Tú Lệ Giang Sơn - Chương 32

Tác giả: Lý Hâm

Các cụ thường nói ngựa quen đường cũ, còn trâu già thì … Không biết nó có nhận biết được chính xác đường về hay không. Tôi không còn hơi sức đâu để kéo cương, đành phải mặc kệ cho nó muốn đi đâu thì đi.
Trên người toát mồ hôi lạnh, tôi đưa tay chạm vào sau lưng, vết thương trên lưng đau đến mức làm cho cơ thể co rút, nhón tay chạm vào một mũi tên bằng trúc thô sơ.
Tôi hít một hơi thật sâu, xem ra trên lưng đã bị trúng tên, bị tên bắn trúng mà không mất mạng có phải cũng nên cảm thấy may mắn vì chính mình mạng lớn hay không?
Đại nạn không ૮ɦếƭ tất được hưởng phúc, nhưng tôi không biết phúc mà tôi được hưởng đang ở nơi nào.
Lưu Hưng khóc mệt, cuộn trong lòng tôi nhắm mắt lại ngủ thật say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn in rõ dấu vết hai hàng nước mắt. Tôi run rẩy lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nó, nhưng không ngờ tay tôi toàn máu, ngón tay lau qua đôi má non mịn của nó, trái lại khiến cho mặt của nó bị bôi trét them đầy vết máu loang lổ.
Toàn thân tôi mềm nhũn, trước mắt rối loạn, biết rằng một khi chính mình rơi vào hôn mê, hậu quả thực khó lường. Lúc ấy thần chí sẽ vô cùng rối loạn, khi thì tỉnh táo, khi thì mơ hồ, tôi biết chính mình đang lúc đại nạn tới nơi, không dám khinh thường, đành phải dùng răng nanh cắn đầu lưỡi.
Cảm giác đau nhức giúp cho tinh thần tôi chấn động, tôi miễn cưỡng ghìm chặt dây cương, điều khiển trâu đi về phía gò đất.
Không biết chịu đựng được bao lâu, ngay lúc tôi lại thấy buồn ngủ thì đột nhiên nghe được một tràng tiếng kêu gào tê tâm liệt phế, tiếng khóc kia bén nhọn, giống như cây kim chọc thẳng vào màng nhĩ của tôi.
Tôi rùng mình một cái, trước mắt mơ hồ hiện lên gương mặt của Phan Thị, Vương Thị, Lương Thẩm, Lưu Quân, Lưu An, Yên Chi, vẻ mặt bọn họ không bi thì hận, giống như dao nhọn cứa vào lòng tôi.
Tôi kêu một tiếng đau đớn, từ giữa sự mơ hồ đã khôi phục được một chút thần chí, tới gần chỗ có tiếng la hét, một lúc lâu tôi mới thực sự khẳng định đây không phải là do tôi bị ảo giác, thật sự có tiếng trẻ con đang khóc.
Tôi nằm ở trên lưng bò thở nhè nhẹ. Lưu Hưng ngủ rất ngon, gương mặt khi ngủ của nó rất lặng lẽ khiến cho tôi sợ hãi tưởng là nó không còn thở nữa, tôi hiện tại giống như chim sợ cành cong, hơi có gió thổi cỏ lay đều khiến cho thần kinh yếu ớt của tôi sụp đổ.
Tiếng khóc càng lúc càng gần, khi tôi tới gần, trong sương mù mơ hồ hiện ra bóng người thì con bò già đột nhiên dừng chân, không chịu đi tiếp lên phía trước nữa.
Có lẽ do động vật có linh tính, cảm nhận được phía trước có nguy hiểm, cho nên không chịu đi tiếp nữa?
Trong lòng tôi tồn tại ý nghĩ này, nhất thời cũng do dự, rốt cuộc có nên tiến lên hay không.
Ngay lúc đó, xen giữa tiếng khóc thê lương, một giọng nói rất quen thuộc cố hết sức cầu xin: “Nhị tỷ, cầu xin tỷ lên ngựa đi! Đệ đệ cầu xin tỷ…”
“Văn Thúc, đệ cứ đi trước đi…”
“Nhị tỷ!” Lưu Tú đột nhiên lớn tiếng thét chói tai.
Tiếng thét này lộ ra sự bi ai của hắn, hắn bất lực, hắn tuyệt vọng… Tôi chưa từng nghe thấy Lưu Tú nói chuyện bằng giọng thê lương như thế bao giờ, giống như động vật trước khi ૮ɦếƭ vùng vẫy, phát ra tiếng than khóc cuối cùng.
Tiếng nói của Lưu Nguyên bình tĩnh, ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với thái độ nhẹ nhàng thường ngày, lúc này Lưu Nguyên hoàn toàn là một người chị đang dỗ dành tiểu đệ: “Nếu ta cùng bọn nhỏ lên ngựa, còn đệ và Bá Cơ phải làm sao? Huống chi… Một con ngựa khỏe mạnh như thế nào cũng không thể tải được thêm bốn mẹ con chúng ta… Văn Thúc, đệ đưa Bá Cơ đi đi, đi nhanh lên… Cho dù nếu thực sự gặp phải quan binh, mẹ con chúng ta cùng lắm là phụ nữ và trẻ em, có lẽ bọn chúng cũng không làm khó chúng ta quá…”
Tiếng nói lúc có lúc không, tôi mềm nhũn ôm Lưu Hưng, muốn thúc giục bò tiến lên phía trước, lại phát hiện mình không con một chút sức lực để điều khiển tay chân. Cũng không biết cuối cùng Lưu Nguyên đã nói thêm gì với Lưu Tú, đột nhiên một tiếng “Bốp” vang giòn, Lưu Tú thét lên kinh hãi, ngựa xanh đen chồm lên hí dài phóng đi.
“Nhị tỷ” Tiếng kêu gào của Lưu Tú dần dần đi xa.
Tiếng khóc nức nở của Lưu Nguyên dần dần vang lên.
“Nương, Hủy Nhi sợ, Hủy Nhi muốn Tam thúc, Hủy Nhi muốn cô cô…”
“Nương, vì sao người phải đánh Tam thúc, vì sao phải đuổi thúc đi?” Đặng Cẩn khó hiểu hỏi mẫu thân, nàng là đứa nhỏ từ trước đến nay vẫn rất ngoan, dù đến lúc này cũng chưa từng nghe thấy nàng nàng khóc lóc vì sợ hãi, ngược lại còn an ủi muội muội.
Lòng tôi run lên từng hồi.
Lưu Tú không có cách nào cứu họ, bảo vệ họ, tôi cũng… nghĩ đến lúc nãy đã bỏ Yên Chi lại, tôi lại thấy khó chịu tự trách mình, nước mắt bất chợt rơi xuống.
“Kẻ nào kia?”
“Bắt lại!”
Tiếng ngựa hí, người rống, những âm thanh ùn ùn kéo đến kinh động đến con trâu già, nó đột nhiên quay đầu, thục mạng mang theo tôi tiếp tục chạy đi.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng quát to tan nát cõi lòng của Lưu Nguyên: “Cẩn Nhi, các người là một lũ súc sinh, chúng vẫn còn là trẻ con…” Tiếng kêu la đột ngột dừng lại.
“Nương, đừng Gi*t nương của ta, đừng Gi*t muội muội của ta, đừng…”
Trẻ con gào khóc nỉ non, kinh hoàng sợ hãi…
Tim tôi như bị đao cắt, khóc không thành tiếng.
“Bên kia có kẻ bỏ chạy…”
“Mau đuổi theo!”
Hồn vía đều bay mất, tôi suýt nữa không còn sức lực ôm lấy Lưu Hưng, cảm giác choáng váng thi nhau ập tới, trước mắt chỉ thấy trời đất quay cuồng, toàn thân lắc lư giống như chân tay sắp rụng rời đến nơi, một cảm giác bỏng rát trào lên từ trong Ⱡồ₦g иgự¢.
“Khụ!” Cả người tôi run lên, miệng phun ra một ngụm ngai ngái, trong phút chốc trời đất quay cuồng, mất đi tri giác.
“Lệ Hoa! Lệ Hoa!” Có người đánh vào mặt của tôi, xuống tay cũng thật không nhẹ.
Mí mắt nặng trĩu thật sự không tài nào mở ra được, tôi bất mãn lầu bầu: “Làm gì vậy?”
“Làm gì ư?” Giọng nói kia dở khóc dở cười, “Có phải thật sự cậu không thèm quan tâm không!” Sau đó dùng sức lôi cánh tay của tôi, tôi không kiên nhẫn hất tay. “Quản Lệ Hoa, cậu thật sự quan tâm phải không ? Được, vậy tôi nói cho câu biết, hôm nay đã có kết quả thi rồi, ta vừa vừa mới gọi điện thoại hỏi, cậu thi rớt rồi…”
Cậu thi rớt! Cậu thi rớt… Thi rớt…
Toàn thân tôi run lên, muốn nhảy dựng lên.
“Ai da” trên lưng truyền đến một cơn đau, tôi không kìm chế được kêu lên thảm thiết.
“Lệ Hoa!” Có người sốt ruột đỡ lấy tôi.
Tôi đau đếnmức toàn thân run lên, cơ thể không ngừng co rút run rẩy.
“Lệ Hoa, cô tỉnh rồi.”
“Ta…lúc nào chả tỉnh táo…” Khàn giọng mở miệng, sợ giọng của mình quá thấp, tôi bối rối bắt lấy cánh tay người trước mắt, vội la lên, “Tôi thật sự thi rớt sao?”
Càng nghĩ càng thấy uất ức, chính mình vất vả cố gắng lâu như vậy, nhưng cuối cùng không thu được kết quả gì, níu lấy cánh tay người nọ, nghẹn ngào khóc không nín được.
Vừa mới khóc, lại cảm thấy trong иgự¢ hình như có vô vàn cảm giác bi ai và ấm ức cùng bùng lên, không sao nén xuống được, cứ khóc mãi không thôi, cả người phát run.
“Lệ Hoa… Cô ráng chịu một chút, nhẫn nhịn thêm một chút nữa…” Giọng nói kia truyền đến, ôm sát bả vai tôi nhưng lại không dám dùng nhiều lực, “Bá Cơ! Bá Cơ muội đã xong chưa?”
“Xong rồi… Xong rồi đây…” Tiếng nói run rẩy đang vội vàng chạy tới, lại nghe một tiếng nổ “Ầm”, hình như là tiếng bình sứ bị rơi vỡ.
Tôi sợ tới mức co rúm lại, bên tai nghe tiếng Lưu Hưng oa oa khóc lớn, nhất thời tỉnh táo lại.
“Hưng Nhi…” Tôi mở mắt ra, mê mang tìm kiếm.
“Lệ Hoa, đừng nhúc nhích!” Một cỗ lực đạo nhẹ nhàng ấn tôi xuống, “Bá Cơ, đừng quá căng thẳng, đi nấu nước lại một lần nữa đi!”
“Dạ… Dạ.” Tiếng bước chân hốt ha hốt hoảng đi xa.
Tôi mở to mắt, dần dần nhìn lên. Trước mắt hiện ra gương mặt tuấn nhã tiều tuỵ, tái nhợt, đôi mắt trong suốt rõ ràng chất chứa sự lo lắng cùng hơi thở bi thương.
Tôi thích ngắm nhìn khuôn mặt này, thích nhìn ánh mắt này… Yếu ớt thở dài một hơi, tôi vịn bờ vai của hắn chế nhạo cười: “Ngươi còn chưa ૮ɦếƭ a?”
Thân hình hắn run lên, qua hồi lâu, đôi môi run rẩy hôn lên trán của tôi: “Đúng vậy… Ta còn chưa ૮ɦếƭ.” Khóe môi co rúm, tựa hồ muốn cười, cuối cùng vẻ mặt trông còn tệ hơn cả khi khóc.
Tôi nghĩ đến mẹ con Lưu Nguyên, nghĩ đến mẹ con Lương Thẩm, nghĩ đến Phan Thị, Vương Thị… Nhất thời môi run run, nước mắt lưng tròng, nghĩ đến vẻ mặt của mình so với hắn chắc cũng không mấy khác biệt.
Trên lưng có loại cảm giác đau nhức giống như bị lửa thiêu, thân thể của tôi vừa cử động, liền làm ảnh hưởng đến miệng vết thương, không khỏi cau mày hỏi: “Nhổ tên ra chưa?”
Ánh mắt Lưu Tú buồn bả: “Không.”
Tôi thở sâu, hiểu được hắn đang lo lắng điều gì. Ở nơi hoang vu này, trang thiết bị cấp cứu đều không có, đừng nói đến mấy thứ như thuốc trị thương. Mũi tên này cắm trên lưng tôi, tôi không nhìn thấy vết thương, đoán chắc phải cắm rất sâu vào thịt, nếu gặp phải một đầu mũi tên bằng kim loại, kim loại lại dễ bị rỉ sét, làm không tốt khiến miệng vết thương còn bị thối rữa, còn có thể bị uốn ván nữa…
Tôi càng nghĩ lại càng thấy sợ, cắn vành môi nói : “Ngươi định để nó cắm ở lại trên người của ta làm trang sức cả đời sao?”
Hắn do dự một chút, đưa tay chạm vào sau lưng tôi: “Cô cố nhịn một chút… Sẽ hơi đau đấy.”
“Ta con mẹ nó đã nhịn lâu như vậy rồi, ngươi còn muốn ta nhịn thêm nữa, chẳng lẽ không biết không thể nhịn được nữa, không muốn nhịn nữa sao?”
“Cô nói tục?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi chán nản: ” Đúng vậy, ta nói đấy, chứ không ta phải nói như thế nào? Ta đang đau muốn ૮ɦếƭ, ngươi còn quản ta phải giữ lễ độ gì nữa…”
Hắn đột nhiên cúi người cúi đầu, cánh môi ấm áp phủ lên miệng của tôi.
Nụ hôn của Lưu Tú mềm nhẹ, giống lông chim phớt qua, lại làm cho tôi có cảm giác như hắn ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng trong tâm trí tôi. Trong đầu có chút mê muội, tôi đưa tay đặt lên Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, thẹn thùng ՐêՈ Րỉ muốn thoái lui.
Gặp quỷ rồi, đây sớm đã không phải là nụ hôn đầu của tôi, nhớ năm đó khi còn học đại học, tôi đã quen không ít bạn trai, tuy không thành lập được một đội bóng đá, nhưng ít nhất cũng lập được một đội bóng rổ. Vì sao tôi lại giống như một tiểu nha đầu ngây ngô, thấp thỏm không yên máu sung lên não?
Nhất định là bởi vì bị thương, nhất định là do tôi mất máu quá nhiều… Nhất định là…
Hắn vòng cánh tay ôm lấy tôi, một tay nâng sau đầu tôi lên, không cho tôi có cơ hội tránh né, chậm rãi lướt qua môi hôn làm tăng thêm độ mạnh yếu, иgự¢ tôi bị đè nén khó chịu, đầu thiếu dưỡng khí. Lưu Tú dường như muốn tiến xuống cổ tôi, không ngờ tôi lại bắt đầu chờ mong hắn thăm dò hơn nữa.
Môi son khẽ mở, đang muốn từ bị động chuyển thành chủ động thì trên lưng đột nhiên truyền đến một cơn đau, tôi kêu thảm một tiếng, hai mắt biến thành màu đen, run rẩy ngã vào trong lòng иgự¢ của hắn.
“Tam ca…” Lưu Bá Cơ sợ hãi đứng cách xa hai trượng, trong tay cầm một cái bình nước đã bị thủng một lỗ được nàng ấy dùng tà váy của mình quấn lấy, trên mặt bẩn vô cùng, lem nhem chỗ đen chỗ trắng, đôi mắt hạnh ngân ngấn nước, mũi đỏ bừng, đáng yêu không tả xiết.
Trên mặt nàng ấy có hoảng sợ, có kinh hãi, bình nước đang cầm trong tay không khỏi run lên, mắt của nàng lại mở thật to, mặt trắng bệch, vẫn bướng bỉnh đứng đó.
Một khắc này, tôi không khỏi khâm phục dũng khí của nàng.
Trên lưng đau nhức khiến tôi toát mồ hôi lạnh, sau đó toàn thân lạnh toát giống như bị cuốn vào trong bão tuyết, tôi xụi lơ ngã vào lòng Lưu Tú, răng lạnh run lên va vào nhau cầm cập.
“Đem nước ấm lại đây!” Lưu Tú bình tĩnh dặn dò muội muội.
Lưu Bá Cơ buông bình nước xuống, im lặng nhìn tôi, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên muôn vàn sự tôn kính.
“Muội ૮ởเ φµầɳ áo thay nàng đi, cẩn thận một chút, đừng ᴆụng đến miệng vết thương của nàng…”
Tôi đau đến mức nói không ra lời, toàn thân vô lực đến cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, Lưu Bá Cơ im lặng đi ra sau người của tôi quỳ xuống, Lưu Tú giữ lấy người tôi đem tôi kéo lên.
Áo khoác thật cẩn thận được tháo xuống, tôi không nhìn thấy nét mặt của Lưu Bá Cơ, nhưng lại có thể nghe được hơi thở dồn dập nặng nề của nàng rất rõ ràng. Áo khoác rất sẫm màu, có lẽ còn không nhìn được vết máu, nhưng áo lót bên trong được may từ vải trắng, hút nước rất tốt, đoán chừng lúc này đã sớm ướt sũng máu tươi.
Nàng bắt đầu cởi nội y của tôi, ngón tay lạnh như băng run rẩy truyền tới xuyên thấu qua da thịt của tôi thực rõ ràng, tôi hít vào một hơi, không thoải mái hừ một tiếng.
“Động tác nhẹ chút…” Lưu Tú nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tam ca…” Nàng run giọng, “Miệng vết thương… quần áo dính chặt…”
Sau giây lát im lặng, Lưu Tú quyết đoán đưa ra quyết định: “Muội tới đỡ nàng đi!”
Lưu Bá Cơ đồng ý, hai người trao đổi vị trí, Lưu Tú tự tay xoay bả vai của tôi, tuy rằng cũng mang theo hơi lạnh như băng tương tự, nhưng lại vững chắc như bàn thạch, không chút do dự.
“Lệ Hoa…”
Tôi biết hắn muốn nói gì, nhưng tôi mệt không thể nói được nên lời, đành trừng mắt nhìn.
“Cô cố gắng chịu đựng một lát, mặc kệ đau đớn đến đâu, cũng không được phép bất tỉnh! Cô có nghe thấy không, ta không cho phép cô hôn mê!”
Tôi nhắm mắt, khi mở ra một giọt lệ nóng bỏng từ khóe mắt lặng yên rơi xuống.
Lưu Tú từ xưa đến nay luôn dịu dàng hay cười, lại có thể cũng có lúc bá đạo như vậy, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện Lưu Tú dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện. Người dịu dàng như ngọc như vậy… lại có thể…
Tà áo lót bị xé rách, Lưu Tú quyết đoán xé tấm vải bố chầm vào trong bình nước ấm, ấn lên trên vết thương của tôi.
Tôi kêu một tiếng đau đớn, cảm giác giống như lửa đốt lại dâng lên, tôi đau đến mức rùng mình. Đập vào mắt, hình dáng Lưu Bá Cơ từ một người biến thành hai người, lại từ hai biến thành ba… Bóng dáng lắc lư chồng chất lên nhau, lóe lên mơ hồ.
“Lệ Hoa cố chịu đựng!”
Tôi nín thở, nín một hơi đến khi cả khuôn mặt mình đỏ bừng, bóng dáng trước mắt dần dần rõ ràng, biến thành gương mặt lo âu của Lưu Tú.
Tôi trợn to mắt nhìn hắn, hắn đang sợ hãi sao?
Đúng vậy, hắn đang sợ hãi! Trong mắt của hắn thật sự rõ ràng viết lên chữ hoảng sợ!
Lúc này đây, tôi tin rằng hắn thật tâm, gương mặt không có gì che dấu, không có che dấu nội tâm của mình, đây chính là tâm ý thật sự của hắn.
Thật là hiếm có, có thể nhìn thấy cảm xúc trong lòng hắn, hắn đang sợ hãi!
Một chút sức lực cuối cùng dâng lên trong Ⱡồ₦g иgự¢, ngay tại lúc tôi cho rằng mình sắp không thể nổi nữa rồi, hắn đột nhiên cúi đầu, hít một ngụm khí thổi vào miệng tôi.
“Khụ!” Tôi chậm chạp hít vào một hơi.
Hắn nhanh chóng ϲởí áօ dài, tôi rum cầm cập nhìn hắn, hắn cực kỳ cẩn thận đem áo khoác của mình mặc thêm vào thay tôi, sau đó đem tôi nghiêng người, nằm xuống chiếu.
“Đã lấy được tên ra rồi.” Hắn tự tay hất lọn tóc dài che mặt tôi ra sau, ánh mắt hết sức dịu dàng.
Mí mắt rất nặng, hình như có sức nặng ngàn cân, tôi thật sự không mở mắt được, nhưng cũng rất lo sợ mình sẽ cứ thế này mà hôn mê. Vì thế kiên cường chống đỡ, giọng yếu ớt tiếng ruồi muỗi vo ve nói một câu: “Mũi tên… mang tới…”
Lưu Tú khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng hắn vẫn không nói gì, ngoắc Lưu Bá Cơ đem mũi tên máu chảy đầm đìa kia nâng đến trước mặt tôi.
Mũi tên được vót chế từ tre, chế tác vô cùng thô sơ, tôi híp mắt, ánh mắt nhìn đến trên đầu tên, sau đó nhẹ nhàng thở phào.
May quá, đây chỉ là một mũi tên đơn giản được vót từ tre nứa, đầu mũi tên cũng được vót từ trúc mà thành thôi, không có gắn đầu mũi tên bằng kim loại vào.
“Cám ơn…” Tôi nói nhỏ một tiếng, toàn thân thả lỏng, thần chí rốt cuộc dần dần rơi vào hôn mê.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc