Tú Lệ Giang Sơn - Chương 68

Tác giả: Lý Hâm

Trạm kế tiếp trên hành trình đi lên phía bắc của Lưu Tú là Xạ Khuyển Thành.
Gần tới cuối năm, sắp sang năm mới, cho dù khốn khổ như chúng tôi, cũng cảm thấy không khí tết đến xuân về, mọi người dù ngày càng bận bịu nhưng trên mặt vẫn luôn ẩn hiện nụ cười.
Năm mươi kỵ binh do tôi huấn luyện cũng bắt đầu có quy củ, tôi cũng yên tâm hơn, chẳng qua thời cơ chưa tới, không tiện khoe với mọi người.
Nhưng mọi chuyện không hề thuận buồm xuôi gió như chúng tôi vẫn nghĩ, năm mới sắp tới, một biến cố ập đến khiến tất cả chúng tôi không kịp trở tay.
Chúng tôi vừa chân trước rời khỏi Hàm Đan, chân sau đã có tiểu nhân gian hiểm độc ác – Lưu Lâm con của Triệu Mâu Vương dẫn theo hơn trăm kỵ binh chiếm lấy thành Hàm Đan, ở tại cung điện của Triệu Vương trước kia, lập một người tên “Lưu Tử Dư” làm thiên tử.
Lưu Tử Dư phong Lưu Lâm làm thừa tướng, lôi kéo nhưng đại gia tộc nước Triệu, phong Lý Dục làm Đại tư mã, Trương Tham làm Đại tướng quân, Đỗ Uy làm Gián nghị đại phu, Lý Lập làm Thiếu phó.
Tất cả những biến cố này, nhóm sử giả của Canh Thuỷ Hán triều như chúng tôi chẳng hề hay biết, cho đến tận ngày hai mươi lăm tháng giêng năm Canh Thuỷ thứ hai, Lưu Tử Dư lệnh Lý thiếu phó thảo Hịch văn, tuyên bố các châu Hạ U, Ký thuộc sở hữu, chúng tôi biết chậm nửa nhịp.
“Chế chiếu bộ thứ sử, quận thái thủ: Trẫm, hiếu thành hoàng đế tử tử dư giả dã. Tích tao triệu thị chi họa, nhân dĩ vương mãng soán sát, lại tri mệnh giả tương hộ trẫm cung, giải hình hà tân, tước tích triệu, ngụy. Vương mãng thiết vị, hoạch tội vu thiên, thiên mệnh hữu hán, cố sử đông quận thái thủ địch nghĩa, nghiêm hương hầu lưu tín, ủng binh chinh thảo, xuất nhập hồ, hán. Phổ thiên suất thổ, tri trẫm ẩn tại nhân gian. Nam nhạc chư lưu, vi kỳ tiên khu. Trẫm ngưỡng quan thiên văn, nãi hưng vu tư, dĩ kim nguyệt nhâm thần tức vị triệu cung. Hưu khí huân chưng, ứng thì hoạch vũ. Cái văn vi quốc, tử chi tập phụ, cổ kim bất dịch. Lưu thánh công vị tri trẫm, cố thả trì đế hào. Chư hưng nghĩa binh, hàm dĩ trợ trẫm, giai đương liệt thổ hưởng tộ tử tôn. Dĩ chiếu thánh công cập địch thái thủ, cức dữ công thần nghệ hành tại sở. Nghi thứ sử, nhị thiên thạch giai thánh công sở trí, vị đổ trẫm chi trầm trệ, hoặc bất thức khứ tựu, cường giả phụ lực, nhược giả hoàng hoặc. Kim nguyên nguyên sang di, dĩ quá bán hĩ, trẫm thậm điệu yên, cố khiển sử giả ban hạ chiếu thư.” (theo wiki thì người tên Vương Lang tự xưng mình là Lưu Tử Dư,con trai của Hán Thành Đế đã bị Vương Mãng Gi*t ૮ɦếƭ, nhưng chiếu thư nói người bị Gi*t kia là hộ về trung thành, còn mình vẫn sống lưu lạc dân gian. Nay ban chiếu thư để tuyên bố xưng đế, mình mới là chính dòng dõi hoàng tộc,thái tử xịn.)
Tờ chiếu thư này thông qua tầng tầng lớp lớp lời đồn, cuối cùng cũng được đưa tới tay tôi, tôi trợn mắt nhìn nó đầu toát mồ hôi, nhưng nửa ngày cũng không nhận ra nguyên cớ gì. Ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Tú nhíu chặt mày kiếm, không nói một lời, sắc mặt đám người Đặng Vũ, Phùng Dị đều xanh mét, như nhà có đám.
“Người tên Lưu Tử Dư này có lai lịch gì vậy?” Tôi biết rõ không nên hỏi, nhưng vẫn phải hỏi thật cẩn thận.
Bây giờ không thể so với mật hàm điệp báo của Âm Thức, đạo hịch văn chiếu thư này dùng tiếng quan thoại, lại viết theo kiểu chữ triện, tôi chỉ có thể đọc được lõm bõm mấy chữ, không nhìn ra được đạo lý trong đó.
Không ai trả lời, bầu không khí trong phòng yên lặng đến doạ người.
Một lát sau, Mã Thành nhảy dựng lên, la lối tiếp lời tôi: “Đúng vậy! Rốt cuộc trong thư đó viết cái gì? Mấy người biết chữ đều đọc xong không giải thích, ngồi đó nhăn mặt nhíu mày, thật làm cho người ta sốt ruột!”
Lời nói bộc lộ sở đoản nhưng chẳng mảy may xấu hổ, nếu không phải không khí bây giờ quả thực không thích hợp để trêu ghẹo, tôi sớm đã cười bò ra mất.
Mặt đám người Phó Tuấn, Vương Phách, Tang Cung đều đỏ lên, bọn họ cũng đều không biết chữ, chỉ có võ công, tôi đây bình thường mặc dù không biết nhiều, miễn cưỡng cũng nhìn được mấy chứ, bình thường còn có thể gạt người được, nhưng khi thật sự ᴆụng phải bài văn tràng giang đại hải, thì chẳng còn đất dụng võ.
“Trên chiếu thư nói, Lưu Tử Dư chính là con cháu lưu lạc trong dân gian của Hán Thành Đế!” Rốt cuộc, Phùng Dị cũng mở miệng nói chuyện, hắn thân là chủ bộ, cho dù Lưu Tú không mở miệng giải thích, hắn cũng có bổn phận nói rõ mọi chuyện: “Năm đó thời kỳ Phi yến, Hợp Đức chuyên sủng, Gi*t hại con cháu trong cung, cho dù có cung nữ may mắn mang thai cũng không thể may mắn tránh khỏi…”
Mắt tôi sáng lên, điển cố này tôi biết, phim truyện trên tivi cũng xây dựng nát cả kịch bản này rồi. Đời sau có thành ngữ “Hoàn béo Yến gầy” cũng khởi nguồn từ nơi này, cuối cùng Hán Thành Đế Lưu Ngao ૮ɦếƭ trên người Triệu Hợp Đức, sức kiệt thân vong, cũng coi như kết thúc thiên sử một đời đế vương. Bởi vì hắn bị hai chị em họ Triệu hãm hại đến mức không còn con cái, cuối cùng chỉ có thể lập con trai Lưu Hân của em trai Định Đào Vương Lưu Khang làm đế. Lưu Hân này cũng không đơn giản, chính là ông tổ sáng tạo ra trường phái ‘đoạn tụ’ nổi tiếng – Hán Ai Đế.
“Con cháu Hán Thành Đế ư? Nếu có con cháu, năm đó hoàng thất đã sớm tìm ra lập làm thiên tử rồi. Thành Đế băng hà đã gần ba mươi năm, hôm nay ૮ɦếƭ không đối chứng, nói bậy, không phải chỉ bừa một người cũng có thể nhảy ra nói mình chính là con cháu đế vương sao?” Lưu Long bất mãn nói: “Huyết thống tông thất họ Lưu ra há để cho người khác làm ô nhục?”
“Đúng vậy, trước kia cũng từng có người nói mình chính là Lưu Tử Dư, kết quả bị Vương Mãng Gi*t ૮ɦếƭ. Hôm nay tại sao lại xuất hiện một Lưu Tử Dư mới, ai biết thật giả thế nào?”
Mọi người bàn tán sôi nổi, Đặng Vũ sắc bén đánh trúng điểm quan trọng: “Cường hào Hà Bắc góp binh tự lập, vốn cũng chỉ cần một cái tên thôi. Lưu Tử Dư này là thật hay giả đối với bọn họ mà nói cũng không khác nhau là mấy… Trái lại chúng ta, chậm một bước!”
Mọi người khựng lại. Lưu Lâm lấy danh tiếng Lưu Tử Dư truyền hịch toàn thiên hạ, hành động nhanh đến mức đám người chúng tôi không thể tưởng tượng được, Lưu Tú sở dĩ đi lên Hà Bắc, chính là để mời chào những cường hào góp binh tự lập này, để bọn họ quy thuận Đại Hán, hôm nay mới đi chưa được mấy trạm, lại mọc ra một Lưu Tử Dư, kéo hết người qua đó trước.
Đây là Hà Bắc, là địa bàn của người ta, đợi thế lực của Lưu Tử Dư lớn mạnh, há lại để cho chúng tôi ςướק người trên địa bàn của hắn?
Lưu Long nói: “Hàm Đan vốn là đô thành nước Triệu, Hán Cao Tổ sủng ái Thích phu nhân, phong Lưu Như làm Triệu Vương, xây vương cung ở Hàm Đan. Đại Tư Mã vốn là hậu duệ hoàng đế, vào sống tại vương cung vốn là điều dễ hiểu, nhưng Đại Tư Mã trọng lễ nghĩa, lấy lý do “Không phải vương gia không ở trong vương cung, ở vương cung là lạm quyền” để ở lại dịch quán, Lưu Tử Dư kia là cái thá gì, lại dám “chim trấm ςướק tổ chim khách”, quả thực khiến cho người khác bực mình!”
Những lời này có nói nữa cũng vô ích, cho dù có than vãn căm giận hơn cũng làm thế nào? Bây giờ người ta chiếm cũng đã chiếm rồi, thiên tử cũng làm rồi, còn sợ anh ở chỗ này giận đến giậm chân hay sao?
Tôi lạnh lùng liếc nhìn mọi người có mặt ở đây, cả đám ngậm miệng không nói, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Lần này do tin tức bị bưng bít nên ăn quả đắng, quá sơ suất. Một lần nữa tôi lại cảm nhạn được sự quan trọng của mạng lưới tình báo Âm gia, từ lâu luôn nhận được tin tình báo từ sớm, khiến cho tôi quen thói ỷ lại, lúc này Âm Thức nói buông tay liền buông tay luôn, quả nhiên trong phút chốc tôi thành kẻ mù. Mà ở nơi đất khách quê người này, cho dù đám người Lưu Tú có thông minh thế nào, cũng chẳng có khả năng liệu sự như thần.
Tôi thở dài một tiếng, đứng dậy: “Vậy còn chờ gì nữa? Bánh không từ trên trời rơi xuống, nhân lúc người ta còn chưa đuổi tới, nhanh chóng thu dọn quần áo chạy đi!”
“Ngươi nói gì!” Mã Thành vỗ án, trên trán nổi gân xanh.
“Nói gì? Nói sự thật! Chỉ bằng từng này người chúng ta, đủ để người ta đánh, hay đủ để người ta Gi*t?”
“Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Ngươi có cầm được đao không? Đã từng Gi*t người chưa? Biết đánh giặc không?”
Lông mày tôi cau lại, những người biết thân phận thật sự của tôi đều ngậm chặt miệng, vài người không biết giống như Mã Thành trong đầu đều xem thường tôi, lạnh lùng liếc mắt khinh thị.
Tôi đang muốn phát tác, đột nhiên Lưu Tú đứng lên, chàng vừa đứng dậy, đám người Phùng Dị, Đặng Vũ, Kiên Đàm cũng vội vàng đứng dậy.
“Trở về thu dọn hành lý, tất cả lên đường trong đêm!” Tiếng nói của Lưu Tú tuy thấp, nhưng có một cảm giác uy nghi không thể kháng cự. Càng nguy cấp, cỗ ngoan khí bên trong chàng mới có thể bộc phát ra, trái ngược với hình dáng dịu dàng yếu ớt thường ngày.
Mã Thành hiển nhiên chưa kịp thích ứng với cách nói chuyện khác thường của Lưu Tú, sửng sốt hồi lâu, miệng giật giật, cuối cùng cúi đầu: “Tuân lệnh.”
Phong vân khó dò, một giây trước tiền đồ Đại Hán còn vô cùng rực rỡ, sáng lạng trong khoảnh khắc đã biến thành bộ dạng chật vật. Lưu Tử Dư không chỉ khống chế Hàm Đan cùng rất nhiều địa bàn xung quanh, hắn thậm chí còn treo thưởng một trăm ngàn thạch để lấy được cái đầu của Lưu Tú.
Lưu Tử Dư này quả thật rất coi trọng Lưu Tú, năm đó lúc Vương Mãng cực kì hận Lưu Diễn, treo giải thưởng cũng chỉ có năm mươi ngàn thạch, hắn thì ngược lại, chỉ vì Gi*t một sứ giả Hán triều nho nhỏ, lại tăng giải thưởng lên gấp đôi.
Trong chuyện này khẳng định có sự tham dự của tên Lưu Lâm đểu giả xấu xa kia.
Mùng ba tháng giêng, chúng tôi chạy tới thành Lư Nô.
Sau khi chiếu thư xưng đế của Lưu Tử Dư truyền hịch tới các quận, nhận được tin, kẻ đến quy thuận chính quyền ở Hàm Đan ngày càng nhiều, chúng tôi không dám chạy bừa vào thành trì nào, chẳng may không cẩn thận chui nhầm vào nhà phe địch, vạy coi như chuột chui vào Ⱡồ₦g, chỉ còn đường ૮ɦếƭ.
Đối mặt với tình cảnh này, mọi người bắt đầu thương nghị xem có nên rút về phía nam hay không, có vẻ rất khó tiếp tục đi lên phía bắc, hơn nữa chỉ dựa vào mấy người chúng tôi căn bản không phải đối thủ của Lưu Tử Dư, trừ khi Lạc Dương chịu xuất binh đánh Hàm Đan.
Có điều lúc này Lưu Huyền có lẽ đang bận dời đô đến Trường An, căn bản không để ý đến tình hình ở Hà Bắc. Đợi hắn đem chính quyền dời đến Trường An, như vậy đối với Hàm Đan mà nói, có thể nói là ngoài tầm kiểm soát, thật uổng công đem bình phong che cho người khác.
Mặc dù mọi người không ai nói gì, nhưng trong lòng đều ngầm hiểu, dưới tình thế trước mắt chúng tôi tương đối bị động, chật vật như chó nhà có tang – Chúng tôi đích xác là một con chó trung thành được Canh Thuỷ đế thả vào Hà Bắc, chẳng qua bây giờ Hà Bắc không thích hợp để kiếm ăn, Lưu Tử Dư bắt đầu đánh chó, chủ nhân của chúng tôi không nghe không hỏi, mặc cho chúng tôi chạy đông chạy tây.
Dọc đường không ngừng có binh lính không chịu được khổ, hoặc thấy tiền đồ trước mắt không sáng lạng đã bỏ chạy, hơn một ngàn người chúng tôi vất vả chiêu mộ ở huyện Nghiệp, thời điểm đến huyện Kế chỉ còn lại không được một phần ba.
Tất cả lại bị đánh trở về nguyên trạng, giống như lúc mới qua sông, chẳng qua thời điểm đó cho dù tình thế khó khăn, ít nhất vẫn được an toàn, bây giờ thì sao, bao nhiêu công lao của Lưu Tú bỗng nhiên đổ xuống sông xuống bể, tương lai khó đoán.
Nhưng cũng có ngoại lệ, tại thời điểm mọi người đang cuống cuồng chạy trốn lại có người một mình tới đầu quân, đây là chuyện khiến cho mọi người rất khó hiểu, cho nên lúc thanh niên kia vượt bao gian khỏ vọt vào trong quan yết kiến Lưu Tú, cả đám người kinh hoảng tưởng hắn là gián điệp của Hàm Đan đem còng hắn lại, kết quả nổi lên tranh chấp.
Khi tôi tới đại sảnh, đám người Mã Thành, Tế Tuân, Phó Tuấn, Kiên Đàm… tất cả đều nằm trên mặt đất, tôi đảo mắt một lượt, lại phát hiện trên mặt đất còn có cả Vương Bá.
Vào lúc này vẫn còn đứng vững chỉ có Phùng Dị đang đứng dưới tán cây coi náo nhiệt từ xa, Diêu Kỳ đang động thủ với thanh niên kia, có điều thanh niên kia thân thủ linh hoạt, võ nghệ tuyệt đối trên tài Diêu Kỳ, Diêu Kỳ chủ yếu ỷ vào sức mạnh, miễn cưỡng còn có thể chống đỡ trong chốc lát.
“Dừng tay!” Tôi quát lên một tiếng.
Diêu Kỳ đánh đấm đến mức mù quáng, căn bản không nghe lọt tiếng quát của tôi. Mấy ngày nay mọi người chạy cũng mệt mỏi, không chỉ thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng cảm thấy bực bội. Đối với những nam nhi nhiệt huyết bừng bừng như bọn họ mà nói, có ai nguyện ý chạy ngược chạy xuôi cùng một con chó nhà có tang chứ?
Thanh niên kia đã lộ ý muốn lui, chẳng qua Diêu Kỳ kiên quyết không buông tha, tôi tức giận, xông lên nhằm ngay đầu gối Diêu Kỳ tung một cước. Diêu Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, đầu gối mềm nhũn, ngã lăn trên mặt đất. Đúng lúc một quyền của thanh niên kia ập tới, tôi muốn cứu Diêu Kỳ nhưng lại không dám khinh thường đón đỡ, vì vậy bay lên một cước đạp trực tiếp vào mặt đối phương.
Đàn ông thời Hán trọng võ nghệ, tuy từ thời Hán Vũ đế nho học bắt đầu thịnh hành, nhưng đàn ông khi trưởng thành vẫn thích lưng đeo bội kiếm, như một “mốt” thời trang. Điểm này ngay cả một văn sinh thuần tuý cũng không ngoại lệ.
Cái gọi là “Kiếm, người quân tử trang bị, để phòng thân” chính là đạo lý này. So kiếm đấu võ dần thành phong tục, trước kia vốn chỉ là một hạng mục để cường thân kiện thể, trải qua loạn thế, liền giống như miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp, thành đọ sức sinh tử — năm đó cũng vì chút chuyện nhỏ chữa bệnh cho Phàn Nhàn mà Lưu Diễn cũng em trai cùng mẹ với Lý Thông là Công Tôn Thần nảy sinh mâu thuẫn, rút kiếm mặt đối mặt, kết quả Công Tôn Thần ૮ɦếƭ dưới kiếm của Lưu Diễn.
Nếu như năm xửa ở lâu trong thâm khuê tôi còn không hiểu lắm về thói quen dũng đấu hung ác kia của đàn ông bọn họ, hiện tại tôi đã nghe thấy thường xuyên, biết rõ lợi hại.
Đàn ông đời Hán dùng kiếm, dùng đao, cả mười tám ban νũ кнí cũng không phải hiếm thấy, nhưng lại ít người dùng quyền cước lấy chân làm sở trường giống như tôi.
Thanh niên kia bị hù doạ sửng sốt một chút, vội vàng lui về phía sau, tôi nghiêng người một cái đá sang bên hông, nhưng vẫn đạp thẳng vào mặt hắn. Tôi sở trường tốc độ, quan trọng là phải nhanh, ác, chính xác, không cho hắn có thời gian đánh lại, liên tục bức lui hắn ba bốn trượng.
Diêu Kỳ ở sau lưng kêu một tiếng: “Được!”
Thanh niên lạnh mặt, mắt lộ tinh quang, tôi đột nhiên nhận ra người này là một cao thủ không dễ ᴆụng vào, không dám khinh thường đuổi tiếp, chiếm được mấy phần tiện nghi liền nhanh chân rút lui. Sau lưng có tiếng gầm nổi giận, quả nhiên hắn đã đuổi theo, tôi không chút nghĩ ngợi, lòng nghĩ thân động, nghiêng người tung ra sau một cước.
Guốc mộc đạp trúng ngức hắn, hắn không thể ngờ được tôi chạy trốn còn có thể có một đòn hồi mã thương đánh lén, nhất thời ngã ngửa ra sau.
Mọi người quát to một tiếng, tiếng ủng hộ không ngừng.
Thanh niên kia động tác linh hoạt, sau khi ngã ra đã lập tức đứng bật dậy, không để lộ nửa điểm dấu vết bị nhục nào. Tôi lập tức tỉnh ngộ, nếu chỉ so sánh võ kỹ, thân thủ người này có lẽ hơn xa tôi, chẳng qua cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua chiêu thức Taekwondo, cho nên mới bị tôi đánh cho không kịp trở tay, nhưng một lúc sau, tôi cuối cùng cũng phải chịu thua.
Tâm niệm vừa chuyển, tôi dứt khoát thu công, hai tay khép lại, chắp tay nói: “Tiểu nhân Âm Kích, đã đắc tội rồi!”
Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, tôi không ngu đi lấy cứng chọi cứng, huống chi tôi cũng không phải hảo hán gì.
Thanh niên thu chân về, thi lễ với tôi: “Ta là Cảnh Yểm con của Thái Thú quận Thượng Cốc, cha lệnh ta đi Lạc Dương, tiến cống tỏ thành ý quy thuận Đại Hán.” Tôi cố hết sức giữ khách khí mỉm cười, hắn tiếp tục nói: “Trên đường đi đến huyện Tống Tử, nghe Lưu Tử Dư xưng đế, hai tên tuỳ tùng không nghe theo ta khuyên, đã bỏ chạy đến nương nhờ Hàm Đan…”
Tuy hắn nói chân thành, nhưng tôi vẫn nhận ra có chút kiêu ngạo. Nhìn mắt người này cùng lắm mới hai mươi tuôi, không ở nhà làm cậu ấm, thân thủ không tệ, dáng người cũng không tệ, ngũ quan cương nghị, nói năng thận trọng, trên người tản ra vẻ cao ngạo của tuổi trẻ.
Tuy cao ngạo nhưng không quá đà! Chẳng qua càng nổi bật khí chật đặc biệt của hắn. Bất kể hắn có phải cậu ấm hay không, ít nhất hắn không theo người khác nương nhờ Lưu Tử Dư có hậu phương vững chắc, mà lại tìm Lưu Tú gặp nhiều rủi ro.
Đang hăng say ngắm soái ca, đột nhiên иgự¢ tôi chấn động một cái, bóng dáng Cảnh Yểm trước mắt tôi nháy mắt chia làm ba, tim tôi tê dại, người như nhũn ra, cuối cùng không đứng vững ngã rầm xuống đất.
“Âm Kích!” Trong lúc nhất thời mọi người rối loạn.
Trong phút chốc bỗng nhiên ngã xuống, ngay cả chính tôi cũng không hiểu tại sao thân thể đột nhiên mệt lả, không thể điều khiển. Diêu Kỳ đứng gần tôi nhất, nhưng hắn không dám ôm tôi, Mã Thành muốn ôm lại bị đám người Tế Tuân lôi sang một bên.
Bọn họ thấy tôi nằm trên đất nhưng chỉ mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai đến đỡ tôi dậy, cảnh tượng này khiến tôi dở khóc dở cười. Cũng may chỉ choáng một lát liền qua đi, tôi ho lụ khụ, lấy tau chống đất từ từ ngồi dậy.
“Rầm rầm!” Có vật gì đó bị đập vỡ, tiếp đó tiếng đánh nhau dày đặc truyền qua bức tường người đang vây lại.
Tôi từ dưới đất bò dậy, chẳng thèm phủi bụi trên người, tách đám người ra nhìn một cái, ngây người.
Phùng Dị từ đấu tới giờ vẫn đứng dưới tàng cây thổi địch không biết tại sao lại chạy tới, còn đang động thủ với Cảnh Yểm.
“Các người đừng có Hi*p người quá đáng!” Cảnh Yểm thật sự nổi giận, rút kiếm mặt đối mặt, hạ thủ không lưu tình.
Phùng Dị dùng địch đỡ kiếm của hắn: “Ngươi làm ‘hắn’ bị thương, đương nhiên phải trả giá đắt!”
Hai người đối chọi tương đối gay gắt, tôi vội vàng xông tới hét lớn: “Dừng tay! Dừng tay! Hiểu lầm! Hiểu lầm… Công Tôn!” Tôi đi tới ôm lấy cánh tay Phùng Dị kéo về phía sau: “Người ta có lòng tốt tới nương nhờ thôi!”
Phùng Dị thờ phảo một chút, bất ngờ quan sát tôi từ trên xuống dưới, mặt đầy nghi hoặc: “Cô có sao không?”
“Không sao! Không sao! Vô tình vấp chân té lộn mèo một cái thôi, anh không biết tôi sao? Tôi là con gián dẫm không ૮ɦếƭ, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy?”
Ánh mắt Phùng Dị nhất thời trở nên phiền muộn và cổ quái, sau ba giây nhìn tôi chằm chằm, hắn đột nhiên buông tay, xoay người rời đi.
“Này – Công Tôn…”
Hắn không quay đầu lại, tính tình quái gở chẳng thể hiểu được.
Lúc này đám người Đặng Thần đã hoan nghênh Cảnh Yểm, xưng huynh gọi đệ, tôi không thể làm gì đưa mắt nhìn Phùng Dị rời đi, nhún vai xoay người lại, trong lúc vô tình chạm phải một đôi mắt lạnh như băng.
Tuy Cảnh Yểm đang hàn huyên khách sáo với mọi người, nhưng ánh mắt lại vượt qua đám người, lạnh lùng bắn thẳng lên người tôi.
Da đầu tôi tê rần, không thể đoán được hắn có dụng ý gì, thấp giọng nói: “Ta đi hồi bẩm chủ công!” Rụt cổ một cái, nhân cơ hội chuồn thẳng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc