Chương 66: Gặp lại Trần NgọcNha hoàn Mộc Hương rón rén đẩy cửa phòng ra, nhìn lên giường gỗ khắc hoa lê vàng, xuyên qua tấm mành tơ thêu hoa sen, có thể thấy rõ cô gái nằm trên giường đang say giấc nồng. Mộc Hương không vội gọi chủ tử dậy mà nhẹ bước đến tủ quần áo lớn bên cạnh, từ trong chọn ra mấy bộ quần áo, bởi chủ tử chuộng màu thanh đạm, cho nên cô đều chọn những loại quần áo màu vàng nhạt, xanh lục, vừa mỏng nhẹ lại mát mẻ.
Sau khi làm xong, Mộc Hương mới đi đến bên giường, thấp giọng gọi một tiếng.
Một lát sau, trong màn lụa truyền ra tiếng sột soạt, cánh tay nào giờ luôn trắng nõn đưa ra ngoài trước, rồi sau đó mới hé ra gương mặt ngái ngủ hơi có vẻ nhập nhèm, Mộc Hương ngồi xổm xuống, xếp hài thêu ra, nhìn cô gái kia nói: “Trong nhà không có việc gì, chủ tử cứ ngủ thêm một lúc đi ạ.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy lắc đầu: “Không cần, ta ngủ đủ rồi.”
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, Tô Tuệ Nương đi tới phòng khách, trên chiếc bàn tròn khắc hoa bày giữa phòng đã dọn sẵn điểm tâm, hai chén cháo loãng, một Ⱡồ₦g bánh bao và cả vài đĩa thức ăn.
“Lão phu nhân đâu?”
“Bẩm tiểu thư, lão phu nhân đang ở hậu viện cho chó ăn!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy gật đầu, chờ sau một lúc lâu, Lâm thị mới vội vội vàng vàng chạy đến, thú thật, có vài người dù có cho họ ở ổ vàng ổ bạc, mặc vải vóc lụa là, họ thoạt trông vẫn như vượn đội mũ người, ngoài giống trong chẳng giống, Lâm thị không thể nghi ngờ chính là người như vậy. Từ lúc đến kinh thành, trong nhà cũng có người hầu kẻ hạ, Lâm thị ngược lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, lúc Hoắc Hương làm việc, bà cứ nhất định phải giành làm, khiến cho cô nàng sợ tái mét mặt mày, sau đó vẫn là Tô Tuệ Nương lên tiếng, nói cứ theo ý lão phu nhân, bấy giờ mới trấn an được Hoắc Hương kia.
“Mẹ, mau ngồi xuống, để lát nữa cháo cũng sắp nguội mất rồi!” Tô Tuệ Nương cười uyển chuyển đưa cho bà đôi đũa.
Hai mẹ con ăn cơm xong, sau đó ngồi nói chuyện một lát, hôm qua thằng nhóc sai vặt bên người Tô Văn về nhà báo tin, nói hôm nay cậu sẽ trở về, cho nên hai người họ đều ngồi đây chờ, đến lúc gần trưa, Tô Văn mới trở về, chẳng những thế, cậu còn dẫn về một vị khách.
“Tô bá mẫu, Tô cô nương, đã lâu không gặp.” Người đến chẳng phải Trần Ngọc thì ai vào đây.
Kể từ lần chia tay đó, vỏn vẹn đã ba năm, đây là lần đầu người hai nhà chạm mặt, tại một địa phương xa lạ như vậy, có thể gặp được người quen, chắc chắn là một niềm vui bất ngờ.
Mời Trần Ngọc ngồi xuống, hai người cũng quan sát lẫn nhau một chút.
Ở trong mắt Tô Tuệ Nương, Trần Ngọc đã thành thục hơn chút, cũng càng có khí thế, trông cả người đã là một nam tử đỉnh thiên lập địa rồi.
Mà ở trong mắt Trần Ngọc, Tô Tuệ Nương càng thêm mỹ mạo, cả người cũng tản ra một loại cảm giác nhu hòa. Một ít hình ảnh trong trí nhớ đột nhiên nổi lên, trái tim Trần Ngọc nhảy lên thật mạnh, chẳng hiểu tại sao, trong lòng bàn tay lại rớm ra chút mồ hôi.
Đối với biến hóa trong lòng Trần Ngọc, Tô Tuệ Nương chẳng mảy may phát giác, nàng cười hỏi: “Hai người các cậu sao mà gặp được nhau thế?”
Tô Văn ở một bên giành trả lời trước, cậu có chút ngượng ngùng nói: “Vốn là muốn thu xếp ổn thỏa cái đã rồi mới đến bái phỏng Cẩn Ngôn (tên tự của Trần Ngọc) không ngờ, để huynh ấy tìm tới trước rồi.”
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói!” Trần Ngọc hồi thần lại, vờ tức giận: “Nếu không phải ta được tin lão sư tới kinh thành, đến bái phỏng, cũng không biết ngươi cũng cùng đi theo. Ta xem ngươi là cố ý tránh ta, không xem ta là bằng hữu a!”
“Không phải! Không phải!” Tô Văn nghe vậy, vội vàng khoát tay áo: “Huynh bây giờ là Uy vũ bá rồi, ta sợ tùy tiện bái phỏng, có hơi…” Nói đến đây, cậu run rẩy cúi đầu.
“Thì tính sao” Trần Ngọc tức giận giáo huấn: “Bằng hữu tương giao quý ở chân thành mà không phải ở thân phận, ngươi làm vậy, há chẳng phải làm rét lạnh lòng ta.”
Tô Văn nghe đến đó không khỏi đứng lên, hướng về phía Trần Ngọc khom người, miệng nói: “Chuyện này là đệ nghĩ sai rồi, kính xin Cẩn Ngôn rộng lượng tha thứ.”
Trần Ngọc đâu hề giận thật, nghe vậy tất nhiên cười ha ha.
Tô Tuệ Nương cũng có chút ngạc nhiên, nàng nhìn Trần Ngọc, người này được phong bá tước khi nào?
Như nhìn ra thắc mắc của nàng, Trần Ngọc thoáng trầm ngâm, có chút thở dài nói: “Ba năm trước phủ Uy vũ bá gặp kiếp nạn, cả nhà đại bá ta từ đấy liền tuyệt tự, tước vị Uy vũ này này bèn rơi lên đầu ta.”
Thì ra là thế. Tô Tuệ Nương gật gật đầu, thấy sắc mặt hắn nặng nề, không khỏi vội dời đề tài: “Trần phu nhân khỏe chứ?”
“Gia mẫu thân thể coi như khoẻ mạnh.”
Buổi trưa, Tô Tuệ Nương thiết yến chiêu đãi Trần Ngọc, hắn cùng với người nhà Tô gia cũng hết sức quen thuộc, trên bàn cơm cười cười nói nói, không khí rất vui vẻ, chốc lát sau, tàn tiệc, Tô Văn vì uống hơi nhiều, lúc này có phần không chịu nổi tửu lực được Lâm thị dìu trở về phòng nghỉ ngơi đi. Tô Tuệ Nương bèn phụng bồi Trần Ngọc đến phòng khách uống trà, hai người nói chút chuyện nhà lúc chia tay. Qua trò chuyện, Tô Tuệ Nương biết Trần Ngọc tới giờ vẫn chưa lập gia đình, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, song nghĩ đến hắn từng trải qua chuyện bị từ hôn, mới có chút sáng tỏ, trong bụng thầm nhủ đáng tiếc.
Nghĩ đến thân phận bây giờ của Trần Ngọc, trong lòng nàng chợt động, sao không nhân cơ hội này hỏi thăm tin tức của Vương Thất Lang, biết đâu hắn cũng có thể biết mấy phần.
“Phủ Vĩnh Bình Hầu?” Trần Ngọc kinh ngạc chau chau mày.
Tô Tuệ Nương biết hắn là người có thể tin cậy, bèn trực tiếp kể lại chuyện của Vương Thất Lang.
Trần Ngọc nghe xong chấn động, vẻ mặt không dám tin, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Không ngờ lại là cậu ta!”
Tô Tuệ Nương chăm chú lắng nghe.
Trần Ngọc có chút do dự nhìn nàng một cái, đoạn nói: “Là có tin tức thế này, hơn ba năm trước, Vĩnh Bình Hầu gia ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, dưới ông ta lại chẳng có nam tự có thể thừa kế tước vị, vì chuyện này, đám huynh đệ của Vĩnh Bình Hầu náo loạn một trận rất to, ngay tại lúc giằng co không ngớt, phu nhân Vĩnh Bình Hầu gia ấy mà đón một đứa bé từ bên ngoài về, nói là cốt nhục thân sinh của Hầu gia lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chuyện này tại lúc ấy gây ra chấn động rất lớn, ngay cả đương kim thánh thượng cũng phái người tới hỏi. Không ngờ, đứa bé kia lại chính là Thất Lang.” Trong lời nói, không khỏi đầy thổn thức.
“Tước vị kia cuối cùng rơi vào trên người ai?” Tô Tuệ Nương trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề trung tâm nhất.
Trần Ngọc lắc lắc đầu: “Chuyện này tranh cãi rất nhiều năm, đến giờ Hầu vị cũng chưa xác định là ai được thừa kế. Nhưng mà…” hắn nói phân nửa, vẻ mặt do dự.
Tô Tuệ Nương bèn gấp gáp hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Đây cũng là tại hạ nghe thấy, không biết có thật hay không.”
“Trần công tử xin nói thẳng.”
Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Nghe nói vị đích tử kia của phủ Vĩnh Bình Hầu tính cách hoang đường, hành sự dị thường, từng tự tay đánh ૮ɦếƭ nha hoàn hầu hạ mình, còn thường xung đột với trưởng bối, nói năng lỗ mãng, trong giới quý tộc Thượng Kinh, tiếng tăm rất không tốt.”
Tô Tuệ Nương nghe đến đó, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Nàng biết Trần Ngọc nói hẳn là đã rút gọn rất nhiều rồi, thằng nhóc kia vẫn vô pháp vô thiên thế sao? Tô Tuệ Nương cũng không biết mình nên “vui mừng” hay nên mắng một câu “đồ ngốc” đây.
Hai người nhìn nhau không nói một lúc lâu, sau nửa ngày, Trần Ngọc mới cáo từ.
Đêm đó, Tô Tuệ Nương ấy mà lại ngủ một giấc yên ổn trước nay chưa từng có, bất kể thế nào, thằng bé kia hẵng còn nhảy nhót được chứ nhỉ?
Cứ thế, thời gian lại trôi qua hai tháng, trong hai tháng này, Trần Ngọc trước sau đến ba lần, có lúc là đi cùng Tô Văn, có khi lại đi một mình, hắn giúp đưa cho Tô Tuệ Nương hai chậu ngọc lan tử mặc, cũng đưa qua một con chim sáo rất đáng yêu, cũng rất được Tô Tuệ Nương ưa thích.
Tuy nhiên, Tô Tuệ Nương dù sao không phải ngốc, tâm tư của Trần Ngọc, nàng ít nhiều cũng nhìn ra, ngoài cảm giác khó tin ra, thì chỉ còn lại một chút cảm giác hoang đường. Nhưng bên kia cũng không biểu lộ rõ, bên nàng cũng không tiện nói thẳng cái gì. Nhưng mà giữa hai người tuyệt đối không có khả năng, nếu đến thật, Tô Tuệ Nương cũng hy vọng trực tiếp nói từ chối cho rõ ràng, miễn cho làm trễ nãi người ta.
Mùng bảy tháng tám, Tô Tuệ Nương nhận được một tờ thi*p mời, là của phủ Uy vũ bá, trên đó viết ba ngày sau, muốn mời Tô Tuệ Nương cùng Lâm thị tham gia thọ yến của Uy vũ bá lão phu nhân. Tô Tuệ Nương ngẫm nghĩ, phái người đến thư viện hỏi xem Tô Văn có cùng đi hay không, hạ nhân hồi âm nói Tô Văn cũng nhận được thi*p mời, là muốn đi.
Tô Tuệ Nương lại đem chuyện này nói cho Lâm thị, Lâm thị nghe thế liền vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không đi. Tô Tuệ Nương biết bà là sợ chính mình làm ra hành vi kỳ quặc gì, khiến người ta chê cười, nhưng cái nơi đó quả thật không thích hợp Lâm thị đi lắm, Tô Tuệ Nương sau khi nghe vậy cũng không ép.
Ngày hôm sau, nàng cố ý đến tiệm bạc của kinh thành một chuyến, tiệm bạc kia tên là “Bảo Văn Lâu” là cửa hiệu lâu đời trăm năm, vô luận tay nghề thợ và uy tín cũng đáng tin cậy, vì có vật siêu cấp gian lận là không gian tùy thân, thành thử trên phương diện tiền bạc Tô Tuệ Nương rất hào phóng, vung tay lên là đặt mua cho mình bộ trang sức trị giá hai ngàn lượng bạc, theo thứ tự là một bộ trang sức cài đầu vàng ròng quấn tơ gắn hồng ngọc, một bộ trang sức cài đầu bạch ngọc phỉ thúy, một cặp xuyến tay hoa phù dung, vài cây trâm hình thức tinh mỹ, kẹp tròn, khuyên tai vân vân.
Ba ngày sau, Tô Tuệ Nương quả nhiên ngồi lên xe ngựa đến phủ Uy Vũ Bá.
Nha hoàn Mộc Hương có chút tò mò có chút thấp thỏm ngồi bên cạnh nàng, rất khoong bình tĩnh mà nhích tới nhích lui.
Tô Tuệ Nương mở mắt ra, nhìn cô nàng một cái.
Mộc Hương thè lưỡi: “Tiểu thư, ngài nói phủ Uy Vũ Bá kia là dạng gì vậy ạ? Có phải giống như trong kịch, phú quý vô biên, nô bộc thành đàn không ạ?”
Tô Tuệ Nương bên khóe miệng câu lên nụ cười: “Em đến đó rồi chẳng phải sẽ biết sao.”
“Nô tỳ có chút khẩn trương a!” Mấy tháng chung ᴆụng, Mộc Hương đã biết chủ tử nhà mình là người hiền hòa, thành thử lúc nói chuyện cũng không còn sự thấp thỏm e sợ của ban đầu nữa.
Chỉ cần làm tốt bổn phậm, giữ quy củ, đối với chuyện này, Tô Tuệ Nương cũng hoàn toàn không để bụng, dù sao cũng không ai muốn đặt bên cạnh một đứa đầu gỗ đúng không.