Bách Thủ lại nhờ Tạ Thiên hỏi thăm tin tức lần nữa, ở nhà đợi mấy ngày, vết thương của Lai Sinh cũng đỡ nhiều, hắn trừ việc ra ngoài thì vẫn thích chơi thích ăn như trước kia. Khi Loan Loan và Bách Thủ rảnh rỗi thì hắn nói chuyện với hai người, còn phần lớn thời gian hắn chỉ ngồi chọc Hán Nhi cười. Nhưng vừa đến đêm, hắn gần như trở nên rất ít nói, ít đến mức Loan Loan cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Có một lần Loan Loan vô tình phát hiện hắn im lặng không tiếng động ngồi cạnh Hán Nhi, đầu tiên là nhẹ nhàng sờ lên đầu thằng bé, sau đó cầm bàn tay nhỏ của bé nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt và thần sắc nơi đáy mắt cũng rất kỳ lạ. Giống như trưởng bối vô cùng yêu thương đứa trẻ.
Nhưng mà Bách Thủ lại nói: “Không có gì đâu, đệ ấy đã trở về lâu vậy rồi, mỗi ngày đều ngồi chơi cùng con, thế nào cũng thân thiết hơn trước kia thôi! Ban ngày đệ ấy chơi đến điên cuồng, nên đêm đến cũng có thể mệt mỏi.”
Nghĩ đến sự thay đổi của Lai Sinh từ khi trở về, lại cảm thấy lời giải thích này có vẻ hợp lý, có lẽ hắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ gia đình này. Sau đó Loan Loan lại quan sát hắn mấy ngày, quả nhiên là ban ngày chơi đùa rất vui vẻ, trời vừa tối thì hắn lại không động đậy gì nữa, hầu hết thời gian là ngồi ngẩn ra một mình, có khi còn chủ động giúp đỡ làm việc hoặc trông Hán Nhi, hỏi hắn thì hắn nói là ban ngày chơi mệt rồi. Nhưng trải qua một thời gian ngắn như thế, hắn và vợ chồng Loan Loan đã lấy lại được sự thân mật như trước kia, chỉ là khi hỏi hắn chuyện ở Âu Dương phủ thì hắn vẫn cứ như trước đây, không lắc đầu thì cũng dứt khoát trầm mặc.
Dần dần người trong thôn cũng biết Lai Sinh đã trở về. Đối với những người khác, mới đầu Lai Sinh cũng rất xa cách, có người trêu chọc hắn, hắn cũng không giống trước kia nữa mà thỉnh thoảng còn lộ vẻ cảnh giác. Mọi người cũng phát hiện ra vấn đề, thế là trong thôn lại có đủ loại suy đoán. Sau đó Dương Nghĩa Trí vì làm lắng lại lời đồn đãi nên cố ý nói Lai Sinh phải chịu rất nhiều đau khổ, còn suýt chút nữa đã mất cả tính mạng, lần này có thể trở về đã là Bồ Tát phù hộ rồi.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi, họ vốn tưởng được vào nhà giàu thì cả đời không cần phải lo, nhưng không ngờ Lai Sinh lại có kết cục này, những thứ cong cong vẹo vẹo trong gia đình giàu có rất phúc tạp, không cẩn thận sẽ mất cả tính mạng. Hơn nữa gia đình giàu có thường có nhiều con cái, cho nên mọi người đoán Lai Sinh nhất định là con vợ kế, về nhà không được cha chào đón, mà con vợ lẽ trong mấy gia đình giàu có đó có bị đuổi đi cũng là chuyện bình thường.
Mọi người vừa đồng tình vừa than thở, cũng không ai có ý định mang chuyện trước đây ra trêu Lai Sinh nữa, mà ngược lại càng thêm quan tâm hắn. Một thời gian dài sau, Lai Sinh cảm giác được thiện ý của mọi người, vì thế không còn lạnh nhạt với người trong thôn như trước. Bách Thủ và Loan Loan cũng chỉ mong được như thế.
Trừ việc chạy loạn trong thôn, hai người chưa bao giờ để cho hắn đi chợ chơi nữa cả. Giờ Lai Sinh cũng rất nghe lời, bảo hắn không đi đâu thì hắn quả thật sẽ không đi đó.
Mặt khác, lần trước bà mối Vương xin từ chỗ Loan Loan một thứ, sau đó bà chọn một ngày tự cho là may mắn, chờ mọi người ăn cơm tối xong, khi hầu hết mọi người đã đi ngủ, bà mối Vương bèn cầm lấy những thứ đã chuẩn bị đầy đủ rồi kéo Lý Khai Minh ra sân nhà mình.
Vì nhà hắn đã xây hai gian phòng ở mặt hông của sân, nên tính ra phòng có sáu góc, bà mối Vương mang thứ gọi là đồ tráng dương tổng cộng chia thành sáu phần, chôn ở dưới đất của sáu góc phòng khác nhau, vừa chôn vừa thì thầm trong miệng.
Lý Khai Minh thấy thế thì không ngừng nhíu mày, lại không đành lòng làm tổn thương lòng tốt của mẹ mình, nên đành uyển chuyển khuyên nhủ: “Mẹ à, biện pháp này có thể tin được không hay chỉ là chút thuật sĩ giang hồ lừa người, tốn bạc lại không hữu dụng, cuối cùng còn để người trong thôn biết lại chê cười chúng ta!” Kể từ sau khi hắn thi rớt, đến việc tìm vợ, nhà mình đã gây ra không ít chuyện cười, hắn rất hoài nghi cái biện pháp tráng dương này.
Bà mối Vương chôn xuống đất một phần đồ cuối cùng, lại ngửa đầu hướng lên thần thánh trên bầu trời hết sức thành kính cầu nguyện một phen. Trên mặt lúc này mới rút đi vẻ thận trọng, giọng nói có chút nhẹ nhõm: “Tin chứ, sao lại không đáng tin! Thầy bói kia ở chợ rất có tiếng! Con trai à, sau này mẹ sẽ chờ để nhìn tiền đồ của con!” Sau đó lôi kéo con trai, miệng ngâm nga một điệu hát dân gian mà về nhà.
*******
Điều dưỡng một khoảng thời gian, thân thể Lai Sinh cũng khỏe mạnh lên, sắc mặt càng thêm hồng hào hơn trước. Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ theo Bách Thủ ra ngoài làm việc, về nhà cũng cười cười nói nói, dường như đã hoàn toàn quên chuyện Âu Dương gia.
Nông dân vốn thích buôn chuyện, trong thôn lại có từng chuyện từng chuyện náo nhiệt. Trước đây là chuyện Lý Đại Trí đỗ tú tài, sau là chuyện bà mối Vương tìm vợ cho con trai, sau đó lại là việc Lai Sinh trở về, thế nên mọi người sau khi ăn uống xong thì dường như lúc nào cũng có chuyện để nói.
Sau khi chuyện Lai Sinh trở về lắng xuống, trong thôn dường như bỗng chốc đã yên tĩnh lại. Một hôm Loan Loan đi trên đường thì mẹ Kim Đản nói thầm với nàng: “Gần đây sao trong thôn không có chuyện gì mới thế?” Một bộ dáng nhàm chán cực độ.
Loan Loan lại cảm thấy như vậy rất tốt, nàng không thích làm cái việc mà khi có hay không có chuyện đều chụm lại bàn tán chuyện nhà người ta. Thỉnh thoảng còn có thể vì vậy mà cãi nhau.
Giống như lần mẹ Thanh Sơn và vợ hắn giận nhau đấy, người trong thôn nói này nói nọ, cuối cùng mẹ Thanh Sơn lại kéo nàng phân xử giúp bà, trước mặt vợ Thanh Sơn nói bản thân bà năm đó hiền lành, ngoan ngoãn, chăm lo gia đình, hiếu thuận bao nhiêu với mẹ chồng, mà vợ Thanh Sơn lại không hiểu chuyện ra sao, làm vợ Thanh Sơn ngầm oán trách nàng hết vài ngày.
Còn có một lần vào ngày mùa, vì trời không mưa thiếu nước, ngoài ruộng lại cần tưới nước, Dương Nghĩa Trí liền tìm mấy người ngày đêm thay nhau trực, giúp đỡ tưới nước luân phiên cho từng nhà trong thôn. Dĩ nhiên chuyện này phải làm theo thứ tự, nhà Lan Hoa có ruộng ở gần cuối, cạnh chỗ đó cũng có mấy mảnh, mẹ Lan Hoa lo nhà mình được tưới nước sau cùng, nên đã tìm Bách Thủ nhất định đòi phải tưới nước cho nhà mình trước. Nhưng theo như thứ tự và đường nước chảy mà nói, thì cũng không đến lượt nhà Lan Hoa trước, vì thế Bách Thủ từ chối nàng.
Sau đó mẹ Lan Hoa lại tìm Loan Loan, hít hít mũi, lau nước mắt muốn Loan Loan bảo Bách Thủ để tưới nước cho nhà mình trước, chuyện này sao Loan Loan có thể làm chủ được? Loan Loan đành phải đi tìm Dương Nghĩa Trí, Cát Sơn là người trồng hoa màu bao nhiêu năm rồi, nên đương nhiên hắn đều hiểu những điều này, vì thế mà khi về nhà bèn mắng mẹ Lan Hoa một trận. Sau mẹ Lan Hoa oán trách Loan Loan không giúp thì thôi, tại sao lại phải nói cho thôn trưởng, khiến Loan Loan thật sự không biết nói gì.
Thanh quan khó quyết việc nhà, đến cả Bao Thanh Thiên đại nhân công chính không thiên vị cũng không có cách nào khiến mọi chuyện được công bằng, huống chi nàng chỉ là một thôn phụ, nàng cũng không phải Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa.
Có điều, lần này trong thôn cũng chỉ yên tĩnh được hai ngày.
Từ khi sinh con xong, Loan Loan cũng chưa đi chợ, sau khi Lai Sinh trở về lại càng không đi. Nhưng khi con lớn hơn một chút thì dần dần phải may vài bộ quần áo, còn có áo bông mùa đông ở nhà cũng ít, không có cách nào nên nàng phải đi chợ một chuyến.
Vợ chồng nàng cũng không yên tâm để Lai Sinh ở nhà một mình, vì thế khi ăn sáng xong, ba người cùng ra ngoài, Lai Sinh đổi một bộ quần áo nửa mới nửa cũ, lại gặp phải thời tiết không tốt, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, Loan Loan bèn cầm một cái mũ rộng vành cho hắn đội vào.
Đến chợ, Lai Sinh vẫn rất nghe lời luôn đi cạnh Loan Loan và Bách Thủ mà không chạy loạn, có điều niềm vui trên mặt hắn chưa từng mất đi, đôi mắt lóe sáng óng ánh một chốc xem cái này, một chốc nhìn cái kia.
Vì không muốn có thêm rắc rối, nên ba người nhanh chóng mua đồ xong, sau cùng mua vải bông xong liền đi thẳng về nhà. Trên đường về gặp vợ chồng Vương Lý ôm con, hai người trông thấy Lai Sinh thì rất kinh ngạc, Loan Loan chỉ nói đơn giản Lai Sinh thích ứng với bên kia rồi nên đã trở về, sau đó cũng không nói cái gì khác.
Hai vợ chồng Vương Lý cũng là người thông mình, biết điều nên không có hỏi tiếp. Cùng đi một đoạn đường ngắn rồi mấy người chia tay nhau.
Khi ba người Loan Loan về đến nhà cũng chỉ mới cuối giờ Tỵ (*).
(*) giờ Tỵ: khoảng chín đến mười một giờ sáng.
Hôm nay lúc mua thịt, nàng đặc biệt xin một bộ lòng lợn từ ông chủ hàng thịt, bữa trưa nàng làm món lòng già xào lăn, món này ăn thì ngon nhưng khó rửa sạch mùi. Nàng lấy chậu đổ nước vào rồi bê thẳng ra cửa sân, như vậy sau khi rửa xong có thể đổ thẳng nước bẩn ra ngoài, trong sân sẽ không bị hôi. Bách Thủ lấy xe gỗ nhỏ của con ra, đặt con vào trong xe để thằng bé tự chơi. Lai Sinh nhón hai ngón tay, một tay khác bịt mũi xách lòng lợn ra, lúc đưa cho Loan Loan còn không ngừng nói: “Thứ này thối quá.”
Loan Loan nhận lấy lòng lợn rồi bắt đầu ngồi rửa.
Đang rửa thì cổng nhà Dương Tuấn Kỳ ở bên cạnh đột nhiên mở ra, truyền đến tiếng nói chuyện lanh lảnh hàm chứa ý cười.
Loan Loan ngoảnh đầu sang thấy mẹ Tuấn Kỳ mặt mũi đầy ý cười, thân mật lôi kéo một người phụ nữ đi ra, người phụ nữ kia xem ra lớn hơn mẹ Tuấn Kỳ mấy tuổi. Nhìn kỹ mới phát hiện thì ra người đến một bà mối, bà chính là bà mối đã được Đàm gia nhờ vả đến nhà bà mối Vương thương lượng hôn sự của Lý Khai Minh.
Chẳng lẽ đến nói chuyện hôn sự sao?
Dương Tuấn Kỳ lớn hơn Dương Uyển, muốn bàn thì cũng là Dương Tuấn Kỳ trước, nhưng hắn vừa mới vào thư viện, nói không chừng sau này tiền đồ rộng mở, mẹ Tuấn Kỳ cam lòng qua loa tìm ngay cho hắn một cuộc hôn nhân vào lúc này sao?
Nàng đang suy nghĩ thì nghe mẹ Tuấn Kỳ nói: “Tỷ tỷ, hôm nay vất vả cho tỷ rồi, nếu tỷ không có việc thì muội nhất định phải mời tỷ ở lại ăn cơm xong rồi mới đi.”
Bà mối kia cũng thân mật kéo tay bà, mặt đầy ý cười nói: “Muội tử đừng khách khí, sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, chuyện này các muội cứ suy nghĩ thật kỹ đi……” Sau đó thấp giọng: “Khuê nữ kia thật không tệ đâu.”
Mẹ Tuấn Kỳ cười gật đầu: “Ta tin tưởng ánh mắt của lão tỷ tỷ. ….” Nói xong liếc mắt nhìn Loan Loan đang rửa lòng ở ven đường, hạ thấp giọng nhưng đủ cho nàng nghe thấy: “Tuấn Kỳ nhà chúng ta sau này phải đến thư viện học tập, nên phải tìm người hào phóng, hiền thục, hiểu chuyện chứ.” Trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Bà mối nghe vậy vội vàng gật đầu, tám dặm mười thôn quanh đây người có thể được vào thư viện cũng không nhiều, bà ước gì có thể kết chút quan hệ với người nhà thế này, nhỡ đâu sau này một ngày nào đó có thể tìm đến nhờ giúp đỡ.
Miệng cũng phụ họa khen: “Tuấn Kỳ nhà muội là người may mắn, sau này thời gian tốt còn dài, không giống như người nào đó.”
Mẹ Tuấn Kỳ nghe thấy lời này thì rất thoải mái, nghe xong cũng hiểu ý, vì thế trên mặt đều tràn đầy vui vẻ, lại khoát tay vờ như rất hào phóng: “Ta cứ sống cho mình thôi, mặc kệ những người thích trợn mắt uống dấm chua đi.”
Bà mai cười ha ha nịnh nọt thêm mấy câu rồi vẫy khăn đi.
Mẹ Tuấn Kỳ cười nhẹ nhàng đưa mắt nhìn bà mối, xoay người trông thấy Loan Loan thì nhếch khóe miệng hừ một tiếng, làm ra vẻ khó chịu phẩy phẩy tay ở trước mặt, lớn tiếng nói: “Mùi gì đây chứ? Hôi quá.” Sau đó quay người đi vào sân nhà mình.
Loan Loan không để ý đến bà ta, từ sau khi Dương Tuấn Kỳ vào thư viện, mẹ Tuấn Kỳ thay đổi tính tình, trước kia không thích đi ra ngoài, bây giờ mỗi ngày đều phải đi ra ngoài la cà, nghe người khác nói lời nịnh nọt, nụ cười và vẻ đắc ý trên mặt chưa từng ngừng qua, người trước người sau đều cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc. Nếu đổi lại bình thường mà thấy Loan Loan, bà ta nhất định sẽ im lặng lầm lì đóng cửa lại, sau đó vào nhà tự nhỏ giọng lầm bầm bất mãn mấy câu.
Loan Loan cũng chẳng muốn so đo với bà ta, loại người này nếu ngươi càng trả lời thì bà ta càng được nước không buông tha ngươi.