Lưu Tú được phong tước Võ Tín hầu, lúc này đám quan lại tới cửa chúc mừng nối dài không dứt, còn có xu thế muốn đạp nát cánh cổng chính phủ Vũ Tín hầu luôn. Lưu Tú im lặng không đề cập tới chiến công ở Côn Dương, mỗi khi có người nói tới chuyện Lưu Diễn bị ngộ hại, cũng chỉ mỉm cười vâng dạ nói sang chuyện khác.
Sau nửa tháng tân hôn, trước mặt mọi người hai chúng tôi ngày càng thương yêu nhau, thậm chí chàng không ngại tự tay vẽ lông mày, 乃úi tóc cho tôi, tư thế thân mật như vậy không chỉ khiến người bên ngoài tin là thật, ngay cả tôi, cũng thường xuyên cảm thấy hốt hoảng không phân biệt nổi thật giả. Nhưng đến tối đi ngủ, tôi vẫn nằm trên giường, chàng nằm chiếu, không làm phiền tới nhau, đây đương nhiên là đề nghị của tôi, nhưng chàng… lại không hề có ý phản đối, sức sự nửa tháng nay ôm chăn đệm nằm ở dưới giường, không hề oán hận nửa câu.
Khi không có người bên ngoài, chàng luôn mặc đồ trắng. Mỗi khi ngủ tới nửa đêm, tôi sẽ bị tiếng nói mơ của chàng làm bừng tỉnh, bò xuống giường nhìn chàng thấy chàng vẫn chưa tỉnh, nhưng trên gối đã ướt nhòe.
Cái cảm giác đau đến tận xương tủy, làm bạn hàng đêm nay, có lẽ là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm cuộc đời, chàng thấy yếu đuối bất lực nhất. Cũng may, chàng có thể tin tưởng tôi, đem phần yếu đuối này không kiêng dè thể hiện trước mặt tôi.
Trong lòng Lưu Tú là một người đàn ông mạnh mẽ! Tuy rằng chàng luôm mỉm cười trên mặt, nhìn như không buồn không lo, nhưng tôi lại hiểu rõ chàng hơn ai hết, biết chàng không muốn người khác thấy mình yếu đuối.
Lưu Tú trái với tang chế cưới vợ, không chỉ có thế, trong thời gian ngắn chàng còn đem Lưu Bá Cơ hứa gả cho Lý Thông, sau khi hai nhà đính hôn không bao lâu, liền tùy ý cưới hỏi.
Ngày lấy chồng, Lưu Bác Cơ níu lấy tay tôi, vẻ mặt lưu luyến nhưng còn lo lắng nhiều hơn: “Tam tẩu, Tam ca rất khổ, sau này cũng chỉ có thể nhờ tẩu.”
Nàng là một nữ tử rất kiêu ngạo, nhiều năm như vậy đều quyết không lấy chồng, tôi hiểu tâm tư của nàng, vốn từng thế không lấy chồng nếu không phải ý trung nhân, còn nhớ nàng từng nói: “Cuộc đời này nếu có thể tìm được một người yêu ta, hiểu ta, chiều chuộng ta, thì vô oán vô hối!”
Nhưng cuối cùng nàng lại chọn gả cho Lý Thông!
Tôi hiểu được nàng lấy chồng giống Lưu Tú kết hôn, cũng vì muốn để tội “đại nghịch bất hiếu” của Lưu Tú càng in sâu vào lòng người, nghe nhìn lẫn lộn. Nhưng trượng phu cuối cùng nàng lựa chọn, lại là khúc mắc trong lòng tôi.
Không chọn ai khác, vì sao chỉ chọn anh họ Lý Thông của Lý Dật?
“Tam tẩu…” Nàng ghé sát tai tôi, cười khe khẽ: “Lòng tẩu như một viên thất khiếu lấp lánh, nhưng đôi khi cố tình hồ đồ đôi chút, nghĩ mọi thứ đơn giản đi, thì sau này tẩu ở chung với Tam ca của ta sẽ hạnh phúc hơn hiện tại rất nhiều!’
Tôi chữ hiểu chữ không, từ bao giờ, ngay cả Lưu Bá Cơ cũng học được thuật nói chuyện ẩn dấu huyền cơ như vậy? Một cô nương thẳng như ruột ngựa, lúc này sắp làm vợ người ta, cũng mang theo một lòng cảnh giác khắp mọi nơi bước lên thùng xe.
Sau này nàng có hạnh phúc không?
Một bàn tay hạ xuống bờ vai, Lưu Tú ôm tôi từ phía sau, nhẹ giọng: “Cách đối nhân xử thế của Thứ Nguyên rất tốt, nàng chớ lo lắng.”
Tôi gật gật đầu, trong tiếng nhạc reo mừng nhìn theo xe ngựa đi xa.
Đúng vậy, mặc dù là kế dùng tạm, nhưng Lưu Tú cũng sẽ không tự tiện mang hạnh phúc của muội muội ra làm trò đùa tang ma, bất kể gia thế, tài học, tướng mạo của Lý Thông đều là lựa chọn tốt nhất.
Gả Bá Cơ cho hắn, quả thật không có gì không tốt.
Tôi mỉm cười ngẩng đầu lên, làn da Lưu Tú dưới ánh nắng chiều chiếu rọi thoáng hiện lên một tầng sáng màu vàng nhạt, giống như được phủ lên một lớp mạ vàng, đẹp đẽ tuyệt vời.
Nhẹ nhàng đưa tay rúc vào trong lòng bàn tay chàng, trong ống tay áo, tay của tôi và chàng nắm chặt, năm ngón quấn lấy nhau. Chàng cúi đầu xuống, hai chúng tôi nhìn nhau cười.
Có lẽ tôi quá lo lắng, nếu đem mọi chuyện đều nghĩ đơn giản đi, tôi sẽ vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì, Lưu Tú thật sự là một người dịu dàng hiếm có! Ở chung cùng chàng sớm chiều, không đến nỗi bài xích như tôi đối với nam nhân cổ đại lúc đầu.
Ngay khi tôi là Lưu Tú vừa kết hôn, Lưu Tú cố ý tránh né triều chính, giấu tài, đồng thời, thế cục thiên hạ cũng nổi lên biến hóa long trời lở đất.
Trong thành Trường An, vì một câu sấm truyền năm đó của Thái Thiếu Công: “Lưu Tú làm hoàng đế!” dẫn tới lúc trước quốc công Lưu Hâm cải danh thành “Lưu Tú” nghe theo xúi giục của đạo sĩ Quân Huệ ở Tây Môn, cùng Vệ tướng quân Vương Thiệp, Đại tư mã Đổng Trung, Tư trung đại chu Tôn Cấp cùng nhau có ý đồ hợp mưu Gi*t Vương Mãng, khôi phục tôn thất họ Lưu. Thật không ngờ đến phút cuối Tôn Cấp trở mặt, mật báo với Vương Mãng. Việc mưu phản bị đưa ra ánh sáng, Vương Mãng đem Đổng Trung tứ mã phanh thây, liên lụy đến cả dòng họ bị dội axit, độc dược, dao găm, vạn kim đâm… Không một ai may mắn thoát được.
Lưu Hâm cũng Vương Thiệp sau khi nghe tin tự sát tạ tội, nhưng người nhà, thân tộc của bọn họ vẫn không tránh khỏi tử tôi.
Cả triều dã Trường An lâm vào một màn mưa máu, Từ đó Vương Mãng cảm thấy không thể tin tưởng ai, thân tín nhất trước kia của chỉ có hai người là Vương Ấp, Vương Tầm. Nhưng Vương Tầm tỏng đại chiến Côn Dương bị Lưu Tú Gi*t, hiện giờ chỉ còn lại một mình Vương Ấp đang tiếp tục chinh phạt phiến loạn ở bên ngoài. Vương Mãng cảm thấy bên cạnh không có người thân tín, liền triệu hồi Vương Ấp về Trường An làm Đại tư mã, lại để Đại trường thu Trương Hàm làm Đại Tư Đồ, Thôi Phát làm Đại tư không, Tư trung Thọ Dung làm quốc sư.
Địa Hoàng Tân triều năm thứ tư, tuần cuối tháng bảy Hán Triều Canh Thủy năm đầu tiên, ngay khi chính quyền Tân Mãng ở Trường An tự Gi*t lẫn nhau, ở thành Thiên Thủy, Ngỗi Thôi, Ngỗi Nghĩa cùng Dương Quảng người Thượng Khuê, Chu Tông Đằng người Ký Châu, khởi binh theo Hán. Mới đầu đám người kia chỉ có mấy nghìn người, đề cử Ngỗi Hiêu cháu Ngỗi Thôi làm Thượng tướng quân, Ngỗi Hiêu vốn được Lưu Hâm khen thưởng, tiến cử làm quốc sĩ, sau khi Lưu Hâm ૮ɦếƭ, hắn về quê cũ.
Ngỗi Hiêu dẫn dắt đám người này chiếm lĩnh Bình Tương, Gi*t Trấn nhung đại doãn Lý Dục của Vương Mãng, lại mời Phương Vọng người Bình Lăng làm quân sư. Phương Vọng đề nghị hắn “Thuận ý trời lòng dân, đứng lên phò trợ Hán.” Ngỗi Hiêu nghe lời, lập miếu ấp, tế tự Hán Cao Tổ, Thái Tông, Thế Tông, vung đao Gi*t ngựa, cắt máu ăn thề. Tuyên ngôn ăn thề viết: “Đồng minh của ta có ba mươi mốt vị đại tướng, mười sáu họ, thuận theo ý trời, trợ giúp họ Lưu, nếu có lòng gian, thần linh xử tội. Cao Tổ, Văn Hoàng, Vũ Hoàng, quyết dâng tính mạng, quyết tâm khởi binh, sống ૮ɦếƭ cùng tổ tiên.”
Ngay sau đó Ngỗi Hiêu lại sai người viết hịch truyền đi cả nước, tuyên bố Vương Mãng kia ngạo mạn khinh thường thiên địa, phản đạo nghịch lý, thậm chí bỏ độc Gi*t Hiếu Bình hoàng đế, ςướק ngôi đoạt vị tội lớn tày trời, bài hịch vang rền thiên hạ:
“Ngày Kỷ Dậu tháng bảy năm đầu Hán phục. Kỷ tỵ, thượng tướng quân Ngỗi Hiêu, Bạch hổ tướng quân Ngỗi Thôi, Tả tướng quân Ngỗi Nghĩa, Hữu tướng quân Dương Quảng, Minh Uy tướng quân Vương Tuân, Vân Kỳ tướng quân Chu Tông Đằng cùng châu mục, bộ giam, quận tốt chính, liên suất, đại doãn, doãn, úy đội đại phu, chúc chính, chúc lệnh tố cáo: Tân Đô Hầu Vương Mãng, ngạo mạn khinh thường thiên địa, phản đạo nghịch lý, bỏ độc Gi*t hại Hiếu Bình hoàng đế, ςướק ngôi. Không theo thiên mệnh, làm giả di chiếu, lừa dối thần dân, thượng đế phẫn nộ. Tàn ác vô đạo, lại tưởng điểm lạnh. Trêu đùa thần linh, ca tụng tai ương. Rõ ràng, càng viết, càng không thấy đủ tội ác. Thiên hạ đều rõ, cũng đều nghe thấy. Nay chỉ nêu điểm chính, nói rõ cho muôn dân.
Lấn ái trời là cha là mẹ, họa phúc đều ứng, mọi chuyện đều rơi xuống. Mãng biết rõ, nhưng ngu muội liều lĩnh, không để ý tới tối kỵ, dám bịa ý trời, hủy hoại sách sử. Sự tích Tần Thủy Hoàng hủy hoại thụy pháp, để muôn đời trách mắng, mà Mãng dám phá hủy quyển sách ba vạn sáu nghìn tuổi, thật khó dung tha. Theo quỹ đạo diệt vong nhà Tần, đây cũng là cái số. Tội nghịch tiên to như vậy. Phân tách quận trong nước, chỗ có chỗ không. Đất là đất vua, bán mua không được. Cấm hết khai thác, đoạt nghề của dân. Tạo lên cửu miếu, cùng cực đất chỉ. Phát trủng Hà Đông, công ςướק gò đất lũng. Này này nghịch to lớn tội vậy. Tôn mặc cho tàn tặc, chữ tín gian nịnh, sát hại trung đang, phục che miệng ngữ, xích xe tân sĩ, pháp quan thần đêm, oan hệ vô tội, vọng tộc đông thứ. Đi bào cách hình phạt đó, trừ thuận khi phương pháp, chuốc lấy thuần ê, tập lấy ngũ độc. Lệnh chính phủ ngày lần, tên chính thức nguyệt dễ dàng, tiền tuổi sửa, lại dân mê muội, không biết sở theo, thương lữ cùng quẫn, hào khóc đường thành phố. Bố trí làm lục quản, tăng nặng phú liễm, khắc bác dân chúng, hậu ăn tiêu nuôi, bao tư lưu hành, tài nhập công phụ, cao thấp tham ăn hối lộ, đừng cùng kiểm thi, dân tọa hiệp đồng thán, không có vào chung quan, đồ kẻ hầu ân tích, hơn mười vạn người, thợ thủ công cơ ૮ɦếƭ, Trường An giai thối. Đã loạn chư hạ, cuồng tâm ích bội, bắc công cố chấp hồ, nam nhiễu kình càng, tây xâm Khương nhung, chủ nhân trích uế mạch. Khiến tứ cảnh ở ngoài, nhập vào làm hại, duyên biên chi quận, Giang Hải chi tần, địch không loại. Cố công chiến chỗ bại, hà pháp chỗ hãm, cơ cận chỗ yểu, dịch bệnh chỗ cùng, lấy trăm triệu kế. Này người ૮ɦếƭ thì lộ thi không dấu, kẻ sống thì bôn vong tản mạn khắp nơi, ấu cô độc con gái, trôi giạt hệ lỗ. Này này nghịch người to lớn tội vậy.
Là cố Thượng Đế xót thương, hàng phạt cho mãng, thê tử điên vẫn, còn từ Gi*t ngải. Đại thần trái lại theo, vong hình đã thành. Đại Tư Mã đổng trung, quốc sư Lưu Hâm, Vệ tướng quân Vương vượt, giai kết mưu nội vỡ, tư mạng lỗ nhân, dâng nói nghiêm càng, trật tông Trần mậu, cử đông ngoại hàng. Kim Sơn chủ nhân chi binh hơn hai trăm vạn, đã ngang bằng, sở, hạ Thục, Hán, định uyển, lạc, theo Ngao chiếm giữ, thủ Hàm Cốc, uy mạng tứ bố, tuyên trong gió nhạc. Hứng diệt kế tuyệt, phong định vạn quốc, tuân cao tổ chi chế độ cũ, tu hiếu văn chi di đức. Không hề tòng mệnh, võ quân Bình Chi. Trì mạng tứ di, phục này tước hào. Rồi mới còn sư chấn lữ, thác cung nằm trống. Thân mạng dân chúng, các yên tĩnh này sở, thứ vô phụ tử chi trách.”
(SORRY ĐOạN NÀY TA MÀ DICH HếT RA CHắC TA DIE LUÔN, CÁC NÀNG CHịU KHÓ ĐọC CV QUA QUA NHÉ)
Bài hịch kia Lời văn sắc bén, dõng dạc vừa ban ra, bốn phương hướng ứng, trong mấy ngày đã triệu tập được mười vạn binh mã, tấn công Ung Châu, Gi*t Châu mục Trần Khánh. Tiếp sau đó đánh An Khánh, Gi*t đại doãn Vương Hướng. Binh lực đi đến đâu, Lũng Tây, Võ Đô, Kim Thành, Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, các quận các huyện, ào ào quy hàng.
Cũng trong tháng này, Thái thú Thục quân Công Tôn Thuật của Tân triều, khởi binh từ Thành Đô. Đất Thục phì nhiêu, binh lực mạnh mẽ tinh nhuệ, Hán quân khởi binh ở Nam Dương thì Tông Thành người Nam Dương, thương nhân Vương Sầm khởi binh theo Hán Trung hưởng ứng Hán quân, bọn họ Gi*t Dung bộ Mục Tống Tuân của Vương Mãng, tụ tập thành mấy vạn người. Công Tôn Thuật nghênh đón đám người Tông Thành gia nhập đất Thục, rồi sau đó lại nói rằng: “Thiên hạ khổ vì nhà Tân, nhớ tới Lưu thị lâu rồi, nay nghe thấy Hán tướng quân đến, nghênh đón chậm trễ. Nay dân chúng vô tội mà bắt đôi bên chia lìa, đây là quân giặc ςướק, chứ nghĩa binh gì.” Ý ám chỉ đổi trắng thay đen nói đám người Tông Thành là Hán quân giả, Gi*t bọn họ đồng thời ngấm ngầm chiếm lấy mấy vạn binh mã kia.
Sau đó, Công Tôn Thuật tự lên làm Thục Vương.
Tháng tám, Tông Vũ hầu Lưu Vọng khởi binh, chiếm lĩnh Nhữ Nam, tự lên làm thiên tử. Nghiêm Vưu, Trần Mậu đi tới cậy nhờ, vì thế Lưu Vọng phong Nghiêm Vưu làm Đại tư mã, Trần Mậu làm thừa tướng, muốn đoạt thiên hạ.
Thiên hạ đại loạn!
Lúc trước nhìn chung tuy nhiều khởi nghĩa nông dân, nhưng đội ngũ hùng hậu cũng chỉ có mấy nhánh Xích Mi, Lục Lâm, Đồng Mã, v.v… Nhưng từ sau đại chiến Côn Dương, binh lực Tân Triều đã hết, thực lực đại giảm, đám người Lưu Hâm lén tìm cơ hội, ý đồ mưu phản. Tuy rằng cuối cùng âm mưu thất bại, nhưng cũng trở thành một cơ hội, đem thiên hạ vốn đã nát vụn quấy lên càng nhừ tươm.
Bậc kiêu hùng có dã tâm nhân cơ hội quật khởi, đội ngũ dùng chiêu bài tạo phản lấy cớ vì họ Lưu Hán thất đã không đơn giản chỉ có một nhánh Canh Thủy Hán quân này nữa. Người này nói mình là quân Hán chính thức, người kia cũng nói mình là quân Hán chính thức, nhưng cuối cùng chân mênh thiên tử có thể vào ở trong Vị Ương cung Trường An lại chỉ có một người.
Tôi than dài một tiếng, gục đầu xuống đám thẻ tre, thẻ gỗ trên bàn, vừa mờ mịt vừa băn khoăn. Rốt cuộc khi nào mới tới thời Quang Vũ trung hưng? Không biết kết cục này rốt cuộc có còn cách xa tôi lắm không?
Hay là… Lịch sử đã thay đổi, thoát khỏi kết cục tôi đã biết rõ?!
Giật nảy rùng mình một cái, tôi lắc đầu đem tất cả những ý niệm không may mắn trong đầu quẳng hết ra bên ngoài. Tôi lắc đầu thở dài, quên hết tất cả, thế cho nên khi Lưu Tú vào tỏng phòng ngủ, đứng trước mặt tôi tôi cũng không biết. Đến khi có ngón tay chạm vào trán tôi, kéo mặt tôi ngẩng lên: “Cứ lắc đầu nãy giờ làm gì vậy?”
Trên người Lưu Tú đã đổi sang áo vải xô, tay kia thì cầm nến, nhìn quần áo chàng mặc, tôi liền biết trong phòng không còn ai khác, vì thế duỗi lưng một cái, ngáp nói: “Đọc một buổi, đầu hơi choáng váng.” (trời ơi con edit lại là em đây còn choáng hơn chị nè =.=)
May mà Âm Thức biết tôi đau đầu vì chữ triện, đều dùng thể chữ lệ đơn giản để truyền lại tin tức, nhưng dù vậy, dành ra tám giờ để ngồi trên bàn nhìn chằm chằm mấy thứ này, ngay cả vừa đọc vừa đoán chúng nó đến mấy lần, nhưng hiểu được hết tất cả vẫn không phải là chuyện dễ dàng. Đặc biệt bài hịch thông cáo bên trên, câu cú lời văn, từng chữ đều mang hàm nghĩa sâu sắc, đối với một nghiên cứu sinh ngành khoa học tự nhiên như tôi mà nói, IQ cao tới đâu cũng không tiêu hóa được đám chữ đó.
“Vậy nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi.” Dừng một chút, chàng nhìn tôi cười trìu mến: “Ta đi lây nước rửa chân cho nàng.”
Tôi vội kéo chàng lại: “Đừng…”
“Chuyện này có gì đâu.”
“Đừng đi.” Tôi đỏ mặt, kéo tay áo của chàng không buông: “Chàng ngồi xuống đây, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho chàng biết.”
Lưu Tú là một người tính tình cực kì ôn hòa, bình thường nếu tôi dùng những lời nhẹ nhàng yêu cầu chàng, chàng sẽ không từ chối. Quả nhiên, chàng không ép tôi, đi trờ về gồi xuống chiếu bên cạnh tôi.
Tư thế ngồi của chàng thẳng tắp, tôi cũng duỗi chân ra phía trước thẳng tắp, sau lưng còn tiện thể tựa vào tường đất, để đỡ mỏi, giảm bớt áp lực cho eo.
Chàng coi như không nhìn thấy tư thế ngồi bất nhã của tôi, chăm chú nhìn tôi cười hỏi: “Chuyện gì?”
Tôi liếm liếm môi, suy đi nghĩ lại, cuối cùng lấy ra tấm thẻ gỗ trên đó có viết bài hịch của Ngỗi Hiêu, thận trọng đặt tới trước mặt chàng. Lưu Tú kinh ngạc nhìn thoáng qua, ba giây sau ấn đường hơi nhíu, rồi tỉnh bơ đem thẻ gỗ đẩy lại, dịu dàng nói: “Lệ Hoa, nàng không cần phải đưa cho ta xem, ta không muốn…”
“Chẳng lẽ chàng nghĩ rằng ta cũng giống như những người bên ngoài kia, cũng muốn thử lòng chàng hay sao?”
“Không.” Chàng khẽ thở dài, “Ta không cần giả vờ trước mặt nàng.”
“Vậy đúng rồi. Trước mắt thời cuộc hỗn loạn như vậy, chàng không quan tâm tình hình chính trị đương thời, trước mặt người khác làm bộ đã đành, chẳng lẽ thật sự tính toán không quan tâm bất cứ chuyện gì sao?” Tôi đẩy thẻ gỗ lại trước người chàng: “Ta cho chàng xem, chàng cứ xem.”
Chàng mỉm cười ngăn thẻ gỗ lại: “Ý ta không phải như vậy… chính là, ta không muốn thông qua nàng biết được những chuyện này.”
“Vì sao?” Tôi bật hỏi. Nói xong mới sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại lời chàng nói, bất giác ngẩn ra.
Chàng… không muốn thông qua tôi biết được những tin tức tình báo này, có phải muốn nói, không muốn lợi dụng tôi chiếm tiện nghi của Âm gia? Tôi chớp mắt mấy cáu, trong lòng có một tia chua sót, lại có một tia kinh hỉ cùng ngọt ngào.
Ngón tay Lưu Tú nhẹ nhàng gõ lên thẻ gỗ, cười khẽ: “Bài hịch của Ngỗi Hiêu này khí thế ngang trời, có thể dùng ngòi 乃út làm νũ кнí, với tình hình này thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt.”
“Chàng… Chàng đã đọc bài hịch này rồi?”
“Bài hịch sớm đã lan rộng khắp thiên hạ, cho dù ta hồ đồ thế nào, ngày nào cũng đều phải lên triều nghe dạy bảo.”
Điều này cũng đúng. Tuy rằng chàng cố gắng biểu hiện không quan tâm mọi việc, nhưng cho dù kĩ xảo này có thể giấu được đám người Chu Vị, Lý Dật, nhưng tôi không tin Lưu Huyền không chút nghi ngờ, cho rằng chàng hoàn toàn vô hại mặc kệ không để ý. Thật ra chẳng những Lưu Huyền không mặc kệ, thậm chí còn đem Lưu Tú thường xuyên giữ ở bên cạnh hầu hạ, có đôi khi thậm chí mấy ngày liên tiếp cũng không cho chàng về nhà, khiến tôi luôn lo lắng đề phòng, sợ chàng gặp bất hạnh giống như Lưu Diễn.
“Chẳng qua, bệ hạ chỉ để ta hoàn thiện lễ chế, ngoài ra hắn… thật sự không để ta làm bất cứ chuyện gì.” Lưu Tú dường như có thể đoán được ra trong lòng tôi đang suy nghĩ gì, không chút để ý nói ngay đáp án.
Trong lòng tôi vừa động, cười như không cười, một tay áp má, một tay trong nháy mắt xông lên tấm công chàng: “Trả lời thành thật, rốt cuộc chàng biết được bao nhiêu? Ngoại trừ bài hịch này ra, chàng còn biết những gì?”
Chàng cười trìu mến, trong ánh mắt ẩn hiện vẻ tán thưởng, môi hướng về phía đám thẻ gỗ, thẻ tre trên bàn: “Cũng không nhiều lắm… Nàng biết, ta cũng biết, nàng không biết… Ta cũng biết.”
Lông mày tôi nhíu lại, vừa mừng vừa sợ. Cừ thật! Hóa ra vẫn coi thường chàng!
Tôi nhịn không được đưa tay nhéo má chàng, chàng thoáng tránh về phía sau, rõ ràng có thể thuận lợi né tránh, cuối cùng vẫn để cho tôi nhéo kịp lúc. Tôi híp mắt, như đang hỏi chàng, hoặc như đang hỏi chính mình: “Lưu Tú, rốt cuộc chàng là hạng người gì? Rốt cuộc ta đã gả cho hạng người gì a?”
Tay chàng nắm lấy tay tôi, cẩn thận vuốt ve, tiếng nói phát ra vẻ dịu dàng: “Là người cưới nàng, sẽ đối xử với nàng tốt cả đời.”
Tôi hé miệng cười, thay vì nói hai người chúng tôi là vợ chồng, không bằng nói giống như bạn bè, tri kỷ, người thân thì hơn. Ít nhất, chàng đối với tôi vừa thân mật nhưng không quá đà, vừa tôn trọng nhưng không xa cách, có lẽ ở trong lòng hai chúng tôi, đối phương đều chiếm một trọng lượng nhất định, nhưng trọng lượng này có bao nhiêu phần là tính yêu, ngay cả chính mình cũng không nói chính xác được.
“Lưu Tú…”
“Nàng hẳn nên gọi ta một tiếng ‘phu quân’.”
“Đó là trước mặt người khác!” Tôi làu bàu nói. Phu quân, từ này nghe có vẻ nho nhã, nhưng chỉ thích hợp sử dụng ở bên ngoài.
“Vậy cũng có thể gọi tên tự của ta là Văn Thúc.”
“Vậy cũng chỉ ở trước mặt người khác…”
Chàng lại bắt đầu gà mẹ! Sau khi kết hôn tôi mới phát hiện ra, thật ra mặc dù tính tình Lưu Tú không nóng nảy, nhưng nói cũng không phải ít. Bình thường ít có cơ hội tiếp xúc với chàng thường ngày, tiếp xúc trực tiếp, mới biết được hóa ra chàng trầm mặc ít lời chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra chàng nói rất nhiều, ăn nói khéo léo, đặc biệt còn… Gà mẹ!
Chàng bình tĩnh nhìn tôi, trên mặt đang giả bộ giận dữ, nhưng trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều hết sức dịu dàng.
Tôi cười hì hì, lời nói mang theo vẻ làm nũng: “Mọi người đều gọi chàng là Văn Thúc, ta gọi thế có gì khác mọi người đâu? Ta là thê tử của chàng… đương nhiên không muốn giống người bình thường.”
Khóe miệng của chàng cong lên, nhấc ngón trỏ, nhẹ nhàng 乃úng đầu mũi của tôi.
Tôi hô nhỏ một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị. Đầu mày cuối mắt chàng đều mang theo ý cười, tôi hiểu rất rõ chàng không hề tức giận, lúc này bất kể tôi gọi chàng là gì, chàng cũng đều nhận, vì thế đảo mắt, ghé sát vào tai chàng nhẹ giọng thì thầm: “Tú Nhi…”
Đầu vai chàng run lên bần bật.
Nick name này, trước kia tôi từng nghe Phàn Nhàn và Lương Thẩm gọi qua, đoán chắc đây là nhũ danh của chàng. Kỳ thật ở thời này sau khi nam tử làm quan lễ rồi nhận tên tự xong, vô luận trưởng bối hay hậu bối, đều dùng “tự” để xưng hô, tỏ vẻ tôn trọng đối phương đã lớn. Có lẽ… Từ sau khi chàng lớn, cũng chỉ có mẹ của chàng cùng ân mẫu Lương Thẩm, mới có thể coi chàng là trẻ con, thường xuyên gọi nhũ danh của chàng.
“Lệ Hoa…” Con ngươi mắt chàng như bịt kín một tầng sương, giọng nói hơi mang chiến ý.
Tôi nhỏ giọng thì thầm: “Tú Nhi.”
Thân trên của chàng nghiêng tới trước, chậm rãi áp sát lại gần tôi. Tim tôi đập nhanh hơn, mặt của chàng càng lúc càng tới gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, mặt tôi hơi đỏ lên, không tự chủ được nhắm mắt lại.
Cánh môi mềm nhẹ in lại nụ hôn, nhẹ nhàng chạm vào khiến lòng tôi run lên, suýt nữa không cầm giữ được ngã xụi lơ xuống đất. Nụ hôn mới đầu nhẹ nhàng dần dần trở nên sâu sắc, chàng dùng tay ôm eo của tôi, đầu lưỡi cạy mở đôi môi tôi, linh hoạt trơn tru tiến vào tỏng miệng của tôi. Trong óc tôi ông ông cộng hưởng, tim đập nhanh hơn, hơi thở cũng rối loạn.
Trán của Lưu Tú áp vào trán tôi, chóp mũi chạm vào chóp mũi tôi, tiếng thở rất khẽ, luẩn quẩn vờn quanh chúng tôi.
“Thật sự là…” Chàng chạm vào gáy tôi, đem đầu của tôi ấn vào trong lòng, hô hấp của chàng có chút dồn dập, khiến cho tôi vừa sợ vừa thẹn: “Ta lớn hơn nàng những chín tuổi đó.”
Tôi lén chép miệng, chín tuổi?! Đó là tuổi thọ của cơ thể này, chứ theo tuổi tâm hồn mà nói, thật ra tôi với chàng cũng sàn sàn như nhau. Vì thế càng đùa dai kêu: “Tú Nhi! Tú Nhi… Tên này nghe rất êm tai, sau này khi không có ai ta sẽ gọi như vậy!” Tôi từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ chàng giãy dụa đi ra, sóng mắt lưu chuyển, bỡn cợt trêu chọc: “Nếu chàng phản đối, sau này ta sẽ gọi thẳng tên của chàng!”
Lưu Tú nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tùy nàng vậy.”
Tôi cười hì hì từ trên chiếu bò dậy, chỉ cảm thấy ngồi cả một ngày, đau lưng, vặn eo bẻ cổ hoạt động lại đám chân tay cứng ngắc. Trên bàn còn có một đống tài liệu tôi vẫn chưa kịp đọc hết, Lưu Tú cẩn thận thay tôi cuốn lại đống sách lộn xộn, cuốn từng quyển từng quyển chỉnh tề.
Nhìn thấy đống thẻ tre này, tôi không khỏi nhụt chí, cúi đầu thấy chàng chuyên chú thu dọn bàn ghế, bỗng nhiên trong lòng vừa động, tôi nhảy đến phía sau chàng, thân ghé lên lưng chàng, hai tay vòng ra phía trước ôm cổ chàng, nhẹ nhàng lắc lư: “Tú Nhi, nói cho ta nghe một chút tình hình chính trị đương thời đi!”
“Tình hình chính trị đương thời?”
“Chính là, chàng phân tích là lý giải chuyện thiên hạ phân tranh, quần hùng quật khởi ấy! Chàng cảm thấy sau này thế cục sẽ phát triển như thế nào?”
Lưu Tú lặng im không nói.
Tôi không để yên không buông tha tiếp tục gia tăng biên độ, ra sức lay chàng: “Đừng có giả ngốc với ta, ta biết chàng không ngốc! không được dùng bộ dạng đối phó với người ngoài để thể hiện với ta.”
Cuối cùng chàng nở nụ cười, tiếng cười êm tai dễ nghe bật ra, tôi có thể cảm giác được yếu hầu chàng chấn động, trong lòng khẽ mơ hồ, dưỡng như bị tiếng cười mê người này câu hồn dẫn phách.
Chàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, hơi khẽ lắc lư nói: “Được… Ta nói… Ối, đừng lắc ta như vậy nữa… Váng đầu quá.”
“Hôn mê luôn càng hay.” Tôi không nghĩ ngợi gì buột miệng nói: “Khi hôn mê chàng mới có thể nói lời thật.”
“Ta đồng ý với nàng, sau này bất kể nàng hỏi ta chuyện gì, ta đều nói thật!”
“Thật ư?”
“Thật.”
Im lặng. Tôi không lắc lư nữa, im lặng ghé vào lưng chàng, cằm dựa lên vai chàng.
“Ta không tin.” Tôi khẽ nói, nửa thật nửa giả. “Chàng là một tên đại lừa bịp, là loại lừa ૮ɦếƭ người cũng không phải đền mạng. Chí có đứa ngốc, mới tin chàng.”
Chàng khẽ thở dài, nắm tay của tôi, kéo tôi ra trước người, ý bảo tôi ngồi xuống: “Ngỗi Hiêu cũng được, Công Tôn Thuật cũng thế, những người này ngoài sáng trong tối chỉ muốn giương cờ hiệu nhà Hán để đoạt thiên hạ, cho dù không đoạt được mảnh giang sơn này, được chia một phần cũng tốt… Còn Lưu Vọng kia, ha ha, ta chỉ có thể nói, kẻ xưng vị trước chắc gì thật sự có thể nắm được giang sơn xã tắc…”
“Vậy giống như Lưu Huyền.” Tôi nhanh mồm nhanh miệng: “Kẻ có thể cười đến phút cuối cùng mới thực sự là người chiến thắng!”
Lưu Tú ngơ ngẩn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Cũng không hẳn vậy, vị bệ hạ này của chúng ta…” Chàng khẽ lắc đầu, cười yếu ớt: “Nếu thật sự vô dụng, tôn thất họ Lưu ở Nam Dương cũng thế, Lục Lâm quân cũng vậy, sau khi đại ca ૮ɦếƭ, e rằng sớm đã chia thành năm bè bảy mảng.”
Ấn đường chàng hơi nhíu lại, lộ ra một tia đau khổ, lòng thương tiếc của tôi bỗng nhiên bùng lên, đưa tay ôm lấy chàng: “Đừng nghĩ chuyện không vui này nữa, sau này chàng đã có ta… có ta…”
Chàng ngửa mặt lên trời thở dài, ảm đạm không lên tiếng.
Tôi nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn vẻ mặt thống khổ của chàng, vì thế cố ý giả bộ buồn ngủ, làu bàu nói: “Tú Nhi, ta mệt rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau đi.”
“Được.” Giọng nói của chàng khôi phục lại vẻ dịu dàng, khéo hiểu lòng người nói: “Vậy nàng thay quần áo đi, ta đi múc nước hộ nàng.”
Tôi gật gật đầu, yên lặng nhìn chàng rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn.
Cho dù vết sẹo khép lại, vẫn cứ là một vết sẹo, cho dù không nhìn thấy trên bề mặt, nhưng có còn thấy đau hay không, cũng chỉ có tự mình biết.
Tôi còn không thoát khỏi nỗi đau này, huống chi là Lưu Tú?