Chương 237: Xây thêm phòng (2)Loan Loan và Bách Thủ đều không thông thạo, tất cả đều đã có Đặng lão đại giúp đỡ. Đặng lão đại giúp mua nguyên vật liệu về. Trước tiên bắt đầu từ những phòng đã có, phòng của Loan Loan và Bách Thủ, còn cả phòng của Lai Sinh nữa, mang tất cả đồ đạc trong phòng ra ngoài.
Các công nhân bắt đầu dán tường, dán từ phòng của Loan Loan và Bách Thủ đến nhà chính, xế chiều thì dán xong phòng Lai Sinh.
Ngày mai chỉ còn căn phòng Mạch Thảo đang ở bây giờ và hai gian phòng mới xây.
Ngày hôm sau, Đặng lão đại bảo mấy người phá bức tường trước, tạm lấy làm vật liệu chắn giữa hai gian phòng mới xây, ngoài sân liền biến thành rộng hơn. Bây giờ có thể đổi phòng bếp thành phòng tắm, đến tối nay phòng bếp đã có thể nổi lửa được rồi!
Theo kế hoạch vốn là xế chiều sẽ xong việc, nhưng vì Loan Loan có một vài yêu cầu nhỏ với phòng tắm, cho nên khi chuyển phòng bếp thành phòng tắm lại tốn thêm chút thời gian. Đến lúc trời tối vẫn còn một gian phòng chưa dán tường xong. Vui vẻ tiễn đám người Đặng lão đại về xong, Loan Loan bắt đầu dùng thử bếp.
Không hổ là có tay nghề, lò được đắp vừa vặn, lúc nhóm lửa cũng không bị yếm khói trong nhà, toàn bộ khói đều nhẹ nhàng bay ra ngoài qua đường nóc nhà. Chạn bát và bàn ghế cũng được mang đến đây, sau này sẽ ăn cơm ở đây, lần này giống như vừa mua được nhà mới vậy, trong lòng nàng không kiềm nổi phấn khích.
Cho nên Bách Thủ và Loan Loan quyết định ngày mai xong hết việc sẽ mở tiệc rượu mời chư vị hàng xóm sang đây ăn mừng.
Ngày hôm sau, sáng sớm các công nhân tới làm việc. Bách Thủ vội vàng đánh xe trâu đi chợ. Loan Loan thì đứng ở cổng, thỉnh thoảng có người đi qua, cười bắt chuyện với nàng: “Ơ, nhị muội tử xây nhà đấy à?”
Loan Loan cũng cười đáp: “Dạ phải!” Nếu là người bình thường có quan hệ tốt hay lui tới, nàng gặp thì sẽ mời: “Ngày mai xin mời tới đây ăn một bữa cơm nhé.”
“Tốt quá, chúng ta cũng muốn lây chút không khí vui mừng của muội.”
“Được được được. Hy vọng mọi người đều tới cho vui, nhà mới xây nên cũng muốn thật đông vui náo nhiệt một chút!”
Lời này không giả, từ khi nhà nàng chuyển từ trên núi xuống thì căn nhà này đã được xây nhiều năm rồi, lần này đúng là lần đầu tiên xây nhà.
Chưa đến một lúc sau, tin nhà Loan Loan xây nhà mở tiệc rượu đã truyền khắp cả thôn.
Có người Loan Loan chưa gặp, cũng có người đã được mời tới uống rượu, hỏi thăm lẫn nhau: “Nhà huynh có đi không?”
Người còn lại đáp: “Đi chứ sao không đi. Mọi người đều đi cả sao lại không đi chứ.” Sau đó người đó lặng lẽ rỉ tai: “Nhà Loan Loan bây giờ khá giả như vậy, có thể thân thiết được thì tốt. Vả lại, huynh nhớ xem năm ngoái Tạ Nhị thiếu gia còn phái người tặng lễ vật cho nhà bọn họ, vừa nhìn đã biết là hai người đó có quan hệ tốt với Tạ Nhị thiếu gia rồi. Nghe nói Nhị thiếu gia kia lại là con trai trưởng Tạ gia. Nhà bọn họ có mối quan hệ tốt như vậy, dù thế nào cũng phải làm thân chứ!”
Người nọ cũng gật đầu: “Đúng, nhà ta cũng sẽ đi.”
Nhà mẹ đẻ Loan Loan, cả nhà Vương Lý và Vương Tiểu Thảo đều được Bách Thủ gửi tin mời đến.
Ngày hôm sau, cha mẹ Loan Loan và Vương Nguyên Sinh đã đến từ sớm. Cha mẹ Loan Loan đến trước giúp nhặt rau và rửa rau. Lần này vợ chồng Vương Tiểu Thảo còn đến sớm hơn cả Vương Lý. Vương Tiểu Thảo đã không còn như trước, dường như đã hiểu chuyện hơn, vừa vào đến nhà đã hỏi: “Nhị tỷ, có cần giúp gì không?”
Loan Loan nói: “Muội đang có thai thì cần giúp gì chứ, muội cứ ngồi một bên là được.”
Mẹ Loan Loan bưng một cái ghế đẩu ra cho Vương Tiểu Thảo, sau đó bà lại đưa một nắm rau cho nàng: “Nhặt mấy thứ này là được, làm bằng tay cũng không mệt người.”
Vương Tiểu Thảo ngoan ngoãn nghe theo, cười nhận lấy: “Dạ, lát nữa có rau cần nhặt cứ đưa cho con là được.”
Còn Ngưu Sơn đương nhiên đi theo Bách Thủ đến nhà này mượn bàn, đến nhà kia mượn ghế ngồi. Có người biết nhà Bách Thủ không có đủ bàn ghế, lúc đến cũng mang theo cả bàn ghế nhà mình tới. Chưa đến một lúc sau, bàn ghế đều đã gom đủ.
Được mọi người giúp đỡ không ít, trong phòng bếp không cần phải lo lắng gì nữa, rất nhiều phụ nhân trong thôn đều chủ động đến đây góp một tay. Có người còn nhân dịp này đi tham quan nhà Loan Loan luôn.
Đối diện cổng nhà là ba gian phòng, nhà chính ở giữa, hai phòng còn lại ở hai bên, tường đều được dán giấy, so với nhà mình thì quả thật thoải mái hơn một chút, sờ lên trơn mịn hơn một chút. Trên tường treo đủ loại đồ bằng tre trúc, hình dáng các loại, các loại thủ pháp, kích cỡ lớn nhỏ, độ tinh xảo đều không giống nhau.
Bên trái cổng nhà là một gian phòng tắm, bên trong bày hai thùng nước lớn, một cái dành cho Loan Loan, một cái là cho Lai Sinh. Người hiện đại vốn xem trọng vệ sinh, Loan Loan tính là bốn người mỗi người một cái thùng tắm, phòng cũng không lớn, đặt bốn thùng vào là vừa đẹp, vừa vào phòng liền nhìn thấy bốn chiếc thùng đặt bên trong cảm thấy rất thoải mái, nhưng Bách Thủ rất ít khi tắm thùng nên bảo không cần.
Mạch Thảo cũng không có thói quen đó, Lai Sinh đã sớm kêu gào muốn có thùng tắm, cho nên mới chỉ có hai cái.
Ở sát đó là phòng Mạch Thảo, trên tường có treo vòng hoa dùng dây leo tết thành, tạo cảm giác rất lạ. Đi thẳng qua mái hiên về hướng phòng bếp, phòng bếp nằm bên trái, bên trong bày biện đủ chạn bát, bàn ghế, cạnh tường còn xây một cái bệ, thỉnh thoảng có thể đùng để đặt món ăn, bát đũa.
Chạn bát kia vô cùng thú vị, trên dưới có tổng cộng ba tầng, bên ngoài là cửa gỗ, phía trước cánh cửa có hình động vật được chạm khắc bằng dao, mọi người nhìn một lúc cũng không biết đấy là cái gì.
Loan Loan cười híp mắt giải thích: “Trên đầu có mấy cái vòng tròn là dê, trên mặt có vết sẹo thì là sói.”
Mọi người đều ngạc nhiên: “Sao con dê này nhìn mặt giống người vậy? Còn con sói này, nào có con sói nào lại đi mặc váy bao giờ?”
Loan Loan chỉ cười mà không nói. Đó là cừu vui vẻ và sói xám mà!
Đối diện phòng bếp là hai gian phòng, hai gian phòng này hiện giờ vẫn trống không. Thật ra không có gì đổi khác, chỉ có mở rộng sân nhỏ ra mà thôi.
Nhìn tổng thể mà nói, từ cổng vào thu hút người khác nhất chính là con đường lát đá kia. Từ cổng cho đến nhà chính sẽ đi qua mái hiên, nối thẳng đến phòng tắm. Từ gian phòng bên cạnh phòng tắm chạy dọc xuống phía sau, rẽ sang phòng bếp, trước sau đều đủ cả. Đến cuối phòng bếp và một gian phòng nữa là một mảnh đất. Mảnh đất này dùng để trồng rau, nhưng đang đầu năm nên chưa trồng gì cả, chỗ này đất đai màu mỡ, trồng ớt trồng rau đều tươi tốt.
Vẫn là Cát Sơn có mắt nhìn, kéo cánh tay Bách Thủ cảm thán: “Nếu như dùng đá kiểu này lát thành hành lang, thì nhà các ngươi đã có hậu viện giống y như của mấy nhà giàu lắm tiền rồi!”
Giờ ăn trưa vô cùng náo nhiệt. Bách Thủ còn múc ra một ít rượu, nhưng không nhiều lắm. Hắn cầm bình đứng dưới mái hiên nhìn phía trước cười nói: “Chư vị hàng xóm, cảm tạ mọi người hôm nay đã tới đây, ta chuẩn bị một ít rượu, cũng không nhiều, mỗi người thưởng thức một chút, hy vọng mọi người không chê ít!”
Phía dưới nghe thấy còn có rượu, vội vàng hô lên.
“Ơ, Bách Thủ, còn có rượu à, lấy ra nào!”
“Hôm nay chúng ta đúng là có lộc ăn, sao lại chê ít, có để uống là tốt rồi!”
“Đúng đúng đúng, mỗi người một chút.”
Bách Thủ nghe xong, cười vô cùng vui vẻ, bắt đầu từ Dương Nghĩa Trí, rót cho mỗi người một ít. Mọi người đều nâng chén rượu nhìn về phía Loan Loan và Bách Thủ, đồng loạt hô: “Chúc gia đình Bách Thủ sung túc hạnh phúc!”
Tiếng hô lớn, vang khắp trong thôn ngoài thôn, ở trên núi cũng lờ mờ nghe được tiếng hô ở phía dưới!
Tạ Tam đang ở trên núi kéo một người lại tò mò hỏi: “Này, Dương gia thôn có việc gì thế?”
“Ơ, Tạ đốc công không biết à?” Người nọ là người trong thôn, nói: “Nghe nói hôm qua nhà Bách Thủ huynh đệ xây xong phòng mới, hôm nay mở tiệc rượu mời khách. Người thôn Dương gia đều đi đủ cả. Náo nhiệt lắm!”
Tạ Tam không khỏi bĩu môi.
Dĩ nhiên hắn biết nhà Bách Thủ sửa sang nhà cửa, nhưng thật đáng hận Dương Bách Thủ này mở tiệc rượu lại không mời hắn?
Hắn vung tay áo, quay người rời đi.
Chờ Tạ Tam rời đi, người vừa nói nọ nhổ nước bọt tỏ vẻ mặt khinh thường, nói thầm trong miệng: “Ra vẻ cái quái gì, đồ không biết xấu hổ.”
Sau giờ ngọ mọi người giúp mang đồ đem trả, có nhà nào mang đến thì tự mang về, có vài người đến đầu giờ chiều còn phải đi làm cũng gấp gáp đi lên mỏ. Buổi tối Bách Thủ mới phải đi làm. Loan Loan bảo hắn đi ngủ, buổi tối mới có tinh thần, hắn lại nói: “Trong nhà còn khách khứa, ta sao có thể ngủ được.”
Sau đó hắn và cha Loan Loan, Lý Quang Hán, Ngưu Sơn nói chuyện ngoài đồng.
“Trong nhà đông người, nhưng cũng không thiếu đất. Con, Loan Loan, cả Lai Sinh và ông ngoại Lai Sinh, hiện giờ còn có thêm Mạch Thảo, tổng cộng cũng được bảy tám mẫu đất. Trên núi còn có hai mẫu… Bình thường Loan Loan phải trông con đã đủ mệt rồi, con lại phải lên mỏ làm công, Lai Sinh ở nhà không trông cậy gì được, một cô nương như Mạch Thảo thì cũng không có sức làm được nhiều… Một tháng một hai lượng bạc là đủ chi phí sinh hoạt cho cả nhà… Cha và các huynh đệ ai muốn trồng hai mẫu trên núi thì đến trồng đi… Trồng bắp cũng được, thu hoạch rất tốt…” Sau đó hắn lôi kéo mấy người đi lên núi, nhiệt tình hăng hái chưa từng thấy.
Loan Loan cười lắc đầu, đây gọi là rượu không say người tự say. Buổi trưa Bách Thủ cũng không uống mấy, chẳng qua vì quá vui mừng nên trong lòng cũng say.
Hiện giờ trong nhà quả thật rất nhiều việc. Lúc trước Bách Thủ cũng đã nói chuyện với nàng, có quá nhiều đất, đến ngày mùa đôi khi hắn cũng không giúp được gì. Mặc dù hiện giờ ban đêm Lai Sinh có thể giúp đỡ được, nhưng dù sao cũng là ban đêm, sao có thể làm được nhiều?
Hắn sợ Loan Loan vất vả, hơn nữa bây giờ nhà họ cũng không thiếu bạc. Tiền công một tháng của hắn cũng được một hai lượng bạc, hoàn toàn đủ cho cả nhà chi tiêu một tháng. Cho nên hắn muốn đưa hai mẫu đất núi cho người khác trồng trọt, nhưng nhất thời lại không nỡ. Có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lúc này hắn mới nói với người trong nhà, muốn cho người thân đến trồng.
Sau đó, Lý Quang Hán muốn để lại cho hắn. Dĩ nhiên, chuyện này nhất định không thể nói với người trong thôn.
Với Loan Loan mà nói, nàng tuyệt đối không nghĩ tới việc đi trồng trọt. Đời trước nàng còn chưa từng làm ruộng, nhưng người cả nhà đều cần ăn cơm, dù sao cũng phải tự trồng lấy chút lương thực.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, ăn cơm tối xong, đám người cha mẹ Loan Loan, Vương Lý, Vương Tiểu Thảo rời đi.
Bách Thủ cũng đi lên mỏ.
Mở tiệc xong, hết một ngày, trong nhà quá bừa bộn còn phải thu dọn. Nàng để cho Mạch Thảo trông con, Lai Sinh quét dọn sân, Loan Loan rửa bát. Cả ngày mệt mỏi nên toàn thân đều chảy mồ hôi, cần đun nước nóng để tắm. Sau đó Mạch Thảo trở về phòng mình, Lai Sinh cũng ngủ, Loan Loan bế bé con về giường.
Mà Bách Thủ vì buổi trưa uống rượu, buổi chiều lại không nghỉ ngơi, nên đang ngồi nghỉ cạnh đống than một lúc, khó khăn lắm mới đứng dậy đi lên núi được.