Mẹ Tuấn Kỳ lải nhải dài dòng, Tạ Nhàn nào có tâm tư nghe bà ta càm ràm, cau mày ngắt lời.
Mẹ Tuấn Kỳ biết tật xấu của mình lại tái phát, vội vàng ngậm miệng, thấy thần sắc Tạ Nhàn có chút không vui, liền đổ hết toàn bộ trách nhiệm cho Loan Loan: “Còn có thể là ai, thích làm mấy thứ nhà người ta không có, bản thân còn luôn làm chuyện khó lường, chẳng phải là vợ Bách Thủ sao?”
Đáy mắt Tạ Nhàn lóe sáng, nhướn mày nói: “Sau này đừng lên núi nhặt nữa, nếu có ngày thiếu mất cục than nào, rước họa vào thân thì lúc đó ngươi có hối hận cũng đã muộn.” Dừng một chút lại nói: “Vật này ngoài nhà nàng ấy biết làm, còn ai biết nữa?”
“Hình như nhà Thạch Đầu và nhà Nguyên Bảo cũng biết, hai người đó có quan hệ với vợ Bách Thủ rất tốt.”
Tạ Nhàn gật gật đầu rồi bảo bà ta xuống núi.
Không bị trách phạt, cũng không liên lụy đến cha Tuấn Kỳ, nhưng mẹ Tuấn Kỳ vẫn không cam lòng đeo gùi vội vã xuống núi.
Chờ sau khi mẹ Tuấn Kỳ rời đi, Tạ Nhàn vẫy vẫy Tạ Tam: “Ngươi đến hai nhà kia xem xem.”
Tạ Tam gật đầu, lại nghĩ tới đã quên giữ than đá trong gùi của mẹ Tuấn Kỳ lại, Tạ Nhàn không để ý: “Chuyện này để sau hẵng nói.”
Mẹ Tuấn Kỳ từ trên núi xuống, đúng lúc thấy Loan Loan và mẹ Thạch Đầu đang đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm, bà ta liếc Loan Loan hừ lạnh một tiếng rồi vào sân nhà mình. Nghĩ đến gương mặt cau có của Tạ Nhàn, trong lòng mẹ Tuấn Kỳ lại vui như nở hoa.
Mẹ Thạch Đầu vừa từ nhà Loan Loan về thì Tạ Tam tới.
Nàng thấy Tạ Tam đi vào cổng nhà mình chứ không phải cổng bên ông nội Thạch Đầu thì ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Tạ đốc công tìm cha ta à, ông không ở nhà, chắc đang đi loanh quanh ngoài ruộng đó.”
Tạ Tam quét mắt quanh sân một lần, quả nhiên thấy dưới mái hiên có một chút vụn than, cười nói: “Không có Dương trưởng thôn thì thôi. Ta nghe nói nhà ngươi nhặt vụn than trên mỏ nên qua đây xem.”
Mẹ Thạch Đầu sợ hãi, vội nói: “Ôi, Tạ đốc công, chúng ta không dám lên mỏ nhặt than đâu, chỉ là thấy vụn than trên đường nên quét một chút về thôi. Cha ta lại là trưởng thôn của Dương gia thôn, chúng ta sao có thể đến mỏ nhặt than chứ. Chuyện này ngài nhất định phải tin tưởng chúng ta.”
Tạ Tam cười cười: “Ngươi đừng hiểu lầm. Ta không nói các người đến mỏ lấy. Mặc dù nhặt than ở ven đường không trái với quy định của mỏ, nhưng cứ tiếp tục như vậy, ai cũng ra đường nhặt than, một số người tâm thuật bất chính có ngày sẽ đến mỏ…”
Ý tứ không cần nói cũng biết, ý chính là các ngươi là người nhà thôn trưởng lại dẫn đầu lên núi nhặt than, đến lúc xảy ra chuyện phải quy trách nhiệm cho ai đây?
Mẹ Thạch Đầu lúng túng cười, chuyện này lúc trước trưởng thôn cũng từng đề cập với nàng. Giờ người ở mỏ đã tìm đến cửa.
Trong lúc đang nói chuyện, Tạ Tam đi tới dưới mái hiên thì trông thấy một vật rất giống lò đất. Dùng đá tảng trát bùn đất lên. Bên trong là một thứ hình tròn, giữa có bốn lỗ, màu đã chuyển sang xám tro. Đây chính là than tổ ong theo lời mẹ Tuấn Kỳ nói?
Tạ Tam nghi hoặc trong lòng hỏi: “Đây là cái gì?”
Mẹ Thạch Đầu có chút khó xử, nhưng Tạ Tam hỏi lại không thể không nói: “Than tổ ong, sau khi đốt xong sẽ có màu này.”
“Ờ?” Tạ Tam dùng tay Ϧóþ, than đá vỡ vụn, ngạc nhiên hỏi: “Đây là than đá? Sau khi đốt xong thành như vậy?”
Mẹ Thạch Đầu lắc đầu, nàng cũng không quá rõ, dù sao vật này sau khi đốt vẫn để ở đó, chắc là vậy.
“Vật này các ngươi làm như thế nào? Bách Thủ dạy cho các ngươi?”
Mẹ Thạch Đầu kinh ngạc, sao hắn biết vật này do Loan Loan làm? Nghĩ một chút liền thấy không có gì lạ, trước đó Loan Loan đã làm than tổ ong, có thể tìm tới nhà nàng nơi này nhất định cũng đã hỏi thăm rõ ràng than tổ ong này là phát minh của Loan Loan.
Đem công cụ đúc than tổ ong ra cho Tạ Tam nhìn: “Ta xin chút vụn than ở nhà Bách Thủ về, lại mượn dụng cụ của nàng, tự mình làm.”
Tạ Tam cầm hai đồ vật kia nghiên cứu một lúc, thật không ngờ một ống tre lại có thể biến than đá thành như vậy?
Dễ dàng mượn đồ, Tạ Tam cũng không làm khó mẹ Thạch Đầu, chỉ dặn dò nàng sau này nhặt than chú ý một chút.
Vì đảm bảo đạt được mục đích, Tạ Tam lại đến nhà Nguyên Bảo. Tìm được mẹ Nguyên Bảo nhưng đáng tiếc than nhà Nguyên Bảo là do Loan Loan làm xong rồi đưa qua.
Đồ do người khác phát minh, lại là một phụ nhân, vậy mà hắn lại phải chạy đi hỏi cách làm, điều này khiến hắn có chút xấu hổ. Tuy nhiên đã biết cách làm, công cụ cũng lấy được, Tạ Tam cảm thấy đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, đi tìm Tạ Nhàn.
Tạ Nhàn nghe Tạ Tam miêu tả than tổ ong xong, cầm hai dụng cụ đơn sơ có chút không dám tin. Dường như hắn chưa từng thấy người nào chế than đá thành thứ như vậy để dùng. Tuy nhiên vật này quả thật không tệ. Thu gom than đá bị rơi ven đường, sau đó làm thành than tổ ong, bán cho dân chúng dùng, nghĩ thử xem một ngày mỏ đã lãng phí bao nhiêu than đá, đây cũng là một đường phát tài đó!
Nhưng với phương pháp kia Tạ Nhàn còn có chút hoài nghi, để nhận được phương pháp này từ Loan Loan, ngày hôm sau Tạ Nhàn liền mở cuộc họp thợ mở.
Trước tiên nói một loạt quy củ trong mỏ, sau đó chỉ ra trọng điểm, gần đây có người lên mỏ quặng nhặt than đá, hành vi này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc thường ngày ở mỏ.
Mọi người tự tìm chỗ ngồi xuống nghe Tạ Nhàn nói. Đào than, chuyển than sao có thể không rơi cho được. Mọi người cũng muốn biết việc nhặt than này ảnh hưởng như thế nào đến công việc thường ngày trên mỏ?
Tạ Nhàn thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe, âm thầm hài lòng, tiếp tục nói: “Có người mưu đồ tư lợi, nhặt than đá rơi trộm cầm về nhà làm thành viên than. Than này đốt lên có thể nấu cơm, đun thức ăn, có thể đun nước, tóm lại trong nhà cần dùng đến lửa đều có thể dùng nó.” Nói như thể than tổ ong này không gì là không làm được.
Phía dưới nhất thời vang lên tiếng nghị luận!
“Mà với tư cách đội phó đội tuần tra của chúng ta lại dung túng cho người nhà tổn hại đến lợi ích của mỏ. Dương Bách Thủ không tự kiềm chế, xâm phạm nghiêm trọng quy định của mỏ…”
Mặt Bách Thủ nhăn lại cơ hồ có thể vắt ra nước!
Mọi người đều liếc về phía Bách Thủ. Mấy người có quan hệ tốt với hắn tiến đến an ủi để hắn an tâm một chút, chớ lo, đây cũng không phải chuyện gì đáng lo.
Chờ cuộc họp kết thúc, Lưu quản sự liền giữ Bách Thủ lại, thân thiết nói: “Bách Thủ huynh đệ à, ngươi xem, chuyện này ngươi đã làm không đúng rồi. Nếu người người đều lên núi nhặt than, vậy công việc hằng ngày của đội tuần tra chúng ta chẳng phải chỉ loanh quanh với những người này sao? Nếu có người tâm tư không trong sạch, vạn nhất chạy lên mỏ trộm than đá lúc không có ai thì làm sao bây giờ… Lại nói vụn than này ở mỏ cũng có tác dụng khác, các ngươi làm vậy là vì tư lợi, nghiêm trọng chút có thể nói đây là đút túi riêng, phải đưa đến nha môn?”
Bách Thủ cau chặt mày, mặc kệ Tạ Nhàn cũng đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lưu quản sự, lời này của ông ta nghe không hiểu. Việc nhặt than này cũng không phải chỉ có một nhà chúng ta, làm sao đến nhà ta mới bị đưa lên quan?”
“Bách Thủ huynh đệ, thái độ của ngươi thế này là không được!” Lưu quản sự cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Là do các người dẫn đầu, nếu không những nhà khác làm sao lại đi làm việc này?” Sau đó khoát khoát tay rất rộng lượng nói: “Tam thiếu gia nể tình ngươi trung thành, vì mỏ quặng làm việc, như vậy đi, ngươi về lấy toàn bộ dụng cụ giao ra đây, chuyện này tạm thời coi như xong…” Sau đó kề sát hắn thấp giọng nói: “Đây cũng không phải đại sự gì, trở về làm kiểm điểm, viết ra cách làm than tổ ong trình lên. Chờ chuyện này qua đi, muốn làm vật kia còn sợ gì, chỉ cần âm thầm làm, chú ý người khác một chút là được.”
Bách Thủ cười lạnh trong lòng, coi như hắn đã nhìn ra, dù cho vợ chồng mình làm ra thứ gì thì Tạ Nhàn cũng sẽ chú ý đến. Mà Lưu quản sự bây giờ cũng cùng một phe với Tạ Nhàn!
Mặt mày cau có gật đầu, Bách Thủ xuống núi.
Chờ Bách Thủ xuống núi, Lưu quản sự tiến đến trước mặt Tạ Nhàn cười ha ha nói: “Tam thiếu gia, thành công rồi, hắn đã đồng ý trở về giao đồ vật ra. Nô tài còn bảo hắn viết một bản kiểm điểm thuật lại quá trình làm than.”
Nghe vậy Tạ Nhàn hài lòng gật đầu, cười, vỗ vỗ vai Lưu quản sự: “Lưu quản sự, ông yên tâm, chỉ cần chuyện này thành, trở về ta sẽ đề nghị cha ta điều ông lên kinh thành.”
Lưu quản sự mừng rỡ, lập tức cung kính hành lễ!
Loan Loan rất tức giận. Chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy! Hóa ra chỉ cần nàng làm ra thứ gì liền có người dán mắt vào? Than tổ ong cũng có giá trị thị trường, nàng nghĩ bản thân trước thử làm xem sao, nếu như được thì chờ Tạ Dật tới rồi tìm hắn thương lượng, đây chẳng phải lại là một khoản kiếm tiền? Nào biết lại bị Tạ Nhàn theo dõi!
Không muốn làm lợi Tạ Nhàn, lại không muốn Bách Thủ phải nhìn sắc mặt người khác, nàng đưa dụng cụ cho hắn, về phần bản kiểm điểm chó má kia thì không có. Thích làm sao thì làm, cùng lắm thì Bách Thủ không làm nữa thôi.
Bách Thủ đưa dụng cụ cho Lưu quản sự. Lưu quản sự nhìn hai đồ vật này thì rất khó hiểu. Vật này có thể làm ra than tổ ong, đáng giá để Tạ Nhàn lao sư động chúng mở cuộc họp mỏ phê bình Bách Thủ vậy sao?
Giống như vật mẹ Thạch Đầu đưa cho. Ông ta đàng hoàng đưa cho Tạ Nhàn: “Bách Thủ không biết chữ, cho nên bản kiểm điểm nô tài thấy không cần. Nô tài đã hỏi rồi, cách làm giống với nhà Dương Khai Thạch ạ.”
Tạ Nhàn cau mày nhận lấy dụng cụ, quyết định tìm người về làm thử xem sao.
Liên tiếp mấy ngày tâm tình Loan Loan đều không tốt. Lúc bán hàng dưới chân núi, chỉ cần Tạ Nhàn tới nàng liền viện cớ về nhà, nếu không thì đi sang chỗ khác, không nữa thì kiếm chuyện làm, dù sao cũng trực tiếp coi Tạ Nhàn như người trong suốt, không muốn nói chuyện với hắn.
Mẹ Thạch Đầu rất áy náy, không ngừng xin lỗi Loan Loan. Nếu không phải nàng muốn thử xem than tổ ong này có dùng được không mà cầm về nhà, để bà nội Thạch Đầu trông thấy, còn nói với bà thứ này làm như thế nào, dùng tốt ra sao thì sao Dương Phong biết được. Dương Phong không biết cũng sẽ không đi nói lung tung, người trong thôn cũng không biết vụn than này còn có công dụng. Về sau mẹ Tuấn Kỳ cũng sẽ không trộm lên núi nhặt vụn than, rồi gặp Tạ Nhàn, nói những lời xấu xa kia với hắn.
Mẹ Thạch Đầu và mẹ Nguyên Bảo đều căm phẫn hành động của mẹ Tuấn Kỳ. Đều là người cùng một thôn, hai nhà còn có quan hệ máu mủ, đáng giá làm như vậy sao?
Nhưng Tạ Nhàn cũng không đạt được ý đồ. Hắn dùng công cụ của Loan Loan, theo phương pháp của nàng làm, thật bất hạnh than đá làm ra liền vỡ vụn, đừng nói đến chuyện cho vào bếp nấu!
Dĩ nhiên không được, vụn than của Loan Loan sớm đã có trộn thêm bùn. Than tổ ong của mẹ Nguyên Bảo là Loan Loan làm xong đưa qua. Mà dù nàng đưa dụng cụ cho mẹ Thạch Đầu, than là do mẹ Thạch Đầu đúc, nhưng vụn than cũng là Loan Loan đưa, bên trong đã có thêm thứ khác.
Mà Tạ Nhàn lại không biết, trực tiếp cho vụ than vào trong ống tất nhiên là không làm được.
Bị Loan Loan đùa giỡn, Tạ Nhàn rất phẫn nộ, giận đến nỗi đập nát dụng cụ tại chỗ. Biết muốn Loan Loan tự nói ra biện pháp là chuyện không thể nào, hắn lập tức gọi Tạ Tam tới, muốn Tạ Tam lập tức tìm Loan Loan, bắt nàng nói ra biện pháp, nếu không thì đừng trách hắn không khách khí.