Tháng mười mùa đông năm Canh Thuỷ thứ nhất, Phấn Uy Đại tướng quân Lưu Tín đánh ૮ɦếƭ Lưu Vọng ở Nhữ Nam, đồng thời Gi*t ૮ɦếƭ Nghiêm Vưu, Trần Mậu, quận huyện thi nhau đầu hàng.
Thế cục quả như dự liệu trước đó của Lưu Tú, Lưu Vọng thành thiên tử xong đời nhanh nhất trong lịch sử, thời gian xưng vương chỉ ngắn ngủi trong vòng hai tháng.
Cùng lúc mọi việc ở Lạc Dương của Lưu Tú rất thuận lợi, sắp xếp chức quan, viết xông văn, toàn tâm toàn ý tận sức cho việc khôi phục luật lệ nhà Hán, tu sửa cung phủ. Tất cả mọi việc chàng làm đều không vượt quyền, cũng làm hết trách nhiệm, hoàn mỹ khiến không ai xoi xét được.
Cuối cùng Lưu Huyền cũng hạ chỉ dời đô tới Lạc Dương.
Sống ở thời đại này sáu năm, nơi tôi đến xa nhất là Côn Dương, quận Dĩnh xuyên, Định Lăng, Yển Huyện, hơn nữa lí do vì đi tìm cứu binh trong thời chiến loạn. Đại đa số thời gian còn lại tôi đều lãng phí ở Tân Dã, hoặc cùng lắm là đến quận Nam Dương thăm người thân, lúc đó tôi rất vui mừng vì được Âm Thức cho phép đến Uyển Thành. Bởi vì trung tâm của quận Nam Dương là Uyển Thành, cho nên trong mắt hai lúa tôi đây, dĩ nhiên là toà thành có quy mô rất lớn.
Đúng vậy, tôi là hai lúa! Hai lúa chưa từng ra thành phố!
Cho nên, khi tôi thò đầu ra khỏi xe ngựa, ngửa mặt nhìn về bốn cái cổng thành cao ngất của thành Lạc Dương thì trái tim tôi đều đang run rẩy loạn nhịp.
Thành Lạc Dương nằm ở phía nam Lạc Thuỷ, phía bắc Mang Sơn, toàn bộ từ đông sang tây dài đến sáu bảy dặm, từ nam tới bắc dài chín đến mười dặm, hơi giống hình chữ nhật. Dù tôi không giỏi môn địa lý, nhưng cũng hiểu rằng toà thành cổ này ở thế kỷ 21 đã hoá thành một đống hoang tàn, chôn vùi trong lòng đất, không còn tồn tại.
Mà thành phố Lạc Dương hai ngàn năm sau cùng với thành Lạc Dương hiện giờ tôi đang nhìn thấy cũng có chút sai lệch, cho dù không khác biệt về mặt thời gian, có lẽ cũng không cùng địa điểm.
“Tuyệt quá!” Tôi không để ý Lưu Hoàng đang lôi kéo, đi nhanh vượt qua xa giá phía trước, đứng bên cạnh người đánh xe, dang hai tay ra ngửa mặt lên trời tán thưởng.
Ngàn vạn chiếc xe nối đuôi nhau dũng mãnh tiến vào, thành Lạc Dương sở hữu mười hai chiếc cổng, mỗi hướng có bốn cổng. Xe của Lưu Huyền đi qua cổng chính tiến vào, chúng tôi phải tiến vào qua cửa ngách phía Tây.
Lã Bất Vi nước Tần sau khi bị Doanh Chính bãi miễn chức vụ tướng quốc, phong làm Văn Tín hầu, ban cho đất phong mười vạn hộ ở Lạc Dương. Lã bất vi tiến hành xây dựng thêm phủ đệ ở trong đất phong đối diện với Lạc Dương, phủ Văn Tín hầu phân thành hai nửa nam bắc, từ trên nhìn xuống hai bên nam bắc đan xen thành hình chữ “Lã”. Ban đầu Lưu Bang của nhà Hán cũng ở Lạc Dương,tu sửa cung điện phía nam sau này dùng làm hành cung.
Dùng bốn chữ để hình dung là “không thể xem hết”, quy mô hùng vĩ, kiến trúc cổ hùng vĩ đẹp đẽ đồ sộ lộ ra một loại khí thế thâm trầm mà uy nghiêm, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra cảm giác ngưỡng mộ và sùng kính.
“Nghe nói Trường An còn lớn hơn, đền đài lầu các càng thêm hoa lệ…” Lưu Hoàng ૮ưỡɳɠ éρ tôi kéo vào trong xe, cười lắc đầu. “Bộ dáng của muội nếu được đi Trường An, chẳng phải con ngươi cũng rớt ra ngoài luôn sao?”
Tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ vào tướng sĩ quân Hán ngoài xe nói: “Tỷ nhìn bọn họ mà xem, có ai trông khá hơn muội không?”
Binh sĩ quân Hán đa số xuất thân từ nông dân và lục lâm, bọn họ đã từng là những người cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vì ăn không đủ no mới cầm cuốc cầm liềm làm νũ кнí khởi nghĩa, hiện giờ bước vào thành thị lớn thế này, muốn mắt không bị hoa lên e rằng cần lực khắc chế cực lớn.
Loại người từ dân đen trở thành quan lớn như bọn họ nội tâm đều nhanh chóng thể hiện ra ngoài, có rất nhiều người không câu nệ tiểu tiết, không thạo lễ nghĩa giống như Mã Vũ sớm đã hô vang vọt vào trong thành. Tiếng hoan hô, tiếng ngựa hí, tiếng thét chói tai… Vang lên.
Lưu Hoàng sai phu xe đuổi theo tới bên đường, cố gắng hết sức ngăn chặn đám người điên cuồng kia. Tôi hơi lo hai chiếc xe chở sách đi theo phía sau sẽ bị tách ra, thỉnh thoảng lại quay đầu ra sau trông chừng.
Không hề bất ngờ khi binh lính bắt đầu có vẻ mặt hung dữ muốn ra tay tàn sát ςướק đoạt bừa bãi, tôi sợ hãi mở to hai mắt, mấy người bọn họ, vốn là tầng lớp dân chúng dưới đáy xã hội bị bóc lột, bị ép buộc bất đắc dĩ phải tạo phản, làm như vậy để có cơm ăn. Sau khi bọn họ không còn phải lo cơm ăn áo mặc, đã sớm quên ước nguyện ban đầu năm đó, bản tính tham lam ích kỷ của con người biểu lộ ra ngoài không sót chút nào. Bọn họ chỉ lo ςướק đoạt tài vật, hoàn toàn không để ý đến sống ૮ɦếƭ của dân chúng thành Lạc Dương, chỉ biết ςướק được chút nào hay chút đó, ςướק được đến tay mới là của mình, không ςướק được vĩnh viễn là của người khác.
Lưu hoàng cũng bị tình cảnh điên cuồng trước mắt doạ sợ: “Chúng ta nên nhanh chóng tìm Văn Thúc để bố trí sắp xếp thôi.”
Tôi nhìn dòng người điên cuồng xông lên trên đường đờ đẫn gật đầu, tiếng khóc của dân chúng vô tội ở thành Lạc Dương giống như từng nhát roi quật vào trong lòng tôi.
“Rầm!” Phía sau vang lên tiếng động rất lớn, tôi từ trong xe phi ra, quả nhiên thấy một trong hai chiếc xe đi theo phía sau gặp chuyện, trâu kéo xe bị hoảng sợ, không khống chế được leo lên cái bệ của lầu canh gác bên đường.
Chiếc xe nghiêng đi, một cái bánh xe bông lên khỏi mặt đất, vẫn còn đang quay tít mù, còn sách thẻ tre trên xe lại đổ ập xuống đường giống như tuyết lở.
Tôi không kịp suy nghĩ gì nữa, vội vàng nhảy từ trên xe xuống, ba chân bốn cẳng chạy về phía sau. Con trâu có chút nôn nóng, phu xe không ngừng quất roi, tôi vội la lên: “Mau mau nhặt những cuốn sách này lên mau.“
Thời Hán cũng không có nhiều người biết đọc sách viết chữ, người biết võ chưa hẳn đã biết chữ, nhưng người biết chữ đa phần đều có thể múa đao múa kiếm. Nhưng nho sinh có thể kiêm cả văn lẫn võ dù sao cũng hiếm thấy, cho nên cũng khó trách năm đó Đặng Vũ cứ tự đắc mãi vì mình là học sinh Thái Học. Điển cố văn tịch, ngũ kinh binh pháp, văn tự điển tịch vân vân đều ghi lại rất nguyên thủy trên sách thẻ tre, có sách thẻ tre còn biểu thị cho địa vị xã hội ở một mức nhất định nào đó.
Nhớ lại năm đó Lã Bất Vi vì tu soạn 《 Lã thị xuân thu 》, đồng ý trả một chữ nghìn vàng, có thể thấy được điển tịch quý giá đến mức nào.
Có điều… hai xe trâu kéo này, không phải là ngũ kinh, binh pháp của cổ nhân, mà là 《 Tầm Hán Ký 》do chính tôi viết. Tôi bỏ ra thời gian gần một năm mới cố gắng lắm viết được hay xe sách này. Đừng nhìn diện tích số sách này chiếm trên hai xe tưởng nhiều , thực ra tính toán cẩn thận, 《 Tầm Hán Ký 》của tôi cùng lắm mới viết được vạn chữ mà thôi.
Tôi ngồi xổm xuống ven đường nhặt sách thẻ tre lên, Lưu Hoàng cũng qua hỗ trợ, nhận sách thẻ tre từ trong tay tôi xếp lại lên xe. Lúc này đột nhiên có một lực ập đến lưng tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị húc vào nằm sấp trên đống sách.
Người húc ngã tôi là một cô gái trẻ, ngã dúi xuống đất sau lưng tôi, mái tóc xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt nàng, xuyên qua mái tóc dài như thác, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt trắng như tuyết.
Lưu Hoàng vừa đỡ tôi đứng dậy, vừa mắng cô gái kia đi đường không có mắt. Cô gái quỳ rạp xuống đất, bả vai gầy hơi run, làm cho người ta nhìn mà không đành lòng.Tôi bảo Hổ Phách đi đỡ nàng, giọng nói nàng run rẩy, mãi mới thốt lên lời: “Tôi xin lỗi.”
Nếu không phải do tôi đứng sát nàng, nhìn thấy môi nàng mấp máy, có lẽ không dễ nghe thấy nàng nói gì.
Đang muốn nói vài lời với nàng, bỗng một đám người hùng hổ xông ra khỏi ngã tư đường, la lên: “Ở chỗ này!“ Rồi sau đó lập tức đi tới.
Cô gái kia càng run rẩy hơn, đôi tay không tự giác túm lấy tay áo của tôi, trốn sau lưng tôi. Tôi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy người tới đều là những tráng đinh tầm hai ba mươi tuổi, tuy trên tay không cầm binh khí, nhưng cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn là biết đều luyện công phu.
“Cô nương!” Tôi vón tưởng rằng người tới không có ý tốt, không ngờ khi những người đó tới trước mặt tôi, thái độ lại rất khách khí. “Cô nương mau về đi, đừng làm khó chúng tiểu nhân.”
Lưu Hoàng tinh nhanh hơn tôi, thấy tình cảnh này không nghĩ ngợi nhiều kéo tôi sang một bên, cô gái kia không còn chỗ để ẩn nấp, vô cùng đáng thương lui ra sau từng bước: “Ta không…”
“Mời cô nương về!”
“Không…” Nàng không còn cách nào, đột nhiên quay mặt lại, vô tình hoặc cố ý đưa mắt nhìn về phía tôi. “Ta không muốn về!”
Tôi không hiểu gì cả, tuy rằng không hiểu rõ chuyện này như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của cô gái kia thật sự làm cho người ta nổi lòng trắc ẩn. Đầu tôi nóng lên, đang muốn mặc kệ bất cứ giá nào cũng ra mặt thay nàng, Lưu Hoàng ở bên cạnh đột nhiên dùng sức véo vào tay tôi.
Tôi đau đến nín thở, vừa mới dừng lại, cô gái đó đã bị đám người kia dồn ép hù dọa mang đi, lúc di còn ngoái đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, đẫm nước mắt.
Tôi ngẩn người nhìn bóng lưng nàng dần xa.
“Đệ muội, đừng quản việc không đâu!“
“Nhưng mà…”
“Muội có biết nàng kia là ai không?”
Tôi lắc đầu…
“Muội không biết nàng ta là ai, làm sao lại dám tùy tiện trêu chọc nhưng người đó?” Nàng thở dài, “Muội phải suy nghĩ hộ Văn Thúc nữa chứ.”
Cảm xúc trong lòng tôi khó nói nên lời, yên lặng cúi đầu. Lúc này Hổ Phách và phu xe đã đem thu hồi hết sách lên xe, Lưu Hoàng thấy tôi rầu rĩ không vui, đưa tay vỗ vỗ vai tôi: “Đừng buồn nữa, nếu muội biết nàng ta là ai, sẽ không buồn như thế nữa đâu.”
“Tỷ tỷ nhận ra nàng?”
Nàng cười nói: “Đương nhiên là nhận ra, nếu không làm sao dám cản muội. Tim của ta không phải làm bằng sắt đá, chẳng lẽ thực sự lại thờ ơ đến vậy, gặp người nguy nan mà không đưa tay cứu giúp?” Lời này nửa tự giễu, nửa đùa vui, khiến tôi cảm thấy mình có lỗi. “Những người kia là nô bộc của Triệu gia, nàng kia là Triệu Cơ.“
“Triệu Cơ?”
“Đúng vậy, nếu muội chưa từng nghe nói về nàng, cũng phải nghe nói đến phụ thân Triệu Manh của nàng rồi!”
Triệu Manh?! Mắt tôi sáng lên, Triệu Manh chính là một trong những thân tín được Lưu Huyền bồi dưỡng, chính hắn và Thân Đồ Kiến cùng xông vào cung Trường Nhạc, tru sát Vương Hiến.
Lưu Hoàng cười hỏi: “Đệ muội thấy tướng mạo Triệu Cơ thế nào?”
Tôi cẩn thận nhớ lại tình cảnh vừa rồi, tuy chỉ thoáng nhìn vội vàng, cảm giác tuổi cô gái kia còn quá nhỏ, vóc dáng lại hơi gầy, nhưng lại cực kì ấn tượng với diện mạo của nàng. Mỹ mạo của Triệu Cơ tuyệt đối đứng trên Lưu Bá Cơ, thêm một thời gian nữa, tất nhiên là một đại mỹ nhân ý vị đầy đủ.
Dù tôi không trả lời thẳng, nhưng Lưu Hoàng cũng dự đoán được đáp án của tôi, nàng liếc mắt đầy thâm ý với tôi: “Người bệ hạ muốn, chúng ta làm sao dám cản lại?”
Trong lòng tôi giật thót: “Tỷ muốn nói, Triệu Cơ là người bệ hạ chọn lựa?”
“Ha ha, có lẽ Hàn phu nhân bây giờ thất sủng nặng rồi…”
Độ nhạy bén về chuyện hậu cung tranh sủng của tôi đương nhiên không theo kịp Lưu Hoàng, đa số sự chú ý của tôi đều đặt ở trên người những người có quan hệ chính trị với Lưu Tú, phân tích hưởng đi và thế cục đã sắp khiến tôi kiệt sức, tôi làm sao còn có tâm tư đi lo những tiết mục cẩu huyết tranh sủng nơi hậu cung nữa chứ?
“Đệ muội, ấn tượng của Triệu Cơ về muội có lẽ không tệ, từ nay về sau lúc rảnh muội nên qua lại nơi hậu cung nhiều hơn… Nữ nhân chúng ta tuy rằng không thể can dự nhiều tới chuyện chính trị triều đình, nhưng dù sao ở hậu cung cũng có thể tác động vài lời nói. Nếu muội có thể có giao tình với Triệu Cơ, thu được hảo cảm của nàng, đối với muội, với Văn Thúc mà nói đều có lợi!”