Hôm nay là ngày cưới của Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình.
Thợ trang điểm đến tận nhà họ Vu trang điểm cho Vu Sính Đình. Đội xe đón dâu của Phùng Mộ Huân đến nhà họ vào đúng chín giờ mười tám phút. Dẫn đầu là một chiếc Bentley, sau đó là ba chiếc Porsche, bám đuôi sát theo là mười mấy chiếc BMWs xám, cuối cùng mới là xe của bạn bè và người thân.
Liêu Hải Lâm mở cửa, dắt Vu Sính Đình từ trên tầng xuống. Vu Sính Đình mặc chiếc váy cưới Vera Wang mà Phùng Nghị đặt từ Hồng Kông về, phần eo được thêu hoa văn, cổ khoét hình tim, thắt lưng được buộc dải lụa dài mềm mại, thật sự khiến Phùng Mộ Huân kinh ngạc không chớp mắt. Chẳng trách người ta vẫn nói, phụ nữ đẹp nhất khi mặc váy cưới. Phùng Mộ Huân ngắm nhìn Vu Sính Đình trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, quả thật có cảm giác vui sướng không nói thành lời.
Còn Phùng Mộ Huân mặc một bộ âu phục đen, áo sơmi trắng, cà vạt đen. Anh vui mừng nắm chặt tay cô, ngay lúc này, anh có thể cảm nhận được sự hưng phấn và cảm giác thành công chưa từng có, anh không bận tâm đến mấy ngày qua, quan trọng là anh đã cưới được người phụ nữ trong lòng mình rồi. Cho dù cô không tự nguyện thì có sao, bây giờ cô đã là vợ của Phùng Mộ Huân anh rồi, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.
Lúc lên xe, Vu Sính Đình vẫn trầm lặng, cô không thể nào cười nổi. Trước khi đón dâu, Liêu Hải Lâm dặn đi dặn lại, bảo cô phải cười, nhất là đến nơi tổ chức hôn lễ, tuyệt đối không được có vẻ mặt như lúc này. Nhưng Vu Sính Đình vẫn chỉ có một vẻ mặt, mà thật ra là trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Trái lại, Phùng Mộ Huân vẫn luôn cong khóe môi thành một nụ cười như có như không.
Tới khách sạn cũng đã là hơn mười một giờ, anh em họ hàng, bạn bè khách khứa đều đã ngồi vào chỗ, khi nhìn thấy Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình, phản ứng đầu tiên của họ là: “Này, nhìn xem, cô dâu xinh quá, chú rể cũng đẹp trai.”
Nghe thấy thế, tâm trạng Liêu Hải Lâm vô cùng tốt.
Phù dâu là cô cháu gái Phùng Á Đồng của Phùng Mộ Huân và Tiền Bội Bội, phù dâu đi phía sau, song song với phù rể.
Người chỉ trì hôn lễ lên mở lời trước, sau đó là bố mẹ cô dâu chú rể lên phát biểu.
Sau màn tuyên hứa, trong tiếng ồn ào của mọi người, chú rể nắm thật chặt tay cô dâu.
Phía dưới mọi người nhao nhao cả lên, đặc biệt là đám chiến hữu của Phùng Mộ Huân, ai cũng la lên: “Hôn đi, hôn đi!”
Phùng Mộ Huân mỉm cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô rồi cúi đầu định hôn cô. Nhưng Vu Sính Đình lại kịp thời nghiêng đầu, khiến nụ hôn của anh bất chợt rơi xuống má trái của cô.
Mọi người lại ồn ào, “Ầy, hôn má, không tính.” Mọi người đều nghĩ là cô dâu xấu hổ nên không cho Phùng Mộ Huân hôn.
Phùng Mộ Huân hé miệng cười, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Điểm Điểm, em không phối hợp với anh thì họ sẽ không từ bỏ ý định đâu.” Không đợi cô có phản ứng, Phùng Mộ Huân liền ngậm lấy môi cô, mùi vị đã lâu mới được nếm lại khiến anh phát nghiện. Anh đưa tay ghì chặt gáy cô, bất kể cô có phản kháng thế nào cũng không làm được gì. Nụ hôn ngày càng sâu, đầu lưỡi anh khuấy đảo tới lui trong miệng cô.
Tiếng vỗ tay nổi lên rào rào.
Hôn xong, cô dâu chú rể bước xuống phía dưới kính rượu bố mẹ.
Nghỉ ngơi một lát, Vu Sính Đình đến phòng trang điểm để thay bộ sườn xám, rồi lại theo Phùng Mộ Huân đi kính rượu. Nguyên một buổi, cô ép mình cố duy trì nụ cười cứng ngắc, bởi có không ít lãnh đạo trong quân khu đến, còn cả nhân vật trong chính giới, người trong thương giới, vị bí thư họ Mạt hay qua lại với Vu Hàn Sinh cũng tới dự.
Mấy cô chú trong đại viện thấy hai người họ cuối cùng cũng đến được với nhau thì đương nhiên lại phải trêu ghẹo cô vài câu. Vu Sính Đình nghe xong cũng chỉ ngượng ngùng cười.
Vu Sính Đình cứng ngắc khoác cánh tay Phùng Mộ Huân, kính rượu cô chú trong đại viện rồi lại sang tới những bàn khác.
Giờ khắc này vốn là giờ khắc hạnh phúc mà Vu Sính Đình từng mơ ước, nhưng cô không có cách nào thuyết phục mình vui vẻ cho được. Nếu cô vẫn chưa biết được mọi chuyện, nếu như Phùng Mộ Huân không ép buộc cô, có thể hiểu thấu đáo cho cô, thì có lẽ cô sẽ không có nỗi oán giận thế này.
Chẳng ai phát hiện ra hai người không phải là khách xuất hiện trong bữa tiệc. Đó là Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử.
Vu Sính Đình khoác tay Phùng Mộ Huân đi tới, vừa lúc thấy Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử bước vào và ngồi xuống.
Hứa Diễn Thần lướt qua đám đông nhìn cô, Vu Sính Đình lơ đễnh chạm phải ánh mắt anh ta, ánh mắt thâm trầm, tuyệt vọng và vẻ mặt đầy cô đơn.
Phùng Mộ Huân vẫn cười, giờ phút này, dường như không thể biết được tâm trạng anh qua ánh mắt. Anh nắm chặt tay Vu Sính Đình, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái rồi lại quay sang nhỏ giọng nói với Phùng Mộ Huân: “Sao hai bọn họ lại tới đây? Giao cho cậu đấy, tôi không muốn nhìn thấy họ.” Phùng Mộ Huân xuống lệnh, anh gần như đã dự đoán được ý định của Hứa Diễn Thần. Anh thầm nghĩ, thật ra anh đã đánh giá thấp Hứa Diễn Thần, tính toán trăm bề vẫn không ngờ Hứa Diễn Thần sẽ đến. Anh biết, có Hứa Diễn Thần ở đây, Vu Sính Đình chắc chắn sẽ bị quấy nhiễu.
“Anh, anh yên tâm, nếu hai bọn họ dám làm loạn, em sẽ gọi cảnh sát giữ lại vài hôm.” Phùng Nghị ghé vào tai anh thấp giọng nói, rồi vội lấy điện thoại gọi mấy người bảo vệ đến phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra.
Vu Sính Đình nhìn ánh mắt Phùng Mộ Huân và Phùng Nghị thì có thể đoán được lí do họ thì thầm. Cô liền kiễng mũi chân, ghé vào tai Phùng Mộ Huân cảnh cáo: “Phùng Mộ Huân, nếu anh dám để Phùng Nghị gọi người đối phó với họ, tối nay về tôi sẽ không để yên đâu…” Vu Sính Đình nói rất chậm, lời nói lạnh lùng nhưng dáng vẻ mỉm cười ghé vào thì thầm với anh của cô, lại khiến người ngoài nhìn như hai vợ chồng đang tình tứ thủ thỉ.
Phùng Mộ Huân cười với cô, nắm chặt tay cô khiến năm ngón tay cô phát đâu. Vẻ tươi cười của anh lúc này đã nói lên sự tức giận tột cùng của anh.
Hứa Diễn Thần đã uống không ít trước khi đến, gửi tiền mừng xong lại ngồi xuống uống như không có ai bên cạnh, Ngụy Tử khuyên thế nào cũng không được.
Vu Sính Đình buông tay Phùng Mộ Huân ra, cố lấy dũng khí bước đến chủ động chào hỏi: “Hứa Diễn Thần, Ngụy Tử, hai anh đến rồi à.” Cô sợ sau hôn lễ này, Phùng Nghị sẽ sai người đến đối phó với họ nên muốn ra khuyên hai người họ ra về.
Lúc này, Hứa Diễn Thần chỉ ngây ngẩn nhìn cô, sắc mặt ảm đạm, anh ta cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi lại nhìn Vu Sính Đình, cười nói: “Đình Đình, hôm nay em rất đẹp.” Giọng nói có đôi phần nghẹn ngào, nói xong, đôi mắt Hứa Diễn Thần thoáng đỏ, anh ta quay người khịt mũi một cái, cố che giấu tâm trạng.
“Đáng tiếc…” Lời cuối cùng, Hứa Diễn Thần gần như nghiến răng nghiến lợi nói. Vu Sính Đình có thế thấy được thứ trong hốc mắt đo đỏ của anh ta, đó là nước mắt.
Phùng Mộ Huân bình tĩnh bước tới, Vu Sính Đình mới lên tiếng: “Hứa Diễn Thần, hôm nay là ngày cưới của em, cảm ơn anh và Ngụy Tử đã đến chúc mừng cho em và Phùng Mộ Huân.”
Hứa Diễn Thần cười vang vài tiếng, đôi mắt đỏ nhìn Vu Sính Đình: “Em không cần nói mấy lời khách sáo với anh, anh hiểu ý em, anh nghe lời em, em bảo anh làm gì thì anh sẽ làm nấy. Nhưng chú rể của em có thể uống chén này không?”
Không biết là do say hay vì sao, Hứa Diễn Thần dứng dậy, ra sức vỗ tay, quay ra cười sang sảng với Phùng Mộ Huân rồi cầm lấy bình rượu Mao Đài.
Mọi người bắt đầu xôn xao.
Bữa tiệc hôm nay chủ yếu dùng vang đỏ và champagne, mỗi bàn có thêm một bình Mao Đài là vì mấy ông già trong quân khu thích uống rượu trắng, những loại rượu khác gần như chưa mở đến.
Hứa Diễn Thần nghiêng ngả cầm lấy một chiếc ly chân cao, rót đầy rượu Mao Đài. Anh ta đưa ly rượu về phía Phùng Mộ Huân, lại như nổi điên mà nói: “Nếu là chú rể thì phải uống rượu trắng, thế mới ra dáng trụ cột gia đình! Mọi người nói có đúng không?” Không cần nói cũng biết, đây rõ ràng là khiêu khích.
Tình hình trở nên căng thẳng, khách khứa đều nhìn hết về bên này, còn bàn tán: “Ai đấy nhỉ? Nhìn kiểu này là muốn đến phá đám đây mà.”
“Không biết, chắc không phải đến phá đám đâu. Có khi đây là bạn trai cũ của cô dâu đấy. Nhưng mà ai lại chán sống đến nỗi làm hỏng lễ cưới của nhà họ Phùng chứ.”
Nghe mọi người bàn tán, sắc mặt Phùng Tranh Hiến trở nên rất khó coi. Liêu Hải Lâm định đích thân đuổi Hứa Diễn Thần đi, nhưng Vu Hàn Sinh lại kéo bà lại: “Mộ Huân có thể xử lý được.”
Phùng Nghị vội vàng gọi mấy tay bảo vệ đang mặc quần áo bình thường như bao vị khách khác đến trước mặt Phùng Mộ Huân. Anh ta đã sớm có chuẩn bị, nếu Hứa Diễn Thần dám làm loạn, anh ta sẽ bảo thủ hạ lôi thẳng Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử ra ngoài.
Vu Sính Đình đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi, ánh mắt của mọi người dồn hết về phía này.
Phùng Mộ Huân lạnh lùng nhìn Hứa Diễn Thần, một câu cũng không nói.
Anh nhìn gã đàn ông đã thua hoàn toàn, hôm nay còn muốn bày tỏ sự phẫn nộ và không cam lòng trước mặt anh, anh muốn xem anh ta còn giở trò hề gì nữa. Miệng anh mím lại, như chứa đôi phần cười nhạo, che giấu đi nỗi tức giận ẩn trong đáy mắt. Lát sau, anh bình tĩnh cầm lấy ly rượu trắng, uống cạn không còn một giọt.
Hứa Diễn Thần cười cười, giọng nói trầm ᴆục: “Chúc mừng hai người!”
Một hồi đấu ngầm dường như đã dịu xuống, Vu Sính Đình hít một hơi thật sâu, cố gắng hồi phục tâm trạng. Cô kéo Phùng Mộ Huân tiếp tục đi kính rượu.
Hứa Diễn Thần lại uống rượu, Ngụy Tử ngồi bên cạnh ςướק lấy chén của anh ta, anh ta lại gọi phục vụ lấy cho cái chén khác, vừa uống vừa cười, hai mắt ươn ướt.
Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình đến mấy bàn kính rượu, sắc mặt cô trắng bệch, cô không thể nào gạt bỏ sự xuất hiện của Hứa Diễn Thần, trong lòng vẫn còn đang sợ hãi. Cô thấp giọng nói bên tai Phùng Mộ Huân: “Phùng Mộ Huân, tôi hơi mệt, tôi muốn về trước.”
Thấy sắc mặt tiều tụy của cô, Phùng Mộ Huân xót xa: “Anh chuẩn bị một phòng ở khách sạn rồi, em đến đó nghỉ trước đi.”
Vu Sính Đình không thích cái tính tự quyết định của Phùng Mộ Huân, nghe anh nói vậy, cô lại bực tức, lạnh mặt nói với anh: “Tôi không muốn ở khách sạn, tôi muốn về!”
Phùng Mộ Huân trầm mặt, gật đầu đồng ý, “Được rồi, em cố một lát nữa thôi, gần nửa tiếng nữa là xong rồi, anh với em sẽ cùng về.”
Anh không phải là không nhìn ra nụ cười khiên cưỡng của cô, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn diễn kịch, từ sau lúc Hứa Diễn Thần xuất hiện, sắc mặt cô đã thay đổi, bao nhiêu đó anh đều thu hết vào mắt. Bây giờ, cô đang vì người đàn ông kia mà như người mất hồn, bồn chồn lo lắng, nghĩ xem, cô không muốn làm lễ cưới với anh đến mức nào mới muốn về sớm như vậy.
Tầm ba giờ chiều, đám cưới mới tan cuộc, trước cửa khách sạn tập trung rất nhiều xe, khách khứa lục tục kéo về. Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân cùng tiễn mọi người về, ra đến thảm đỏ, bất chợt Hứa Diễn Thần hô lên ở phía sau cô: “Sính Đình, đừng đi cùng anh ta!”
Bao nhiêu khách khứa đều quay ra nhìn Hứa Diễn Thần, như thể đang đợi xem một màn kịch thú vị sau cùng.
Phùng Nghị vội vàng gọi người đến khống chế Hứa Diễn Thần, chỉ e là anh ta say rượu rồi sẽ chặn xe cưới, làm mọi sự rối tinh lên.
Vu Sính Đình thoáng dừng lại, hít sâu một hơi, cố ép mình không được quay đầu lại rồi tiếp tục bước đi. Mỗi bước đi của cô đều nặng trịch như đeo đa.
Phùng Mộ Huân mở cửa xe giúp cô, lúc chuẩn bị lên xe chợt nghe thấy Hứa Diễn Thần nói: “Bất luận tương lai có khó khăn gì, bất luận người nhà em phản đối thế nào, chỉ cần anh đi đâu, em sẽ theo đến chỗ đó. Anh muốn về quê làm việc, em đi cùng anh, anh ở lại Bắc Kinh xây dựng sự nghiệp, em cũng ở lại cùng anh, chịu khổ chịu mệt thế nào em cũng ở cạnh anh. Trừ khi là anh buông tay em trước, nếu không em sẽ không rời khỏi anh. Đây đều là lời em nói, em quên rồi sao?”
“Mày điên rồi.” Phùng Nghị đanh mặt, huýt một cái gọi bảo vệ kéo anh ta đi.
Lúc nghe thấy những lời nói quen thuộc, Vu Sính Đình thoáng sững lại, thân mình như bất động. Cô quay đầu lại mơ hồ nhìn vào mắt Hứa Diễn Thần, trong lòng vô cùng chua xót. Ánh mắt ấy như một tia sáng soi ra những hồi ức rõ ràng. Cô nhớ đến buổi tối của hơn một năm về trước, Hứa Diễn Thần đứng trên quảng trường cầu hôn cô. Đó đều là những lời cô hứa hẹn với Hứa Diễn Thần, đã từng có bao nhiêu mãnh liệt, hôm nay có bấy nhiêu bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, cảm giác nhưng nhức truyền đến từ bả vai kéo Vu Sính Đình về với hiện thực. Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nắm chặt vai cô, gần như là đẩy cô vào trong xe rồi đóng sầm cửa lại.