Thừa dịp hai người trở về, mẹ Loan Loan lại bắt đầu tố khổ: “. . .Từ sau chuyện đó chẳng có bà mối nào tới nhà cả, mẹ cũng nhờ người ta để ý giúp, tuy lúc đó chúng ta tìm được cớ, nhưng chuyện kia cũng đã ầm ĩ một trận, mấy nhà xung quanh biết chuyện sợ rằng cũng không muốn tới đặt vấn đề hôn sự . . . Sau đó, mẹ thật vất vả mới nhờ được một bà mối, nói là nhà Vương Nhị Ngưu ở thôn bên cạnh không tệ, gia cảnh bình thường, Vương Nhị Ngưu là một người đàng hoàng chăm chỉ. Vốn mẹ với cha con cảm thấy cửa hôn sự này cũng được, nhưng sau đó có người nhờ vả đến nhà mai mối, nghe bà mối đó nói nhà người kia bán bánh bao ở chợ, vốn dĩ không phải là người ở trấn trên, mà là người vùng ngoài chuyển đến, gia đình cũng có tiền, trước đó không lâu mới mua một cái viện nhỏ ở trên thị trấn, có hai gian nhà giữa, một gian nhà chính, một gian thiên phòng, đối với nông dân như ta mà nói thế thì cũng đã là tốt rồi.”
Loan Loan bày quán bán bánh ở chợ một thời gian ngắn, cũng biết một hai nhà bán bánh bao, nàng hỏi: “Gia đình đó họ gì?”
“Họ Ngưu, nam nhân kia gọi là Ngưu Sơn.”
Cửa hàng bánh bao Ngưu gia Loan Loan cũng không quá quen thuộc, có điều nàng biết quả thực nhà hắn không phải là cửa hàng bán bánh bao đắt hàng nhất ở chợ.
“Sau chuyện lần trước trong lòng chúng ta đều có điểm kiêng dè, không biết chuyện này nên làm sao, vốn là hai ngày trước mẹ và cha con đã bàn bạc chọn ngày đi tìm con để thương lượng với các con chuyện này một chút, không ngờ hôm nay các con đã tới đây rồi. Đều nói một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ rắn, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn hi vọng muội muội con có thể tìm một gia đình tốt. Các con ở chợ hẳn cũng biết vài người, vậy thì giúp muội muội con hỏi thăm một chút xem sao. Có thể kết thành thông gia với gia đình có nề nếp bổn phận tất nhiên là chuyện tốt, còn nếu như trong ngoài không đồng nhất thì vẫn nên thôi đi.”
Loan Loan gật đầu, đó là chuyện nhỏ, đến chợ tìm người hỏi thì biết ngay tình huống Ngưu gia thôi.
Vương Tiểu Thảo cũng đã có kinh nghiệm, biết chuyện này còn phải phiền toái Loan Loan và Bách Thủ, vì thế lúc gần đi còn nói cảm ơn với hai người.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, nói xong chuyện Vương Tiểu Thảo, Loan Loan và Bách Thủ ôm con đánh xe trâu về Dương gia thôn. Vừa về đến nhà, Mạch Thảo đã bưng bánh tới, cô bé đưa bánh cho Loan Loan, ra dấu một hồi với Loan Loan, khua chân múa tay vài lần, Loan Loan mới hiểu sơ ý của cô bé.
“Muội muốn hỏi Lai Sinh lúc nào thì trở về à?”
Mạch Thảo vội vàng gật đầu.
Lai Sinh đôi khi bướng bỉnh nhưng đối với Mạch Thảo lại rất tốt.
Nhưng nàng cũng không biết lúc nào có thể gặp lại Lai Sinh. Có lẽ là thật lâu sau này. . . . . . Hoặc có lẽ đời này cũng không có cơ hội!
Trung thu năm nay là Trung thu quạnh quẽ nhất kể từ khi Loan Loan tới nơi này. Hai người mang bánh Trung thu cúng Nguyệt thần. Loan Loan chỉ cắn hai miếng bánh trung thu, ăn vào trong miệng thì ngọt ngào, nhưng vào trong lòng thì lại chua chát.
Bách Thủ cũng chỉ ăn nửa phần, một bao bánh Trung thu lớn gần như không hề động tới.
Loan Loan nhìn thấy thế trong lòng không kìm được mà than thở, nếu là có Lai Sinh ở đây thì chắc chắn những cái bánh Trung thu này đã hết một nửa rồi. Hắn không chỉ vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng còn có thể chỉ vào ngôi sao sáng trên bầu trời hỏi lung tung này kia.
Cũng không biết hắn sống ở Âu Dương gia thế nào!
Ngày hôm sau, Bách Thủ đi chợ.
Nếu muốn biết tình huống trên thị trấn thì tìm nha môn hỏi thăm là rõ ràng hơn cả.
Bách Thủ tìm được Tạ Thiên hỏi tình huống Ngưu gia.
Tình huống căn bản cũng giống như bà mối kia nói. Năm đó lúc gặp tai nạn họ đã chuyển đến đây, cả nhà đều là người trung thực chăm chỉ. Ban đầu họ chỉ bày hàng rong làm ăn nhỏ, sau đó để dành được chút bạc bèn thuê cửa hàng bán bánh bao, Ngưu Sơn đã hơn hai mươi rồi, hắn muốn tìm một người vợ thật thà. Trước kia cũng đã làm mối mấy nhà trên chợ cho hắn, nhưng hắn ngại những cô nương đó ở nhà được nuông chiều, gả vào nhà hắn rồi không chừng mẹ hắn còn phải đi hầu ngược lại nên không đồng ý. Mà bản thân mẹ Ngưu Sơn xuất thân từ nông thôn, bà không muốn con trai mình cũng lấy một người nông phụ không hiểu biết gì. Nông dân phần lớn không biết chữ, nên hành xử với người khác đương nhiên thua kém hơn những thiên kim tiểu thư kia, hơn nữa nông dân không chú trọng điều gì cả. Mẹ Ngưu Sơn không hy vọng con dâu là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, mà cũng đừng là người phụ nữ dã man không hiểu gì.
Cho nên khi bà mối giới thiệu những cô nương ở nông thôn thì bà không nhìn được cô nào.
Sau đó trong lúc vô tình hỏi thăm được Vương Tiểu Thảo, vóc người không tệ, xinh xắn hoạt bát, đại tỷ gả cho một người nông dân, cũng là gia đình trung thực. Nhị tỷ phu cũng là một người nông dân, nhưng là một người giỏi săn bắn, từng giúp nha môn lên núi Gi*t sói, được mọi người cùng khen ngợi. Còn có Nhị tỷ nàng, là nông dân nhưng nói chuyện làm việc thông tình đạt lý, ngay cả vài phu nhân trên thị trấn đều kém hơn, là một người có kiến thức. Hơn nữa còn tài giỏi, hàng năm nàng đều dẫn tập thể người trong thôn đi làm việc cho “Quán rượu Phúc sinh ” trên thị trấn. Không chỉ được quán rượu khen ngợi năng lực của nàng, mà tiền công cho người trong thôn cũng rất nhiều, quan hệ trong thôn lại còn rất tốt.
Chính vì nguyên nhân như thế, mẹ Ngưu Sơn mới nhờ người tới nhà làm mai.
Mà gia cảnh Ngưu Sơn này quả thực cũng bình thường, từ khi mua cái viện nhỏ này thì trong nhà cũng không còn bạc gì, gia đình như vậy tìm đến Vương Tiểu Thảo mới có thể mai mối thuận lợi.
Bách Thủ còn cố ý đến tiệm bánh bao Ngưu gia mua bánh bao, thấy Ngưu Sơn lớn lên ngũ quan đoan chính, da hơi đen một chút, nhưng mà nam nhân đen một chút cũng không sao. Sau đó lại hỏi thăm hàng xóm xung quanh thái độ đối nhân xử thế của người nhà này, mọi người đều nói Ngưu Sơn là một người trung thực, mẹ Ngưu Sơn có đôi khi hơi so đo, nhưng bản chất lại là người tốt.
Chuyện này dù sao cũng cần thận trọng, nên sau đó Bách Thủ lại đi chợ mấy lần, thừa dịp lúc mua bánh bao nói chuyện với Ngưu Sơn, cũng thấy người này ngay thẳng thật thà.
Loan Loan chọn một ngày trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nói cho cha mẹ nàng và Vương Tiểu Thảo biết tình hình Bách Thủ nghe ngóng được, sau đó liền cùng Bách Thủ trở về nhà, lựa chọn cuối cùng thế nào, vẫn nên để bản thân họ tự quyết định.
Sau khi về đến nhà bèn nghe người ta nói có người tới tìm Bách Thủ, nhưng trong nhà không có ai nên đối phương đã đi đến nhà trưởng thôn. Vào buổi tối, thôn trưởng Dương Nghĩa Trí đã tới.
“Có người muốn lên núi, Bách Thủ săn bắn trong núi nhiều năm, tài bắn cung tốt lại quen thuộc đường núi, vì thế đối phương muốn mời cháu đi hỗ trợ dẫn đường, họ cũng sẽ không để cháu chịu khổ vô ích, đến lúc đó bọn họ sẽ trả tiền công.”
Hai người đều có chút ngoài ý muốn, muốn người dẫn đường giúp thì khẳng định không phải là người chung quanh đây, bèn nói: “Thôn trưởng, rốt cuộc là ai muốn lên núi ạ?”
“Là hai người ngoài, không phải là người bản địa. Họ nói là muốn vào núi tìm vài thứ, ta thấy bọn họ là người nói năng rất chân thành, lời nói hành động đều đoan chính nên đã đồng ý. Nhưng ta cũng không biết phải đi mấy ngày, nhà Bách Thủ ở nhà một mình, không bằng cháu mời mẹ đến ở cùng mấy ngày đi.”
Nếu Dương Nghĩa Trí đã nói không phải là người có hành vi bất chính thì chắc là cũng không còn gì nguy hiểm, mấy tháng này nhà bọn họ không có chút thu nhập nào, mà bây giờ chỉ cần cùng lên núi một chuyến là có thể có được bạc, Loan Loan cảm thấy được, nàng liếc nhìn Bách Thủ tỏ vẻ mình không có ý kiến.
Bách Thủ suy nghĩ một chút, nhưng vẫn có chút bất an: “Lên núi thì được, nhưng mà phải bàn bạc rõ ràng với bọn họ là chỉ giới hạn đi mấy ngọn núi phía trước, còn núi sâu phía sau cháu sẽ không đi vào.”
Dương Nghĩa Trí gật đầu: “Việc này cháu cứ yên tâm, ta đã nói với bọn họ trước rồi, hơn nữa bản thân bọn họ cũng nói sẽ không vào núi sâu.”
Sau Bách Thủ còn nói ra một yêu cầu với Dương Nghĩa Trí là cần thêm một người đi cùng nữa, gọi thêm cha Nguyên Bảo để ngừa vạn nhất. Thôn trưởng đồng ý ngày mai lại đi hỏi đối phương.
Ngày hôm sau, Bách Thủ đi Vương gia thôn một chuyến, xế chiều, Dương Nghĩa Trí tới nói là đối phương đã đáp ứng, thêm một người đi theo lên núi cũng không sao.
Buổi tối, Loan Loan thay Bách Thủ thu thập vài bộ quần áo để thay, lại làm chút bánh bỏ vào tay nải. Sáng sớm ngày thứ ba, Dương Nghĩa Trí đã tới gõ cửa, may là hôm đó Loan Loan thức dậy sớm, Bách Thủ vừa ăn cơm xong, người thuê là hai nam tử trung niên, Bách Thủ cầm lấy tay nải, đợi cha Nguyên Bảo đến rồi bốn người cùng lên núi.
Buổi trưa Loan Loan múc cháo còn thừa lúc sáng, lại xào thêm chút rau ăn tạm. Buổi chiều, mẹ Loan Loan đã tới.
Thấy Loan Loan đang chuẩn bị nấu cám lợn, bà vội giành lấy: “Để mẹ.” Sau đó lại hỏi nàng: “Con con đâu rồi?”
“Thằng bé đang ngủ trong nhà ạ!” Loan Loan vừa nhóm lửa vừa nói.
Mẹ nàng đổ hết đồ ăn cho lợn vào trong nồi, đẩy nàng ra, tự mình ngồi cạnh lò nhóm lửa, cũng nói: “Con đi trông thằng bé đi, nhỡ đâu nó tỉnh dậy đấy!”
Loan Loan ra khỏi phòng bếp, trở về phòng, đứa bé quả thật đã tỉnh, mở một đôi mắt to đen bóng nhìn đông nhìn tây, cũng không khóc nhè, thấy Loan Loan tới, nó há cái miệng nhỏ nhắn cười toe.
Loan Loan cũng cười theo, nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé: “Hán Nhi tỉnh rồi à, đến đây, mẹ xi con đi tiểu nhé.” Nàng ôm con ra ngoài sân.
Mẹ nàng nghe thấy thì đi ra khỏi phòng bếp, đứa bé lớn lên càng ngày càng trắng trẻo, bà đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, cười nói: “Ơ, thằng bé này mới mấy ngày không gặp, giống như lại lớn thêm nhiều rồi!”
“Đúng vậy đấy ạ, nó rất tham ăn.” Sữa bắt đầu có vẻ thiếu, Loan Loan quyết định chờ Bách Thủ từ trên núi trở về sẽ đi ra chợ mua chút ngũ cốc về pha cho thằng bé ăn.
Chờ đứa bé tiểu xong, mẹ nàng ôm lấy thằng bé, ngồi trong sân vui vẻ đùa với nó, còn Loan Loan vào phòng bếp nhóm lửa.
Ban đêm, Loan Loan ngủ cùng con mình, mẹ nàng thì ngủ ở gian phòng trước kia của Lai Sinh. Sáng sớm ngày hôm sau mẹ nàng lại thức dậy rất sớm, chờ Loan Loan thức dậy thì cơm đã được nấu xong, Loan Loan lấy chút rau và thịt trong nhà có ra, để cho mẹ nàng làm chủ, muốn ăn gì thì làm đó.
Rau cho lợn mỗi ngày đều do mẹ nàng cắt, làm chuyện gì tay chân bà cũng rất nhanh nhẹn, và lần đầu tiên Loan Loan phát hiện, người mẹ trên danh nghĩa này của nàng có đôi khi cũng rất tốt.
Còn khi rảnh rỗi, mẹ nàng sẽ tán gẫu cùng mấy người trong thôn. Ở nhà thì nói về chuyện hôn sự của Vương Tiểu Thảo với nàng nhiều nhất.
Mặc dù hiểu tận gốc rễ nhà Vương Nhị Ngưu, nhưng suy cho cùng suốt đời cũng là nông dân, một nhà Ngưu Sơn là người đàng hoàng, làm buôn bán nhỏ, sau này kinh doanh tốt thì nói không chừng thật sự có thể phất lên. Trong lời nói để lộ ra ý mấy người vẫn tương đối vừa lòng nhà Ngưu Sơn ở chợ.
Loan Loan không tiện chen vào, chỉ nói: “Từ lúc nghe được tin tức, thì xem ra Ngưu Sơn là một người ngay thẳng đàng hoàng, có điều, tính tình này, đã là người thì sẽ có. Chúng ta không chung ᴆụng với người ta, đương nhiên không hiểu hết được, mọi người cũng phải nghĩ cho rõ ràng, không phải cứ gả cho người nhìn trung thực yên phận là có thể sống mỹ mãn vui vẻ được. . . . . .”
Mẹ nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Việc này mẹ với cha con cũng hiểu, chính là Bồ Tát cũng có lúc khó chịu, gả cho ai cũng vậy, tại sao không chọn người tốt một chút chứ!”
Loan Loan cũng không nói thêm gì nữa.
Kể từ khi Lai Sinh đi, Loan Loan cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó. Hiện tại Bách Thủ cũng không ở nhà, trong lòng nàng càng cảm thấy vắng vẻ. Nghe mẹ nàng ở bên cạnh lải nhải chuyện nhà, nàng cảm thấy không có lời nào để nói! Trong đầu nếu không phải thường xuất hiện cuộc sống trước kia một nhà ba người vui vẻ , thì chính là nghĩ không biết lúc này Bách Thủ đang ở ngọn núi nào?
Nhưng cũng may, ngày thứ tư Bách Thủ đã trở về!