Loan Loan từ phòng bếp đi ra theo, trong sân có một nam một nữ đang đứng. Nữ nhân có bộ dáng hơn năm mươi tuổi, trên người mặc một cái áo màu xanh, phía dưới cũng mặc một cái quần màu xanh, có thể thấy được chất vải tốt hơn quần áo trên người các nàng, chân còn đi một đôi giày thêu hoa, tóc được chải bóng mượt, có lẽ dùng dầu bôi tóc.
Rất nhiều người trong nhà không dư dả, lúc chải đầu chỉ dấp chút nước.
Nam nhân ba mươi tuổi, thấp hơn Bách Thủ một chút, tóc dùng dây màu xanh buộc chặt lên, một thân trường sam. Thời gian dài như vậy, ngoại trừ thấy qua Lai Sinh và chưởng quầy quán rượu bận trường sam, lại chẳng thấy ai mặc trường sam như vậy! Nhìn vẻ mặt hắn bình tĩnh, khí chất ung dung, có chút phong cách văn nho. Màu da hơi đen, lại không giống làn da ngăm đen của nông dân. Giơ tay nhấc chân không giống đàn ông làm ruộng ở nông thôn. Lúc nhìn người trong mắt lộ ra tia sáng, lại khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái!
Loan Loan vừa đi ra, hai người cùng lúc nhìn qua nhau.
Ánh mắt nam nhân kia dừng ở trên mặt Loan Loan khoảng hai giây rồi nhanh chóng rời tầm mắt đi.
Mà phụ nhân kia dò xét Loan Loan từ đầu tới chân một lượt.
Hôm nay Loan Loan mặc một bộ quần áo vải thô màu vàng đất, bộ quần áo này là lúc còn cô nương ở nhà sửa lại quần áo cũ của Đại tỷ nàng, đã cũ lắm rồi, nhưng bởi vì gương mặt nàng nhỏ nhắn thanh tú, làn da trắng nõn, vừa đi ra thần thái tự nhiên hào phóng, bộ quần áo này mặc trên người nàng làm cho người có vẻ chất phác, sạch sẽ, thoải mái. Trên người còn tản ra một chút khí chất nữ tử gia đình giàu có, một chút cảm giác khó coi cũng không có.
Trên mặt nữ nhân càng thêm tràn đầy vui vẻ, quay đầu cười tủm tỉm với mẹ Loan Loan rồi nói: “Ơ, đây là Nhị nha đầu à?”
Mẹ Loan Loan đã sớm hoàn hồn, biểu hiện của đứa con gái thứ hai này hôm nay khiến cho bà rất kinh ngạc, đổi lại trước kia đã cúi đầu rũ mi xuống, lầm lì không lên tiếng, làm sao có loại khí chất tiểu thư khuê các này, chẳng lẽ một lần nhảy sông đã khiến cả người thay đổi?
Những điều này vừa lóe lên trong đầu bà rồi biến mất, ít nhất hôm nay cũng có người hâm mộ bà.
Mẹ Loan Loan vẻ mặt tươi cười mang ghế mời hai người ngồi: “Cát tẩu tử ngồi đi, Cát Đại huynh đệ ngồi, ngồi xuống rồi nói chuyện.” Lại quay đầu nói với Loan Loan: “Nhị muội tử, đây là Cát đại nương. Con nhanh xuống bếp mang bánh ra cho Cát đại nương nếm thử đi.”
Loan Loan mỉm cười kêu một tiếng Cát đại nương, xoay người đi vào phòng bếp, trong lòng nghĩ vừa rồi Tiểu Thảo thèm như vậy mà mẹ nàng không cho ăn, giờ lại hào phóng như vậy là thế nào?
Lúc Loan Loan đi ra thấy mẹ nàng đang hết sức phấn khởi, không biết nói với Cát đại nương cái gì, thấy nàng bưng bánh ra, cười nói: “Mời Cát đại nương nếm thử đi con.” Lại quay đầu nói với Cát đại nương vài câu khen nàng: “Đây là do Nhị muội làm, hương vị rất ngon. Hơn nữa còn xốp mềm hơn ở chợ bán, đại tẩu tử, tẩu nếm thử đi.”
Cát đại nương cầm một cái, thật sự rất mềm, lại ngửi thấy mùi thơm, trên mặt nhanh chóng lộ ra một nụ cười: “Nhị muội tử thật sự lợi hại nha!”
Loan Loan khiêm tốn vài câu, đưa bánh đến trước mặt Cát Đại, hai mắt Cát Đại nhìn chằm chằm Loan Loan, rồi nói câu: “Cảm ơn.” Nhưng không cầm lấy bánh mà đôi mắt chuyển hướng đi nơi khác.
Lúc này hai người ở bên cạnh nói chuyện, nhân lúc Loan Loan không chú ý vụng trộm nhìn qua bên này.
Nhìn cái người không phải nông dân này, có ăn hay không với nàng không sao cả, sau đó đặt bánh trở về.
Cha Loan Loan từ đầu tới cuối không nói gì, lúc này bỗng đứng lên, nói muốn ra ruộng đi dạo. Cát đại nương cười nói mình quấy rầy, lại để cho ông tự kỷ một mình. Cát Đại có việc cũng đi theo ra sân nhỏ. Lúc này Loan Loan mới phát hiện dường như Cát đại nương có chút không bình thường.
Sau khi có chút ngây người, nàng ngồi xuống ghế ở bên cạnh.
Mẹ Loan Loan ở bên cạnh trong tay cầm một cái túi vải, không ngừng nói lời cảm ơn với Cát đại nương: “…Thật ngại quá, phiền đại tẩu tử mang tới đây nhiều như vậy.”
“Cái này đâu có gì, trong nhà có khá nhiều loại hạt giống rau, vốn định mang ra ngoài trồng hết, về sau cha Cát Đại cảm thấy trồng hết thì có vẻ nhiều quá. Sau đó lại mua mấy hạt giống khác, để lâu sợ hư mất nên mang đến cho mấy người trồng đó!” Cát đại nương rất hào phóng nói.
“Vậy thì thật cảm ơn tẩu rồi, Đại tẩu tử!” Mẹ Loan Loan cười nói. Cất túi hạt giống rau ở một nơi dưới mái hiên.
Hai người ngồi ở trong sân nói chuyện. Loan Loan ngồi bên cạnh thấy nhàm chán, không thấy mẹ nàng muốn xem ý tứ nàng, nhớ lúc ra khỏi nhà nàng chưa cho gà ăn, nhưng có chuyện gì mẹ nàng cũng không nhắc đến một câu, nhân tiện nói: “Mẹ, không có việc gì con về nhà trước, gà trong nhà còn chưa cho ăn đâu ạ!”
“À, được được được, con về trước đi!” Mẹ Loan Loan rất thoải mái nói, lại không nhìn nàng, một chữ cũng không nhắc đến vì sao gọi nàng về.
Loan Loan nao nao, thấy trên mặt mẹ nàng vẫn đang vui vẻ, không giống lời nói dối, liền chào hỏi Cát đại nương rồi rời đi, ra sân nhỏ cũng không thấy cha nàng, Loan Loan đành phải trở về Dương gia thôn.
Đợi Loan Loan đi rồi, Cát đại nương ngồi một lát cũng nói trong nhà có việc. Mẹ Loan Loan nhiệt tình tiễn bà ra đến cửa sân, lại cảm ơn bà một lần nữa vì đã cho hạt giống rau. Cát đại nương nhiệt tình lôi kéo tay mẹ Loan Loan nói: “Muội tử, muội lại khách khí coi ta như người ngoài rồi, tuy chúng ta không cùng một thôn, nhưng tẩu biết rõ muội là người tốt, chúng ta cũng coi như hàng xóm, ta nguyện ý cùng muội tử hai nhà kết làm một.”
Nghe vậy, mẹ Loan Loan cười đến mấy nếp nhăn cũng lộ hết ra, nếp nhăn ở khóe mắt có thể kẹp ૮ɦếƭ con muỗi.
“Ôi, Cát đại tẩu, muội thích giao thiệp với người thoải mái như tẩu.”
Hai người lại nói vài câu, rồi Cát đại nương mới rời đi.
Bên kia, Loan Loan vẫn chậm rì rì đi về nhà, làm sao cũng không hiểu được mục đích mẹ nàng gọi nàng về. Sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, dọc đường từng mẫu ruộng cạn san sát tiếp nối nhau, qua đợt này cũng đến mùa bận rộn chuyện ruộng đồng rồi. Nhưng mà nhà nàng không giống như vậy.
Sau khi bán bánh xong, Bách Thủ và Lai Sinh đi thẳng về nhà. Quầy bánh đã có chút tiếng tăm. Có mấy người đỏ mắt muốn học theo làm bánh hành lá, nhưng gia vị không giống nên không làm ra được bánh ngon như Loan Loan, cũng không xốp như vậy, mọi người nếm qua một lần rồi chắc chắn sẽ không qua đó mua nữa. Vì vậy hai người bán rất thoải mái, nhanh chóng bán hết bánh.
Về đến nhà thấy Loan Loan đã làm cơm xong, Bách Thủ có chút ngoài ý muốn.
“Sao nàng về nhà sớm vậy?”
“Không có việc gì nên ta về trước thôi.” Loan Loan cười nói, thuận tay đón lấy gùi trên lưng Bách Thủ xuống, mở vải che ra, bên trong có năm chú gà con chíp chíp vui vẻ, nhìn rất đáng yêu.
Trên mặt Loan Loan lộ ra sự ngạc nhiên, bộ dạng vui vẻ: “Chàng mua gà con ư?” Lấy gà con từ trong gùi ra, mấy chú gà con được tự do rời khỏi không gian chật hẹp, vừa rồi còn co ro vào nhau giờ đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, không ngừng di chuyển trong sân lục lọi, chạy hết chỗ này sang chỗ khác, chúng đang từ từ quan sát để thích ứng với ngôi nhà mới này.
Rất nhanh sau đó, năm chú gà con bắt đầu vui vẻ kiếm ăn ở chỗ hàng rào trong sân nhà mình.
Nhìn năm chú gà con kia đều khỏe mạnh, sợ nhất là mấy tên bán hàng có lòng dạ hiểm ác trộn lẫn vài con gà bệnh vào bầy gà, nàng cười tủm tỉm khen Bách Thủ: “Chàng mua năm chú gà con này không tệ! Bách Thủ, ánh mắt chàng không tệ đâu.”
Bách Thủ mất tự nhiên gãi gãi đầu, đối chọi với ánh mắt sáng ngời của Loan Loan mặt hắn không tự chủ được nóng lên. Gương mặt nhỏ nhắn mịn màng trắng nõn nà cười tươi như hoa của vợ làm một nơi nào đó trong lòng hắn ngưa ngứa. Hắn khẽ rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất đôi con ngươi to lúng liếng, che giấu tất cả cảm xúc xao động bên trong.
Hắn yên lặng nhìn Loan Loan vây quanh hàng rào thành một cái chuồng nhỏ, sau đó đuổi mấy chú gà con vào, lại lấy ít cỏ non cho gà ăn, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mỗi ngày khi ra ngoài Bách Thủ đều rất ngóng trông được về nhà, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tới lui trong sân hắn thấy rất thỏa mãn. Hắn biết, bây giờ vợ chính là tất cả của hắn.