Lúc ăn cơm, Loan Loan vẫn suy nghĩ xem vừa rồi có phải là mình quá nghiêm khắc rồi không, dù sao trí lực của Lai Sinh vẫn là một đứa con nít, nếu không dạy dỗ nó thật tốt nó sẽ vĩnh viễn như vậy, sau này ai còn có thể quản được nó nữa, không có ở trước mặt nàng thì coi như xong!
Đứa nhỏ này ngay cả cơm tối cũng không ăn, đỏ mắt thở phì phì mà rời đi, vạn nhất ông nội của Lai Sinh cho rằng nó bị bắt nạt thì sao đây?
Sau khi suy nghĩ một hồi, ăn xong bữa tối, Loan Loan lấy một cái chén lớn ra, để đồ ăn vào trong đó rồi bảo Bách Thủ đưa tới nhà Lai Sinh, thuận tiện giải thích một chút.
Lúc sau Bách Thủ trở lại, Lai Sinh về đến nhà thì bị ông nội nó mắng một trận, ông Lai Sinh còn không hiểu cháu trai của mình nữa sao? Nhất định là đã làm chuyện xấu gì đó nên bị bắt gặp. Nó nằm bẹp dí ở trong phòng một mình, ăn quả táo mà Loan Loan cho, nghe thấy Bách Thủ tới cũng không thèm để ý tới hắn. Nhưng mà sau khi nhìn thấy một chén thức ăn to, thì trề môi chạy vào trong phòng bếp lấy bát đũa ra rồi bắt đầu ăn!
May là Bách Thủ đưa đồ ăn tới, bằng không tối nay thằng nhóc này sẽ bị đói cả đêm.
Bách Thủ liền cười nàng đoán mò: “Mặc dù đầu óc nó không bình thường, nhưng vẫn biết đói bụng mà.”
Đêm đó Loan Loan vẫn còn nghĩ chuyện Lai Sinh có thật sự giận bọn họ hay không? Kết quả mới sáng sớm ngày hôm sau nó đã lại chạy tới, giống như không có chuyện gì, quấn lấy sau lưng nàng đòi ăn, khiến nàng phải cảm thán, kẻ ngu cũng tốt, nó sẽ không thật sự nổi giận với ngươi!
Buổi sáng, lấy thịt muối ra, rồi sau đó mang thịt ra ngoài hun. Bách Thủ thì chuẩn bị cái giá đỡ để treo thịt lên hun.
Dùng ba cái gậy gỗ đan vào nhau rồi dùng dây buộc lại thành một cái giá, tổng cộng là làm bốn cái như thế, cứ hai cái một đầu, ở giữa thì đặt một cái sào dài, sau đó treo thịt lên, ở phía dưới là một đống nhành cây, châm lửa lên rồi bắt đầu hun thịt.
Mà Loan Loan ngồi trong phòng bắt đầu làm lạp xưởng, lấy ruột gà đã được rửa sạch sẽ ra, vót một đoạn ống trúc dài bằng ngón tay giữa, trùm ruột gà lên một đầu ống trúc được vót nghiêng, rồi nhồi thịt vào trong đầu kia của ống trúc. Chỗ được nhồi xong có lúc sẽ bị trướng khí, chỉ cần dùng kim nhẹ nhàng đâm một vài cái cho thoát khí là được. Mỗi khi nhồi thịt vào ruột được một chiều dài nhất định thì dùng sợi dây mảnh buộc lại, như vậy là được một đoạn.
Bách Thủ hun xong thịt heo liền tới đây ngồi xuống phụ giúp. Lai Sinh thì giống như trẻ con, ngồi xổm ở bên cạnh nghịch. Còn làm hỏng hai cái ruột gà, may mà Loan Loan chuẩn bị vài cái ruột gà.
Nhồi lạp xưởng không tốn nhiều thời gian, làm đến trưa là đã xong toàn bộ.
Buổi chiều thì lấy lạp xưởng và thịt ra hun cùng nhau, lúc đầu mỗi lần hun nửa canh giờ, một ngày ba bốn lần. Về sau thì dần dần giảm bớt số lần hun.
Chỉ cần nghiêm ngặt dựa theo phương pháp này, màu của thịt hun sẽ đẹp cực kỳ, mùi vị cũng ngon! Nghĩ đến số tiền lớn sắp đến tay, mấy ngày qua Loan Loan đặc biệt nhiệt tình.
Sau khi có bạc, nhà bọn họ có thể mua chút đồ tết về rồi, đã lâu không ăn trái cây, đến lúc đó xem có quả gì rẻ thì mua một ít về.
Nghĩ tới đây, Loan Loan liền nghĩ đến vườn cây ăn quả của nhà Vương Bảo Sơn.
Mùa đông giá rét, vườn cây đó của nhà anh ta mới trồng được ba năm, vạn nhất cây bị hỏng thì làm sao bây giờ?
Về sau nàng nói chuyện này với Bách Thủ, Bách Thủ nói: “Ta đi nhắc nhở hắn.”
Loan Loan lại hỏi hắn: “Chàng biết cách phòng chống rét cho cây ăn quả à? Trước đây ta từng nghe người ta nói có thể mặc áo cho những cây ăn quả ở trên núi hoặc là bôi trắng.”
Mặc áo cho cây Bách Thủ biết, nhưng bôi trắng thì hắn không được rõ lắm.
Loan Loan liền nói cho hắn biết: “Nghe nói sau khi lá cây rụng hết, bôi trắng lên trên thân cây không những phòng ngừa được hư hại vào mùa đông xuân(*). Hơn nữa còn tiêu diệt được trứng côn trùng trên thân cây và vi khuẩn gây bệnh qua mùa đông. Đồng thời phòng ngừa được thỏ rừng gặm cắn thân cây. Nếu như có chút trứng côn trùng phát triển ở trên thân cây, có khi còn không biết. Đặc biệt qua mùa xuân, chỗ trứng côn trùng này rất dễ ảnh hưởng tới sự phát triển của cây ăn quả, nói không chừng đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến cây ăn quả không kết trái được, chàng nói xem?”
Bách Thủ nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng có lý, mặc dù chưa từng nghe qua phương pháp này, nhưng Loan Loan nói mặc áo cho cây thì hắn biết, cho nên hắn cảm thấy vợ hắn nói như vậy hẳn là chính xác, liền hỏi lại nàng dùng cái gì để bôi trắng.
Lúc này không biết đã có vôi chưa, nhưng có một loại đá vôi nàng biết, sau khi nung đá vôi, vẫn chưa biến thành vôi chín thì nghiền nát nó thành vôi bột, lại dùng ít nước, thêm ít muối rồi quét lên thân cây.
Khi Bách Thủ nói chuyện này cho Vương Bảo Sơn biết, hắn ta rất là cảm động, không ngờ Bách Thủ vẫn nhớ chuyện cây ăn quả này của mình. Lúc trời vừa mới giá rét, hắn sẽ buộc vỏ cây lên cho cây ăn quả, nhưng chuyện bôi trắng này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, chuyện cây ăn quả này làm hắn hao hết tâm tư, chỉ cần có cách biến ngựa ૮ɦếƭ thành ngựa sống, hắn đều đã thử.
Nhưng hai người cũng không biết đá vôi. Cho nên ngày nào thời tiết nắng ráo sáng sủa, ba người lại cùng nhau đi lên núi tìm. Bình thường đá vôi đều ở trên chỗ khô ráo của đỉnh núi. Mấy người tìm hết mấy cái đỉnh núi, rốt cuộc cũng tìm được mấy tảng đá. Bảo Sơn mang về nhà dùng lửa nung cho đến khi tảng đá hơi có dấu hiệu nứt ra, sau đó lấy những mảnh đá vôi bị vỡ ra, dựa theo phương pháp Bách Thủ đã nói để làm thành hai thùng vôi nước, vôi nước rất loãng, nhưng so ra chưa đủ mạnh.
Bách Thủ giúp hắn quét vôi cho cả vườn cây ăn quả, sau đó hai người lại cùng nhau đi lấy rơm rạ bện lại, sợi dây thừng này chính là áo của cây. Đến lúc đó, quấn áo cho thân cây, gốc cây sẽ có tác dụng bảo vệ cây trước ảnh hưởng của khí hậu, còn có thể khiến cho cây cối không bị tổn thương do giá rét.
Vương Bảo Sơn đã bện xong được một chút, bởi vì năm nay trong nhà có quá nhiều việc nên bện bị chậm, ngày nào Bách Thủ cũng giúp nhà hắn bện, sau khi bện xong thì vác thẳng đến nhà hắn. Sau đó Vương Bảo Sơn cũng xấu hổ khi để cho Bách Thủ chạy tới chạy lui như vậy, liền dứt khoát mời hắn đến nhà mình bện giúp, cũng đỡ phải vác tới vác lui mệt người!
Mấy ngày liên tục Bách Thủ đều tới nhà Vương Bảo Sơn hỗ trợ, thịt trong nhà đã hun khô được một nửa rồi, vào ngày thứ sáu, nàng treo thịt muối vào trong sân. Hôm nay hun xong thịt khô, nàng dập lửa. Rán chút bánh rồi bảo Lai Sinh trông nhà, mình thì đi đến nhà Vương Bảo Sơn.
Nhà Vương Bảo Sơn có bốn gian chính phòng, sân được lát đá, xem ra cuộc sống của nhà này coi như không tệ. Cha Bảo Sơn đi ra ngoài rồi, mẹ Bảo Sơn và Bách Thủ thì đang ngồi trong sân bện cỏ, nhìn thấy Loan Loan tới, mẹ Bảo Sơn lập tức chào hỏi nàng: “Vợ Bách Thủ tới rồi à, vào đây ngồi đi cháu.”
Loan Loan cười đi vào sân, sau đó lấy bánh ra: “Đây là bánh cháu mới rán, còn nóng hổi, nhân lúc còn nóng, mọi người mau ăn đi.”
Mẹ Bảo Sơn lập tức chùi tay lên áo, cười nói: “Ôi cha, vợ Bách Thủ làm bánh, ta phải nếm thử mới được!” Loan Loan cười đưa một cái đến, mẹ Bảo Sơn cắn một miếng, hai mắt tỏa sáng, kinh ngạc nhìn Loan Loan: “Này, bánh này ăn ngon thật đấy!”
Vương Bảo Sơn cũng vừa ăn vừa gật đầu. Nghe thấy hai người khen ngợi, Bách Thủ ăn bánh mà giống như được quét mật.
Đây là lần thứ hai Loan Loan gặp mẹ Bảo Sơn. Lần đầu tiên là trên đại hội của thôn, thấy bà đang cãi nhau với người ta, nhưng mà, hiện tại xem ra bà ấy là một người hiền hòa.
Mấy người vừa ăn bánh vừa nói chuyện, đúng lúc này, mẹ Bảo Sơn đột nhiên đứng lên hô vọng ra bên ngoài: “Mai Tử.”
Chỉ thấy ở ngoài sân có một nữ tử mi thanh mục tú đang đứng, lưng cõng gùi, mặc quần áo vải thô màu xanh
Mai Tử thấy Bách Thủ và Loan Loan đang ở trong sân bện cỏ giúp thì đi theo mẹ Bảo Sơn vào sân, Bảo Sơn tự nhiên mà đi tới lấy cái gùi nàng đeo trên lưng xuống, bên trong đúng là cỏ đã được bện xong.
Sau đó mẹ Bảo Sơn lấy một cái bánh đưa cho nàng, cười nói: “Đây là bánh vợ Bách Thủ làm đấy, mùi vị không tệ, cháu nếm thử đi.”
Loan Loan liền nhìn Mai Tử cười cười.
Mai Tử lớn lên thật ra không tệ, bình thường làm cho người ta cảm thấy lạnh nhạt, cách biệt với những phụ nữ khác trong thôn, thoạt nhìn nàng không mỹ lệ.
Sau đó Loan Loan liền nhớ tới tình huống lần trước Vương Bảo Sơn đưa củi tới nhà Mai Tử, nàng không khỏi nhìn hai người thêm một cái nữa.
Mai Tử cầm bánh lên ngửi ngửi, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười, nói: “Rất thơm.” Sau đó gói lại: “Về nhà mới ăn.”
Mẹ Bảo Sơn lập tức đưa hai cái bánh nữa cho nàng gói lại, còn nhẹ giọng nói: “Giữ lại để buổi tối ăn nữa, đừng cho mụ già kia nhìn thấy, lại bị lấy mất.” Giống như mẹ chồng che chở con dâu.
Trên mặt Mai Tử lộ vẻ lúng túng, xấu hổ mà nhìn Loan Loan, khẽ gật đầu.
Loan Loan thầm ngạc nhiên, năm nay Bảo Sơn đã hơn ba mươi tuổi, còn chưa thành thân, trong nhà chỉ có một mình hắn là con. Lần trước hắn còn chủ động gánh củi giúp Mai Tử, lần này Mai Tử lại giúp hắn bện cỏ, chẳng lẽ hai người này có ý với nhau?
Lại đưa mắt nhìn mẹ Bảo Sơn đang cười híp mắt nói chuyện với Mai Tử, vị mẹ chồng tương lai này còn rất thích?
Cơn tò mò hiếm khi xuất hiện của Loan Loan nổi lên!
Không tốn đến hai ngày, cỏ đã bện đủ, Bách Thủ giúp Vương Bảo Sơn quấn lên cây ăn quả.
Thịt heo của Loan Loan đã hun khô được tương đối. Gần đến cuối năm, tất cả mọi người đều vội vàng đi mua đồ tết. Nhưng hai người phải đi bán thịt khô trước. Hai người đi tới quán rượu thương lượng với chưởng quỹ, trở về lại tới nhà bà mối Vương mượn xe bò.
Bà mối Vương vừa nghe thấy nhà Loan Loan muốn đi lên trấn trên bán thịt heo liền vô cùng ân cần nói: “Ôi, thật vừa khéo nha, ngày mai lão già nhà ta cũng muốn đi chợ phiên, đến lúc đó thuận tiện giúp các cháu cũng được.”
Loan Loan thành tâm nói cám ơn với bà, bà mối Vương liền nói: “Đều là hàng xóm với nhau, nói những lời khách khí như vậy làm gì đâu, đúng không!”
Ba ngày hun được khoảng chừng bốn năm trăm cân thịt, để tất cả lên xe bò thì sợ nặng quá, bò không kéo được. Buổi tối hôm đó, Loan Loan và Bách Thủ cùng nhau đem sườn muối và phần lớn thịt heo để vào trong cái sọt, đây là để trên xe bò. Còn lạp xưởng và một ít thịt khô còn lại thì thả vào một cái gùi, đây là để cho Bách Thủ cõng.
Ngày hôm sau hai người rời giường từ sớm, ăn hai cái bánh, Bách Thủ đeo gùi, đồng thời khiêng cái sọt cùng Loan Loan, bắt đầu đi từ từ xuống núi. Vừa mới xuống núi, cha Nguyên Bảo đã tới rồi.
“Sao hai người lại như này? Ta còn nói là đi lên đón hai người đấy!” Cha Nguyên Bảo vừa nói vừa nhận lấy đòn gánh ở trên tay Loan Loan, hai người đàn ông mang đi quả nhiên là tốt hơn nhiều.
Loan Loan rất là cảm tạ.
Đến cửa thôn, cha mẹ Thạch Đầu và lão Đầu Trụ đã đợi ở đây, trên xe bò đặt hai cái sọt, cha mẹ Thạch Đầu mỗi người cõng một cái gùi, cha mẹ Nguyên Bảo cũng thế. Loan Loan lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, mấy trăm cân thịt heo, đoàn người đều vì giảm bớt gánh nặng cho xe bò mà mỗi người đều tự cõng một gùi, duy chỉ có một mình nàng là hai tay trống trơn, vốn nàng cũng định cõng một chút, nhưng Bách Thủ không cho, nói là sợ nàng mệt. Vì vậy cái gùi mà Bách Thủ cõng nặng hơn so với những người khác.
Nhưng mà mọi người đều không nói gì, biết Bách Thủ thương vợ, mẹ Nguyên Bảo với mẹ Thạch Đầu còn lặng lẽ nháy mắt với nàng, khiến cho Loan Loan đỏ mặt.
Mấy người giúp nâng cái sọt lên xe bò, mọi người đã đến đông đủ rồi, Lý Trụ Đầu dắt xe bò, mọi người đi ở phía sau, bắt đầu đi về phía chợ.
Trên đường đi, nhiều lần Loan Loan muốn giúp Bách Thủ chia sẻ một chút gánh nặng, nhưng phải nhịn vì không có dư gùi để cõng, nàng chỉ có thể đi ở bên cạnh và lặng lẽ hỏi hắn: “Có mệt không?… Chúng ta có cần phải nghỉ ngơi một chút không?”
Có một lần bị mẹ Thạch Đầu nghe thấy, sau đó liền nhìn nàng che miệng cười trộm!
[Chú giải]
*Hư hại vào mùa Đông Xuân: còn được gọi là “đông hại”, đây là do thời tiết đột nhiên trở lạnh cho nên cây trồng bị hư hại.