Tú Lệ Giang Sơn - Chương 25

Tác giả: Lý Hâm

Trong nhà Lưu Tú, cả ba gian mái ngói và tiểu viện đều đầy ắp người, tiếng nói lao xao ồn ào vang vọng như đang họp chợ.
Chân tôi hơi khựng lại, nhưng Lưu Tú lại không hề…do dự, vẫn thong thả từng bước không nhanh không chậm bước vào cổng. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải lẽo đẽo đi theo hắn.
“Lưu Tú!”
“Văn thúc!”
Không biết ai tinh mắt nhìn thấy hắn trước nữa, nhất thời tất cả mọi người ở trong sân nhỏ rầm rập chạy đến. Có người vui sướng, có người phẫn nộ, cũng có người ngỡ ngàng . . . . . biểu tình trên mặt mỗi người hoàn toàn khác nhau, nhưng khi nhìn thấy Lưu Tú quay về thì đều có một vẻ thoải mái như vừa trút được gánh nặng.
Lưu Tứ gạt mọi người ra để bước vào, có hai nam tử trẻ tuổi đi theo hắn, tôi lướt mắt một vòng, liền nhận ra trong đám người có vài thân ảnh quen thuộc.
“Văn thúc!” Lưu Tứ tiến lên đón, trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ tươi cười, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lưu Tú, ánh mắt có chút phức tạp.
Lưu Tú cúi thấp người vái chào: “Tử Cầm huynh.”
Lưu Tứ vốn muốn được nghe Lưu Tú giải thích vài chuyện, nhưng không ngờ Lưu Tú sau khi chào hỏi xong lại không nói gì khiến Lưu Tứ hơi kinh ngạc, Lưu Tắc đang từ trong đám người chen lại đây.
“Lưu Văn thúc! Văn thúc!” Lưu Tắc cười ha ha, bước lại ôm chặt cổ Lưu Tú, “Tiểu tử ngươi. . . . . . Tiểu tử ngươi quả nhiên là vẫn còn sống!” Trán hắn bị một vết thương lớn, vết thương đã kết vảy khô, trông như đồng xu lớn, khi lắc đầu nhếch miêng cười, vết thương trông càng đáng sợ.
Lưu Tú thản nhiên nhìn hắn, cười, đưa tay đẩy hắn ra, vỗ vỗ vai hắn.
Vẻ mặt Lưu Tú có chút thái lãnh đạm, khiến Lưu Tắc nhướng mày, hắn đương muốn mở miệng cự nự một chút thì Lưu Tú đột nhiên nhẹ giọng nói: “Đợi một lát. . . . . .” Dứt lời, kéo tôi đi vào trong phòng.
Lúc này Lưu Gia đang từ phía trước đi tới, nhìn thấy Lưu Tú, vẻ mặt căng thẳng đột nhiên buông lỏng.
Lưu Tú nói nhỏ với hắn vài tiếng, Lưu Gia đầu tiên là hơi kinh ngạc, rồi sau đó tỉnh lại, khẽ gật đầu.
Lưu Tú nhẹ nhàng cười, phó thác tôi cho Lưu Gia, sau đó rời đi luôn.
“Hắn đi đâu thế?” Tôi đột nhiên cảm thấy bất an liền đứng lên, Lưu Tú vừa rời khỏi tầm mắt của tôi là cái loại cảm giác bất lực giống như ૮ɦếƭ đuối này lại lập tức trỗi dậy.
“Hắn sẽ quay lại ngay mà.” Lưu Gia cười trấn an tôi.
Lòng tôi hơi bình tĩnh lại, xoay người nhìn quanh bốn phía, đã thấy họ hàng Lưu thị lố nhố đầy trong sân nhỏ, tất cả đều là những người trẻ tuổi đồng trang lứa với nhau, có lẽ những người lớn tuổi đang ở trong phòng với Phàn Nhàn. Tôi không tránh khỏi có chút lo lắng, lão thái thái này thân thể ốm yếu, mong là đừng có chuyện gì phát sinh khiến bệnh bà trở nặng.
Đầu óc đương miên man suy nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng ngựa hí, một đội xe ngựa ầm ầm chạy từ xa tới. Đi đầu là ba chiếc xe đơn mã mở đường, ở giữa là một chiếc hiên xa song mã (xe có màn che được kéo bởi hai con ngựa), phía sau hiên xa còn có hai chiếc khác bám theo.
Nhất thời âm thanh huyên náo đang ào ào trong sân nhỏ lắng xuống, mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Đội xe kia quả nhiên là hướng về Lưu gia, loáng cái đã tới cổng, sáu gã võ sĩ đứng trên xe đều là hán tử trẻ tuổi, thân thủ nhanh nhẹ, đồng loạt nhảy xuống đất, sau đó vây quanh bốn góc chiếc hiên xa, ôm kiếm đứng thẳng tắp.
Xe cộ thời Tây Hán có quy chế cực kì nghiêm mặt. Tuy hiện giờ Vương Mãng đang soán quyền. Thời cuộc xoay chuyển không yên, nhưng người có thể ngồi trên hiên xa, đương nhiên không thể là người thường. Chiếc hiên xa song mã này bên sườn dùng thêm da để trang trí và chiếc chiếu để che chắn, hai bên trái phải không cửa sổ nên không thể nhìn thấy người ngồi bên trong là ai. Nhưng nếu quan sát kĩ, càng xe được đúc từ đồng đen, gỗ làm xe không phải là gỗ thường, hơn nữa trên khung xe còn khắc hình con báo mờ mờ, người ngồi trên đó chắc chắn không phải là người tầm thường.
Trong tiếng xì xào bàn tán, đoán già đoán non của mọi, người trong chiếc hiên xa đột ngột xuất hiện, trước sau có hai người cùng bước xuống.
Người bước xuống trước là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một bộ y phục màu lam, đầu đội song lương quan, mặt như quan ngọc, thần tư tuấn dật. Khi Lưu Gia nhìn thấy người này, thì hít một ngụm lãnh khí, sắc mặt đại biến.
Người đàn ông trẻ tuổi bước xuống lập tức quay người lại, cung kính đỡ một vị lão giả từ trong xe bước xuống. Lần này không đợi tôi nhìn rõ diện mạo của lão giả kia, Lưu Gia đã kinh hô một tiếng, cùng với đám Lưu Tứ không hẹn mà bước nhanh ra cửa.
“Chất nhi Lưu Gia bái kiến Hầu gia!”
“Chất nhi Lưu Tứ bái kiến Hầu gia!”
Sấm rền một tiếng vang vọng, âm lượng Lưu Gia với Lưu Tứ không cao, nhưng tiếng hô vang lên lại giống như trời long đất lở. Nhất thời mọi người đều học theo Lưu Gia, Lưu Tứ, cùng nhau quỳ xuống đất lạy
Tôi đứng nguyên tại chỗ mờ mịt, luống cuống không biết nên làm gì, lúc định quỳ xuống thì lão giả kia đã đưa tay ý bảo: “Mau mau đứng lên.” Thấy mọi người phản ứng chậm chạp, liền kêu người trẻ tuổi bên cạnh tiến lên đỡ.
Lưu Gia sắc mặt xanh xám, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới lại kinh động đến Hầu gia. . . . . .”
Một câu chưa nói xong, phía sau có người hô to: “Hầu gia xin thay bọn ta phân xử! Tất cả đều là chủ ý của một mình Lưu Diễn. . . . . .”
Lão giả chưa hề mở miệng, tôi đánh giá ông ta mặc dù sắc mặt có vẻ ôn hòa, nhưng ánh mắt khi liếc nhìn xung quanh lại lộ ra mấy phần sắc bén, vì thế trong lòng không ngừng lo lắng, thầm kêu không ổn rồi.
Có câu nói “tốt không tới, tới không tốt”, vị Hầu gia này rốt cuộc là người thế nào đây?
Động tĩnh ồn ào bên ngoài rốt cục cũng kinh động những người trong phòng, cửa phòng mở ra, Lưu Diễn đỡ Phàn Nhàn sắc mặt ốm yếu xanh xao tập tễnh đi ra.
Theo sau Phàn Nhàn còn có hai lão giả khác nữa, hai người đó lần trước tôi đến Lưu gia đã từng gặp qua, nên cũng nhận ra. Tuổi lớn hơn một chút chính là bác của Lưu Tú Lưu Hấp, ít tuổi hơn một chút chính là chú của hắn Lưu Lương.
Tiếp theo phía sau chính là con cháu có huyết thống thân cận với ba anh em nhà Lưu gia. Tôi chỉ biết tên có hai người mà thôi. Một người là nhi tử của Lưu Hấp Lưu Chung, còn một người nghe nói đã cùng lớn lên với Lưu Tú , ông anh họ Lưu Thuận.
“Hầu gia. . . . . .” Không chờ đi đến cửa viện, Phàn Nhàn đột nhiên vứt bỏ quải trượng, né xa Lưu Diễn, run rẩy quỳ xuống lạy. Sau lưng nàng, Lưu Hấp, Lưu Lương cũng bái dập đầu.
“Ôi, chị dâu mau đứng lên!” thân thủ của Hầu gia cũng không quá linh hoạt, nhưng may mà người trẻ tuổi lại nhanh nhẹn, đúng lúc đưa tay nâng Phàn Nhàn dậy, không để cho bà thật sự phải quỳ xuống đất.
“Phàn thị không biết cách dạy con, thẹn với dòng họ Lưu gia.”
“Chị dâu nói quá lời. . . . . .” Hầu gia giống như vô tình liếc mắt nhìn Lưu Diễn. Lưu Diễn vốn đang cúi thấp đầu đột nhiên lại ngẩng lên, không hề e dè đối diện với ánh mắt của ông ta.
Tôi nhân cơ hội kéo kéo tay áo của Lưu Gia, nhỏ giọng hỏi: “Vị Hầu gia này là ai vậy?”
Lưu Gia trợn mặt, có chút không tin nhìn tôi: “Ngươi không biết sao? Đây. . . . . . Đây là Thung Lăng Hầu. . . . . .”
Nam Dương Thung Lăng Hầu Lưu Sưởng!
Mắt tôi sáng ngời, ra là ông ta! nhân vật này đứng đầu một chi của dòng họ Lưu ở Nam Dương, người đó chính là Thung Lăng hầu Lưu Sưởng năm đó đã tán tẫn gia tài vì huynh đệ trong nhà!
Nếu thế xem ra người trẻ tuổi đứng bên cạnh, chắc chắn chính là nhi tử của ông ta năm đó đã đứng ra giúp tôn thất họ Lưu tránh khỏi sự hãm hại của Tân Mãng, cưới vợ là Địch Tập, nhưng lại bị chuyện Lưu Chỉ làm phản khiến cho gặp nhiều khổ sở!
Khó trách lại dọa đám người họ Lưu thành bộ dạng này!
Xem ra Vương Mãng tuy đã hạ lệnh huỷ bỏ tước vị của tôn thất họ Lưu, nhưng trong lòng dân chúng, địa vị và danh dự của vương tôn họ Lưu vẫn không hề thay đổi.
“Lưu Diễn!” Lưu Sưởng đột nhiên cất cao giọng, không giận mà uy, “Nhìn xem ngươi đã phạm tội gì đây, ngươi thật sự định khiến người người oán trách mới cam tâm bằng lòng sao?”
Lưu Diễn nhếch môi không nói lời nào, nhưng sự quật cường cùng vẻ tuyệt không chút thỏa hiệp đang hiện rõ trên mặt của hắn. Không hề sợ hãi, mặt đối mặt với Lưu Sưởng … đúng ba phút đồng hồ! Lưu Sưởng ngược lại, thở dài một tiếng, “Nam nhi có chí, cần phải khen ngợi, nhưng mà ngươi không thể tự coi nhẹ mình rồi tổn hại tánh mạng của nhiều người trong dòng họ được. Hiện giờ ngươi định sẽ trấn an sự bất mãn cùng bất an của bọn họ như thế nào đây?”
Không nghĩ tới Lưu Sưởng đối với hành vi tạo phản của Lưu Diễn lại không hề chỉ trích nặng nề, tôi vốn nghĩ dựa theo phương thức cư xử cẩn thận và bảo thủ năm xưa của ông ta đối với Nam Dương Đông Hầu, sau khi khởi nghĩa thất bại, ông ta chắc chắn sẽ mắng xối xả vào mặt Lưu Diễn, dù sao hành vi của Lưu Diễn, chính là đang lấy tính mạng của dòng họ Lưu thị ở Nam Dương ra đặt cược.
Lưu Diễn đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó sự phòng bị trong lòng hơi giảm xuống, gãi gãi đầu, oán giận nói: “Thiên hạ này vốn là của Lưu gia chúng ta, hiện giờ để cho thằng nhãi Vương Mãng đoạt đi, thân là một phần tử của tôn thất họ Lưu, há có thể làm như không thấy, yên phận ngồi im? Nên đồng tâm hiệp lực, thảo phạt gian tặc mới đúng!”
Hắn nói vô cùng đúng lý hợp tình, lập tức đám người Lưu Tứ thấy xấu hổ, đành cúi gầm mặt xuống.
Kỳ thật đạo lý lớn lao này, bọn họ không phải không biết, chỉ là, đoạt giang sơn, thì phải mang chính công danh cùng tánh mạng bản thân và gia đình ra đặt cược, nếu so với một cuộc sống bình thản mà nói, thì cái thứ hai thực tế hơn nhiều.
“Ai làm hoàng đế thì có liên quan gì tới chúng ta đâu, chúng ta là dân đen, sở cầu đơn giản, chỉ mong một ngày ba bữa ấm no, một đời an hưởng thái bình mà thôi. . . . . .”
Trong lúc lơ đãng, câu nói này vang lên trong đầu khiến tôi rung động và tỉnh táo lại. Nhất thời cười khẽ, trong lòng lờ mờ hiện lên một suy nghĩ xấu xa.
Lưu Diễn ơi là Lưu Diễn, nếu hôm nay ngươi không thể trấn an hoàn toàn nhóm vương tôn họ Lưu này, thì tương lai làm sao có thể trấn an tâm trạng hoảng sợ của dân chúng thiên hạ? Ngươi dựa vào cái gì để lòng người khắp thiên hạ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, cùng nhau liều mạng tạo phản, cùng nhau chống lại sự thống trị của Vương Mãng, khôi phục giang sơn Hán thất đây?
Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét chợt nổ vang, như vẽ ra một nét trên không trung, bầu trời mây đen kìn kịt bỗng nhiên tản ra, hóa thành mây khói lượn lờ. Ngay lúc sắc trời mờ tối không rõ, một đạo hào quang hoa mỹ (ánh sáng tuyệt đẹp) rạch ngang bầu trời, sáng chói đến nỗi không ai mở mắt ra được.
Một trận ồ lên, mọi người kinh hô.
Tôi chớp chớp mắt, nhìn về phía chân trời.
“Tinh bột vu trương (sao chổi xuất hiện)!” Lưu Gia hít một ngụm lãnh khí, run giọng lẩm bẩm.
“Là sao?” Tôi miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, lại phát hiện Lưu Sưởng cùng toàn bộ con cháu tôn thất họ Lưu ở trong sân đều kinh hãi nhìn khoảng không trên trời.
Nhìn về Phương Nam tôi thấy tầng mây ở đó đang tan dần đi, phần đuôi dài của một khối tinh thể với ánh sáng chói mắt treo lơ lửng trên cao. Tôi nháy nháy mắt mấy cái, rốt cục xác định không phải là mình bị hoa mắt.
Đúng là sao chổi! cái đuôi kéo dài, ước lượng bằng mắt chắc khoảng ba bốn thước, đầu của sao chổi sáng chói hướng về phía Nam, cái đuôi hình chổi nằm ở phía đông, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thực ra nó không hề đứng im hoàn toàn, mà dùng tốc độ cực kỳ thong thả đi về phía đông nam.
Sao chổi! Ở hiện đại, kỳ quan thiên văn này tôi mới chỉ thấy trên báo, không nghĩ ra xuyên về hai ngàn năm trước, lại có thể thấy được giữa ban ngày ban mặt. Chuyện này so với xem mưa sao băng còn thích hơn nhiều!
Đương muốn trầm trồ khen ngợi mấy câu, thì tôi chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc ôn hòa vang lên: “《Dịch Kinh 》viết: ‘Thiên thủy tượng, thánh nhân tắc chi. Bào hi thị chi vương thiên hạ, ngưỡng tắc quan tượng vu thiên, phủ tắc quan pháp vu đích.’ Bột tinh giả, khí ác sinh, khiến binh nổi loạn, vậy nên có Bột đức. Bột đức giả, hình dạng lung tung, sớ dâng vua bất minh. Lại tìm Bột, cũng như binh, đặt tên cổ là Bột. Nói Bột, như có điều xúc phạm, có điều che giấu. Hoặc nói tuệ tinh, là trừ uế tạo mới. Khuếch tán mọi nơi. Tinh Bột xuất hiện, bay hướng Đông Nam, chia cho mọi nơi. Bay, đau là khổ, là tất cả, nơi khổ tất có binh khởi…” (Chỗ này đại ý nói: trời làm hiện tượng lạ bởi do người gây ra, sao chổi xuất hiện cho thấy khắp nơi hiện đang loạn lạc, binh biến. Sao chổi hiện vừa là điềm xấu, vừa là điềm lành, bởi nó cũng cho thấy đã đến lúc thời cuộc đổi thay tốt đẹp hơn… )
(Nếu ai bắt mình dịch cho chuẩn đoạn này là mình xóa luôn cả đoạn đó vì thực sự là… nuốt không trôi! Hic, nghẹn mãi ở cái đoạn kinh dịch này đấy! Còn nếu ai giúp được mình đoạn này thì tốt quá, cứ comment lại mình sẽ sửa sau. Cảm ơn trước)
Tôi kinh ngạc quay đầu, đột nhiên cơ thể run lên, phút chốc sợ ngây cả người.
Mặc dù nghe Lưu Tú nói chi, hồ, giả, dã và một đoạn ngôn luận dài khiến người ta không thế nào hiểu được, tôi có chút hơi kinh ngạc, nhưng mà hai mắt vừa được chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng của thiên văn thì đối với tôi mà nói những điều hắn đang nói đó đã không còn là chuyện quan trọng nhất nữa rồi.
Trong trí nhớ của tôi, Lưu Tú đã từng mặc áo đuôi ngắn mang giầy rơm, đã từng mặc xiêm du áo nho, khiến cho người ta luôn cảm thấy hắn vô cùng đôn hậu có lễ, ôn hoà như ngọc. Nhưng mà lúc này, hắn đang từ phòng trong chậm rãi bước ra, đầu đội vũ quan, mặc y phục đỏ thẫm, lưng đeo trường kiếm, so với những hình ảnh trong quá khứ thật khiến người ta có cảm giác trong anh khí (khí khái anh hùng) dồi dào lại lộ ra cả sự quả cảm cùng tự tin.
Tôi thực không dám tin vào hai mắt mình, đầu tiên là ban ngày ban mặt xuất hiện sao chổi, rồi đến thái độ khác thường của Lưu Tú. . . . . . Đúng là so với sao chổi ᴆụng Địa Cầu, chuyện này còn khiến cho người ta khó tin hơn!
Liếc trái liếc phải, mọi người đều kinh ngạc không thua gì tôi, tất cả đều là vẻ mặt không thể tin được.
“Đại ca! 《 Thượng Thư 》viết: ‘Thiên thông minh tự dân thông minh.’ Yến tử còn viết: ‘ Quân nhược bất cải, bột tinh tương xuất, tuệ tinh hà cụ hồ! ‘ (Đại ý: viết ‘Trên thấu suốt tự khắc dân cũng sẽ thấu suốt’; Yến Tử viết “Vua nếu không sửa đổi, sao chổi sẽ hiện, sao chổi đổi sao lành) Hiện thời, thiên mệnh đã nói rõ, Gi*t nghịch tặc, Hán Thất tất sẽ khôi phục!”. Lưu Tú bình tĩnh nhìn Lưu Diễn, khóe miệng mỉm cười vừa lạnh nhạt vừa tự nhiên. Nhưng Lưu Diễn lại giống như choáng váng, ngơ ngác nhìn người em thứ ba của mình, có điểm mờ mịt không biết làm sao!
Giây lát sau, Lưu Tú đột nhiên quỳ xuống trước Lưu Diễn, bái phục nói: “Tú làm theo thiên ý, đi theo đại ca, khôi phục Giang sơn họ Lưu!”
Yên tĩnh.
Mọi người đều nín thở không nói, bốn phía yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù.
Người đứng ở trước tôi trùng hợp thế nào lại là Lưu Tắc, tôi không cần nghĩ ngợi liền nhấc chân đạp một cước vào chân hắn. Trước khi thân mình hắn ngã sấp xuống đất, tôi nhanh nhẹn quỳ xuống đồng thời đưa tay kéo thêm Lưu Gia, lôi hắn cùng quỳ xuống đất với mình.
“Gi*t nghịch tặc! Hán thất phục!”
Quỳ gối xuống đất, đồng thời tôi lớn tiếng la lên.
Ngón tay dùng sức bấu Lưu Gia, hắn cũng là một người thông minh, lập tức phối hợp với tôi, la lớn lên: “Gi*t nghịch tặc! Hán thất phục!”
“Gi*t nghịch tặc! Hán thất phục!”
“Gi*t nghịch tặc! Hán thất phục!”
“Gi*t nghịch tặc! Hán thất phục!”
Đầu tiên chỉ là vài tiếng phụ họa thưa thớt, dần dần, tiếng hô càng ngày càng cao. Trăm người giống như thể trúng tà, đột nhiên hưng phấn đứng lên, vung tay hô vang, dường như việc muốn có giang sơn Hán thất dễ như trở bàn tay vậy, vẻ sợ ૮ɦếƭ trước kia đều đã biến mất hoàn toàn.
Tôi hơi ngẩng đầu cười, ánh mắt bắt gặp Lưu Tú đang xoay đầu nhìn tôi, ánh mắt hắn mềm mại như nước, ẩn chứa ý khen ngợi. Tôi lè lưỡi, làm mặt quỷ với hắn. Khi ngẩng đầu lên tiếp, đã thấy Lưu Diễn đang đứng ở phía trước, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp liếc nhìn tôi và Lưu Tú.
Đột nhiên, Lưu Diễn rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, cánh tay phải nâng lên, nhắm thẳng vào sao chổi, hô to một tiếng: “Từ hôm nay trở đi, ta Lưu Bá Thăng là Trụ Thiên Đô Bộ!”
Nhất thời tiếng hoan hô sấm dậy, Phàn Nhàn thân mình run lên, mấy lần muốn ngất, may mà Lưu Chỉ kịp thời đỡ lấy mới không ngã sấp xuống. Lưu Chỉ mặt không đổi sắc, nhưng đôi mắt cũng đã cháy rực giống như hai ngọn lửa, bùng ra ánh sáng nồng cháy muốn báo thù.
Lưu Tắc xoay người từ trên mặt đất đứng lên, mang theo nhóm con cháu tôn thất hưng phấn reo lên: “Chúng ta thề sống ૮ɦếƭ đi theo Trụ Thiên Đô Bộ!”
Cách đó không xa, hai lão nhân Lưu Hấp cùng Lưu Lương mặt mày kinh ngạc, không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt tinh tế quan sát kĩ thần sắc của Lưu Sưởng.
Lưu Sưởng vẫn không nói một lời, trên gương mặt nhìn như lạnh giá hiện lên chút tươi cười thản nhiên, lướt qua rất nhanh.
Vẻ mặt của Lưu Tứ có chút hoảng hốt, khi hắn đang do dự, Lưu Gia đột nhiên nhẹ nhàng đặt tay trên bờ vai của hắn, hàm súc nói: “Tử Cầm ngươi không tin Bá Thăng, chẳng lẽ còn không tin Văn Thúc sao?”
Lưu Tứ thân mình chấn động, không mở miệng, Lưu Thuận ở bên cạnh sang sảng cười nói như không: “Văn thúc cẩn thận đôn hậu như vậy mà còn dám mạnh tay đọ sức, chúng ta có gì mà phải băn khoăn nữa chứ?”
Lưu Tứ đôi mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên, rồi mỉm cười.
Tôi hiểu hắn đã thông suốt rồi, đã ngầm đồng ý hành động phản Mãng này. Nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không khỏi quay đầu nhìn hai huynh đệ Lưu Diễn.
Lưu Diễn bộ dáng đắc ý khí phách bừng bừng phấn chấn. Lưu Tú thì ngược lại. So với Lưu Diễn, tính ra Lưu Tú mới chính là người ở thời khắc mấu chốt ngăn được cơn sóng dữ, xoay chuyển được tình thế xấu. Giờ phút này tuy không có tiếng tăm gì đứng ở bên cạnh đại ca, nhưng khuôn mặt ngàn năm không đổi dường như lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giống như vừa rồi hắn không làm chuyện gì hết
Tim tôi đập rộn lên, nhìn vũ quan buộc ở cổ hắn, vẻ mặt nho nhã cùng chiếc áo đỏ thẫm càng làm nổi bật sự tuấn tú cùng sắc sảo của hắn, tôi chợt có cảm giác dường như hắn đã đổi khác so với lúc trước.
Lưu Tú lúc này, dường như khác rất xa so với suy nghĩ của tôi!. . . . . . Rốt cuộc hắn còn ẩn giấu những tính cách nào, mà tôi vẫn chưa biết đây?
《 Hán Thư • Vương Mãng truyện》:
Tháng mười một, có sao chổi xuất hiện, hướng về Đông Nam, năm ngày sau biến mất. Mãng cân nhắc cho mời Thái sử lệnh Tông Tuyên lên hỏi, các nhà học thuật đều nói dối rằng thiên văn an thiện (bình an, tốt lành), nguy hại đều tan biến. Mãng liền thấy yên lòng.
-----------------
【 Trương 】 Trương Túc.
【 Hậu Hán • Tôn Thất Truyền 】 Trụ Thiên Đô Bộ trong câu “Trụ Thiên giả, nhược thiên chi trụ. Đô Bộ Giả, Đô Thống kì chúng dã.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc