Tú Lệ Giang Sơn - Chương 27

Tác giả: Lý Hâm

Tân Thị quân và Bình Lâm quân đều là hai nhóm thảo khấu xuất thân từ khởi nghĩa nông dân Lục Lâm trước kia. Việc thảo luận, để sát nhập với đội quân của Lưu Diễn ở Nam Dương, diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đệ tử, tôn thất ở Nam Dương phần lớn đều được học hành đầy đủ, có tài tổ chức, hiểu biết về chính trị, có khả năng trị vì quốc gia. Tuy nhiên họ có nhược điểm đó là toàn những người quần là áo lượt, không thiện chiến, khó mà đánh giặc được. Ngược lại với họ, thì khuyết điểm của nhóm lục lâm nông dân có ý chí kiên cường này lại là thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng, không biết mưu lược dụng binh.
Tôi ngồi ở trên xe, theo sự xóc nảy của xe mà từ từ nói ra. Lưu Bá Cơ hai mắt tỏa sáng, nhìn tôi sùng bái: “Trời ạ, sao mà cô biết nhiều thế? Những nam tử tầm thường cũng không thể nào bằng cô được!”
Tôi cười xùy: “Những đạo lý này không phải ta tự nghĩ ra mà là do trước kia có người giảng giải cho ta nghe.”
“Ai thế?”
Tôi ngẩng đầu nhìn đám mây trắng đang trôi bồng bềnh trên trời, suy nghĩ phiêu tán tận đâu đâu, thờ dài nói: “Đó là một người học vấn rất uyên thâm họ Đặng, tên Vũ”.
“Đặng Vũ? Tân Dã Đặng Vũ Đặng Trọng Hoa! Người mà cô đang nói đến chính là hắn đúng không?”
Tôi thu ánh mắt trở về, phát hiện trên xe không chỉ có Lưu Bá Cơ đang kinh ngạc vạn phần, mà vẻ mặt Lưu Hoàng ngồi phía đuôi xe cũng vô cùng kinh ngạc.
“Cô lại còn quen biết một trang tuấn kiệt như thế nữa cơ chứ!” Lưu Bá Cơ cảm khái nói, “Ta chỉ biết hắn học cùng trường với Tam ca của ta, là người rất thông minh, học vấn uyên bác, thường nghe thấy Tam ca khen ngợi hắn, đáng tiếc là vô duyên chưa được gặp hắn lần nào. Lệ Hoa, số cô quả thực là may mắn lắm đấy…” Nói xong, lại hâm mộ liếc mắt nhìn tôi một cái: “Khuôn mặt xinh đẹp, thân thủ tốt, nhân duyên cũng tốt, ông trời thật là không công bằng mà, bên trọng bên khinh quá mức đi!”
“Cô nghe này, nếu cô có ý với Đặng Trọng Hoa, ta cũng không ngại xe chỉ luồn kim giúp cô đâu…”
Lư Bá Cơ giả vờ giận dữ lao lới bẹo hai má tôi, khiến mặt tôi ngửa thẳng lên trời, ngả người ra đằng sau, suýt nữa ᴆụng phải Lưu Hoàng, vì thế tôi đành dứt khoát nhào thẳng vào lòng nàng, cười nói: “Hoàng tỷ tỷ, mau giúp ta với, Bá Cơ nàng thẹn quá hóa giận rồi kìa!”
Lưu Hoàng cười đưa tay ngăn Lưu Bá Cơ lại : “Bá Cơ, đừng có không biết lớn bé mà quậy phá như thế, Lệ Hoa bị muội dọa sợ rồi kìa. Muội lớn tuổi hơn nàng ấy, mà ngay cả chút trưởng thành cũng không bằng nàng ấy! Chỉ biết kêu trời trách đất, thật là không có tí tiền đồ nào hết…!”
Lưu Hoàng giả vờ tức giận, dí ngón trỏ vào trán nàng, Lưu Bá Cơ đỏ mặt, né tránh, bĩu môi nói: “Ta dù sao cũng là gái lỡ thì không người để ý, đại tỷ đừng có ỷ vào việc đại tỷ phu thương rồi lại tới trêu ghẹo ta. Cẩn thận không hôm nào đó ta xúi đại tỷ phu nạp thi*p, người lại khóc đấy”.
“Muội lắm lời ghê.” Lưu Hoàng mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhưng tôi lại cảm thấy hình như người nàng hơi run lên, có lẽ lời nói vô tâm vừa rồi của Lưu Bá Cơ đã chọc trúng chỗ yếu của nàng.
Lưu Bá Cơ không để ý, vẫn cười hì hì lấy vợ chồng tỷ tỷ ra trêu ghẹo, đùa cợt. Thân hình nàng nghiêng về một bên, tay hơi chống xuống, lòng bàn tay vô tình đè vào cái đinh nhọn.
“Đau quá!” Nàng bực mình, vội vàng thổi thổi vào vết xước trong lòng bàn tay, “Sao lại cứ bắt chúng ta ngồi trên cái loại xe này chứ.”
Tôi từ trong lòng Lưu Hoàng bò dậy, nàng vẫy vẫy tay với muội muội, “Lại đây tỷ xem nào, bị xước chảy máu rồi đúng không?”
Lưu Bá Cơ phùng má, đưa tay ra.
Lúc này, một chiếc xe trâu từ phía sau tiến tới gần, chờ đuổi kịp rồi, Phan thị mới ngồi thẳng dậy nói: “Vừa rồi nghe thấy tiểu cô la lớn, không biết có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi mỗi khi nhìn thấy Phan Thị, đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, khó chịu, lại không thể lờ nàng đi, coi nàng như không tồn tại. Cho nên hơi cười cười với nàng, rồi sau đó, hạ mí mắt, ngậm miệng không nói nữa.
“Không có gì, bị cái đinh trên xe đâm vào tay tôi.” Lưu Hoàng ôn tồn trả lời: “Đệ muội, muội có biết từ đây tới Trường Tụ còn xa nữa không?”
Phan thị chần chừ nói: “Chắc là không xa nữa đâu.”
“Chương nhi và Hưng Nhi đâu?”
“Đang ngủ trên xe ạ”.
“Có tranh cãi ầm ĩ gì không?”
“Không, vừa nãy nghe nói được ra khỏi nhà, đều hưng phấn la hét không thôi, đúng là bọn con nít, bọn nó không biết đây đâu phải là đi chơi…”
Hai xe chạy song song với nhau, tốc độ hai xe vì vậy mà chậm đi rất nhiều, hai người phụ nữ nói chuyện qua lại với nhau. Đột nhiên phía trước truyền tới mấy tiếng lộc cộc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Diễn đang cưỡi ngựa chạy tới.
“Ta đương thắc mắc làm sao mà càng đi lại càng chậm, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì chứ!” Lưu Diễn liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi chuyển sang Phan thị, “Các ngươi nếu có gì cần trao đổi với nhau, sao ở nhà không trao đổi hết đi?”
Phan thị lúc này không lên tiếng, hai vai Lưu Bá Cơ động đậy, đương muốn mở miệng, Lưu Hoàng đột nhiên cấu nàng một cái, rồi ấn chặt cánh tay nàng xuông.
“Đệ đệ, cứ đi lo việc của đệ đi, tỷ tỷ cam đoan sẽ nhanh chóng đuổi theo ngay, không chậm chạp nữa đâu.”
Lưu Hoàng dù sao cũng là đại tỷ, Lưu Diễn cũng không thể không khách khí mà cứ thế chất vấn thể tử trước mặt tỷ tỷ được, vẫn phải có vài phần kính nể với tỷ tỷ, vì thế hắn lạnh mặt, gật gật đầu, ghìm ngựa xoay người đi.
“Đại ca đúng là càng ngày càng oai phong!” Đợi hắn đi xa, Lưu Bá Cơ rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, bực tức phun ra.
Phan thị yên lặng đánh xe chạy trước chúng tôi, Lưu Hoàng vỗ vỗ tay muội muội, bĩu môi: “Đừng lắm lời nữa, đánh xe đi.”
Tôi trong lòng không khỏi thở dài.
Trước kia xem TV, vô tình cũng biết được không ít những cái được gọi là sự tích lịch sử, nhưng đa số trong đó là thanh cung kịch, cảm nhận duy nhất sau khi xem chính là đừng có hâm mộ cổ nhân quá, họ rất hay ưu sầu.
Chưa từng nghĩ tới chuyện, mình lại lạc vào một hoàn cảnh kỳ lạ như thế, sau đó lại phát hiện ra cơ bản là không giống như mình đã biết, cuộc sống của người cổ đại hai ngàn năm trước, việc đánh trận là vô cùng rắc rối. Giống như Lưu Diễn trước mắt đây, hắn đang ầm ầm chuẩn bị nhân mã, kéo nhau đi đánh Trường Tụ, nhưng thực ra hành động lần này rất có thể sẽ khiến cho hắn phải bỏ mạng nơi đất lạ, cả nhà phải lưu tán.
Đây thực sự không giống như đi đánh giặc mà giống như đi chuyển nhà ấy…Nhìn phía sau mà xem, cả một hàng dai đang nối đuôi nhau mà đi, mỗi gia con cháu tôn thất ở Thái Dương đều có xe riêng tham gia mang vác, chuyên chở tài sản, đồ đạc nhà mình, thậm chí họ còn lôi theo cả nô tì, súc vật, vô cùng chẫm rãi bám theo đoàn xe. Thật là đủ khiến con người ta mở rộng tầm mắt mà.
Tôi hiện tại càng lúc càng hiểu rõ tại sao trước đây nhiều người trong dòng họ này sống ૮ɦếƭ cũng nhất quyết không chịu đi theo Lưu Diễn tạo phản, với phương thức tạo phản như thế này, họ chưa kịp bị quan binh Gi*t ૮ɦếƭ thì cũng tự mình gây chuyện mà ૮ɦếƭ trước thôi.
Chiến mã ở Trung Nguyên trước giờ đều không to khỏe bằng chiến mã ở vùng Tây Vực phía bắc của người du mục được. Thời Tây hán, ngựa để kị binh cưỡi phần lớn đều lấy từ Tây vực do dùng lương thực, trà thuốc cũng đồ dùng thiết yếu trao đổi với người dân du mục mà có. Vương Mãng sau khi chiếm đoạt binh quyền, đã nhiều lần khơi mào các cuộc chiến tranh biên giới với các bộ tộc Hung Nô, Cao Ly. Quan hệ lân bang chuyển biến xấu vì vậy chỉ còn một lượng rất nhỏ ngựa được chuyển vào Trung Nguyên. Hiện thời, số lượng ngựa trong dân chúng rất ít, những người bình thường mà có được ngựa nếu không phải xuất thân từ các gia đình giàu có thì rất dễ bị quan quân tịch thu mất.
Ngựa ở thời kì này mà nói, chính là một loại hàng xa xỉ!
Thung Lăng quân hiệp lực với Lục Lâm quân, tổng cộng vào khoảng 2 vạn người, trong đó có một lượng không nhỏ là nữ nhân, thân quyến. Số lượng tuy nhiều nhưng trang bị νũ кнí tốt lại tương đối thiếu thốn, đặc biệt là các loại xe ngựa, bởi vậy có không ít người không có xe đành phải đi bộ.
Khó mà tưởng tượng nổi đoàn người ngựa dài dằng dặc này thực chất là đang kéo nhau đi đánh giặc!
Thành Trường Tụ mặc dù so với Hương Chế nhỏ hơn, nhưng lại là cứ điểm quân sự cực kì trọng yếu. Tôn thất họ Lưu ở Thái Dương bạo động, thanh thế lớn, nghe nói quận chủ quận Nam Dương Chân Phụ Nhất nhận được điệp văn thông báo tình hình, đã tức khắc cử huyện ủy huyện Tân Dã tới Trường Tụ nắm bình quyền, chỉ huy trấn thủ.
Lưu Diễn sắp tham gia chiến trận, điều đó thật sự không hề đơn giản giống như hắn đã nói chút nào!
Bởi vì xe ngựa thiếu, cho lên trên xe không chỉ chật ních người mà còn chất không biết bao nhiêu là lương thảo nữa. Tôi vốn đã không quen với việc quỳ gối thẳng tắp trên xe giống như những người khác, cho nên ngồi chưa được bao lâu, tôi liền xin phép được đi bộ ở dưới và nhường lại chỗ ngồi của mình cho người khác.
Bởi vì đa số đều là lính bộ binh, hơn nữa còn có nô tì, súc vật nên đội ngũ này nếu có muốn đi nhanh hơn nữa thì một ngày cũng không đi được bao xa. Đối với những người thường xuyên chạy bộ hằng ngày như tôi mà nói thì việc phải đi bộ cả ngày với tốc độ chậm chạp này cũng không phải là chuyện khó khăn gì, vì thế tôi rất hứng khởi vừa đi vừa thương thức phong cảnh ven đường.
Chẳng mấy chốc đã có mấy con ngựa vượt qua, tôi vốn cũng chẳng để ý đến nhưng mà mấy người cưỡi ngựa đó, đi qua tôi được ba bốn trượng lại bất ngờ đánh ngựa quay lại.
“Cô nương xinh đẹp ơi, sao mà phải đi bộ thế?Nếu mà không chê, cùng lên cưỡi ngựa với bỉ nhân có phải hơn không…”
Tôi tức giận ngẩng đầu liếc hắn một cái, trước mặt là một tên quần áo gọn gàng, nhìn là biết xuất thân từ nhà phú hộ giàu có, bộ dạng cũng không đến nỗi, chỉ tiếc ánh mắt quá là đáng khinh, vừa nhìn đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tôi không thèm để ý đến hắn, tiếp tục bước qua, coi hắn như không khí luôn.
Không cần quay đầu lại tôi cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt hắn tệ thế nào, quả nhiên vài vị xung quanh nở nụ cười, sau đó nhỏ giọng nói vài câu, đoán chừng là cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Người kia quả nhiên là tính tình nóng nảy, bị mọi người xung quanh cười nhạo, không chịu nổi sự kích bác, liền thúc ngựa đuổi theo tôi lần nữa, đứng chắn trước mặt tôi.
“Cô nương, ta vốn có hảo ý…”
“Biến ngay!” Tôi không có lòng nghe hắn lải nhải, tính hắn nóng nảy, tôi đây còn nóng nảy hơn.
Lúc này vừa khéo tôi lại đang chạy nhảy nhởn nhơ, nên không có ăn mặc chỉn chu, quần là áo lượt mà chỉ có một bộ dạng quần ngắn áo mỏng, gọn gàng, nhẹ nhàng, rất thích hợp cho việc đánh nhau.
Môn Taekwondo tôi tập luyện thường xuyên nên có lẽ qua mấy năm vừa rồi thì việc lấy cái đai đem tám đẳng cũng chẳng khó khăn gì, chỉ tiếc là lâu lắm rồi không thực chiến, đây đúng là tiếc nuối lớn nhất của tôi. Nếu như hắn hứng thú muốn làm cái bị thịt cho tôi tập dợt thì tôi cũng vui vẻ mà đáp ứng hắn thôi.
Quả nhiên sắc mặt tên đó tối sầm, trước đó gương mặt hắn còn tươi cười hớn hở, phút chốc mây đen đã kéo tới dầy đặc, đen xì.
Tôi hơi lùi lại phía sau nừa bước, chân đứng chữ T, hít sâu một hơi, chuẩn bị tham chiến.
Nếu như hắn dám lộn xộn, tôi nhất định sẽ một chiêu nhấc hắn khỏi ngựa luôn. Đôi mắt tôi đảo quanh, bỗng nhiên phát hiện ra thân ảnh màu trắng quen thuộc…
“Âm Cơ!” Một tiếng nói rất quen đột nhiên vang lên phá vỡ không khí nặng nề xung quanh.
Tôi bĩu môi, kìm nén tâm trạng, rũ vai, quay đầu bước đi.
Đường đi tuy không lớn nhưng rất đông, đủ loại màu sắc, hình dạng, cả người lẫn vật đi lại hỗn loạn, ầm ĩ giống hệt một cái chợ. Lưu Tú đang ngồi trên lưng, một con trâu đen, chậm rãi xuyên qua đám người bước tới.
Tôi không khỏi há hốc cả miệng, con mắt suýt nữa rớt xuống đất.
Vì sao mỗi lần gặp hắn, hắn đều mang lại cho tôi một cảm giác…Ặc, vô cùng …shock, khó mà kìm chế được?
“Ha ha ha…” bốn người kia bỗng dưng chỉ vào Lưu Tú rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ thiếu nước té từ trên ngựa xuống nữa thôi.
Hai tai tôi bất giác nóng bừng, không tự giác lại cúi đầu xuống.
Tôi dám đánh cuộc là cái con trâu đen kia nhất định là cái con trâu cày mà nhà Lưu gia dùng làm ruộng, bởi vì nó còn đang cõng theo cả đám đồ nghề kềnh càng, nặng nhọc, treo đầy ở quanh người.
“Lưu Tú, đại ca ngươi là Trụ Thiên Đô Bộ, chẳng lẽ người lại định cưỡi trâu ra trận Gi*t địch sao?”
“Với cái tính khí rùa đen rụt cổ của hắn, ta chẳng tin hắn dám ra trận Gi*t địch đâu, hắn cưỡi trâu đi theo, tám phần là đợi Trường Tụ bị hạ sau đó chở tài vật về thôi…”
“Lưu Văn Thúc, ngươi không cần có biểu cảm như thế đâu?”
“Ngươi đúng là đồ hèn nhát, ngày trước từng nghe đại ca ngươi nói, ngươi là đồ không có chí lớn. Quả nhiên…Ngươi đúng là làm mất hết mặt mũi của người Lưu gia.”
“Hắn mà cũng là hậu nhân của cao tổ ư? Ha ha ha…kỵ ngưu tướng quân ư?”
Một đám người cười đùa ngả ngớn, hết sức trào phúng, tôi nghe mà giận sôi gan, liền sấn người bước lên, nhằm vào tên nói chuyện cay nghiệt nhất, cười lớn tiếng nhất, níu cổ áo hắn kéo xuống, nhoáng cái đã khiến hắn nhào khỏi ngựa.
Thời này ngựa vẫn chưa có bàn đạp và yên ngựa, người cưỡi ngựa chỉ dựa vào hai đùi kẹp chặt lấy bụng ngữa mà giữ thăng bằng. Hắn thì lại đang đắc ý cười lăn, cười bò, không phòng bị gì, liền bị tôi đương tức giận đùng đùng kéo phăng xuống. Chỉ nghe thấy “phich” một tiếng, hắn đã ngã chổng vó ra đất, đau kêu cha gọi mẹ.
Tôi cười lạnh một cái, nhấc chân lên định đạp mạnh vào bụng hắn, hắn sợ tới mức mặt xám như tro, hét toáng lên: “Cứu mạng với”, tiếng kêu này vừa the thé vừa khàn khan, y như người bị mắc xương ở cổ.
Tôi chưa kịp đạp chân xuống thì cánh tay đã bị kéo lại, có người kéo tay tôi!theo bản năng, khủy tay tôi hơi hạ xuống, xay người làm luôn một cú thúc cùi trò.
Đòn đánh mạnh mẽ, may mà tôi kịp thu lại trước khi giáng vào cái mũi của người kia, tim đập thịch một cái
“Muốn ૮ɦếƭ à, sao lại đánh ta?”
Cái mặt Lưu Tú chỉ còn cách cùi chỏ của tôi khoảng một tấc, tí nữa là tôi đập hắn thành gấu trúc rồi!. Tôi vội vàng thu tay về, lòng vẫn còn hãi. Người đang nằm khóc thét dưới chân vội vàng lăn hai vòng tránh ra, rồi lồm cồm bồ dây, chật vật leo lên lưng ngựa.
Tôi giằng cánh tay khỏi tay Lưu Tú, Lưu Tú vẫn giữ chặt, lực không lớn lắm, không đến nỗi khiến tôi bị đau nhưng cũng đủ để tôi không thoát ra được. Tôi vội vàng la lên: “Ngươi kéo tay ta khiến bọn chúng bỏ chạy rồi kìa…”
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tôi quay lại, quả nhiên bốn tên khôn kiếp kia đã cưỡi ngựa chạy trối ૮ɦếƭ, so với vẻ thảnh thơi ban đầu, quả thật là còn nhanh hơn sóc.
“Lưu Tú!” Tôi tức giận dậm chân.
Hắn cuối cùng cũng buông tay tôi ta, sắc mặt như thường, tôi không nhìn thấy nửa điểm tức giận trên mặt hắn, thậm chí một chút dao động cũng không, tựa như mặt hồ yên tĩnh mùa thu. Tôi lui về phía sau từng bước, hô hấp dồn dập иgự¢ không đừng được phập phồng, người này là người gì?cái vẻ mặt này là sao?
Hắn không thể bày ra cái vẻ mặt người bình thường cho người ta xem một chút hay sao?
“Cô quả là người dễ xúc động” Hắn bình thản nở nụ cười.
Đầu tôi ong ong cả lên, như thể có cái gì đó vừa nổ tung ở trong đó. “Ta xúc động? Ngươi lặp lại lần nữa xem? Ta mà xúc động ư?” Tôi túm chặt vạt áo hắn, hắn vốn cao hơn tôi nửa cái đầu, cho dù tôi có ngửa đầu nhón chân cũng không cao bằng hắn, vì vậy tôi chỉ có thể tức tối, hai tay túm chặt lấy vạt áo hắn, lay thật lực: “Con mẹ nó, ngươi còn có lương tâm không thế? Ta làm như vậy là vì ai hả? Ngươi thật sự đúng là đồ chó cắn Lã Động Tân…Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi sao? Có thể máu lạnh như thế…Biết rõ Mã Vũ chính là kẻ bắt cóc ta năm đó, người vẫn còn nói giúp hắn! Ngươi đừng có nói với ta ngươi không biết Mã Vũ là ai, đừng có nói với ta chuyện ta bị bắt cóc năm đó ngươi không nhớ nữa, đừng có nói với ta…”
“Aizzzz!” Bên tai vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ, ngay sau đó tôi bị ai đó kéo vào lòng, “Đừng khóc, tất cả đều tính là lỗi của ta, thế còn chưa được sao?”
“Ta đâu có khóc?!” Tôi quật cường ngẩng đầu lên, trước mắt là một mảnh ௱ôЛƓ lung, vành mắt tràn hơi nước, nước mắt trong hốc mắt chỉ trực chào ra ngoài. Tôi đưa tay dụi mắt, vì xấu hổ nên giọng nói phát ra hơi run run. “Nói hươu nói vượn! Ta sao phải khóc, ngươi hoa mắt rồi!”, ngừng một chút, không cam lòng tiếp tục chà đạp y phục của hắn, tôi lại đấm thùm thụp vào иgự¢ hắn: “Cái gì mà tất cả đều tính là lỗi của ngươi, chẳng lẽ không phải do ngươi làm sai sao? Chẳng lẽ là do ta sai à?” (Uầy, đoạn này chị ngang ngược quá đi mất, anh có bắt cóc chị đâu!)
Hắn phì cười!
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt hắn. Làn da trắng nõn thật khiến người ta ghen tị. Đôi môi đầy đặn gần trong gang tấc. Ánh mắt sáng như lưu lý, trong như nước, lấp lánh như sao đêm mùa hạ.
Lấp lánh như ánh nắng trên mặt hồ vây!
Lòng tôi tự nhiên cảm khái một câu như vậy.
Hóa ra, ánh mắt một người cũng có thể đẹp như vậy. Bình thường hắn luôn cười híp mắt, làm cho người khác chưa từng chú ý tới đôi mắt hắn. Hiện tại nhìn gần, quan sát kỹ mới thấy, hóa ra hai mắt hắn rất dài, tựa như đôi cánh bướm, trong nháy mắt đã bay lượn làm hoa mắt người đối diện.
“Đang nghĩ cái gì thế? Hắn cười khẽ
“Không…” Tôi đáp nhỏ hơn muỗi kêu, vội vàng tỉnh táo lại, ý thức được rằng bộ dạng mê zai của mình vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy hết. Thật sự muốn đập đầu tự vẫn luôn mà!
“Thế sao tự nhiên lại không nói nữa?”
Tôi đẩy mạnh hắn ra, miễn cưỡng lùi ra sau ba bước: “Mắng lắm khô miệng nhiều, tiết kiệm nước bọt không được à.”
Hắn cười xoay người đi, lấy từ trên thân con trâu xuống một cái bình đen kịt đưa cho tôi, tôi chần chừ không đón lấy.
Trên đường đang có không ít người đi lại, nhốn nha nhốn nháo, lúc nãy nhiều người đã thấy màn gào thét của tôi, giờ đương liếc mắt đầy ý cười, nhìn hai chúng tôi. Nếu như nói tôi không xấu hổ là nói dối, hai tai tôi từ từ nóng bừng cả lên.
Lưu Tú kéo tay tôi lại, cẩn thận đặt chiếc bình vào. Tôi nhìn cái bình không chớp mắt, hai tai điếc đặc, thở phì phì. Quả thật là cái bình rất sạch sẽ, bên trong là dung dịch trong suốt, tôi đang cầm trên tay cái bình đệ nhất thiên hạ! ý nghĩ đó như một tảng bằng xuyên thấu vào suy nghĩ của tôi, khiến tôi lạnh run cả người.
“Lên đây đi!” Lúc tôi đương uống nước, thì Lưu Tú đã leo lên lưng trâu, vỗ vỗ vị trí phía trước, bảo tôi “Đường còn dài lắm, đi bộ thế đau chân lắm đấy”
Tôi bĩu môi: “Không ngồi có được không?”
Hắn lẳng lặng nhìn tôi.
“Ngươi không biết là…cưỡi trâu thật sự vô cùng…Ngươi tuổi cả đống như thế rồi chứ có còn là trẻ trâu nữa đâu.”
“Cả đống tuổi…” Hắn cúi đầu lặp lại, vừa bực mình vừa buồn cười, khóe miệng cong lên “Cô cho rằng ta rất già sao?”
“Không phải, ta không có ý đó…” Tôi nói đúng sự thật mà, hắn tuy mới 27 tuổi, nhưng với quan điểm của người cổ đại mà nói, hắn xem như qua tuổi thanh xuân rồi còn gì, đúng là loại cây già mà không có hoa. Nhưng nếu dùng tiêu chuẩn hiện đại mà tính, thì đây chính là thời kì tốt đẹp nhất của mấy vị Vương lão ngũ hiện đại.
Không đợi tôi nói hết, hắn đột nhiên xoay người, nắm lấy tay tôi, dùng sức kéo lên, tay kia thì ở sau lưng đỡ lấy, nháy mắt đã kéo tôi ngồi vững vàng trên lưng trâu, động tác cùa hắn quả thật vô cùng nhanh nhẹn.
Tiếng kinh hô nghẹn lại trong cổ, tôi sửng sốt không kêu được thành tiếng. Đợi tới khi tôi hoàn hồn, thì con trâu đã kêu ò ò, bắt đầu nhấc bước tiến lên.
“Ta nói…”Tôi nuốt khan, có điểm hơi hoảng sợ, lúng túng. Lưng trâu rất trơn, sống lưng lại gồ lên khiến ௱ôЛƓ tôi đau muốn ૮ɦếƭ. Quay đầu lại nhìn Lưu Tú, thấy hắn vẫn khí định, thần nhàn, ung dung thoải mái như kiểu đang cưỡi ngựa chiến của Hung Nô chứ không phải là cưỡi trâu.
“Ta nói…” Tay tôi trượt một cái, suýt nữa là ngã khỏi lưng trâu, tôi vội vàng túm lấy cánh tay hắn. “Ta nói này, ngươi định cứ cưỡi con trâu ngu ngốc này mà đi đánh Trường Tụ sao?”
“Có gì không được chứ?” Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, lộ ra ý cười, tiếng nói trầm thấp từ từ phát ra, rất là êm tai: “Xưa có Hoàng Phi Hổ cưỡi trâu ngũ sắc, trợ giúp Tây Bá Hầu Cơ Xương dựng nhà Chu, hiện giờ ta Lưu Văn Thúc vì sao không thể cưỡi trâu, trợ giúp huynh trưởng phục Hán?”
Tôi nghen họng, trân trối nhìn hắn. Trước giờ đã tranh cãi với Lưu Tú không ít, nhưng cũng chưa từng thấy hắn hăng hái, nói những lời khí phách như vậy bao giờ. Ấn tượng duy nhất chỉ có lần ở bữa tiệc nhà Thái Thiếu công, hắn với ngữ điệu không sợ người ૮ɦếƭ ngất đã nói ra câu: “Sao lại cho rằng đang nói tới Công Quốc Sư, mà không phải là chỉ ta đây?”
Quả thật, nhìn cái biểu hiện ngày đó cùng với biểu hiện bây giờ của hắn quả thật không thể không khen ngợi được.
Chỉ là…Vì sao lời nói hùng hồn lần này của Lưu Tú khiến tôi không thể không liên tưởng tới tình hình ngày đó được?
Con trâu bưởng bỉnh vừa đi vừa đung đưa cái chuông đồng, khiến cho mấy âm thanh trầm trầm phát ra. Tôi nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên chấn động, tỉnh ngộ. Sao lại không nghĩ tới nguyên nhân sâu sa này chứ. Lưu Tú sở dĩ tự nhiên nghèo túng vô sản đến mức không thể không cưỡi trâu ra trận, không phải là tại tôi sao. Bởi vì con ngựa của hắn lúc ở Tiểu Tràng An đã bị tôi Gi*t, thậm chí xẻ thịt chia nhau cùng với Lưu Huyền rồi còn đâu…
Tôi đột nhiên quay đầu lại, ngơ ngác ngẩng lên nhìn hắn.
Nhất thời trong lòng run rẩy không ngừng.
Người này…Thực ra cái gì cũng hiểu hết, nhưng lại chưa bao giờ giải thích điều gì, thậm chí cả nửa câu bực tức cũng không nói với tôi, đối mặt với mọi người vĩnh viễn vẫn là vẻ mặt tuấn tú rạng ngời đó.
“Sao thế?” Hắn mỉm cười, cúi đầu hỏi.
“Không!Không có gì…” Tộ hít sâu vào một hơi, gắng gượng nói “Ngươi nói rất đúng! Cho dù là cưỡi trâu xông pha chiến đấu, ngươi cũng có thể làm Đại Tướng Quân!”
Hai bàn tay tôi từ từ xiết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau điếng. Rất rất đau, để tôi có thể nhìn rõ quyết định của mình. Tôi muốn đi đánh Trường Tụ! Tôi muốn đem về một con chiến mã tốt nhất!Tôi muốn giành cho Lưu Tú một còn chiến mã thực thụ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc