Nếu là người lúc trước được nhìn thấy phong thái lôi đình vạn quân của Lưu Tú trong cuộc chiến ở Côn Dương, đương nhiên sẽ ấn tượng sâu sắc với chàng, khó có thể quên. Cho nên cũng khó trách dù chàng có nhẫn nhục, giả vờ câm điếc, đám người Chu Vị từ đầu đến cuối cũng không chịu buông lỏng cảnh giác với chàng.
Có câu thà Gi*t nhầm còn hơn bỏ sót, người làm chuyện lớn sẽ không giả vờ đùa giỡn, có biến một chút nhất định sẽ xử lý.
Nhưng dù sao Lưu Tú cũng có chút mánh khóe, từ sau đại chiến ở Côn Dương liền an phận thủ thường, đám người Chu Vị, Trương Ngang, Thân Đồ Kiến, Lý Dật mạnh mẽ phản đối thả hổ về rừng, nhưng Lưu Tứ ra sức tiến cử, trong dòng họ Lưu thị, Lưu Gia, Lưu Lương càng ủng hộ Lưu Tú. Nhưng khiến người ta vui mừng nhất chính là, tả thừa tướng Tào Cánh, thượng thư Tào Hủ , hai cha con nhà này cũng đứng về phía Lưu Tú, là một lợi thế lớn cho chàng.
Cả triều đình như trên hai cán cân, cho nên khi Triệu Cơ ở bên khẽ thổi thêm chút gió, lúc này Lưu Huyền quyết định, hạ chỉ phong Lưu Tú làm Phá Lỗ Đại tướng quân, kiêm chức Đại tư mã, vượt sông Hoàng Hà, trấn an các châu quận.
Lời nói thật dễ nghe, chức quan nghe cũng hay, lại được thăng lớn nữa, nhưng trên thực tế Lưu Huyền chưa phái thêm người nào, nói thẳng ra là Lưu Tú dính phải chức quan chẳng ra gì bị đi Hà Bắc, người cùng đi với chàng chỉ có mấy tay thủ hạ mà thôi.
Cùng lúc Lưu Tú được thăng quan, Âm Thức lấy lí do thê tử gần tới ngày sinh nở xin về quê cũ, Lưu Huyền chuẩn tấu, thăng Âm Thức chức Thiên tướng quân, về ấp Tân Dã, xem như là quan từ kinh thành chuyển về địa phương ổn định tình hình.
Tiệc đưa tiễn Lưu Tú một bữa lại một bữa, chàng sớm đã bảo Lưu Hoàng trở về quê nhà Thái Dương, còn tôi từ sau lần cãi nhau nọ đã giận dữ dọn đồ về nhà mẹ đẻ, sau đó mỗi lần nghe nói trong phủ Hầu gia chè chén ca múa, không thèm quay lại một lần.
Chớp mắt đã tới ngày khởi hành, hai người Lưu Tú, Âm Thức dường như có sự thương lượng trước với nhau, có thể chọn cùng một ngày rời khỏi Lạc Dương.
Hôm nay tôi dậy rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng tôi đã thu dọn xong xuôi, đeo tay nải, cầm kiếm ra khỏi phòng ngủ, vừa bước ra khỏi cửa một bước, chợt nghe một giọng nói không mặn không nhạt: “Cô rốt cuộc vẫn làm thế này! Thật sự chưa bao giờ để người khác ngừng lo lắng!”
Một dáng người cao gầy ẩn dưới bóng tối hành lang không nhúc nhích, lúc này trời chưa sáng hẳn, cây nến đốt đêm qua trên hành lang cũng đã tắt, chưa thay ngọn nến mới.
“Đệ muốn ngăn ta sao?” Tôi đeo bội kiếm vào thắt lưng, hai tay giơ cao, tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn. Tôi bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, khí thế kinh người, hôm nay bất kể là ai cũng đừng hòng ngăn cản đường đi của tôi.
Bộ dạng hiện tại của Âm Hưng thực vô sỉ, có điều những lời nó nói đa số đều là thật, không hề có ý kiêng dè: “Thân thủ của cô ở trên ta, nếu ta muốn ngăn cô lại, qua bốn năm năm nữa có lẽ còn có hi vọng…”
Tôi không nhịn được cười, lòng đề phòng giảm xuống: “Vậy đệ tới tiễn ta?”
Mặt trời vừa lên, ánh sáng chiếu nghiêng qua mái nhà từ từ xua đuổi bóng đêm, Âm Hưng hoàn toàn xuất hiện dưới ánh mặt trời. Sắc mặt của nó hơi tái, mắt hơi đỏ, hơi ủ rũ, dường như cả đêm không ngủ: “Đừng tưởng ta thích đến, là đại ca bảo ta chờ cô ở đây…”
Tôi hiểu nó khẩu xà tâm phật, trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt không dám lộ ra tí gì: “À!”
“Cho tỷ!” Âm Hưng nửa đưa nửa ném vào trong tay tôi một hộp gỗ nặng chịch, hai tay tôi tiếp lấy, cánh tay trầm xuống: “Ở đó có hai mươi cân vàng, tự cô lo liệu đi.”
Hai mươi cân vàng! Đây không phải một con số nhỏ! Đời Hán coi trọng bạc, tiền tệ lưu thông chỉ sử dụng vàng và tiền đồng, khi Vương Mãng thay đổi chế độ xã hội đã sửa đi sửa lại tiền đồng, gây rối loạn thị trường, nhưng Vàng luôn là vật đảm bảo giá trị lưu thông không thay đổi nhất. Đơn vị đo của vàng là cân, nghe thật giật mình, có điều “cân” ở thời này và “Cân” thời hiện đại hơn kém rất nhiều, tôi ước chừng một cân ở đây cũng chỉ nặng bằng nửa cân thời hiện đại thôi. (1 cân hiện đại của Tàu bằng 0.5kg)
Hai mươi cân vàng, bỏ vào hộp để trong иgự¢ cũng nặng chừng 5kg, trọng lượng này mặc dù không phải quá lớn, nhưng tôi cầm trên tay lâu cũng thấy hơi mỏi.
Tôi cầm hộp gỗ trong tay ước lượng, dùng sức nâng lên, sợ không cẩn thận làm rơi xuống đất.
Một cân vàng tương đương một vạn tiền, nếu quy đổi theo tỷ lệ vàng tiền thời cổ, trong tay tôi cũng phải cầm ít nhất mười vạn tiền, nếu như có thể đem số vàng này mang về hiện đại, giá trị của Vàng có thể rất cao, giá vàng tăng giảm từng phút, một phút giá vàng trên thị trường phải…
“Cốc!” Trên trán bị người gõ mạnh, vẻ mặt Âm Hưng khó hiểu nhìn tôi: “Ta nói thật phí lời, cô há miệng lớn như vậy, bộ dạng mất hồn mất vía thật sự quá dọa người. Quá may mắn đi, Lưu Văn Thúc chịu cưới cô, nếu không…”
“Biến! Đứng qua một bên đi!” Tôi có vàng rồi, đương nhiên không muốn dài dòng với nó.
Mắt thấy trời đã sáng hẳn, tôi cũng lo Âm Hưng do Âm Thức phải tới kéo dài thời gian của tôi, tôi dài dòng với nó, chỉ sợ mọi chuyện có biến. Tôi cảnh giác nhìn nó vài lần, ý bảo nó đừng ngáng đường tôi! Tôi cầm hai mươi cân vàng, ảo tưởng sẽ mang được số vàng này về thế kỷ 21, lòng vui phơi phới.
Vội đi tới cửa thì đột nhiên Âm Hưng kêu lên một tiếng: “Tỷ…”
Tôi kinh ngạc quay đầu, nó đừng trên hành lang, thân hình cao gầy, ngũ quan tuấn tú, tôi đột nhiên phát hiện hóa ra đệ đệ này cũng có bộ dáng phong nhã đáng yêu, chỉ là ngay từ đầu tôi đã thích tranh cãi với nó, tình cảm trong lòng đối với nó không được rõ ràng như với Âm Tựu mà thôi.
“Hưng Nhi, quan tâm gia đình cho tốt, đệ…”
Âm Hưng nhấc tay, một đạo bạch quang đột nhiên từ trong tay nó bắn ra, tôi tiện tay đón lấy, chỉ cảm thấy trong tay hơi lạnh.
“Cái này tỷ cầm đi, có lẽ… sau này có ích.”
Tôi cúi đầu liếc mắt, trong lòng bàn tay là một cái lệnh bài, làm bằng bạc, món đồ này tuy không lớn, nhưng thủ công tinh xảo, một mặt lệnh bài khắc một con lặc sinh hai cánh trừ tà, răng nanh móng vuốt sinh động như thật. Trong lòng tôi khẽ động, vội lật thẻ bài lại, quả nhiên thấy mặt bên kia có một chữ triện “Âm”.
Tôi ngẩng phắt đầu, Âm Hưng đã biến mất khỏi hành lang, tôi đuổi theo vài bước, hô khẽ: “Hưng Nhi!”
Nó đang đi qua cửa, nghe tôi gọi, liền xoay đầu lại, vẻ mặt phức tạp từ xa nhìn tôi: “Đừng nói với ca ca,” Nói xong câu này, nó vội vàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nó biến mất, lòng bàn tay tôi nắm chặt lệnh bài, ngón tay khẽ run, hận không thể khảm lệnh bài này vào trong lòng bàn tay.
Từ Lạc Dương đi về hướng bắc qua Mang Sơn, là Hoàng Hà sóng nước mênh ௱ôЛƓ, trộng chừng trăm dặm.
Nơi gọi là Hà Nam, Hà Bắc thời đại này hoàn toàn không phải hai tỉnh Hà Nam, Hà Bắc của Trung Quốc thời hiện đại, lí giải theo nghĩa chữ thật là mà phía bắc con sông, phía nam con sông.
Ở Trung Quốc mạng lưới sông ngòi chằng chịt, nhưng chỉ có Hoàng Hà được gọi là “Hà”, những con sông khác đều không được gọi như vậy, chỉ có thể gọi là “Thủy”, như Hán Thủy, Tỷ Thủy, Dục Thủy, Miện Thủy, Thoan Thủy, Lạc Thủy…
Tôi không thể ngờ được, đoàn người của Lưu Tú lại đi nhanh như vậy, tôi đang cưỡi lương câu (Ngựa khỏe) thượng đẳng, ngựa không dừng vó cuối cùng đuổi đến tận bên bờ Hoàng Hà mới phát hiện ra tung tích xe ngựa của họ.
Đám người Lưu Tú tuy rằng khởi hành không mang theo xe quân nhu cồng kềnh, nhưng nhân số ít cũng phải mấy trăm, bọn họ có thể trong thời gian ngắn đi tới bên bờ Hoàng Hà, dĩ nhiên do bố trí xuất phát từ trước.
Tôi đứng từ trên cao nhìn đội ngũ uốn lượn phía dưới, không triển khai cờ quạt, không hề có dấu hiệu gì là đặc phái viên của triều đình, trông bình thường như một đội thương buôn.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, trên mặt dần hiện lên ý cười. Tôi vung roi giục ngựa mau chóng đuổi theo, miệng hô lên: “Lưu Tú đừng chạy –“
Đội ngũ phía trước đang đi chầm chậm, đột nhiên bắt đầu điên cuồng chạy thục mạng, xe cộ đuổi theo, những người đi bộ theo đuôi cùng bắt đầu nhanh chân chạy.
“Lưu Tú – Đừng chạy —“ Tôi nín cười, to giọng gào lên.
Bốn chân dĩ nhiên phải chạy nhanh hơn hai chân rồi, đám người kia làm sao là đối thủ của tôi được, chưa đầy vài giây tôi đã vượt qua khỏi đội ngũ chạy trốn chật vật kia, xông thẳng vào đám người.
Mọi người đồng loạt cảnh giác đưa tay đặt vào chuôi kiếm, có người quá hoảng hốt đã rút kiếm cầm trong tay, tôi liếc mắt đảo qua, phát hiện một chiếc xe song mã có mái che phía trước vẫn không ngừng chạy đi, lập tức không dông dài với những người trước mắt nữa, trực tiếp phóng ngựa đuổi theo. Phía sau có một nhóm người ào ào đuổi theo, có tiếng gầm giận dữ, có tiếng thét chói tai, có tiếng mắng chửi…
“Người ngồi trong xe chính là Phá Lỗ Đại tướng quân?” Tôi cao giọng chất vấn.
Chiếc xe ngựa đang chạy được bảy tám trượng đột nhiên ngừng lại, trong xe bóng người chợt lóe, có người nhảy thẳng từ trên xe xuống đất. Tim tôi đập nhanh hơn, bóng người kia đã in dấu trong tim tôi, không thể lầm được, vì thế cố gắng đè nén hưng phấn lập tức nhảy xuông, đi vài bước về phía chàng.
Vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trên mặt Lưu Tú, hai tay vươn ra trước, tôi đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt hắn, cất cao giọng nói: “Tiểu nhan Âm Kích ở Tân Dã, vốn là gia nô Âm thị, phụng lệnh chủ mẫu đặc biệt tới đi theo chủ công, cống hiến sức lực…”
Trên cánh tay đột nhiên căng thẳng, ngón tay Lưu Tú khẽ nắm chặt lấy tay tôi. Tôi hơi ngẩng đầu, ánh mắt của chàng thâm thúy như mực, vẻ mặt cực kì khó hiểu.
Tôi không đội mão, chỉ buộc khăn trên đỉnh đầu, mặc áo chẽn màu xanh, chân đi dép mộc ưa thích, toàn bộ trang phục và đạo cụ vốn của Âm Hưng, dáng người nó và tôi không khác nhau nhiều, tôi tiện tay lấy trộm trong phòng của nó, mặc vào tuy hơi rộng, nhưng còn hơn không.
Có điều Âm Hưng mới mười lăm tuổi, cho nên trang phục của nó vẫn là của vị thành niên, theo lý nam tử còn đang tuổi vị thành niên không thể đeo kiếm, nhưng cũng may đang trong thời loạn, không thể lo nhiều lễ tiết như vậy. Để phòng thân, mỗi người không nhiều thì ít cũng đều mang theo νũ кнí, ở thời thái bình thịnh thế, kiếm giắt thắt lưng được coi là trang sức, hiện giờ là lợi khí Gi*t người bảo vệ mình tốt nhất.
Lúc này đám người kia ào ào tụ tập lại, có người ở bên cạnh nhẹ nhàng “Ôi” một tiếng, lúc sau lại có người phát ra tiếng ô hô. Tôi không chớp mắt, nhìn thẳng vào Lưu Tú. Quả thật một lát sau, hai mắt chàng cong thành một khe hở, khóe miệng tạo thành nụ cười ấm áp: “Được!” Chàng tiện tay kéo tôi: “Ý tốt của phu nhân, Tú đương nhiên sẽ nhận. Âm Kích… Sau này còn cần ngươi quan tâm nhiều hơn…”
Tôi nhếch miệng cười, chưa kịp nói gì cánh tay chợt bị kéo một cái, dường như bị ai đó lôi lên, một bàn tay to như cái quạt vỗ lên vai tôi, suýt nữa khiến tôi hộc máu: “Hảo tiểu tử, cưới ngựa khá đấy, hành động cũng nhanh nhẹn. Ngươi có tài cán gì, mà Lưu phu nhân lại có thể nóng lòng đưa ngươi tới hộ vệ cho đại tướng quân?”
Lá một người thô hào, bộ dạng cũng bình thường, chỉ hai ba mươi tuổi, có điều thật sự lạ mặt, trước kia tôi chưa bao giờ thấy qua. Tôi hừ lạnh trong lòng, đang muốn lật tay bắt lấy cánh tay kia của hắn ném qua vai, иgự¢ đột nhiên bị đau không hề báo trước, ngay sau đó hoa mắt chóng mặt. Loại tình huống này tôi dù biết nhưng không thể trách được, chớp chớp mắt, người nhũn ra ngã về phía sau.
Người nọ trơ mắt nhìn tôi ngã, vừa sợ vừa khó hiểu, tôi không nhịn được than thở trong lòng: Lão huynh, ngươi không kéo ta lại sao?
Mắt thấy sắp té xuống đất làm trò cười trước mặt mọi người, phía sau đột nhiên dựa vào một thân thể ấm áp, hoàn toàn ngăn tôi lại, đồng thời trên lưng tôi được một bàn tay đỡ lấy mà không ai biết, tôi vội vàng mượn lực ổn định thân hình, tiếp tục tập trung tinh thần, đẩy lùi bệnh hoa mắt chóng mặt.
Tôi quay đầu lại thoáng nhìn, Phùng Dị đứng sau lưng tôi nhìn tôi kín đáo mỉm cười, điềm nhiên như không đi về phía khác, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, lòng tôi cảm kích cười hồi đáp hắn.
Đối với tất cả chuyện này Lưu Tú làm như không hề nhìn tháy, chỉ chỉ vào nam tử kia nhìn tôi cười nói: “Đây là Mã Thành, tự Quân Thiên, hắn nguyên là huyện lệnh huyện Hiệp, nghe nói ta muốn đi Hà Bắc, từ quan đi theo.”
Tôi vừa nghe nhất thời cảm thấy cực kì kính nể, bực bội ban đầu trong phút chốc biến mất hoàn toàn: “Quân Thiên huynh!”
Mã Thành bật cười, không hề nghi ngờ thân phận của tôi. Ai bảo đời Hán lắm nam tử tuấn tú quá làm gì, nữ tử có tư sắc cỡ tôi mặc quần áo đàn ông mặc dù chưa chắc đã hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hung, nhưng so sánh với đại đa số các cô nàng thẹn thùng nhu nhược mà nói, vẫn tương đối gần với hình tượng tiểu bạch kiểm dễ nhìn hơn.
Có điều… ánh mắt tôi lướt qua, không bất ngờ khi tìm thấy trong đám người vài gương mặt thân quen, trên mặt những người này cũng mang theo nụ cười thân thiện.
Tôi gật đầu với đám người Đặng Thần, Diêu Kỳ, Tế Tuân, Tang Cung, bọn họ đều mỉm cười xoay người lên ngựa. Tôi lại nhìn, đi ở cuối đoàn còn có Vương Bá, sau cuộc chiến Côn Dương, hắn trở về quê, sau khi quân Hán dời đô về Lạc Dương, hắn lại từ quê lên nhờ cậy Lưu Tú. Có điều mấy ngày nay tôi và Lưu Tú còn đang chiến tranh lạnh, nên không lưu ý đến những thuộc cấp quen biết trước kia.
“Âm Kích!” Lưu Tú ngoắc tay với tôi, mặt mỉm cười, gió xuân phơi phới: “Đi cùng xe với ta được không?”
Tôi do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý. Phùng Dị lập tức từ phía sau đi tới, dắt ngựa của tôi đi, Lưu Tú đỡ tay tôi muốn giúp tôi lên xe.
“Không cần!” Tôi đưa tay bám vào thành xe, nhanh nhẹn trèo lên.
Lưu Tú cũng lên theo.
Loại xe có mái che này theo như lễ chế chính là xe ngựa chuyên chở tam công liệt hầu, hai bên thùng xe dùng chiếu quét sơn để che chắn, hình dạng cấu tạo cùng xe của nha môn tương tự, chỉ có hai bên thùng xe cao hơn, người ngồi trong xe, có thể trông thấy cảnh vật trước sau, hai bên vì được che chắn, ở ngoài không thể trông thấy.
Lưu Tú ngồi trên xe không nói câu nào, chàng không chủ động mở miệng, tôi cũng ngại nói, đành đảo mắt nhìn tới nhìn lui, đánh giá từ trước ra sau, lại đánh giá từ hai bàn tay mình đến mây trắng bay bay ngoài kia.
Tiếng nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không ngừng quanh quẩn bên tai, tôi vô cùng buồn chán ngồi lắc lư theo sự chuyển động của xe ngựa, mí mắt bắt đầu đánh nhau bôm bốp, cơn buồn ngủ kéo đến, mệt mỏi kiềm chế mãi.
Ngay khi tôi không thể chịu nổi nữa bắt đầu ngủ gà ngủ gật thì một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt tôi, cảm giác ấm áp quen thuộc nơi đầu ngón tay khiến lòng tôi run lên, tôi đột nhiên mở mắt ra, ngẩn người quay đầu nhìn về phía Lưu Tú.
“Đừng ngủ… Trời lạnh, coi chừng bị lạnh.” Chàng vẫn dịu dàng như trước kia.
Chút mâu thuẫn và bất mãn cuối cùng trong lòng tôi, rốt cục cũng bị nụ cười dịu dàng của chàng đánh tan hết. Tôi quay đầu đi, không cho chàng nhìn thấy khuôn mặt xúc động của mình.
Chỉ một câu đơn giản, cũng khiến cho lòng tôi tràn đầy cảm động.
“Chàng đã đồng ý với ta, chúng ta sau này không rời xa nhau…” Tôi đưa tay kéo ngón út của chàng: “Nam tử hán đại trượng phu, lời nói nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, phải giữ lời.”
Chàng cười dịu dàng, nụ cười như phết mật, có thể khiến lòng người ngọt ngào: “Được.”
Tôi không nhịn được thầm than trong lòng.
Nếu sau này chàng nuốt lời, tôi có khả năng bắt đền được ư? Nụ cười của chàng vĩnh viễn là νũ кнí tốt nhất để sát thương địch, bảo vệ mình. Một đao mềm mại, khi chàng đang mỉm cười cho dù nói hươu nói vượn, trong mười người tất sẽ có chín người tin tưởng không hề nghi ngờ, còn lại một người, ví dụ như tôi, dù biết rõ không thể tin vẫn sẽ u mê trúng bùa của chàng.
Tôi nghiêm trang rồi lại không thể tránh được ánh nhìn của chàng, thấp giọng than: “Chàng là một tai họa! Là một kẻ lừa đảo! Mặc kệ chàng có dụng ý gì, xuất phát từ mục đích nào, cuối cũng cũng tại ta đần độn, nhìn mà không hiểu lòng chàng… Tú Nhi, sẽ có một ngày, ta bị những lời nói dối của chàng bao vây, cuối cùng mất đi toàn bộ tin tưởng và kiên nhẫn, rời khỏi chàng, chính thức vĩnh viễn… rời khỏi chàng…”
Một ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi tôi, ánh mắt chàng trong suốt, như có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, long lanh chớp động: “Nàng có tin ta không?”
Đổi lại trước kia tôi sẽ sớm thốt ra hai chữ “Không tin!”, nhưng lúc này đối diện với ánh mắt chân thành của chàng, lòng tôi mềm nhũn, lời nói vô nghĩa không khống chế bật ra: “Tin, rồi không dám tin!”
“Hãy tin ta! Lệ Hoa, thật ra nàng không cần làm gì cả, chỉ cần tin ta…”