Chỉ thấy Lai Sinh đang nằm úp sấp trên giường, trước mặt hắn là con mèo kia, ngăn chính giữa là một món đồ bằng gỗ. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào món đồ gỗ, món đồ gỗ bắt đầu lắc lư, sau đó mèo con cũng học theo bộ dáng của hắn, dùng móng vuốt cào một cái lên món đồ gỗ, đầu gỗ bèn lắc la lắc lư qua lại giữa một người một mèo. Dường như cảm thấy rất thú vị, cả mèo cả người đều đùa nghịch vui tới quên trời quên đất.
Loan Loan tức giận trừng mắt, con mèo kia không biết đã bao nhiêu ngày rồi chưa tắm rửa, toàn thân bẩn thỉu vô cùng, vậy mà hắn lại vẫn bắt lên trên giường, lúc này Loan Loan không khỏi hoài nghi buổi tối lúc đi ngủ có phải hắn cũng ôm con mèo vào trong chăn ngủ cùng hay không đây nữa.
Nàng đen mặt đi qua, nghiêm nghị nói: “Lai Sinh, đệ đang làm cái gì thế?”
Lai Sinh bị dọa nhảy dựng lên, con mèo nhỏ cũng nhanh như chớp lao vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn.
“Con mèo này bẩn như vậy, sao đệ lại ôm nó lên trên giường thế hả? Đệ có biết trên người nó có rận không? Nếu để trong phòng chi chít rận thì ta xem đệ còn ngủ như thế nào được. . . . . . Có phải buổi tối khi đi ngủ đệ cũng ôm nó hay không. . . . . . mau vứt nó đi cho tẩu. . . . . . nếu bây giờ đệ không tắm rửa cho nó sạch sẽ, thì tẩu sẽ lập tức ném nó vào chuồng trâu ngay đấy. . . . . .”
Sau một trận rống to, Lai Sinh ôm mèo chạy như bay ra khỏi phòng, Loan Loan chống nạnh nhìn trong phòng, mặc dù tiết trời lạnh lẽo như vậy thì không thể nào có rận, nhưng nàng vẫn không khỏi chau mày, cuối cùng vẫn quyết định ngày mai phải mang chăn của Lai Sinh đi giặt giũ một phen.
Đang suy nghĩ, nàng liếc mắt nhìn thấy món đồ gỗ ở trên giường kia vẫn đang lắc lư trái phải. Loan Loan cầm lên nhìn, nó là một khối gỗ gọt tròn xung quanh, đầu trên hơi nhọn, phần dưới lớn và tròn hơn một chút, mặt trên còn dùng 乃út vẽ mặt một đứa trẻ, là món đồ chơi của trẻ con, nhưng cầm trên tay cảm giác rất kỳ quái.
Nàng đặt đầu gỗ ở trên giường, lấy tay nhẹ nhàng đẩy một cái, đầu gỗ lập tức nghiêng về một phía, nhưng lại lập tức bật trở lại, bắt đầu lắc lư nghiêng trái nghiêng phải.
Loan Loan kinh ngạc nhìn món đồ gỗ này, đây là con lật đật mà!
Ngày thường nàng chưa từng nhìn thấy những sạp hàng ngoài chợ có bán thứ này, dù có bán chắc chắn cũng sẽ không hề rẻ, mà thứ này không thể là do Lai Sinh làm, vậy cái này hắn lấy ở đâu ra? Sau đó Loan Loan đem con lật đật cho Bách Thủ xem. Chờ Lai Sinh tắm cho con mèo xong, lại bảo hắn thay chăn trên giường đi rồi tự mình đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó cả ba người mới ngồi xuống bên cạnh bồn than.
Loan Loan lôi con lật đật ra: “Lai Sinh, đệ thành thật nói cho ca và chị dâu biết, vật này từ đâu mà có?”
Lai Sinh nhìn chằm chằm vào con lật đật, ánh mắt bắt đầu né tránh, ấp úng hồi lâu không nói được một câu.
“Lai Sinh, ngày thường ca và chị dâu đã dạy đệ rất nhiều, vật này tuy nhìn chỉ là một khúc gỗ, nhưng giá của nó chắc chắn không rẻ, người bình thường sẽ không bao giờ mua được. Bọn ta đã nói nếu đệ thích cái gì, chỉ cần ca và chị dâu có khả năng thì nhất định sẽ mua cho đệ, nhưng nếu như là đồ không thể lấy và không nên lấy thì đệ không thể tùy tiện mà lấy được, vì tùy tiện lấy đi chính là ăn trộm đấy đệ biết không? Chị dâu biết ngày thường đệ rất nghe lời, cũng rất ngoan, cho nên đệ hãy nói thật cho chị dâu nghe xem, vật này từ đâu mà có?”
Trong những gia đình bình thường, nào có ai phí tiền mà mua mấy cái thứ gọi là đồ chơi cho trẻ con này chứ, việc này chỉ có người có tiền mới làm thôi.
Lai Sinh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đệ không lấy trộm, là người khác cho đệ.”
“Người nào cho đệ?”
“Chính là ông lão cho đệ mứt quả đấy.”
Loan Loan cùng Bách Thủ liếc mắt nhìn nhau.
Theo như lời Lai Sinh nói, con lật đật này là Bách Thủ lần trước đi ra ngoài thì có, hơn nữa ông lão kia cho Lai Sinh vật này mà không đòi một văn tiền nào. Nói là cháu trai trong nhà không chơi nên có giữ lại cũng vô dụng. Bởi vậy có thể thấy được lão nhân kia không phải người nhà bình thường, mà Lai Sinh thực sự không hề quen biết người nọ, nhưng vì sao lão nhân kia lại năm lần bảy lượt tặng không đồ cho Lai Sinh, có ý đồ gì với tên tiểu tử này đây?
Hắn lại không có bất cứ gì.
Lai Sinh ở chỗ này mười mấy năm mà cũng chưa thấy lọt được vào mắt của ai cả, sao đột nhiên lại nhảy ra một người như vậy? Loan Loan và Bách Thủ đều cảm thấy phải tìm lúc nào đó gặp gỡ lão nhân này một phen mới được.
Kể cũng lạ, lúc hai người đều quyết định phải tìm cơ hội gặp gỡ lão nhân này, thì liên tiếp mấy ngày cũng không trông thấy ông lão trong miệng Lai Sinh ở chợ.
Bụng của Loan Loan giờ đã được năm tháng, cũng không thể cứ ngồi trên xe trâu xóc nảy, vì thế hai người quyết định sau này khi đưa Lai Sinh đi chợ thì để ý một chút là được. Không có phản ứng thai nghén, nên tinh thần Loan Loan mỗi ngày đều rất tốt. Ăn cơm xong, khi thời tiết tốt thì nàng lại đi ra ngoài la cà, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đều đang bận, nàng chỉ có thể đi tìm Mai Tử để nói chuyện. Mai Tử cách ngày sinh không còn xa, cũng chỉ qua hết năm nay thôi, hiện tại Vương Bảo Sơn căn bản không cho nàng đi xa ra ngoài, có đôi khi ở nhà thật sự có chút ngột ngạt đến phát hoảng, nhưng bụng to như nàng rồi nếu không cẩn thận là sẽ có thể sinh non.
Cho nên khi Loan Loan tới chơi, Vương Bảo Sơn và mẹ hắn đều rất vui mừng.
Hôm nay ánh nắng có thể coi như dễ chịu, hai phụ nữ có thai ngồi ngoài sân nói chuyện, không đầy một lát sau mẹ Bảo Sơn bưng hai bát đồ ăn đến, một bát cho Mai Tử, bát khác cho Loan Loan, bên trong là hai quả trứng chần nước đường đỏ. Lúc Loan Loan ra ngoài cũng mới ăn cơm trưa, hơn nữa trứng gà cũng coi như là vật hiếm lạ, nàng vốn không muốn ăn, nhưng mẹ Bảo Sơn cứ bắt nàng phải ăn, nên nàng cũng đành vui vẻ nhận.
Mẹ Bảo Sơn rất chân thành nói với nàng: “Nhị muội, cháu đừng khách khí, đến đây thì cứ xem như đang ở nhà mình đi. Giờ cháu phải bồi bổ nhiều hơn một chút, có thể ăn thì cứ ăn, như vậy về sau đứa bé lớn lên mới có thể khỏe mạnh được.”
Loan Loan cười nói: “Vậy cháu sẽ không khách khí. . . . . .”
Uống một ngụm nước đường đỏ, lập tức kinh ngạc nói: “Nước đường đỏ này uống ngon thật đấy ạ, về nhà cháu nhất định cũng sẽ bảo Bách Thủ nấu như vậy.”
Hai người nghe vậy đều nở nụ cười, cũng mừng thay cho nàng, sợ rằng chỉ có Bách Thủ mới có thể chăm sóc vợ mình tốt như vậy, đám nam nhân những nhà khác có ai mà chăm sóc vợ được như vậy đâu, cho dù mang thai vẫn phải tự mình đi nấu cơm.
Mẹ Bảo Sơn nhớ lại năm đó lúc bà mang thai Bảo Sơn, thật ra thì trước khi mang thai Bảo Sơn bà đã có từng mang thai một đứa, nhưng vì mẹ chồng không giúp đỡ bà, bà không những chỉ phải làm cơm, mà còn phải ra đồng làm việc, nên sau đó đứa bé đã mất.
Đến lúc mang thai Bảo Sơn, bà nội thằng bé vẫn không hề giúp đỡ một tay, cha Bảo Sơn nghĩ đến đứa con đầu lòng, lúc ấy mới bảo bà ở nhà nghỉ ngơi, nhưng những việc nấu cơm giặt giũ quần áo ngày thường vẫn là chuyện bà phải làm. Trước kia đều cảm thấy Bách Thủ xúi quẩy, hiện giờ không ai là không hâm mộ Loan Loan, Bách Thủ đối tốt với Loan Loan mọi người trong thôn đều biết, đây cũng là may mắn của Loan Loan. Bà cũng thật lòng hi vọng Loan Loan và Bách Thủ được hòa thuận, chưa nói đến việc hai người đều là những người đáng để kết giao, mà Bách Thủ còn giúp nhà bà một đại ân.
Cây quýt nhà bọn họ năm nay đã ra không ít quả, quả nào cũng ngọt, tuy sản lượng hơi ít một chút, nhưng dù sao cũng mới là lần ra quả đầu tiên, vậy là được rồi. Cho nên năm nay trong nhà lại chuẩn bị áp dụng theo phương pháp mà Bách Thủ đưa năm ngoái, hi vọng sang năm thu hoạch sẽ tốt.
Loan Loan không biết mình gả cho Bách Thủ rốt cuộc có bao nhiêu may mắn, nàng chỉ biết là Bách Thủ đối với mình rất tốt, kỳ thật Bách Thủ đối tốt với nàng đã vượt xa rất nhiều nam nhân ở thế giới này.
Từ nhà Mai Tử đi ra, Loan Loan chậm rãi đi về hướng nhà mình, trên đường tình cờ gặp mẹ Lan Hoa và hai người phụ nữ trong thôn, ba người nhìn thấy nàng lập tức cười chào hỏi với nàng. Lại nhìn thấy nàng từ nhà Mai Tử đi ra, biết là nàng vừa mới ghé đó chơi, bèn cười nói: “Mai Tử cũng sắp sinh rồi phải không?”
“Vâng. Có thể là sang năm đấy!” Loan Loan nói.
“Vợ Bách Thủ, bụng muội hình như là được khoảng năm tháng rồi nhỉ?” Một người khác nhìn nàng cười ha hả nói.
Khóe miệng Loan Loan nở một nụ cười: “Đúng vậy.”
“Ồ, vậy không phải là sẽ sinh vào tháng tư sao? Khi đó khí trời tốt, ôn hoà, nếu để thêm hai tháng nữa thì mệt lắm đấy.”
“Đúng thế, muội không biết sinh con lúc trời oi bức không những phải chịu khổ không nói, mà còn không được xuống giường, không được tắm, toàn thân khó chịu nóng nực thôi đừng nói.”
“Đúng đúng đúng, cho nên bây giờ lúc rảnh rỗi thì chịu khó đi lại nhiều một chút, đến lúc sinh sẽ đỡ vất vả hơn.”
. . . . . .
Hai nữ nhân vừa đi vừa nói chuyện, Loan Loan chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười cười đáp lại. Mẹ Lan Hoa vốn đi cùng một đường với ba người, mới đầu thì nàng còn nói chêm vào vài câu, sau lại thấy hai người này cứ nói liên miên rồi chạy sang chuyện sinh con, trong lòng nàng chỉ cảm vừa phiền vừa hoảng, nên khi đến chỗ rẽ thì nàng đã đi một con đường khác, đồng thời nhỏ miệng nói: “Không phải chỉ là có thai thôi sao, vác cái bụng bầu đi khoe khắp nơi gì chứ.”
Về đến nhà, Loan Loan nổi cơn thèm chua, nên nàng muốn làm chút đồ chua, đồ chua chua lại càng có thể kích thích vị giác. Loan Loan vừa mới ngâm đồ vào hũ thì mẹ nàng đã đi tới.
“. . . . . . mẹ đã ăn cơm trưa chưa?” Loan Loan vội ngừng tay, mời mẹ nàng vào nhà chính. Bà đến giờ này thì không giống như đến ăn cơm trưa, mà bữa trưa lại vừa qua, nhưng nếu đến ăn cơm tối thì dường như hơi sớm.
“Mẹ ăn rồi, con đừng vội, tới đây trò chuyện với mẹ đi.”
Tâm sự với mẹ nàng ư? Đây là lần đầu tiên đấy.
Sau đó mẹ Loan Loan liền hỏi thân thể nàng như thế nào, đứa trẻ trong bụng ra sao, rồi quan tâm bảo nàng ăn nhiều một chút, lúc này đừng có mà tiếc mấy đồng bạc, ăn cho nhiều vào. Ăn nhiều thì thân thể người mẹ và đứa bé mới khỏe đươc, đặc biệt là người lớn sau khi sinh con xong cũng nhanh hồi phục.
Nhưng khẩu vị của Loan Loan thì vẫn như vậy, muốn ăn nhiều hơn cũng không miễn cưỡng được, nàng cười nói khẩu vị của mình vẫn tốt.
Nói xong cái này, mẹ nàng lại hỏi đến Bách Thủ, hỏi xong Bách Thủ lại hỏi Lai Sinh, sau đó Loan Loan rốt cuộc cũng phát hiện mẹ nàng có gì đó là lạ, giường như đang giấu chuyện gì, nét cười trên mặt cũng mang theo chút bất an.
Nàng dứt khoát nói rõ: “Mẹ, mẹ có phải có chuyện gì không?” Nàng phiền nhất chính là đi đoán tâm tư người khác.
Mẹ của Loan Loan lúc này mới ý thức được biểu hiện của mình quá mức rõ ràng, bà lúng túng cười, cuối cùng cũng nói ra chuyên bà giấu trong lòng.
Đây là chuyện của Vương Tiểu Thảo. Mẹ Loan Loan vốn đã có nghi ngờ với Lương công tử kia, nhưng mấy lần Vương Tiểu Thảo gặp hắn đều không thấy hắn dẫn theo nữ quyến, mà gia thế Lương công tử lại tốt, nên trong lòng bà mong đợi sẽ thực sự như những lời Vương Tiểu Thảo nói, và bà vẫn luôn chưa từng đi tìm hiểu kỹ lưỡng. Nhưng sau cái ngày được Vương Lý nhắc nhở, mẹ Loan Loan rốt cục cũng ý thức được là có một số việc vẫn phải hỏi thăm rõ ràng mới được.
Trong lòng bà đang lo lắng làm sao nhờ người đi nghe ngóng tình hình nhà Lương công tử, thì ngày đó bà và Vương Tiểu Thảo ở chợ cũng gặp được một cơ hội.
Những món đồ mà cửa hiệu nhà Lương công tử bán đều là những món đồ dân dụng thường dùng, cho nên mẹ Loan Loan muốn mượn chuyện mua đồ để thừa cơ nghe ngóng một ít từ tên tiểu nhị trong cửa hàng, không ngờ, đúng lúc Lương công tử cũng tới kiểm tra cửa hàng.
Chỉ là, lần này Lương công tử không đi một mình, phía sau ngoại trừ gã sai vặt vẫn hay đi cùng, thì còn có một phu nhân trẻ trung khoảng ngoài hai mươi tuổi, bên cạnh phụ nhân là một nữ tử tướng mạo xinh đẹp, cũng ăn mặc theo kiểu một phu nhân, phía sau hai người còn có hai tiểu cô nương.
Hai bên cứ như thế chạm mặt nhau.
Lương công tử gặp được Vương Tiểu Thảo thì hết sức vui mừng, bởi vì đã nhiều ngày rồi hắn chưa được gặp Vương Tiểu Thảo.
Vương Tiểu Thảo thì vì được nhìn thấy tình lang mà mừng rỡ đến mức sớm quăng hết những chuyện khác ra sau đầu, liếc nhìn Lương công tử một cái trên mặt liền lộ ra vẻ vừa như vui mừng vừa như e thẹn. Nhưng mẹ Loan Loan đứng ở một bên sắc mặt lại không dễ nhìn chút nào, nhìn đến cách ăn mặc, hành xử của mấy nữ tử đứng sau Lương công tử, cũng không khó đoán ra, phu nhân hơn hai mươi tuổi và nữ tử xinh đẹp đứng phía trước chính là chủ tử, còn hai tiểu cô nương phía sau là nha hoàn.
Mấy người cùng đi với Lương công tử đến đây, quan hệ như với Lương công tử thật không khỏi khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân tương tư trong lòng đã lâu, tâm tình Lương công tử cực kỳ vui mừng, dịu dàng hỏi thăm một phen, biết được người trong lòng hôm nay tới mua đồ thì lập tức phân phó tiểu nhị không được thu tiền.
Vương Tiểu Thảo nghe vậy trong lòng càng thêm ngọt ngào, lại ngại có người bên cạnh, nên hai người chỉ đứng nói chuyện một lát, trong nét mặt lời nói của Lương công tử đều đầy vẻ dịu dàng, mà hai nữ tử đứng bên cạnh Lương công tử cũng vẫn luôn giữ vẻ mặt vui vẻ, không một chút ghen tức.