May mà số hạt tầm Ϧóþ mua hôm đó có thể đủ nấu được vài bữa. Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, Lai Sinh lại la hét đòi ăn bột lạnh, Loan Loan liền nói với hắn: “Đệ đi cắt rau cho lợn với ca đi, một lát trở về sẽ có bột lạnh ăn!”
Thế là lúc cắt rau cho lợn, Lai Sinh làm việc vô cùng gắng sức, ngày thường hắn làm việc cứ lười biếng, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng chỉ cần Loan Loan hứa là làm xong việc sẽ có bột lạnh ăn thì hắn sẽ làm việc chăm chỉ hẳn lên. Ai bảo trời nóng như thế này nên hắn thích ăn món mát lạnh đó chứ!
Nhưng mỗi lần Loan Loan cũng không làm nhiều, ba người mỗi người nhiều nhất chỉ được hai bát! Nếu nhiều hơn nữa, chỉ sợ Lai Sinh sẽ bị tiêu chảy mất!
Đã liên tiếp hơn mười ngày hai người cũng không bước chân ra khỏi cửa, đợi đến khi có thể ra ngoài ruộng làm cỏ, thì ba người liền bận rộn suốt mấy ngày. Ngày hôm nay, sau khi cuốc xong mảnh ruộng cuối cùng thì đã vừa đúng tới chiều, trời càng lúc nàng nóng, ba người bận rộn cả ngày, trên người đều ướt đẫm mồ hôi. Khi về nhà, chuyện đầu tiên mà Loan Loan làm là đi nấu nước, tranh thủ thời gian chờ nước sôi, nàng đi giặt toàn bộ mấy đôi giày vừa cởi ra. Vì cả ba đều mang giày rơm nên việc tẩy rửa rất dễ dàng.
Nước đã sôi, nàng cũng chẳng còn tâm trạng mà ngâm mình trong bồn, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng gột rửa mùi mồ hôi trên người, cả người được nhẹ nhàng khoan khoái mà thôi. Xách chiếc thùng lớn, Bách Thủ múc một thùng nước lớn cho nàng, Loan Loan ở phòng tắm thong thong thả thả tắm rửa sạch sẽ, Bách Thủ tự nhiên cũng tắm rửa, sau đó nàng lại bỏ quần áo bẩn vào trong chậu, khi xong xuôi hết cả rồi thì lúc này nàng mới cảm thấy thiếu cái gì đó.
Tất bật một hồi lâu, lúc này nàng mới nhớ tới, Lai Sinh cùng trở về mà sao lại không thấy tăm hơi đâu rồi.
Bách Thủ nói hắn về nhà vứt đồ đạc xuống thì chạy biến ra ngoài rồi, Loan Loan nghĩ hắn cả người mồ hôi hôi hám, ngay cả quần áo cũng chưa thay, mà giờ lại đang là mùa hè. Nàng đứng ở cổng ngóng vài lần, thì thấy Lai Sinh từ phía bờ sông trở lại, chờ hắn đến gần, nàng mới nhìn rõ cả người hắn từ đầu đến chân đều ướt nhẹp!
“Đệ đi làm gì vậy?”
Lai Sinh giũ nhẹ quần áo ẩm ướt của mình, nói: “Đệ đi tắm.”
“. . . . . . Đệ chạy đến bờ sông tắm?” Thật không để cho người ta bớt lo mà.
Lai Sinh gật đầu, còn có chút đắc ý, hắn chỉ vào ống quần đã không còn vết bùn đất, nói: “Tẩu nhìn xem, đệ không chỉ tắm rửa, còn tiện tay giặt luôn cả quần áo, rất tiện lợi nha!”
Loan Loan đưa mắt nhìn chỗ bẩn trên ống quần hắn, tuy bùn đã hết, nhưng vẫn có vết bùn trên ống quần, nhất thời không biết nói gì. Chỉ vào ống quần hắn, nói: “Đệ nhìn lại ống quần của mình đi, vẫn còn chưa sạch đâu, cái này phải dùng nước giặt mới sạch được.”
Nước giặt là thứ chuyên dùng để giặt quần áo mà nàng mua được ở chợ.
Lai Sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tay vỗ lên đùi một phát: “Ha, đó đúng là cách tốt, lần sau đệ sẽ bôi thẳng lên người.”
Sau này, có một khoảng thời gian Loan Loan đã thực sự vì những lời nàng nói lúc này mà hối hận mất vài ngày. Bởi vì lúc Lai Sinh đi ra sông tắm rửa lần nữa thì hắn thực sự đã lấy nước giặt bôi lên người. Về sau tiểu tử này lại phát hiện bôi thứ này lên người không chỉ có thể giặt quần áo, mà dường như còn có thể tắm rửa, thế là mỗi lần đều bôi thật nhiều thật nhiều trên người, cuối cùng dứt khoát cả gội đầu cũng dùng thứ này.
Nước giặt trong nhà mới mua về mà chưa dùng được bao lâu đã hết, mới đầu Loan Loan cứ thấy băn khoăn mãi, cuối cùng khi nàng biết được chân tướng, thì chỉ hận không thể dùng giáng long thập bát chưởng đánh vào trán hắn.
Thứ này tuy không phải là rất quý, nhưng cũng không hề rẻ, thế mà lại bị hắn lãng phí như vậy!
Đương nhiên đây là chuyện nói sau.
Loan Loan im lặng nhìn Lai Sinh toàn thân ẩm ướt ủ rũ bước vào trong sân.
May mà đang là mùa hè. Thôi, quên đi. Như vậy cũng tiết kiệm chút củi lửa. Nàng xoay người, lúc đang muốn đi vào trong nhà thì thấy cách đó không xa có một phụ nhân xa lạ khoảng hơn ba mươi tuổi đang chào hỏi với mấy người trong thôn, bên cạnh còn có một cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Lúc này bà mối Vương từ trên núi xuống, đi qua chỗ Loan Loan cũng kỳ quái hỏi nàng: “Hai người kia là ai thế?”
Loan Loan lắc đầu, đến cả bà mối Vương còn không biết thì nàng làm sao có thể biết được chứ.
Đang nói, hai người kia đã đi về phía này, khoảng cách gần hơn, Loan Loan mới nhìn rõ người phụ nhân kia, nàng ăn mặc gọn gàng, loại vải mặc trên người tốt hơn gấp mấy lần so với loại vải mà mấy nông phụ bọn họ đang mặc, trên mặt phủ phấn nhẹ. Lại nhìn đến ngũ quan của nàng, cái mũi cao thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da cũng được chăm sóc rất tốt, nhất là cặp mắt phượng kia, chỉ cần nàng muốn, là có thể tỏa ra loại quyến rũ mê hoặc lòng người.
Chỉ có một điều không được hoàn mỹ đó là mặt nàng hơi lớn một chút, dáng người thì hơi đẫy đà.
Dù sao liếc mắt một cái là có thể nhìn ra phụ nhân này không phải là người làm nông như các nàng.
Trong lúc hai người đang tò mò đánh giá đối phương, thì đồng thời, phụ nhân kia cũng đang đánh giá các nàng, khi trông thấy Loan Loan, trên mặt nàng xuất hiện thần sắc nghi hoặc, lại quay sang nhìn bà mối Vương, phụ nhân lập tức cười: “A, chị dâu đang bận đấy à?”
Bà mối Vương sửng sốt, nữ nhân nhìn lẳng lơ thế này lại quen mình ư? Nhưng nhìn quả thật là có chút quen mặt.
Phụ nhân nhìn bộ dáng nghi hoặc của bà thì cười cười, lại nói: “Chị dâu chắc không còn nhớ rõ muội rồi, muội là Hương Tú đây!”
“A? Hương Tú?” Bà mối Vương cả kinh nói, nhìn kỹ lại thì quả nhiên là Hương Tú, lập tức nói: “Ôi, đúng là Hương Tú rồi, đúng là càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng trẻ ra, làm ta không nhận ra muội nữa.”
Hương Tú hé miệng cười cười, thân thiết nói với bà mối Vương: “Chị dâu không nhận ra muội cũng là bình thường thôi, tẩu là người bận rộn mà, nhưng muội thì vẫn luôn nhớ chị dâu đấy.”
“Người bận rộn cái gì chứ, chỉ là lúc rảnh rỗi thì chạy qua chạy lại, thay mọi người giải quyết một chút chuyện trong lòng thôi.” Bà mối Vương bâng quơ nói, trên mặt tràn ngập tươi cười.
Sau đó lại nhìn sang cô nương đang đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nói: “Ái chà, đây là Mạch Thảo phải không? Đã lớn như vậy rồi à, thành một đại cô nương rồi.”
Mạch Thảo vẫn luôn cúi đầu, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn bà mối Vương một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, lộ ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
“Nha đầu này từ nhỏ đã rất nhát gan, chị dâu đừng để ý.” Hương Tú đưa mắt nhìn Mạch Thảo đang cúi đầu, cười nói với bà mối Vương.
“Không có gì, không có gì.” Bà mối Vương hào phóng không để tâm, còn khen ngợi nói: “Đây mới là cô nương của Dương gia thôn chúng ta, tính tình điềm tĩnh, không giống những loại chỉ ra ngoài có vài năm mà ánh mắt đã để ở trên đầu rồi. Ta thì thích cô nương như Mạch Thảo thôi.”
Nói xong lại nghiền ngẫm nói: “Mạch Thảo năm nay mười lăm tuổi rồi ấy nhỉ.”
Hương Tú gật đầu.
“A, thế thì nên tìm nhà chồng rồi.” Bà mối Vương ha hả cười rộ lên.
Hương Tú thì cười nói: “Da mặt con bé mỏng lắm.”
Mạch Thảo đứng ở bên cạnh thì đầu càng cúi thấp hơn.
Sau đó Bà mối Vương lại lôi kéo tay Loan Loan, giới thiệu với Hương Tú: “Muội còn nhớ Bách Thủ không? Đây là vợ hắn, muội ấy rất giỏi giang nha!”
Lại quay sang Loan Loan giới thiệu: “Đây là Hương Tú, nhà ở phía sau nhà các muội đấy.”
Loan Loan nở một nụ cười thân thiện với Hương Tú, trong đầu đang suy nghĩ ở phía sau nhà bọn họ? Phía sau nhà bọn họ, trừ nhà Lý Đại Trí ra, mấy nhà khác đều không quen, hơn nữa ban ngày đều đóng kín cổng, cũng không biết rốt cuộc là nhà ai.
Hương Tú cũng cười thân thiện đáp lại Loan Loan, sau đó nói đôi ba câu khách khí, rồi dẫn con gái đi vòng qua phía bên ngoài nhà Loan Loan, đi theo con đường nhỏ cũng thông qua nhà Lý Đại Trí kia.
Bà mối Vương vác đồ trên lưng đi về nhà, Loan Loan cũng đi vào trong sân. Trong sân, Lai Sinh đang lấy chậu giặt quần áo của mình vừa mới thay ra, giặt xong một lần, hắn lại chạy vào trong nhà bếp, múc một chậu nước ở trong vại rồi bê ra ngoài sân, mà nước ở trong vại thì đã chẳng còn bao nhiêu.
Loan Loan trợn mắt nhìn hắn nói: “Đệ làm gì mà không ra ngoài bờ sông giặt?”
“Đệ mệt lắm, giặt xong đệ muốn đi nghỉ.” Lai Sinh nói mà đầu không buồn ngẩng lên, nhìn cái dáng vẻ uể oải kia của hắn, có vẻ như rất mệt mỏi. Nhưng tên tiểu tử thối này đã dùng hết nước ở trong vại, đến tối lấy gì mà dùng?
Bách Thủ mệt mỏi cả một ngày, lát nữa còn phải ra ngoài cắt rau cho lợn, mà ớt ươm trong vườn đã mọc mầm rồi, nàng phải nhanh dời mầm xuống vườn mà trồng mới được. Bèn trợn mắt nói với hắn: “Giặt xong quần áo thì đi múc nước đổ đầy vào trong vại, xong mới được đi nghỉ.”
Lai Sinh bỗng chốc mặt mày nhăn nhó: “Đệ mệt lắm!”
“Ai bảo đệ dùng hết nước ở trong vại. Gánh đủ để dùng tối nay thôi, ngày mai rồi tính sau. Đệ mà lười biếng, tối ta sẽ bảo ca đệ đánh vào ௱ôЛƓ đệ đấy!”
Lai Sinh số khổ bẹt bẹt miệng, tăng thêm lực trên tay, xoành xoạch chà quần áo ở trong chậu, rất nhanh đã giặt xong bộ quần áo, rồi hắn gánh thùng đi ra ngoài.
Đứa nhỏ này chắc là mệt lắm rồi, vì hắn ngủ thẳng đến khi ăn cơm tối mới dậy. Mà không chỉ có hắn, Loan Loan và Bách Thủ đều rất mệt, ăn cơm tối xong, cả nhà ba người đều lên giường từ rất sớm.
Công việc ở ngoài đồng đã làm xong, Loan Loan lại chuẩn bị làm bột lạnh của mình. Ngày hôm sau, sau khi hai người ăn sáng xong, thì bèn chuẩn bị đi ra chợ một chuyến, Lai Sinh ở nhà trông nhà, nàng hứa khi nào về sẽ mua cho hắn một xâu mứt quả. Bách Thủ dắt xe trâu ra, ngay khi hai người chuẩn bị lên đường, thì có người lại gọi bọn họ.
“Ơ, đây chẳng phải là Bách Thủ huynh đệ sao, hai người định đi chợ sao?” Hương Tú cười đi tới nói.
Đêm qua Bách Thủ đã nghe Loan Loan nhắc tới nàng nên hắn cũng gật đầu với nàng.
Khi trông thấy Bách Thủ, Hương Tú vẫn có chút bất ngờ, trước kia nàng không thường gặp Bách Thủ, còn trước đó mấy năm thì Bách Thủ vẫn còn nhỏ, về sau hắn càng lớn thì thời gian vào trong thôn lại càng ít, sau nữa, nàng rời khỏi thôn, không nghĩ tới Bách Thủ lại thay đổi nhiều như vậy. Trong trí nhớ của nàng, Bách Thủ chỉ là một đứa trẻ con gầy tong teo mặt mày đen nhẻm, không ngờ bây giờ lại cao lớn khôi ngô như vậy.
Nàng cười chào Loan Loan, có chút xấu hổ nói: “Là thế này, ta và Mạch Thảo hôm qua mới trở về, trong nhà đã rất lâu không có người ở, thức ăn, đồ dùng gì cũng không có, rất nhiều đồ cần phải mua, nhưng ta thân làm một phụ nhân, lại không có sức lực gì, thấy nhà các muội có xe trâu, nên muốn nhờ các muội, nếu tiện thì lên chợ chở đồ giùm về cho ta?”
Loan Loan mỉm cười nói: “Tẩu muốn mua giúp những đồ gì?”
Tiếp đó Hương Tú liệt kê ra những món đồ cần phải mua, đơn giản cũng chỉ là mấy thứ đồ dầu mỡ, gạo muối, rồi đồ dùng nhà bếp, v.v…. Còn nói cho bọn họ biết ở trấn trên cửa hàng gạo nhà ai là rẻ nhất, đồ nhà ai là tốt hơn. Đồ nhà ai đắt tiền nhất, chủ cửa hàng nào là điêu nhất, chủ cửa hàng nào là thành thật nhất,….
Những điều này thực sự có tác dụng không nhỏ với Loan Loan, ít nhất sau này nàng có mua đồ thì trong lòng cũng có cân nhắc tính toán, đồng thời trong lòng nàng cũng thầm nghĩ Hương Tú quả nhiên đủ quen thuộc với hoàn cảnh trên trấn, không biết trước kia làm gì ở trên chợ, nhìn số lượng đồ mà nàng muốn mua, thì xem ra là muốn ở lại hẳn trong thôn rồi.
Sau đó Hương Tú lại lấy ra một lượng bạc đưa cho Loan Loan, nói đồ đạc nàng không cần phải quá rẻ, nhưng cũng không cần phải đắt.
Loan Loan nhận lấy bạc, cười nói: “Không biết mua những món đồ này sẽ tốn bao nhiêu, đợi muội mua về rồi thiếu thì bù còn thừa muội sẽ trả tẩu!”
“Được!” Thấy Loan Loan nói chuyện sảng khoái, Hương Tú rất vui mừng nên cũng dứt khoát đồng ý.
Hai người ở chợ mua một túi hạt tầm Ϧóþ lớn, mua những đồ trong nhà mình cần dùng, rồi đi mua những thứ mà Hương Tú nhờ, đi tới đi lui, đến gần giữa trưa mới rời khỏi chợ.
Về đến nhà, Hương Tú đã sớm chờ ở ven đường, Loan Loan xin lỗi nói: “Ngại quá, vì muốn tiết kiệm một chút bạc cho tẩu nên phải chạy mấy quán mới mua được đồ.” Bách Thủ là người thành thật, làm việc giúp người ta trước giờ đều rất tận tâm.
Bạc đương nhiên là không tiêu hết, nên Loan Loan trả số bạc thừa lại cho nàng, Hương Tú rất vui, thế là Hương Tú lấy ra năm đồng nói coi như trả tiền xe, Loan Loan đâu chịu nhận, giúp người ta mang hộ chút đồ về thôi mà cũng thu tiền, thì nàng thành ra cái hạng người gì, nên thoái thác không nhận.
Ấn tượng của Hương Tú đối với Loan Loan lập tức tốt thêm vài phần, mà đối với Bách Thủ thì lại càng có một loại nhận thức mới!