Không chờ đến khi các tướng lĩnh ở Côn Dương thương thảo ra kết quả, bốn mươi hai vạn đại quân Tân triều dưới sự thống lĩnh của Vương Tầm, Vương Ấp đã hạ được thành Bình Nhiên, vây chặt thành Côn Dương nho nhỏ.
Đứng ở trên cổng thành ngước mắt trông về phía xa, thấy tinh kỳ che trời, quân nhu đầy ắp, gió bụi màu vàng, cuồn cuộn ngàn dặm không dứt. Tình huống này so với cảnh tượng trong phim cổ trang chế tạo càng có sức mạnh gây kinh hãi hơn, nhìn lâu sẽ khiến tâm trí lay động, sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không thở nổi.
Nếu tôi có cảm giác này, tin rằng những người dù nhiều hay ít cũng không thể tránh khỏi.
Cuộc họp sáng sớm Lưu Tú kịch liệt phán đối việc rút quân, nhưng không ai chịu nghe hắn, hắn cười bỏ ra ngoài. Cho tới tình hình nguy cấp lúc này, bọn Vương Phượng dù có ý bỏ thành, cũng đã bị chặn đường lui một cách triệt để.
Một đám người luống cuống lại thảo luận một chút vào buổi trưa, mắt thấy đại quân đang dàn trận ở ngoài thành chờ tấn công, bên trong thành vẫn không đưa ra được kết luận. Tuy rằng quan vị của Vương Phượng cao nhất, nhưng lại là người không nhiều chủ kiến, Vương Thường khi nước đã đến chân lại tỏ ra là một người quyết đoán bất thường,chủ trương cố gắng cố thủ
Mọi người giằng co không có quyết sách, cuối cùng đành phải phái người chán nản đến thỉnh Lưu Tú trở về tiếp tục bàn bạc.
Lưu Tú không từ chối, lại phát huy ưu điểm đáng ghét nhất của hắn, chính là kéo tôi đi cùng. Lúc này đâu, đại bộ phận người ở đó tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng không còn không biết xấu hổ mở miệng đuổi tôi ra ngoài.
“Cố thủ được nói dễ hơn làm, lương thực dự trữ trong thành Côn Dương không nhiều, làm sao thủ được?”
“Chờ đợi viện quân, viện quân ở đâu đến? binh lực ở Định Lăng và Yển Thành, cộng lại cùng lắm cũng không khác ở Côn Dương là bao. Uyển Thành công lâu không được, lại càng không kiếm đâu ra lực lượng tới cứu viện… Cố thủ ở trong này, chính là chờ ૮ɦếƭ!”
Bảy khua tám khoắng, giống như cái muôi múc cháo.
Vương Thường xanh mặt ngồi ở đó như gà trống bại trận, hoàn toàn mất hết uy phong của chủ soái.
Vì thế mọi người đưa mắt nhìn sang Lưu Tú, đồng thời im lặng nghe hắn chậm rãi mở lời: “Binh lực lương thảo rất ít, Tân binh lại quá đông, hợp lực chống lại, có thể phá địch lập công! Nếu phân ra chạy tán loạn, thì chẳng có đường nào, đương nhiên sẽ bị Tân binh đánh bại từng người một. Uyển Thành đến nay chưa sụp đổ, không thể cứu viện kịp thời, nhưng mà một khi thành Côn Dương bị phá, Tân binh thần tốc tiến quân, e rằng một ngày nào đó Hán quân bị tiêu diệt hoàn toàn. Chư vị hôm nay tại sao còn có thể không muốn cùng chung lưng đấu cật. cùng nhau kháng địch, ngược lại còn muốn tư lợi cá nhân, bảo vệ vợ con tài vật?”
Lời này Lưu Tú nói ra không nhanh không chậm, nhưng trong lời nói rõ ràng có trọng lượng, không e dè nói thẳng tệ nạn hiện nay.
Da mặt Vương Phượng run run, âm thanh lạnh lùng nói: “Ai không có vợ con? Lưu tướng quân cô độc, không có gì vướng bận, ngươi có gan thì làm đi, sao lại chỉ trích chúng ta?”
“Đúng vậy, thường nghe huynh đệ Lưu thị văn võ toàn tài, nhưng bình thường đánh giặc chẳng thấy ngươi xông lên phía trước…”
“Ngươi không có vợ con, đương nhiên lời nói hùng hồn hơn người khác, hiện tại không phải lúc nói lời hay, sính anh hùng…”
Tôi giận đến nghiến răng, hận không thể tặng cho mỗi người bọn họ một cái bạt tai.
“Đủ rồi!” Người bên cạnh bất chợt tuôn ra một tiếng quát chói tai. Trong lòng tôi run lên, tưởng là mình nghe nhầm, người luôn cầu an lại có thể tức giận như thế. Lưu Tú trợn mắt lên, một đôi mắt bình thường luôn híp giờ phút này lại có thể phát ra quang mang sắc bén khi*p người như thế. “Ai nói ta không vợ?” Hắn tự tay túm lấy tôi, đem tôi ôm thật chặt vào trong lòng.”Nữ tử ta yêu mến nhất không quản hiểm nguy tính mạng đến đây báo tin, các người coi như không thấy, chỉ tự lo thân, thử hỏi các người đường đường thân là nam nhi, chẳng lẽ lại không can đảm bằng một nữ nhi hay sao?”
Lời nói khí phách chấn tụ tất cả mọi người, bên trong lặng ngắt như tờ.
Lòng của tôi đập bình bịch, khí thế kinh người vừa rồi của Lưu Tú, cũng chỉ vì lời nói của hắn thôi sao?
Nữ tử yêu mến nhất… Là thật, hay là giả?
Giương mắt trộm dò xét, Lưu Tú lúc này với Lưu Tú bình thường như hai người khác nhau, trong ánh mắt lóe lên tia lợi hại bất thường: “Trước mắt trong thành chỉ có bảy tám ngàn người, khó có thể xuất chiến, thành Côn Dương kiên cố rộng rãi, dễ thủ khó công, cứ ở yên trong thành không ra, có thể đánh một hồi lâu dài. Có điều lương thảo trong thành không nhiều, cùng lắm chỉ có thể cầm cự được một tháng, việc khẩn cấp trước mắt là cần phải phái người phá vây ra ngoài, đi tới Định Lăng, Yển thành triệu tập viện binh, may ra có thể giải vây! Như thế, ai ở lại cố thủ Côn Dương? Ai phá vây cầu viện? Xin chư vị tướng quân hãy thảo luận, Thành quốc công sớm định đoạt!”
Củ khoai lang nóng bỏng tay lại trả về cho Vương Phượng.
Vương Phượng sửng sốt nửa ngày, ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng mặt đỏ lên nghẹn ra một câu: “Con Dương, ta sẽ cố thủ!”
“Ta cũng cố thủ!”
“Ta nguyện theo Thành quốc công cố thủ!”
“Ta nguyện cố thủ!”
Trong lúc nhất thời mọi người ào ào hướng về phía Vương Phượng, không còn người nào đề nghị bỏ thành mà chạy nữa.
Lưu Tú kiên nhẫn trầm giọng: “Sinh tử của Côn Dương, chỉ trông chờ vào ngoại viện, người nào phá vây ra khỏi thành, cầu cứu binh?”
Lần này lại không có ai lên tiếng.
Lưu Tú giẫm chân tại chỗ tiến về phía trước, tay đè lên chuôi kiếm ở thắt lưng, mắt sáng như sao: “nếu chư vị đều nguyện ở lại giữ Côn Dương, vậy mong chư vị đồng tâm hiệp lực, tử thủ Côn Dương! Tú bất tài, một mình ra khỏi thành, xin chư vị bảo trọng, tương lai khi trở về Côn Dương, cùng uống rượu mừng với ba quân!” Nói xong, xoay người muốn đi, tôi lập tức túm lấy cánh tay hắn.
Mắt hắn mơ màng nghiêng đầu quay đi chỗ khác, tôi cười nhìn hắn khẽ lắc đầu: “Đồ ngốc, ngươi quên ta sao.”
иgự¢ phập phồng, hắn thở sâu, đưa tay bắt lấy tay của tôi, năm ngón giao nhau nắm chặt.
“Mẹ nó, ta đi cùng ngươi!” Mã Võ vọt ra nói kháy: “Lão tử không thể thua một nữ tử được!”
“Lưu tướng quân! Tính thêm cả ta!” Vương Bá đi ra từ trong đám người.
“Ta cũng đi!”
“Còn ta nữa!”
Tôi ngưng thần nhìn lại, Đặng Thần, Lý Dật, Tông Điêu… Cẩn thận kiểm kê nhân số, tính cả tôi và Lưu Tú, tổng cộng mười hai người.
Lưu Tú hướng về phía họ vài một vái thật sâu, trăm ngàn lời muốn nói đều không nói ra.
Dẫn theo những người này ra ngoài, mới bước tới cánh cửa, đã thấy một thanh niên áo trắng đứng dựa vào cây, bộ dạng thảnh thơi đùa nghịch sáo dọc trong tay.
“Phùng Dị…” Tôi khẽ nói.
Đoàn người đi qua cây đại thụ kia thì hắn chống vào thân cây đứng dậy, đầu ngón tay chuyển động sáo dọc, đưa tay ngang ra ngăn cản Lưu Tú.
“Công Tôn.”
“Không phải ta giúp ngươi, chẳng qua nếu Côn Dương bị phá, ta cũng khó lòng toàn thân trở ra, cho nên…”
“Không thể tin người này!” Mã Vũ kêu lên. “Hắn là người của Tân Triều.”
Phùng Dị không trách móc, chẳng hề để ý nhìn thằng Lưu Tú: “Tin hay không, tùy ngươi.”
Lưu Tú đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói hai chữ: “Đi thôi!”
Mã Vũ nhíu mày trừng mắt, Phùng Dị cố ý nhìn hắn cười giảo hoạt, lập tức tiêu sái xoay người đuổi kịp đội ngũ, bỏ mặc Mã Vũ đứng nguyên tại chỗ tức giận tới mức giơ chân.
Tôi buột miệng cười, đuổi theo Phùng Dị, cười hì hì nói: “Công Tôn, thật ra ngươi cũng rất hâm mộ Lưu Tú đúng không? Không bằng dứt khoát quy phục dưới trướng của hắn, Thiên hạ của Hán gia mới là chỗ lòng dân quy về a!”
Phùng Dị ngoài đầu nhìn tôi cười có thâm ý, nụ cười nhạt như vậy càng khiến cho tôi không đoán ra được tâm ý thực sự của hắn.
Tân binh mới đồn trú, trận doanh còn hơi rối loạn, khi mười ba người chúng tôi chuyến này cưỡi ngựa phóng ra từ cửa nam thành Côn Dương, đúng lúc Tân binh nổi lửa nấu cơm, phòng ngự lơi lỏng nhất, Chẳng ai có thể lường trước được, phía Nam thành Côn Dương không hề động tĩnh gì đột thiên phóng ra mười ba con khoái mã.
Đợi đến khi bọn chúng kịp phản ứng thì dĩ nhiên chúng tôi đã xông một hơi qua mười cái lều rồi.
Giống như một giọt nước văng vào trong chảo dầu, trận doanh đột nhiên sôi trào, trong tiếng ồn ào, Lưu Tú gương mẫu dẫn đầu, trường kiếm tỏng tay thẳng thừng lấy đầu địch, xuống aty không chút dung tình, không có nửa phần do dự.
Mát tươi loáng lên trước mắt, càng giống như từng đóa hoa tung cánh nở rộ, đỏ tươi rồi lại đỏ tươi, vừa nhuộm đỏ quần áo,lại khơi gợi lên cảm giác Gi*t chóc.
Lòng đang run rẩy, có lẽ là do quá sợ hãi, bên tai tràn ngập tiếng reo hò đòi mạng, tiếng kêu thảm thiết, bóng lưng dịu dàng của Lưu Tú ở phía trước dần dần bị sắc đỏ thay thế, tâm không thể suy nghĩ, cảm thấy ngau cả cảm giác run rẩy cũng không đúng sự thật, tôi đây cơ bản không thể xem như là một người sống!
Lưu Tú chém Gi*t ở phía trước, Đặng Thần ở bên trái tôi, Vương Bá cùng Mã Vũ đoạn hậu, phía bên phải…
“A” có kẻ cố gắng đánh lén tôi, bị người dùng trường thương đâm một thương trúng иgự¢, sau tiếng kêu thảm thiết thi thể nhanh chóng bị cái mâu rút ra, văng ra thật xa.
Tôi há hốc mồm thở hồng hộc, dư quang khẽ chuyển, nhìn thấy lộ ra khuôn mặt anh tuấn u buồn.
Đúng rồi, hộ ở phía bên phải tôi là hắn – Phùng Dị!
Những nam nhân bọn họ, tuy rằng luôn mồm xem thường tôi là nữ tử, nhưng tới thời điểm nguy nan, lại không hẹn mà cùng bộc tôi lại trong đội ngũ, yên lặng bảo vệ cho tôi.
Mười ba người chúng tôi, dưới sự dẫn dắt của Lưu Tú, lấy tôi làm trung tâm, tụ lại thành một đoàn, giống một thanh lợi kiếm không khoan nhượng phá tan đại doanh đóng quân của Tân binh, mở một đường máu.
Khi màn đêm buông xuống là lúc, chúng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây, thừa dịp bầu trời tối đen, vùng thoát khỏi đám Tân binh đuổi Gi*t.
Thật sự quá may mắn! Chạy thẳng một mạch hơn mười dặm, đầu óc như khóc gỗ của tôi mới dần dần thức tỉnh, cảm nhận được màn chém Gi*t giữa trùng vây vừa rồi mạo hiểm thế nào!
Lưu Tú dần chậm bước chân, nhất nhất kiểm kê nhân số, mọi người mặc dù trên người dính vết thương nhiều hay ít, cũng không phải bị thương quá nặng, tính mạng không đáng ngại, mười ba người, không thiếu một ai.
Nhìn bộ dạng chật vật của nhau, chúng tôi nở nụ cười, rõ rành sau lần trải qua lằn ranh sinh tử có loại tín nhiệm là dựa vào lẫn nhau.
Mã Vũ đưa tay về phía Phùng Dị, Phùng Dị cười tán thưởng hắn, xích mích trước lúc ra khỏi thành tan thành mây khói.
Tôi xoa nhẹ cánh mũi, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Lưu Tú thúc ngựa song hành cùng tôi, giống như có thể hiểu được cảm nhận trong lòng tôi, mỉm cười nhìn tôi cổ vũ, tươi cười hết sức dịu dàng sáng lạn. Hốc mắt tôi rưng rưng, dỗi hờn đập một quyền vào иgự¢ hắn, lực tay không lớn, không nhờ lại khiến hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Trên tay dính đầy máu tươi, nóng hầm hập, không phải vết máu của quân địch, mà là của hắn.
Tôi hoảng hồn, sợ hãi phát hiện vạt áo nhuốm máu của hắn chẳng biết từ lúc nào đã bị νũ кнí chém nát, иgự¢ phía bên phải trúng một lưỡi chém dài nửa thước, chỉ khẽ cử động, có thể thấy cả xương.
Tôi thiếu chút nữa thất thanh thét chói tai, Lưu Tú lập tức bịt miệng tôi, khẽ lắc đầu.
Hắn là thủ lĩnh tinh thần của đám người kia a! Mặc dù bị thương cũng không thể nói ra, nếu không… sẽ dao động sĩ khí!
Tôi mím chặt môi, cố gắng khắc chế cảm xúc, nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn mỉm cười như cũ, nước mắt chứa đầy trong vành mắt rốt cuộc không kiềm chế nổi rơi xuống.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên tay hắn, hình như hắn có cảm giác, lòng bàn tay khẽ run lên, buông miệng của tôi ra, ngón tay dịu dàng lướt qua thái dương của tôi: “Ta không sao…”
Nước mắt càng rơi càng nhiều.
Hắn từng rơi cho tôi một giọt lệ, còn tôi. dường như muốn dùng hết nước mắt cả đời để trả lại hắn.
Mãn trời chiếu đất, dường như ngựa không dừng vó vượt qua Côn Thủy, bẻ hướng đông nam, đêm tối chạy tới Định Lăng.
Miệng vết thương của Lưu Tú do tôi lặng lẽ gạt mọi người xử lý qua, chỉ tạm thời lấy băng gạc băng nhanh miệng vết thương, không có thuốc trị thương, tôi thực sự lo lắng miệng vết thương của hắn sẽ sưng lên, cho dù may mắn không mưng mủ, nhưng một ngày một đêm xóc nảy trên lưng ngựa, vết thương có thể nhanh liền không?
Khi chạy tới Định Lăng, thể lực Lưu Tú đã cạn kiệt nghiêm trọng, cho dù ngồi nói chuyện sắc mặt cũng trắng bệch, mồ hôi đầy trán. Thật khó cho hắn lại còn phải nói rõ ràng cho thủ thành Định Lăng biết cần Hán binh can thiệp, đám gia hỏa ngu đần kia ngay từ đầu đã sợ ૮ɦếƭ khi*p không dám phát cứu binh trợ giúp, thầm nghĩ tránh ở Định Lăng làm rùa đen rút đầu.
Mã Vũ tức giận đến mức suýt nữa động gươm đao, ngay cả Đặng Thần, Lý Dật cũng không kiềm chế được chửi ầm lên.
Lưu Tú lại phát huy tài ăn nói lanh lợi của hắn: “Nay nếu phá được địch, được thưởng vạn lần trân bảo, có thể có công lớn; nếu như thất bại, đầu không thể giữu, thì phân chia tài vật làm sao?”
Vừa dụ dỗ vừa uy Hi*p, cuối cùng cũng dụ dỗ thành công thuyết phục được tướng lĩnh trong thành. Từ việc này, tôi mới phát hiện hóa ra hắn không phải chỉ lợi hại trong chuyện buôn bán, ấn tượng của tôi evef hắn lại thay đổi lớn, xem ra trước kia hiểu về hắn quá ít, luôn cho rằng hắn ít lời, thích yên tĩnh, thuộc loại tính cách một gậy chưa chắc đã đánh cho phọt rắm, chưa từng nghĩ tới hóa ra hắn lại là người có lúc khéo ăn khéo nói, thật sự trước đây nhìn lầm rồi.
Sauk hi Lưu Tú tập hợp xong binh mã ở Định Lăng, muốn nhanh tới Yển Thành, lần này tôi sống ૮ɦếƭ không chịu để cho hắn tiếp tục liều mạng.
“Ta đi! Ngươi dưỡng thương cho tốt đi, vừa đến đã chẳng nghỉ ngơi được gì… Nói cho ngươi biết đừng tranh giành với ta, nếu không ta lấy gậy đánh ngươi hôn mê đó!”
Lưu Tú trước đó còn phản đối, thấy tôi nửa đùa nửa thật, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười ngậm miệng lại. Càng về sai đích xác không mở miệng nói nhiều, tôi bắt hắn nắm yên trên giường không được nhúc nhích, hắn cũng rất nghe lời, có điều đôi mắt không híp lại, con ngươi giống như hai ngọn nến, trong đó hình như có hai đóa hoa lửa màu đỏ sậm thiêu đốt.
Chịu không nổi ánh mắt như kim đâm đó, cuối cùng tôi cũng bại trận, bất đắc dĩ giúp hắn thay băng đã nhuốm máu. Khi lau miệng vết thường nhìn thấy lỗ hổng đó to bằng miệng trẻ con, trong lòng như bị cấu xé đau đớn.
Cửa phòng không tiếng động mở ra, một bóng dáng thon dài loáng tiến vào, tôi vội vàng quay đầu lại.
Trên hai lòng bàn tay, hai lọ gốm lớn nhỏ một trước một sau ném lại đây, tôi thuận tay nhận lấy, chia ra hai bên tay.
“Thuốc bột thoa ngoài da, ba ngày sau sẽ tiến triển; thuốc viên để uống, sớm muộn gì cũng khỏi.” Tiếng nói không cao không thấp, trong sạch thoải mái lộ ra lời thật dễ nghe: “Cố gắng chống chịu, như vậy mới là đại trượng phu.”
Phùng Dị từ đầu đến cuối cùng chưa từng liếc mắt qua nhìn Lưu Tú một cái, lại xoay người ý tứ sâu xa thoáng nhìn tôi. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng quay về vẻ tĩnh lặng, nếu không phải trong tay tôi đang nắm chặt hai lọ thuốc, thiếu chút nữa tôi nghĩ rằng chuyện vừa rồi chỉ do tôi mệt mỏi sinh ảo giác.
“Hắn… là ngưới tốt, có đúng không?” Tôi khẽ thổn thức.
“Ừm.” Lưu Tú khóe mắt mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời.
Sắp xếp Định Lăng xong, sau khi đến Yển Thành cầu viện binh, thật ra cũng không có quá nhiều nhân mã để điều hành, gom góp mãi cộng lại cũng hơn hai vạn người, giống như muối bỏ biển, cũng chỉ là cái số lẻ trong đám người kia.
Ở đây vẫn đang vội vàng triệu tập đội hình, thám báo ở bên kia đã truyền lại tin thành Côn Dương không thủ được, bốn mươi hai vạn binh mã đang bày trận bên ngoài thành Côn Dương nho nhỏ, vì công thành, Tân binh làm xe thang hơn mười trượng, dùng xe khoan lớn phá cổng thành, thậm chí còn đào địa đạo ở ngoài tường thành, Hán quân thương vong rất nhiều.
Mỗi ngày đều có rất nhiều cung tiễn thủ theo sau xe khoan bắn tên từng lượt không ngừng vào trong thành, từ “tên trút như mưa” dùng trong trường hợp này không hề khoa trương một chút nào. Trong tin tình báo miêu tả dân chúng bên trong thành khó khăn khổ sở thế nào, không có cách nào ra ngoài lấy nước trong giếng, đành phải tháo cánh cửa trong nhà xuống, đội lên đầu mạo hiểm đi ra ngoài.
Việc quân như lửa, không thể chậm trễ lỡ việc nửa phút. Lưu Tú chẳng quan tâm đến miệng vết thương chưa kết vảy, vội vàng chính đốn một ngàn kỵ binh, bộ binh làm quân tiên phong chi viện trước một bước.
Chưa cần chạy tới thành Côn Dương, lần thứ hai thám báo truyền đến tin tức kinh hãi, quân trong thành Côn Dương không ngăn cản được thế công hung mãnh của quân địch, Vương Phượng không để ý đến lời khuyên của đam người Vương Thường, lại có thể đưa thư xin hàng cho Vương Ấp, Vương Tầm!
Nghe được tin này, thật giống như bị người ta đánh đòn cảnh cáo, Lưu Tú ngồi trên mình ngựa thân mình cứng đờ, tôi sợ hãi cho rằng hắn sẽ ngất xỉu ngã ngựa mất. Đám người Mã Vũ chửi ầm lên, mười ba người chúng tôi liều ૮ɦếƭ thoát khỏi vòng vây gọi viện binh, mạo hiểm cửu tử nhất sinh vất vả lắm mới kiếm được nhân lực, vốn đã xác định quyết tâm một đi không trở lại quay về liều ૮ɦếƭ bảo vệ Côn Dương, không ngờ tâm huyết phen này cuối cùng chỉ đổi lấy một lá thư xin hàng.
“Đừng nóng vội, chưa chắc đã là chuyện xấu.” Phùng Dị thản nhiên nói một câu.
Mọi người khó hiểu, Lưu Tú thở dài, mặt cứng ngắc trắng bệch miễn cưỡng nở nụ cười, hắn thẳng lưng, nói: “Đúng, mọi người đừng hoảng hốt, chắc gì đã như chúng mong muốn.”
Nói xong quay đầu liếc nhìn Phùng Dị, nhìn nhau mà cười.
Tôi không rõ bọn họ có bí mật gì, nhưng trong lòng cũng ôm một niềm tin thật lớn đối với họ, nếu hai người bọn họ đều nói không vấn đề gì, tâm đang treo lơ lửng của tôi lại rơi phịch xuống đất.
Một ngày sau, cuối cùng tôi cũng hiểu được bọn họ có ý gì, thám báo hồi báo, Vương Phượng xin hàng, nhưng Vương Ấp, Vương Tầm tham công, không thèm trả lời. Nghĩ cũng đúng, người ta có bốn mươi hai vạn binh mã vây ngoài thành, ngay cả chim ruồi cũng không bay lọt qua tường thành, chẳng cần đề cao uy phong kẻ khác tiêu diệt chí khí chính mình, bốn mươi hai vạn người, mỗi người hướng về phía tường thành nhổ một bãi nước bọt, có lẽ cũng có thể nhấn chìm cả tòa thành Côn Dương.
Vương Ấp, Vương Tầm đều là hạng người cuồng vọng tự đại, Côn Dương trong mắt bọn họ cùng lắm chủ là một bữa ăn lót dạ, mục tiêu của bọn họ là Uyển Thành phía sau Côn Dương. Bắt lấy Côn Dương là chuyện sớm muộn, bọn họ chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn thôi.
Nghe được tin tức này, mọi người đưa mắt nhìn nhau, vừa xấu hổ lại vừa thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ Vương Phượng kia đang tính toàn những gì, tóm lại, Tân binh từ chối không cho đầu thành tất khiến thủ binh trong thành không còn đường lui, chỉ có thể vứt bỏ tất cả ảo tưởng và tạp niệm, thề đánh một trận tử chiến.
Dường như Lưu Tú và Phùng Dị có bí mật gì đó, hai người bọn họ dường như đã sớm dự liệu được kết quả hiện tại sẽ như vậy, bọn họ thấu hiểu chiến cuộc hơn nhiều so với người bình thường.
Có lẽ… Chúng tôi sẽ không thua!
Trong tâm tôi sinh ra một tham vọng tiểu nhân nho nhỏ.
Có lẽ chúng tôi sẽ không thua!
Tuy rằng muốn tỷ lệ 42:2 quá chênh lệch, nhưng… hiện tại, tôi lại dâng lên một cảm giác hi vọng trước kia không dám nghĩ xa vời rằng chúng tôi chưa chắc nhất định sẽ thua!
Nếu trên người của tôi từng bày một hiện tượng gọi là thần tích, như vậy xin thần tích hãy tiếp tục buông xuống thêm một lần nữa đi!