Về đến nhà, Vu Sính Đình vào thẳng phòng ngủ lôi hết đồ liên quan đến Hứa Diễn Thần ra. Trong ngăn kéo có thư hồi trước Hứa Diễn Thần viết cho cô, có ảnh chụp chung của hai người, có vé vào cổng buổi biểu diễn ca nhạc. Cô thu dọn lại xong liền nhờ mẹ tìm một cái hòm, để toàn bộ đồ liên quan đến Hứa Diễn Thần vào trong, định tìm một lúc thích hợp sẽ đem đi vứt.
Cô không muốn nhìn thấy mấy thứ này để rồi lại nhớ đến Hứa Diễn Thần. Hà cớ gì mà trong mối tình này, Hứa Diễn Thần có thể tùy ý kiểm soát, thôi là thôi, mà cô lại không làm được? Cô vốn vẫn còn có chút ảo tưởng với tình cảm của hai người, nhưng qua cuộc nói chuyện với Quan Hân Nhiên, cô đã cắt đứt mọi tia hy vọng giữa mình và Hứa Diễn Thần. Nếu hai người ở bên nhau mà chỉ gây tổn thương cho nhau, thì tốt hơn là sớm chấm dứt. Đau lâu dài không bằng đau chốc lát.
Phùng Mộ Huân ở lại nơi huấn luyện nửa tháng xong mới về thành phố. Xuống máy bay tại sân bay quân dụng Thông Châu ở vịnh Trương Gia Loan, sau khi đến đơn vị báo cáo, anh không đến công ty tìm Vu Sính Đình, mà nhận lời Vu Hàn Sinh đến nhà họ ăn cơm.
Liêu Hải Lâm thấy Phùng Mộ Huân đến thì rất vui mừng. Bà cùng cô giúp việc đi siêu thị mua thức ăn về làm một bữa thật lớn để đãi anh.
Bình thường hơn sáu giờ là Vu Sính Đình về đến nhà, nhưng phải giám định thêm mấy món đá quý của vài khách hàng ở buổi đấu giá nên giờ mới vội vàng về. Về đến nhà, cô nhìn thấy Vu Hàn Sinh và Phùng Mộ Huân đang nói chuyện trong phòng khách.
Vu Hàn Sinh liền gọi to: “Điểm Điểm về rồi, Mộ Huân đến đây lâu lắm rồi đấy.”
Vu Sính Đình gật đầu với Phùng Mộ Huân, hai người nhìn nhau, Vu Sính Đình có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh.
Nửa tháng không gặp, da tay Phùng Mộ Huân đã đen đi không ít, da mặt ngả màu lúa mạch. Qua thời gian huấn luyện, gương mặt anh toát lên nét mạnh mẽ hơn, một thân quân phục khiến anh trông rất điềm tĩnh.
Vu Sính Đình hỏi thăm theo kiểu xã giao: “Anh về lúc nào thế?”
“Sáng nay.”
Có hai người lớn ở đây nên họ không trao đổi nhiều, nhưng thật ra chỉ thế thôi đã đủ để Vu Hàn Sinh và Liêu Hải Lâm mừng thầm. Trong bữa cơm, Liêu Hải Lâm không ngừng gắp đồ ăn cho Phùng Mộ Huân, thỉnh thoảng còn hỏi han rất ân cần khiến Vu Sính Đình ngồi cạnh nghe mà thấy xấu hổ, thế này như thể bà đã coi anh là con rể chuẩn rồi không bằng.
Sau khi ăn xong, Phùng Mộ Huân nhìn cô, buông một tiếng thở dài mơ hồ: “Hình như em gầy đi.”
Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười rồi giải thích: “Có lẽ là do gần đây công việc hơi bận.”
“Thế cuối tuần có rảnh không? Anh đưa em đi thư giãn một chút.”
Không đợi Vu Sính Đình từ chối, Phùng Mộ Huân đã nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa, giọng nói pha chút trêu đùa: “Anh vừa huấn luyện xong đã chạy đến gặp em, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Em yên tâm, không chỉ có một mình anh, với lại anh không hề có ý đồ khác.”
Khẩu khí của Phùng Mộ Huân rất ôn hòa, cách nói chuyện cũng đúng mực, thật khiến cô không thể từ chối được.
Vu Sính Đình nghe nói còn có người khác liền nghĩ thầm, nếu Phùng Mộ Huân đã nói vậy rồi thì cô cũng chẳng có lý do để từ chối, đành phải ngại ngùng nhìn anh rồi gật đầu: “Cũng được, dù sao đã lâu rồi không đi đâu chơi.”
***
Hôm nay thời tiết khá đẹp, bầu trời quang đãng, hai người cùng nhau đến câu lạc bộ cưỡi ngựa. Nơi này có núi có sông, cỏ cây tươi tốt, không khí trong lành, khung cảnh thật sự rất yên bình.
Vu Sính Đình vừa nhìn thấy phong cảnh ở đây liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên là ra ngoài thả lỏng một chút sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không cần cả ngày phiền lòng vì nhiều chuyện rối tinh rối mù, không có sự trói buộc của công việc. Cô đang nghĩ xem đã bao lâu rồi mình mới được thư giãn như thế này.
Xa xa, Phùng Nghị và Tiền Bội Bội đã mặc đồ cưỡi ngựa, tự dắt ngựa đi về phía hai người họ. Lúc này, Phùng Nghị liền cố ý cười với Phùng Mộ Huân và nói: “Anh, hai người đến rồi à?” Phùng Nghị nói xong liền gật đầu với Vu Sính Đình thay cho lời chào.
Vu Sính Đình nhìn Tiền Bội Bội và hỏi với vẻ nghi hoặc: “Hai người cậu?” Lúc cô còn đang kinh ngạc vì sao Tiền Bội Bội lại ở đây thì Tiền Bội Bội đã kéo cô sang một bên, nhỏ giọng nói: “Không được hỏi tớ đã xảy ra chuyện gì, tớ nghe Phùng Nghị nói cậu đến nên mới đến. Cũng may hắn không lừa tớ, nếu không tớ sẽ cho hắn đẹp mặt.” Đoạn cuối câu, Tiền Bội Bội gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu với anh ta bắt đầu rồi hả?”
Tiền Bội Bội lập tức phủ nhận: “Bắt đầu cái gì mà bắt đầu, còn chả thèm biết bát tự thế nào ấy. Sính Đình, không nói chuyện với cậu nữa, tớ ra cưỡi ngựa vài vòng đây.”
Nói đến cưỡi ngựa, Vu Sính Đình và Tiền Bội Bội đã từng thử mấy lần, cô cũng đã từng học bài bản. Sau này cô ít đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, vì Hứa Diễn Thần không thích môn vận động này nên cô không biết đi cùng ai.
Thay xong bộ đồ cưỡi ngựa, Phùng Mộ Huân chọn cho Vu Sính Đình một con ngựa hiền lành. Lúc ra đến sân, Phùng Nghị và Tiền Bội Bội đã chạy được vài vòng rồi.
Sau khi lên ngựa, hai người đi song song, đôi mắt Phùng Mộ Huân vẫn dõi theo cô. Bất chợt, Vu Sính Đình quay ra cười với anh: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Vậy mà sắc mặt Phùng Mộ Huân lại trầm xuống, anh trả lời bằng giọng điệu vừa phải: “Sợ em ngã.”
Vu Sính Đình nghe anh nói vậy liền bật cười: “Lo cái gì chứ, trước đây tôi từng học rồi.” Nói xong, cô ghìm dây cương, thúc ngựa chồm lên, chỉ trong nháy mắt đã chạy đi rất xa. Phùng Mộ Huân đứng tại chỗ nhìn cô, đột nhiên lại khẽ cười, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Một lát sau, anh cũng đuổi theo cô.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Phùng Mộ Huân vẫn chưa rời khỏi cô, dù dáng vẻ cầm cương của cô không thấy chút sợ hãi nào, nhưng anh vẫn không yên tâm, chỉ lo cô bất ngờ xảy ra chuyện gì.
Chạy vài vòng quanh sân, Vu Sính Đình cũng có chút mệt. Sau khi xuống ngựa, hai người đến phòng nghỉ, Vu Sính Đình gỡ mũ xuống, có mấy lọn tóc rối sau đầu, cô liền buộc gọn lại thành kiểu đuôi ngựa.
Cả quá trình ấy, Phùng Mộ Huân chỉ ngồi cạnh nhìn cô và cười chứ không nói gì, đợi cô làm xong một chuỗi động tác, anh liền lấy khăn giấy ra, đưa cho cô và dịu dàng nói: “Lau mồ hôi đi.”
“Cảm ơn.” Vu Sính Đình nói lời cảm ơn thật lòng, đã lâu lắm rồi cô không được vui vẻ như thế này. Ngồi trên lưng ngựa phi như bay khiến mọi ấm ức của cô như được giải tỏa hết. Lúc này cô đang đầm đìa mồ hôi, nhiệt độ trong phòng lại khá ấm, nhưng ngại Phùng Mộ Huân nên cô không dám ϲởí áօ khoác trước mặt anh.
“Uống nước đi.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy chai nước khoáng Phùng Mộ Huân đưa rồi uống vài ngụm.
Phùng Mộ Huân ngồi bên cạnh nhìn cô, hai người vẫn giữ khoảng cách nhất định. Lúc này Vu Sính Đình đang cúi đầu, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, mấy lọn tóc trên trán đã thấm ướt. Đúng lúc ấy, Phùng Mộ Huân định đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, nhưng lúc bàn tay anh vừa chạm đến làn da mềm mại của cô, Vu Sính Đình thoáng giật mình, gần như là bất giác ngửa đầu ra sau tránh cái ᴆụng chạm của anh.
Bàn tay Phùng Mộ Huân nhất thời dừng giữa khoảng không, thấy ánh mắt Vu Sính Đình lộ vẻ cảnh giác, anh hơi biến sắc. Một lát sau, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, anh đưa ánh mắt ôn hòa nhìn cô và hé miệng cười, như thể không bận tâm đến hành động đầy tính phản xạ tự nhiên của cô.
Anh tự nhiên chuyển sang nói chuyện khác: “Cảm thấy được thả lỏng hơn nhiều chưa?” Vì anh không muốn cô cả ngày chìm đắm trong chuyện với Hứa Diễn Thần nên đã nghĩ ra cách này để lấy lòng cô.
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Có thời gian thì tụ tập với hội trong đại viện đi, còn tốt hơn em cứ cả ngày cắm đầu vào công việc.”
Cô cúi đầu cười: “Tôi chỉ gặp họ có mấy lần ở đại hội mừng công, thấy mọi người đều có phạm vi của họ nên cũng không muốn nói chuyện nhiều.”
Lúc này, Phùng Mộ Huân đưa ánh mắt thâm trầm nhìn cô, một lát sau, anh nghiêm túc nói: “Sau này, chỉ cần là việc em thích, anh sẽ tranh thủ làm cùng em.” Thấy Vu Sính Đình có vẻ kinh ngạc, Phùng Mộ Huân liền cười nói thêm: “Đương nhiên là ngoại trừ golf ra. Chắc là em cũng biết nguyên nhân.”
Vu Sính Đình gật đầu, rồi cười: “Tôi biết, mà không phải phiền anh đâu, hôm nay có thể ra ngoài chơi một lúc là tôi đã thấy thư thái nhiều rồi. Mà, tôi có thể nói anh là quy tắc nghiêm khắc không?”
Phùng Mộ Huân nhìn cô chăm chú rồi nhếch môi một cái, ý tứ rõ ràng: “Vì em, không phiền.”
Hai người ra khỏi câu lạc bộ cưỡi ngựa, đúng lúc Phùng Nghị gọi điện cho Phùng Mộ Huân nói mình và Tiền Bội Bội đã đi trước, bảo anh tự biết quý thời cơ, rõ ràng là muốn cho hai người một cơ hội. Vu Sính Đình vốn muốn về cùng Tiền Bội Bội, vậy mà lại nghe Phùng Mộ Huân nói là cô nàng đã đi cùng Phùng Nghị, trong lòng thầm chửi rủa một hồi.
Nhìn một loạt hành động của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình có thể nhận ra, qua lại tình cảm với Hứa Diễn Thần đã khiến tinh thần cô quá mệt mỏi. Đối với Phùng Mộ Huân, cô không nói ra được là cảm giác gì. Rõ ràng cô có chút sợ anh, cô nghĩ điều này có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân nghề nghiệp của anh. Trong lòng Vu Sính Đình không ghét anh, Liêu Hải Lâm cũng không ít lần nhắc đến anh trước mặt cô, nhưng mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, cô lại thấy uể oải, chỉ có thể dùng cách trốn tránh để có được những phút bình yên ngắn ngủi.
Xe của Phùng Mộ Huân đỗ trước cửa nhà họ Vu. Trước khi xuống xe, Vu Sính Đình cúi đầu cởi dây an toàn, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Phùng Mộ Huân, tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp đâu, tôi…Tôi thật sư không có tâm trạng để bắt đầu một mối quan hệ tình cảm khác. Tôi nghĩ, như thế chắc chắn không công bằng với anh.”
Cô ấp a ấp úng, trong lòng cô có cảm giác như mình vừa qua cầu rút ván.
Sắc mặt Phùng Mộ Huân vẫn như thường, không chút thay đổi: “Anh lại không cho rằng như vậy là bất công với anh.” Nói đến đây, ánh mắt thâm sâu của Phùng Mộ Huân xoáy lấy cô, anh bình tĩnh nói: “Sính Đình, bây giờ anh chính thức theo đuổi em, hẳn là em có thể nhận ra. Đừng vội từ chối anh, anh biết em đang ngại điều gì, không sao, anh sẽ không ép buộc em. Đương nhiên, em có quyền từ chối, còn anh có quyền theo đuổi.”
Lời này từ miệng Phùng Mộ Huân nói ra, tuy mang theo ngữ điệu bình thản, nhưng lại dứt khoát như thể không cho Vu Sính Đình cơ hội từ chối.
Vu Sính Đình thu lại ý cười: “Phùng Mộ Huân, anh biết tôi mới chấm dứt một mối quan hệ, chẳng lẽ anh không để ý một chút nào đến quá khứ của tôi và Hứa Diễn Thần?”
Phùng Mộ Huân hé miệng cười, đáp lại bằng giọng lạnh nhạt: “Ai mà không có quá khứ, em không cho anh cơ hội, sao lại chắc là hai chúng ta không thích hợp?”
Giọng điệu điềm tĩnh này khiến Vu Sính Đình có một ảo giác, có lẽ người đàn ông trước mặt đây không thật sự thích cô, mà chỉ xuất phát từ bản tính của đàn ông.