấy cũng có tay nghề tốt, sau này có thể kiếm bạc nuôi gia đình, người nào thành thân cùng huynh ấy cũng không phải lo lắng vấn đề sinh nhai….”
Vừa nghe lời này sắc mặt mẹ Trường Thọ liền ảm đạm: “Tuy nói hắn có tay nghề, nhưng mấy năm nay còn như vậy, cũng không thấy kiếm được nhiều tiền gì.”
Loan Loan cười cười: “Đó là do huynh ấy đan đồ quá quy củ, không có biến hóa, thẩm nghĩ coi, đều đan sọt bình thường dùng trong nhà, mọi người trong nhà ai cũng biết đan a, người có tiền thì lại chê nó không đẹp, dĩ nhiên không bán được nhiều. Tuy nhiên Bách Thủ biết một số mẫu, cháu cũng hiểu một chút, nếu Thanh Sơn đại ca nguyện ý thì thẩm bảo huynh ấy đến nhà cháu để Bách Thủ dạy huynh ấy. Đồ đan phải khéo léo, dễ nhìn, tự nhiên người mua sẽ nhiều hơn, người có tiền cũng tới mua, nếu như tô thêm chút màu sắc như vậy lại càng đẹp, đồ tre trúc như vậy có thể nhiều nữa ấy!”
Nghe vậy hai mắt mẹ Trường Thọ tỏa sáng, liền nói: “Ôi chao, vậy ta sẽ bảo nó lúc nào đấy sẽ đến làm phiền hai cháu!” Lập tức lại nhíu mày: “Nhưng đã có vài lần đề thân nhưng không ai đồng ý.”
Chờ đúng câu này, Loan Loan tinh tế giải thích cho bà: “Dĩ nhiên, thẩm nhìn xem Thanh Sơn đại ca trên có anh trai, chị dâu, còn có một cháu trai, lại một quả tẩu đối phương khó tránh khỏi sẽ xem xét sau này có phải chiếu cố bà chị dâu này hay không, có người trong nhà tự nhiên không muốn. …”
Mẹ Trường Thọ đột nhiên có cảm giác rối rắm, thật là bởi vì trong nhà có thêm một quả tẩu mà con trai út của mình hai năm nhờ người mai mối mà vẫn không có thành hôn được?
Lão thái thái lại đổi mạch suy nghĩ, nếu mình có con gái, trong nhà đối phương như vậy, lại không có tiền gì, mâu thuẫn nhiều, sợ rằng bà cũng không gả con gái của mình đi.
Mẹ Trường Thọ nhất thời có chút mờ mịt, chẳng lẽ bà thật cần phải gả Mai tử đi?
Nhà Vương Trường Thọ cùng nhà Vương Bảo Sơn đều là họ Vương, tính ra còn có chút họ hàng, nhớ mấy năm trước quan hệ giữa mẹ Trường Thọ và mẹ Bảo Sơn cũng không tệ.
Sau vì chuyện Mai tử quan hệ giữa hai người mới càng ngày càng gay gắt.
Loan Loan chẳng qua đứng ở góc độ của người ngoài cuộc giúp bà phân tích. Tuy nhiên nàng cũng giúp Mai tử, nhưng đối Vương Thanh Sơn mà nói cũng không phải không có đạo lí.
Một người đàn ông gia cảnh bình thường, đến tuổi thành thân từ lâu mà chưa cưới được vợ, trong nhà trừ cha mẹ, anh trai, chị dâu, còn có một quả tẩu cần chiếu cố, điều này tự nhiên làm vấn đề thêm phức tạp, người ta gả vào không chỉ chiếu cố cha mẹ ngươi mà còn phải chiếu cố một quả tẩu, lại cùng anh trai, chị dâu bất hòa, chẳng phải cuộc sống rất khổ sở sao?
Cô nương người ta tất nhiên có chút không muốn.
Nghe Loan Loan nói xong, mẹ Trường Thọ trầm mặc một lúc lâu!
Lời nên nói đã nói, Loan Loan đứng dậy chuẩn bị về: “Đại thẩm, cháu không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, hôm khác trở lại thăm thẩm.”
“Ơ cháu gái, cháu phải về rồi, ôi chao, lão bà tử ta đây cũng thật là, ruộng nhà cháu cũng cần người làm, thẩm lại trì hoãn của cháu thời gian thật dài.” Mẹ Trường Thọ nói.
“Đâu có, cháu thừa dịp ở nơi này của thẩm lười biếng thôi!”
Mẹ Trường Thọ nhìn bộ dáng nghịch ngợm của nàng nở nụ cười.
Lúc này trong sân có người hô: “Có ai không?”
Loan Loan đi ra, mẹ Bảo Sơn xách theo rổ đứng ngoài sân đang nhìn vào trong nhà, trông thấy Loan Loan từ bên trong đi ra bà ngẩn người, Loan Loan cũng ngây người.
“A, vợ Bách Thủ cũng ở đây, nghe nói mẹ Trường Thọ bị ngã gãy chân, ta tới thăm bà ta một chút.”
Loan Loan thêm kinh ngạc.
Hai người này bình thường gặp mặt liền cãi nhau ầm ĩ, vậy mà cũng tới thăm bệnh?
Loan Loan dẫn bà vào trong nhà, mẹ Trường Thọ nhìn lên thấy mẹ Bảo Sơn nhất thời mặt đen lại.
Mẹ Bảo Sơn cầm theo cái rổ đi tới, cười với bà nói: “Đại tỷ a, ta nghe nói chân của người bị ngã gãy rồi liền đặc biệt tới thăm một chút.”
“Ngươi là tới thăm ta hay tới chê cười ta?” Mẹ Trường Thọ đen mặt không thèm nhìn bà ta.
“Bà nhìn bà xem bà nói cái gì. Mặc dù bình thường chúng ta thích cãi nhau, dù thế nào đi nữa ta cũng không phải người như vậy nha!” Mẹ Bảo Sơn vừa nói vừa nói vừa vạch rổ ra, lấy mấy quả trứng gà cho vào trong hộc tủ: “Đây là gà mái trong nhà mấy ngày nay mới đẻ, ta cố ý giữ đem sang đây thăm bà, bà bệnh thế này rồi cần bồi bổ nhiều vào……”
Mẹ Trường Thọ kinh ngạc nhìn bà, sau đó mặc mẹ Bảo Sơn thao thao nói trong nhà, mím môi không nói gì.
Loan Loan thấy mấy quả trứng gà mẹ Bảo Sơn lấy ra đều to, cười nói với mẹ Bảo Sơn: “Ôi, đại nương, trứng nhà người thật to nha!”
Nghe vậy ánh mắt mẹ Trường Thọ liền quét qua đây.
“Đúng nha, mấy con gà mái già nhà ta đẻ trứng rất tốt, cháu xem trứng này, không chỉ lớn vỏ trứng cũng bóng loáng, xinh đẹp!” Mẹ Bảo Sơn lấy một quả đưa cho Loan Loan nhìn, rồi lại đưa cho mẹ Trường Thọ xem: “Phần lớn mọi người dùng cơm nước, thức ăn thừa cho lợn ăn, thỉnh thoảng ta liền lấy cho gà ăn, gà ăn ngon rồi đẻ trứng đương nhiên tốt. Đại tỷ, nhà các người cũng có thể thử chút.”
Bình thường mọi nhà đều tiết kiệm, có rất ít cơm thừa canh cặn, có thì tự nhiên cũng cho lợn ăn, mẹ Trường Thọ trong lòng tò mò, liền cầm quả trứng gà cẩn thận nhìn. Sắc mặt cũng không khó coi như mới rồi.
Loan Loan thấy hai lão thái thái không có khuynh hướng lại gây lộn, liền rời khỏi nhà Kim Đản, trực tiếp đến mảnh đất trên núi kia.
Bách Thủ đã bắt đầu gieo giống, Loan Loan vén tay áo, ống quần lên cũng bước xuống ruộng.
Vì muốn xới đất trước, một ngày hai người cũng không có gieo xong, khi trời chuyển sang tối họ thu dọn đồ đạc về nhà. Ngày hôm sau, sáng sớm hai người lại đi ra ruộng, liên tục khom lưng trên ruộng đến trưa rốt cục cũng gieo xong, Loan Loan mệt mỏi đau lưng.
Về đến nhà Bách Thủ để nàng nghỉ ngơi trước, còn mình trực tiếp vào bếp nấu cơm, xào rau.
Muốn cùng người khác tạo mối quan hệ tốt, ngày mùa vụ xuân này chính là cơ hội tốt, đồng hương giúp đỡ, đến ruộng nhà người khác làm việc, có thể khiến mối quan hệ giữa mọi người thân cận hơn, cũng có thể khiến người ta sinh ra hảo cảm với mình.
Mọi việc trên mảnh ruộng duy nhất của nhà mình đã làm xong, Bách Thủ và Loan Loan đi giúp nhà Nguyên Bảo và nhà Thạch Đầu làm viêc. Bà nội Nguyên Bảo liên tiếp khen hai người, cha mẹ Thạch Đầu tuy đã ở riêng với ông bà nội Thạch Đầu nhưng lúc bận rộn vẫn giúp đỡ lẫn nhau, hai người Loan Loan đi giúp cha mẹ Thạch Đầu, nhà Thạch Đầu vốn cần ba ngày làm việc mới xong giờ chỉ hơn một ngày đã xong hết rồi, sau đó hai người lập tức đi giúp hai lão nhân, điều này cũng gián tiếp chia sẻ bớt gánh nặng cho hai lão nhân. Bà nội Thạch Đầu dĩ nhiên cũng rất cao hứng.
Hai lão thái thái gặp người nào cũng khen vợ chồng Bách Thủ, trên đường thấy người nào gặp khó khăn Bách Thủ cũng ra tay giúp đỡ, dần dần mọi người biết Bách Thủ và Loan Loan là những người nhiệt tình. Đối với người như vậy không ai có thể chán ghét, bài xích.
Trong lúc Loan Loan đi buộc lại thanh nẹp cho mẹ Trương Thọ, lần này lão thái thái lôi kéo Loan Loan nói rất nhiều lời tri tâm.
Bao gồm bà ở cái nhà này cũng không dễ dàng, sau khi con lớn của mình qua đời bà khổ sở, đau đớn, trách cứ, oán giận Mai tử, còn có không hài lòng với hai người con dâu, lo lắng chuyện chung thân đại sự của con trai út vân vân . Nói lão thái thái người trôi qua cũng không dễ dàng!
Loan Loan một bên làm người nghe đích thực, một bên an ủi vài câu khi đến chỗ thích hợp. Thật thần kì là hai ba lần sau, lão thái thái đã trở nên thân cận hơn!
Sau đó một khoảng thời gian, Vương Thanh Sơn đột nhiên tới nhà thỉnh giáo tay nghề đan trúc của Bách Thủ!
Loan Loan đun nước, lấy ra hoa cúc dại khô pha trà đem ra bàn đá ngoài sân chiêu đãi Vương Thanh Sơn. Vương Thanh Sơn nhìn mấy đóa hoa cúc trôi nổi trong chén cảm thấy rất kì lạ, còn có treo trên tường là một hàng rổ kì quái nhưng cũng vô cùng đẹp mắt, chỗ hàng rào có một hàng hoa cỏ dại, nhất thời cảm thấy vợ chồng Bách Thủ cùng những người khác có chút bất đồng.
Đợi đến lúc Bách Thủ chỉ cho hắn về đồ tre trúc, như cách đan đường cong, đan dạng lưới, cách đan thẳng vân vân, một tia nghi ngờ trong lòng hắn cũng tản mất, lấy thái độ cung kính mời Bách Thủ chỉ dạy hắn thủ pháp đan lần đầu nghe thấy này.
Những cách đan này đương nhiên là Loan Loan nói cho Bách Thủ, Loan Loan dĩ nhiên không biết đan trúc, nàng căn cứ vào các hình dáng đan khác nhau đã trông thấy ở hiện đại miêu tả lại, Bách Thủ căn cứ vào những gì nàng miêu tả tìm tòi ra cách đan, cho đến giờ Bách Thủ cũng chỉ biết cách đan đường cong cùng đan hình lưới. Còn có cách thẳng, vài loại đan phối hợp với nhau. Khó là đan ra chữ, đan thành khối hình học, đan xen màu sắc.
Lần trước Bách Thủ đã nói với hắn cách đan đường cong, hôm nay giải thích càng thêm tỉ mỉ, cách đan đường cong còn là cách đan tám bên đơn giản, không tốn nhiều thời gian Vương Thanh Sơn đã học được, sau càng đan càng vừa ý, dù sao tay nghề của hắn cũng tinh hơn Bách Thủ, dùng cách đan đường cong đồ đan ra cũng đẹp hơn rất nhiều.
Cách đan hình lưới phức tạp hơn một chút, Bách Thủ cũng chưa thông thạo, đem cách đan nói cho hắn biết rồi để Vương Thanh Sơn trở về tự mình suy nghĩ, không ngờ hai ngày sau hắn cầm đến một cái gùi dùng cách đan hình lưới rất tinh tế đến cho Bách Thủ nhìn.
Hắn không chỉ học xong hai cách đan Bách Thủ dạy, sau khi thấy hồ lô Bách Thủ đan lần trước đột nhiên liền nghĩ nếu dùng hai cách đan này đan một chút giỏ cá hình dáng tương tự hồ lô này không biết có được mọi người yêu thích hay không. Bởi vì bình thường mọi người đan hình dáng cũng có chút giống bầu rượu, bụng lớn dáng bèn bẹt, nếu như dùng hồ lô mà nói chiều cao của giỏ cá cũng không cần lo lắng cá sẽ nhảy ra ngoài.
Hắn còn đem suy nghĩ của mình nói cho Bách Thủ, nhờ Bách Thủ chỉ điểm.
Loan Loan cũng phải cảm thán, quả nhiên là người đan trúc lành nghề. Dạy những thủ nghệ này cho hắn là đúng người rồi, Bách Thủ đối với những thứ này căn bản không có hứng thú, lại nói nhà họ không dựa vào việc đan những thứ này để kiếm bạc. Hơn nữa đầu óc hắn còn linh hoạt, thế nhưng mà lại nghĩ đến dùng các cách đan này đan thành những hình thù khác, hình dáng của giỏ mới được hình thành!