Chương 227: Đổi việcNghe thấy lời Diêm Sơn nói, trong lòng Tạ Nhàn thầm cười lạnh.
“Diêm Sơn, ngươi có biết mỏ này là do nhị ca ta cho người đi dò xét trước mà có hay không. Huynh ấy giúp đỡ Tạ gia chúng ta xử lý việc làm ăn đã nhiều năm, dù bây giờ ta ở mỏ này nhưng cũng phải nghe theo sự xếp đặt huynh ấy. Hơn nữa, chẳng phải cho ngươi làm công việc tuần tra đã tốt lắm rồi sao? Việc nhẹ nhàng, bạc nhận được trong một tháng cũng nhiều, ngươi phải biết là một hai lượng bạc, rất nhiều người muốn cũng không được, chẳng lẽ ngươi còn muốn vào hầm đào mỏ?”
Diêm Sơn dùng sức lắc đầu: “Không đâu ạ.”
Nhớ đến ca ca bất hạnh mất đi, nhớ đến chị dâu hàng ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, Diêm Sơn thề, có đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không vào mỏ đào than.
Tạ Nhàn cười cười nhìn dáng vẻ căng thẳng của Diêm Sơn: “Ngươi vội vã như thế làm gì? Không muốn đi đào than, ta cũng không bắt ép ngươi làm.” Lại an ủi hắn: “Ngươi yên tâm, ta không thích ép buộc người khác, ngươi đã không muốn đi đào mỏ, chắc chắn ta sẽ không ép ngươi làm.”
Diêm Sơn thầm thở phào, lại cảm thấy không đúng, ban đầu Tạ Tam nói rằng hắn là do Tam thiếu gia phái tới, sao lúc này lại thành Nhị thiếu gia? Cau mày, quản cái khỉ gì cơ chứ, dù sao cũng là người của Tạ gia, hắn chỉ cần tìm người có thể làm chủ là được rồi. Hắn vô cùng nghiêm túc, chân thành nói với Tạ Nhàn: “Tam thiếu gia, ban đầu tiểu nhân không biết là người hay Nhị thiếu gia sai Tạ đốc công tới nhà tiểu nhân, đại ca của tiểu nhân bất hạnh gặp nạn trong mỏ, dù người trên mỏ hứa với mọi người là sẽ phân xử cho chúng tiểu nhân, nhưng chỉ tặng có năm lượng bạc, năm lượng bạc đó…” Hốc mắt Diêm Sơn phiếm hơi nước: “Một mạng của ca ca tiểu nhân chỉ đáng giá năm lượng bạc? Nhà tiểu nhân cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ hi vọng trên mỏ có thể cho tiểu nhân một công việc tốt hơn, để cuộc sống một già nhà trẻ tiểu nhân có nơi nương nhờ.”
Ánh mắt Tạ Nhàn lạnh dần, trong đáy lòng hừ lạnh một tiếng, dám uy Hi*p hắn sao. Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, tạo thành một nụ cười tăm tối khó hiểu, không mặn không nhạt nói với Diêm Sơn: “Diêm Sơn, xem ra ngươi không biết quy củ của mỏ. Ngươi phải biết rằng, tất cả mọi người tới mỏ làm việc đều kí khế ước, trước khi kí khế ước đã nói với mọi người về sự nguy hiểm của nghề này. Nếu đã kí khế ước thì chính là công nhân của Tạ gia ta, đây là tai nạn, không phải do con người, Nhị ca ta phái người cho các ngươi năm lượng bạc đã là vô cùng nhân nghĩa rồi. Trên nguyên tắc nô tài của Tạ gia ૮ɦếƭ, chủ tử không cần chịu trách nhiệm”
“Người…” Diêm Sơn giận đến khó thở, hóa ra bọn họ đã thành nô bộc nhà người ta!
“Ngươi cũng đừng tức giận.” Tạ Nhàn bình tĩnh đè tay Diêm Sơn xuống, thản nhiên nói: “Những lời này của ta là sự thật. Cho các ngươi năm lượng bạc là vì tình nghĩa. Còn nữa, cho ngươi công việc tuần tra mà không biết có bao nhiêu người thèm khát này. Ngươi muốn tốt hơn nữa, quản sự sao? Ngươi có bản lĩnh gánh được trách nhiệm không? Đốc công? Ngươi là người mới đến, sao mỏ có thể cho ngươi làm đốc công. Sao những thợ mỏ và người trong mỏ chịu khâm phục chứ? Hơn nữa, ngươi không muốn đào quặng. Tiền lương của việc vận chuyển than đá và việc tuần tra này cũng không khác nhau mấy, hơn nữa còn vô cùng mệt mỏi, chắc chắn ngươi cũng không muốn làm. Vậy chỉ còn chức đội phó đội tuần tra rồi? Nhưng thật đáng tiếc, hai ngày trước ta nhận được thư của nhị ca, bảo phải hủy bỏ chức đội phó đội tuần tra mỏ, cho nên, ta khuyên ngươi hãy cố mà làm cho thật tốt, nếu không…” Giọng lạnh đi mấy phần: “Ngươi hãy về nhà đi.”
Mặt Diêm Sơn lúc xanh lúc trắng, trợn mắt tức giận nói: “Các ngươi ức Hi*p người quá đáng! Người trước thế này, người sau thế kia, cẩn thận không ta nói hết cho mọi người biết những chuyện các ngươi đã gây ra.”
Hàn quang chợt lóe trong đáy mắt Tạ Nhàn, hắn chân thành nói: “Diêm Sơn huynh đệ này, ta thấy thường ngày ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì, nhị ca ta cũng không phải người dễ chọc, lời này sau này ngươi đừng nói nữa. Ta khuyên ngươi nếu thật sự muốn làm việc thì bây giờ nên trung thực một chút, làm thật tốt vào, đừng si tâm mộng tưởng nữa! Nếu ngươi biểu hiện tốt, tới lúc nhị ca ta tới, có lẽ sẽ đổi việc cho ngươi.” Nói xong liền quay đi.
Diêm Sơn giận đến cả người run rẩy. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia gì đó đều là một ổ rắn chuột. Hắn thở hổn hển rời khỏi mỏ.
Diêm Sơn về nhà kể lại lời Tạ Nhàn nói, một nhà lớn nhỏ đều tức giận không thôi: “Người trong mỏ này sao có thể ức Hi*p người khác như vậy, rõ ràng ngay từ đầu đã qua loa cho có lệ với chúng ta!”
“Hừ, ta thấy Tạ Tam thiếu gia này muốn đẩy trách nhiệm cho Tạ Nhị thiếu gia.” Vẫn là Diêm lão thái thái khôn khéo.
“Theo lời Nhị thúc nói thì quả thật trên mỏ không còn việc khác để đổi. Thúc vừa tới mỏ làm việc, sao cấp trên có thể cho thúc làm quản sự hay đốc công được chứ?” Diêm Tam phân tích.
“Haiz!” Diêm Sơn thở dài thườn thượt: “Sao ta không biết chứ. Lúc đầu chưa tới mỏ cứ tưởng là có chuyện gì tốt, thật ra thì việc tuần tra này cũng không tồi, một tháng được hơn một hai lượng bạc, nhưng cứ nghĩ tới việc ca ca ૮ɦếƭ oan, ta liền không cam lòng. Thật ra ta chỉ muốn trên mỏ có thể đền bù cho chị dâu thêm chút bạc thôi!”
Vợ Diêm Nhị nhớ lại lúc trước trượng phu luôn quan tâm che chở mình, rồi lúc hắn thê thảm mất đi, liền cúi đầu lặng lẽ khóc.
“Nhưng bây giờ còn cách nào nữa chứ, người ta đã nói rõ sẽ không quản rồi mà.” Con trai Diêm Sơn – Diêm Kỳ cau mày nói.
Mọi người lập tức trầm mặc. Thực ra trong lòng mọi người vốn đã có oán khí, giờ thêm người trên mỏ cư xử như thế khiến cho oán khí càng thêm tích tụ, muốn làm gì đó để mỏ bồi thường thêm chút bạc, giúp bản thân nguôi giận. Chỉ có vợ Diêm Sơn có phần không muốn, nhìn Diêm Sơn và Diêm lão thái thái, thận trọng nói: “Con thấy chuyện này rất khó thành công. Thật ra thì việc tuần tra cũng không tồi, không bằng chúng ta cứ như vậy đi! Bạc một tháng nhận được cũng không ít, so với trước kia thì…”
Nàng còn chưa nói hết lời, Diêm lão thái thái liền quát một tiếng: “Nói nhảm! Chẳng lẽ cứ để lão Nhị ૮ɦếƭ như vậy sao? Ngày đó người của mỏ tặng năm lượng bạc, một câu an ủi cũng không có. Người của Tạ gia cũng biểu thị thái độ, nhưng thật ra chúng ta chẳng được gì cả, tự dưng còn phải gánh cái danh kia.” Diêm lão thái thái càng nói càng tức. Con cả đột nhiên ૮ɦếƭ đi, cơn giận trong lòng bà còn chưa tan, mỏ lại chỉ cho có năm lượng bạc, một mạng người chỉ trị giá năm lượng thôi sao? Nói tốt thế kia giờ lại không thực hiện, lại còn gần xa uy Hi*p bọn họ, cảm thấy bọn họ là dân thường dễ bắt nạt sao?
Lão thái thái kích động khiến cho bộ иgự¢ phập phồng: “Không được, chuyện này không thể cứ để như vậy. Sơn nhi năm lần bảy lượt đi tìm quản sự, bây giờ Tạ Nhàn thiếu gia còn nói những lời như vậy, sau này lên núi sợ rằng cũng không có được ngày lành, chẳng phải ngày trước con làm cho bến tàu một tháng cũng được bảy tám trăm đồng sao? Giờ phải khiến họ bồi thường thêm chút bạc nữa, chị dâu con không có thu nhập, sau này còn phải cưới vợ cho Tiểu Tam, năm lượng bạc sao đủ?”
Vợ Diêm Sơn cũng đồng ý với lời này của lão thái thái. Nàng là người thực tế, muốn cuộc sống trong nhà trôi qua nhẹ nhàng hơn chút ít, cũng không muốn Diêm Sơn đi làm những việc nguy hiểm kia, nếu lại đắc tội quý nhân, sau này làm sao còn những ngày an lành, lúc này không khỏi liên tục gật đầu đồng ý với biện pháp của lão thái thái.
Cho nên, sang hôm sau, Diêm Sơn trầm mặt bình tĩnh tới mỏ. Có người quen thấy hắn như vậy, liền cười giễu cợt: “Ơ, Diêm Sơn, đêm qua về nhà bị mụ vợ phạt sao? Sáng sớm đã mặt nhăn mày nhíu rồi?”
“Ôi, ta thấy chắc chắn đêm qua hắn lại ngủ trong phòng chứa củi rồi!”
“Ha ha!”
Mọi người hùa nhau người, Diêm Sơn vẫn không nhúc nhích, trầm mặt không biểu hiện gì, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Chỉ trách chúng ta là nông dân không quyền không thế, nên mới bị người ta ức Hi*p thế này.”
“Ô, Diêm Sơn, lời này có ý gì?” Có người hỏi.
Sau đó Diêm Sơn kể lại việc mỏ lừa gạt mọi người như thế nào. Lại gạt họ cho có năm lượng bạc. Sau đó hắn tới mỏ làm việc, người ta cũng lờ đi không màng tới, còn uy Hi*p hắn.
Mọi người đều tỏ vẻ không dám tin: “Không thể nào?! Ban đầu Tam thiếu gia còn nói sẽ trấn an gia đình người gặp nạn mà.”
“Nếu ta nói dối nửa lời sẽ bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ!” Sau đó Diêm Sơn lại không e dè gì kể lại những lời Tạ Nhàn nói hôm đó.
Sau khi nghe xong, mọi người đều vô cùng tức giận.
“Sao những người quản lý mỏ lại có thể làm như vậy, sau này sao chúng ta có thể an tâm làm việc chứ?”
“Đúng đúng đúng, quả thật là khiến cho người ta thất vọng mà, một mạng người đang sống sờ sờ ra đó!”
“Những kẻ có tiền này chỉ biết ức Hi*p người dân nhỏ bé như chúng ta.”
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, chuyện này liền truyền ra khắp mỏ rất nhanh.
Sau khi biết chuyện, mặt Tạ Nhàn đen lại, đôi mắt bình tĩnh lóe ra khí tức hung ác: “Một kẻ thô kệch quê mùa lại dám đối đầu với ta, thật không muốn sống nữa mà!”
Bách Thủ rất nhanh đã nghe được. Hắn cũng đoán được sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy. Người Diêm gia không cam lòng, sao có thể vì năm lượng bạc mà coi như xong chuyện, hơn nữa người Diêm gia đã hoàn toàn quy trách nhiệm cho mỏ, chuyện này cuối cùng cũng sẽ bại lộ thôi!
Ngày tiếp theo, dưới sự dõi theo của mọi người, Diêm Sơn lại van xin Tạ Nhàn bồi thường cho Diêm gia. Thấy vẻ mặt tức giận của công nhân, Tạ Nhàn lập tức thay đổi chủ ý, ngữ điệu liền thể hiện sự tôn trọng với Diêm Sơn: “Diêm Sơn huynh đệ này, lần trước chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chuyện này ta không làm chủ được, hơn nữa, mỏ đã bồi thường cho các ngươi rồi.” Sau đó lạnh mặt nói: “Việc ngươi trắng trợn bêu xấu Nhị thiếu gia trên mỏ là sai lầm lớn, ta niệm tình ngươi đang chịu nỗi đau mất ca ca mà không so đo với ngươi, cũng không nói với Nhị thiếu gia, nhưng ngươi phải lập tức quay lại làm việc. Trong mỏ có quy củ của mỏ, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Diêm Sơn trợn mắt, hét to với Tạ Nhàn: “Tam thiếu gia, ngươi đừng hù dọa ta, hiện tại ở mỏ này ngươi là lớn nhất. Ta mặc kệ Nhị thiếu gia nào đó! Bây giờ ta muốn ngươi phải làm chủ cho chị dâu ta. Nàng là một nữ nhân, lại có con, không có thu nhập, trong nhà còn có mẹ già, ngươi cho người ta năm lượng bạc, sao người ta sống được? Chẳng lẽ cả đời này đại ca ta chỉ kiếm được năm lượng bạc?” Sau đó nhìn về phía những thợ mỏ: “Quy tắc này của mỏ thật sự khiến cho lòng người lạnh giá, các ngươi như vậy mọi người chuyên tâm làm việc được sao?”
“Đúng vậy, đúng thế…” Mọi người xung quanh gật gù đồng ý.
Sắc mặt Tạ Nhàn không chút thay đổi, quét mắt về phía Tạ Tam. Tạ Tam hiểu ý, đứng giữa mỏ khoát tay ý bảo mọi người bình tĩnh lại, sau đó nhìn Diêm Sơn nói: “Diêm Sơn huynh đệ, Tam thiếu gia đã nói rõ ràng, chuyện này do Nhị thiếu gia phụ trách. Hơn nữa, ngươi gieo rắc lời đồn làm tổn hại lợi ích của mỏ như vậy, Tam thiếu gia không trừng phạt ngươi đã là tử tế lắm rồi, ngươi đừng không biết tối xấu, cứ náo loạn như vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
Mặt Diêm Sơn đầy giận dữ, chỉ vào Tạ Tam nói: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta tổn hại tới lợi ích của mỏ lúc nào? Ta chỉ có một yêu cầu là bồi thường nhiều hơn cho chị dâu ta mà thôi. Yêu cầu cũng đâu có cao, chỉ có hai mươi lượng bạc thôi mà.”
Tạ Tam lộ vẻ khinh thường.
Diêm Sơn bi thương nhìn mọi người, nức nở nói: “Nhớ tới đại ca ta thân thể khỏe mạnh cường tráng, ngày thường cũng hiếm khi nhiễm phong hàn, chẳng lẽ cả đời huynh ấy cũng không kiếm được 20 lượng bạc sao…”
Diêm Sơn thâm tình than thở, khuôn mặt tỏ vẻ thương tâm vô cùng. Mới đầu mọi người chỉ nhỏ giọng bàn tán, giờ không khỏi cảm thấy đồng tình, sau đó gật đầu nhất trí với lời nói của Diêm Sơn, quả thật Diêm Nhị trẻ tuổi như vậy, cả đời còn kiếm không được hai mươi lượng bạc sao?