Lúc còn trẻ tính tình của mẹ Lý Đại Trí cũng rất đanh đá, không bao giờ chịu một chút thiệt thòi nào.
Loan Loan thấy bà ta như vậy như vậy thì lập tức có một loại cảm giác không tốt, trên mặt cười nhẹ gọi: “Đại nương.”
Lúc này mẹ Đại Trí mới chú ý tới Loan Loan và Bách Thủ đứng ở cửa bếp, bà giấu đi sự tức giận giữa hai đầu mày, sa sầm mặt nói: “Vợ Bách Thủ, mọi người đều là người một thôn cả, ta cũng không muốn ồn ào mất mặt mũi của mọi người, ta tới đây là muốn cho một vài người hiểu rằng đừng nghĩ đến cái không nên nghĩ.”
Người ta tìm tới cửa để mắng, dù là ai cũng sẽ tức giận.
Mẹ Loan Loan ở trong nhà chính vừa nghe thấy những lời này thì đứng lên, bộ dáng bà như rất muốn nổi giận nhưng lại cực lực nhẫn nại.
Loan Loan đi ra sân, nụ cười trên mặt đã nhạt đi: “Đại nương có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?”
Mắt mẹ Đại Trí nhìn Loan Loan mang vẻ mặt lạnh nhạt, không biết nghĩ như thế nào mà nhấc chân đi về phía nhà chính.
Mẹ Loan Loan thấy bà đi vào thì mang vẻ mặt không chút biểu tình ngồi xuống, còn Vương Tiểu Thảo ngồi trong góc im thin thít.
Lúc này, Loan Loan nhìn ra bên ngoài, cửa sân đã sớm được Bách Thủ đóng lại. Nàng ngồi xuống đối diện với Lai Sinh ở cửa ra vào nói: “Lai Sinh, đệ xuống bếp rót cho Đại nương chén nước nhé.”
Làm người đều có thể diện, nàng cũng không ngại cho họ thể diện.
Vừa dứt lời, mẹ Đại Trí lập tức nói: “Được rồi , ta không khát.”
Lai Sinh lại ngồi xuống, nhìn Loan Loan bĩu môi: “Là bà ấy tự nói không uống nha, không phải chuyện của đệ.”
Mẹ Đại Trí lập tức quay đầu lại lườm Lai Sinh. Lai Sinh không thèm để ý đến bà, nghiêng đầu, quay mặt ra ngoài sân tiếp tục cắn hạt dưa.
Khóe miệng Loan Loan hơi cong lên, tiểu tử thối này!
Cũng không nói thêm chuyện uống nước nữa, lúc này mẹ Đại Trí đang ngồi trên ghế lại đứng lên.
“Nhị muội, trong nhà nhiều việc, ta phải về gấp. Con của ta là người làm đại sự, hằng ngày hắn đều ở nhà đọc sách. Ta còn phải trở về làm cơm tối cho hắn. Ta và cha hắn tuy đều là nông dân, nhưng cũng không phải là người gì cũng muốn tính toán đâu . . . . . .”
Lời nói này rất chướng tai, nhưng ý rõ ràng là hai bên đều muốn bỏ qua việc này. Nhưng mẹ Đại Trí thương con, nóng lòng, lại không biết nói chuyện, mà tính tình mẹ Loan Loan cũng cứng rắn, tuy nói đã hiểu ý của đối phương, nhưng lời nói này thực sự khiến cho người ta bực mình. Nói con của bà ta thành mặt trời trên bầu trời, còn con gái của bà thì thật giống bùn trên mặt đất vậy, đây rõ ràng là khoe khoang khinh rẻ người khác mà.
Hơn nữa trước đây đã bực bội với mẹ Đại Trí, thế là mẹ Loan Loan giậm chân trừng mắt lên mắng: “Con của bà có gì mà hay ho hả, không phải chỉ là đứa đọc sách thôi sao, có năng lực vậy sao không đi làm quan huyện lão gia đi, ai tính toán ai nào? Hắn có hiểu cái gì là phi lễ không nhìn hay không đây hả?”
Mẹ Đại Trí không ngờ mẹ Loan Loan còn dám cãi vã với bà như vậy. Đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức chống nạnh trừng mắt ngược lại: “Con ta dù không làm quan huyện lão gia, thì cũng là người làm đại sự. Còn giống như nhà các ngươi à? Cả nhà lòng dạ xấu xa, vừa ý ai thì lập tức nghĩ cách gả con gái qua. . . . . .” lại chỉ vào Vương Tiểu Thảo ở trong góc: “Đương nhiên là đứa con gái này của bà muốn tính toán con trai ta rồi, con ta trung thực dễ nói chuyện, nhưng ta không phải người dễ bắt nạt đâu, muốn vào cửa nhà ta à, nằm mơ đi! Đức hạnh gì chứ.” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a> - Thích Truyện Chấm VN
“Bà – cái kẻ lòng dạ hiểm độc không lưu khẩu đức này, ăn nói tích đức một chút đi.”
“Ta đã lưu khẩu đức đủ rồi đấy, lòng tốt của con ta lại bị người ta lợi dụng, nói đến thì bà già lớn tuổi như ta đây cũng phải sợ đấy, thế mà cũng có thể làm ra loại chuyện này được…”
“Bụng dạ con bà khó lường thì có, nếu tốt thật thì sao lớn tuổi như vậy còn chưa lấy vợ, cái gì mà chướng mắt người ta chứ. Có lẽ căn bản là người ta không nhìn trúng hắn thì có.”
Hai người gân cổ lên cãi đỏ mặt tía tai, Loan Loan bực mình cầm đồ gõ cộc cộc mấy cái trên bàn, sau đó cực kỳ không vui trừng mắt hai người. Lúc này hai người mới dừng lại.
Nàng ra hiệu với lão nương mình bảo bà trước tiên đừng nói gì nữa, sau đó nhìn về phía mẹ Đại Trí vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Nếu hôm nay đã nói đến mức này rồi, thì cũng nên nói chuyện cho rõ ràng. Đại nương, nếu các người chưa từng nghĩ sẽ lấy muội muội cháu thì tốt rồi, bởi vì cháu và mẹ cháu căn bản không hề muốn gả con bé đi…”
Mẹ Đại Trí ngẩn người.
“… vả lại nếu đại nương cũng có cách nghĩ này thì cháu cảm thấy mọi người nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, đừng lớn tiếng ồn ào nữa, trừ khi đại nương muốn cho mọi người trong thôn đều biết chuyện này, khi đó cháu thấy con của đại nương cho dù không muốn cưới thì cũng phải cưới đấy.”
Đang nói đến đây, có người nhìn ra ngoài cửa, Bách Thủ đi mở cửa, là Lý Đại Trí. Thấy bầu không khí trong nhà chính, hắn lặp tức nhức đầu, lôi kéo mẹ hắn: “Mẹ ở đây làm ầm ĩ cái gì vậy, cả ở bên ngoài cũng nghe được nữa, may mà không có ai đi ngang qua.”
Mẹ Đại Trí bĩu môi: “Con cho rằng mẹ muốn ầm ĩ à? Là do có người không thèm nói đạo lý, người ta không sợ việc gì mẹ phải sợ, cho dù có hủy cũng không phải là thanh danh của mẹ nha.”
Lý Đại Trí đang muốn ngăn cản mẹ hắn, chợt nghe thấy Loan Loan cười.
“Nếu lời vừa rồi để cho người ta nghe được, lại để cho người ta biết chuyện ngày hôm nay, vậy Lý gia các người cứ đợi để rước con bé vào cửa đi.”
Mặt mẹ Đại Trí đanh lại: “Dựa vào cái gì? Muốn vào cửa nhà ta à? Không có cửa đâu.”
Loan Loan lạnh lùng nói: ” Nếu đại nương vào nhà nói chuyện đàng hoàng thì sẽ chẳng có chuyện gì cả, cần gì phải nói những lời khó nghe chứ. Chuyện ngày hôm nay nếu bị truyền ra ngoài, nhất định nhà các người sẽ phải lấy Tiểu Thảo rồi…” Nàng quét mắt qua Lý Đại Trí đang nhìn nàng, nói tiếp: “Mặc kệ đại nương có tin hay không, dù sao cháu cũng có rất nhiều cách để cho con của đại nương không thể không lấy con bé.”
Lý Đại Trí ngây người một lát, mẹ Đại Trí muốn nổi giận nhưng dường như lại vì cố kỵ lời nói của Loan loan mà bị nghẹn lại. Mẹ Loan Loan thấy vậy thì trong lòng bà lúc này cũng thoải mái hơn nhiều, con gái mình rốt cuộc cũng xả cơn tức này giúp mình. Mà lúc này Vương Tiểu Thảo hoàn toàn giống như quả cà héo.
Mẹ Đại Trí khi hiểu rõ ý của Loan Loan cũng kinh ngạc, bà còn tưởng rằng hôm nay hai mẹ con này tới vì muốn thương lượng làm sao để bức bách con trai bà nữa.
Chuyện hôm đó vốn không ai biết cả, buổi tối khi mấy người Loan Loan đưa Vương Tiểu Thảo trở về thì trong lúc vô tình đã bị người ta nhìn thấy, mà không phải chỉ có một người nhìn thấy. Người có tâm lập tức phát hiện quần áo Vương Tiểu Thảo mặc chính là của Loan Loan, nhưng buổi trưa Vương Tiểu Thảo tới thì lại mặc quần áo của mình, thế là lại liên tưởng đến Lý Đại Trí và lập tức cảm thấy có chuyện gì đó. Mấy người ngươi một lời ta một câu liền đoán rằng Vương Tiểu Thảo và Lý Đại Trí cùng ngã xuống sông, sau đó mọi người bắt đầu có ý nghĩ vớ vẩn, người này truyền người kia, mỗi người một kiểu, còn bị cả người ở Vương gia thôn biết.
Mẹ Đại Trí đương nhiên nghe được tin đồn, bà về nhà hỏi Lý Đại Trí. Ban đầu Lý Đại Trí không thừa nhận, hắn nói rằng không có chuyện đó, nhưng mẹ hắn truy hỏi hắn liên tiếp mấy ngày, hắn mới nói tiện tay nên đã cứu Vương Tiểu Thảo.
Bản tính người trong thôn là không có chuyện gì thì thích sinh chuyện thị phi, lúc đầu bà cảm thấy nhất định là có người nói lung tung, nhưng sau đó nghĩ lại, hôm đó Lý Đại Trí cũng chưa giặt đồ xong, hơn nữa lúc trở về sắc mặt hắn cũng không tốt lắm. Con mình nên bà rõ nhất, bà lập tức ý thức được có chuyện gì đó. Thế là vừa đấm vừa xoa, còn diễn một cảnh mẫu tử tình thâm, Lý Đại Trí là đứa con có hiếu, hắn không đành lòng để cho mẹ mình đau lòng nên kể lại chuyện xảy ra ở bờ sông, nhưng cũng chỉ nói đơn giản là lúc đó Vương Tiểu Thảo có thể đang hoảng sợ.
Tính tình Lý Đại Trí ra sao, không ai có thể hiểu rõ hơn người làm mẹ như bà, hắn sẽ không đi làm những chuyện kia, nên bà lập tức đoán lúc ấy nhất định là Vương Tiểu Thảo cố ý , mà con mình lại bị Loan Loan nói như vậy, trong lòng có chút không thoải mái. Lý Đại Trí là người đọc sách, rất nhiều gia đình muốn kết thân nhưng bà đều từ chối, mà điều kiện những nhà đó còn tốt hơn gia đình Loan Loan, đương nhiên bà sẽ không vừa ý Vương Tiểu Thảo, huống chi hai năm trước còn chuyện của Loan Loan, vì thế mà mẹ Đại Trí càng không thể đồng ý.
Hôm nay biết được hai mẹ con kia đến đây, bà cho rằng bọn họ lấy chuyện đó ra để đưa yêu sách, nên không nhịn được trong lòng bèn lao đến đây.
Nhưng đối phương lại không có ý nghĩ đó, mẹ Đại Trí cảm thấy mình vừa mới ầm ĩ một trận vô ích, khiến người ta chê cười. Nghĩ lại, nếu như Vương Tiểu Thảo không có tâm tư kia thì tại sao lại dây dưa với con mình. Còn cả mẹ con bé, nếu khi bà vừa vào cửa liền nói rõ thái độ thì bản thân mình đâu đến nỗi thế này?
Dù sao bà ta cũng là một lão thái bà không nói đạo lý, lúc này mà bà còn không suy nghĩ xem vì sao bản thân bà sau khi vào nhà không từ từ mà nói chuyện?
Mẹ Đại Trí không muốn cưới Vương Tiểu Thảo, đương nhiên cũng không làm ầm ĩ nữa, nên cùng con trai Lý Đại Trí này yên lặng trở về nhà.
Trong lòng mẹ Loan Loan cũng hơi xuôi được một chút, đồng thời cũng ảo não, lúc chuyện bị đồn thổi ra ngoài bà cũng đã nổi lên ý nghĩ tham lam đó, bà nghĩ nếu như Vương Tiểu Thảo thực sự có thể gả cho Lý Đại Trí cũng là chuyện tốt, nhưng nghe một trận mẹ Lý Đại Trí vừa làm ầm ĩ, thì bà đã thực sự quyết định từ bỏ ý định này rồi. Bà đang nghĩ trong lòng, về nhà bà phải nhanh tìm nhà chồng cho Vương Tiểu Thảo thôi.
Mà trong lòng Vương Tiểu Thảo đã lạnh thấu, trước kia có mấy lần gặp Lý Đại Trí ở trên đường, dáng vẻ người này đều rất có lễ độ, nàng nghĩ đến lời nói của mẹ hắn hôm nay khiến cho nàng thực sự vô cùng xấu hổ, mà Lý Đại Trí đến sau cũng không nhìn nàng một cái nào. Thế là hai mẹ con cả cơm tối cũng không ăn mà trở về Vương gia thôn.
Mẹ Đại Trí thì vẫn còn lải nhải đến tối, may là chuyện này dừng lại ở đây, nếu thật để cho Vương Tiểu Thảo gả đến đây thì bà thực sự sầu não ૮ɦếƭ mất. Lại mắng cả nhà Loan Loan cũng không phải người tốt, trước kia lúc Loan Loan chưa gả Vương gia đã đánh chủ ý vào Lý Đại Trí, hiện tại đứa con gái nhỏ cũng muốn đánh chủ ý lên con trai bảo bối của bà. Ruốt cuộc kiếp trước gia đình bọn họ và gia đình Loan Loan kết oán thù gì mà đời này cứ dây dưa không rõ thế?
Lý Đại Trí không thể nghe nổi lời của mẹ hắn nữa, nên cơm chưa ăn xong cũng đã rời bàn.
Hắn đã sớm khuyên bà đừng làm bậy, thế mà hôm nay vẫn đến nhà Loan Loan, náo loạn làm trò cười cũng không nói, nhưng sau chuyện này quan hệ hai nhà khẳng định bế tắc rồi, mặt cau có nói với mẹ hắn: “Chuyện cũng qua rồi sao mẹ còn nói nữa? Mẹ cứ lấy chuyện trước kia ra nói là có ý gì? Cả nhà bọn họ thế nào thì không nói, nhưng Loan Loan thì người trong thôn đều biết, nửa năm nay không chỉ dẫn mọi người đi kiếm bạc, con người cũng không tệ, căn bản không giống với những phụ nhân trong thôn kia, người ta cũng không đi nhiều chuyện nói nhà này thế này nhà kia thế khác, sao đến mẹ nói thì không ra cái gì như thế?”.
Nếu thật sự bảo hắn lấy vợ, hắn tình nguyện cho thời gian quay trở lại trước đó, hắn sẽ lấy Loan Loan.
Mẹ Đại Trí nghe xong lời của Lý Đại Trí thì hoàn toàn ngơ ngẩn, nhìn cha hắn có chút không tin hỏi: “Vừa rồi không phải ta nghe lầm chứ, đó là lời của Trí nhi sao?”
Lập tức để bát xuống đi theo Lý Đại Trí vào trong phòng cẩn thận hỏi: “Con trai à, mẹ không nghe nhầm chứ? Lời này con nói ở trong nhà thì được, nhưng sau này con không được nói thế nữa, để người khác nghe được lại còn tưởng rằng con có tâm tư khác đấy.”
Lý Đại Trí sửng sốt, hắn có tâm tư khác sao? Mới vừa rồi hắn buột miệng liền nói ra, đột nhiên trong lòng nhảy dựng, lúc nào mình lại có ấn tượng tốt về nàng như vậy chứ? Lúc này hắn lại càng ngậm miệng không nói.
Mẹ Đại Trí nhìn bộ dạng đó, trong lòng bà càng nghĩ sai lệch, mí mắt giật giật: “Con trai à, không phải là con. . . . . . Ôi, con không được như thế.”
Lý Đại Trí lẩm bẩm đứng dậy khỏi giường, đẩy mẹ hắn ra ngoài: “Con không có ý gì cả, mẹ đi ăn cơm đi, con phải đọc sách rồi.”
Mẹ Đại Trí trở lại ngồi bên cạnh vẫn còn than thở, cha hắn nhìn lắc đầu: “Bà xem lúc trưa bà làm ra chuyện gì kìa, ta cũng lười nói với bà rồi.”
Mẹ Đại Trí không để ý đến ông, trong đầu chỉ nghĩ tới suy nghĩ của con mình.