Tú Lệ Giang Sơn - Chương 03

Tác giả: Lý Hâm

Thiên kim tiểu thư Âm gia Âm Lệ Hoa, người ở Tân Dã – Nam Dương, là một thiếu nữ vừa tròn mười ba tuổi.
Nhìn vào gương trang điểm, trong gương đồng rõ ràng là một gương mặt non nớt. Mặt trái xoan, lông mày dày, mắt hai mí, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sáng sủa, được cái miệng là tuyệt nhất, đôi môi căng mọng, đường nét rõ ràng.
Mẹ tôi thường bảo “miệng rộng thì sang”. Khi tôi còn bé, bà thường khen cái miệng được di truyền từ bà này vừa đẹp lại vừa có lợi.
Thở dài ngao ngán, khuôn mặt trong gương kia, mũi, miệng tai, mắt rõ ràng là của chính mình. Nhưng không biết vì sao đây lại là bản sao nhí của tôi.
Mười ba tuổi, tính theo tuổi ta thì cũng chỉ mười bốn, nếu như ở hiện đại, độ tuổi này còn đang học năm thứ nhất trung học.
Tôi nhịn không được tròn mắt, tại sao không cho tôi xuyên không lúc mười ba tuổi đi? Ít nhất có thể thoát khỏi mười năm học hành nặng nề buồn chán.
Yên Chi lặng lẽ chải tóc giúp tôi, tôi đưa mắt nhìn quanh, thoáng thấy trên trán Đặng Thiền có một chiếc xuyến hình hoa lan. Vật ấy cũng chẳng phải là vật lạ gì, vừa hay đúng lúc có ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà, tia sáng thấp thoáng lướt qua, những cánh hoa kia dần sáng lên thứ ánh sáng kì lạ, tỏa ra tia lấp lánh rực rỡ.
“Là vàng ư?”
Người thời xưa thật đúng là có tiền, nhất là thiên kim đại tiểu thư như Đặng Thiền, vàng bạc đeo đầy người, chẳng cần nói cũng biết. Phải chăng tôi nên tính toán một chút, dắt sẵn trong người vài món trang sức, biết đâu ngày nào đó có thể được xuyên về hiện đại cũng nên!
Sau lưng tôi, Yên Chi che miệng cười khúc khích, bị Đặng Thiền lườm cho một cái sắc lẹm, cô bé mới ngượng nghịu cúi đầu.
“Đây là xuyến hoa” – Nàng khéo léo gỡ trang sức trên trán xuống, khẽ đặt vào tay tôi.
Chiếc xuyến hoa này mảnh như tơ, món trang sức này xem ra cũng là thứ quý giá, thả vào tay thấy nhẹ bẫng, nhìn kĩ lại tôi mới phát hiện ra đóa hoa lan này không phải được đánh từ vàng thật, mà là đồ được làm từ sắt. Nhìn bằng con mắt của người hiện đại thì tay nghề cũng không hẳn là tinh xảo, có điều trên mỗi cánh hoa của đóa hoa lan này được dát thêm một lớp vàng lá nguyên chất, lại gắn lông chim chả làm cành lá, vẻ rực rỡ toát ra từ nó khiến người ta phải mê mẩn.
Dát vàng!
Bất chợt trong đầu tôi lóe lên từ này. Dường như từng nghe Diệp Chi Thu nhắc tới, nói rằng công nghệ chế tác ngọc thời cổ đại, so với công nghệ chế tác châu báu ở hiện đại chẳng khác nhau là mấy, đồ vật làm ra đều sáng đẹp như nhau.
Vậy nên, trang sức này rất đáng tiền đó!
“Ôi…” – Đặng Thiền ở bên cạnh chợt thương cảm thở dài – “Đúng là muội đã quên, quên đi tất cả”.
“Biểu tiểu thư!” – Yên Chi khẽ nhắc.
Đặng Thiền giật mình, vội ngượng ngùng lên tiếng khỏa lấp: “Ấy, xem ra ta lại nói bậy rồi”.
Tôi im lặng, đưa trả xuyến hoa lại cho Đặng Thiền, thực ra nàng đâu có sai, tôi nghĩ mình không quên sạch tất cả cũng chẳng xong!
Yên Chi chải cho tóc tôi mượt lại, nhưng không dùng trâm ngọc để cài tóc như Đặng Thiền, mà chỉ dùng một sợi dây nhỏ cột suối tóc dài tới eo kia lại. Tôi soi mình trong gương, khuôn mặt non nớt trước mặt nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu nha đầu tầm thường, nếu so sánh hơn kém, tôi thích nét mặt của mình khi đã trưởng thành hơn, ít ra thì ở thời hiện đại sau khi trang điểm xong, trông tôi ưa nhìn hơn hình ảnh ở trong gương kia nhiều.
Dáng vẻ của tôi bây giờ…hơi có phần si ngốc.
Nhìn vào gương mặt chẳng có vẻ gì là thông minh trong gương đồng, muộn phiền len lỏi trong lòng tôi.
Chốn này không phải là nơi tôi nên ở lại, tôi nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè, nhớ…tháng sau sắp công bố kết quả nghiên cứu.
Bỗng nhiên thấy trán mình lành lạnh, tôi cố lấy lại tinh thần, nhìn Đặng Thiền mỉm cười ướm chiếc xuyến hoa lên trán tôi: “Đầu muội sưng lên rồi này, lấy cái này che vết thương đi!”
“Nhưng đây là đồ của tỷ tỷ…”
“Đều là tỷ muội một nhà, còn phân biệt nữa sao?”
Trong lúc hai bên đang đưa đẩy, Yên Chi đột ngột cúi thấp người, thầm thì: “Tiểu thư, đại công tử đến!” – Giọng nói của cô bé tựa hồ như đang run rẩy.
Đặng Thiền biến sắc, dẫn Yên Chi tiến nhanh về phía cửa, tôi vốn định cùng đi với bọn họ, nhưng lại không nghĩ tới chuyện mình đã ngồi quỳ suốt một thời gian dài, hai chân giờ đây đã tê rần.
Khi cánh cửa bị mở ra, nửa người tôi tê dại, ngồi trên nệm ngồi mà run rẩy chực ngã nhào.
“Biểu ca!” – Giọng của Đặng Thiền nhu mì, còn có vẻ như muốn lấy lòng người ta.
Còn đang ngồi đau đầu suy tính, thì một đôi tất trắng toát đột nhiên xuất hiện trước mắt, ngẳng đầu nhìn lên, tôi bắt ngờ bắt gặp một đôi mắt lạnh như băng.
Vóc dáng cao lớn, trường bào đen bó sát thân, vạt áo uốn lượn hoa văn, vẻ thâm trầm hiển hiện rất rõ trên con người ấy. Tôi hít thở, mơ hồ bị khí thế toát ra từ ánh mắt của nam nhân oai phong lẫm liệt kia chế ngự hoàn toàn.
Trực giác có được nhờ nhiều năm luyện tập Teawondo mách bảo tôi, vị công tử trẻ tuổi xem chừng chỉ khoảng hai mươi này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Hắn chăm chú nhìn tôi, sau đó chầm chậm vươn tay ra “Nghe nói bệnh của muội đã đỡ hơn rồi, ta vốn không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy muội thế này, mới thấy lời Thiền nhi nói chẳng sai chút nào.
Bàn tay to lớn của hắn cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nhấc lên, hắn khẽ nâng tôi dậy, dễ dàng như đang bắt một chú gà con vậy:
“Lệ Hoa, sắc mặt muội tốt hơn nhiều rồi đấy!”
Tay hắn nóng ấm khác thường, sức nóng làm lòng bàn tay tôi toát cả mồ hôi.
Tôi vội cúi đầu, vờ như mình đang ngại ngần e lệ, nhưng trong thâm tâm, lại cảnh giác phòng bị.
Hắn là ai? Đại công tử…Tôi nên xưng hô với hắn thế nào đây?
Một bên cằm tôi đột nhiên bị nắm, rồi bị kéo lên rất mạnh, nam tử trẻ tuổi nheo mắt, khiến cho ánh mắt hắn sắc lạnh, lại thêm một phần quyến rũ. Rất hiếm nam nhân có một đôi mắt đào hoa nhường ấy, còn mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm khó tả đến vậy, khi tôi bị động chống lại đôi mắt hắn, bỗng nhiên chợt ngẩn người.
“Không nhận ra ta, phải không? Một giọng nói dịu dàng rót vào tai tôi.
Tôi cười khan hai tiếng “Uhm…nhìn mặt cũng hơi quen…”
Nam tử sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục như thường, cười hỏi: “Thiền nhi nói muội bệnh đến hồ đồ, không nhớ được chuyện trước kia, có đúng vậy không?”
“Có lẽ… có thể là như vậy…”
“Tốt! Quên là tốt!” Hắn đột nhiên vui vẻ trở lại.
“Được rồi, chúng ta tìm hiểu lại một chút. Lệ Hoa, muội nhớ nhé, ta là đại ca Thứ Bá của muội”.
Âm gia ở Tân Dã là một hộ giàu có, nghe nói là ruộng tốt vốn có bảy trăm khoảnh, trong nhà con cháu, môn khách cả thảy là một nghìn người.
Những thứ khác thì tôi còn mơ hồ không rõ, chứ nói đến đất đai của Âm gia, đúng thực là nhiều vô cùng. Tôi cũng không biết kiến trúc nhà ở của Tân triều là như thế nào nhưng phần đất thuộc về Âm gia rất rộng lớn. Nhìn giống như một tòa thành nhỏ vậy. Lấy tòa nhà lớn nhất làm tâm, bốn bề có tường trúc bao phủ, ở bốn góc ngoài trúc ra còn có lầu cao hai tầng, ngay cả tòa nhà lớn đó cũng chia làm hai phần. Phần phía tây gồm nhà ở, phân thành Đại môn, Trung môn và Thính đường, tất cả nằm trên một trục đường trải dài từ nam đến bắc. Phía đông có tiền viện và hậu viện, giữa hai viện có hành lang bao quanh. Có một cái giếng nước ở tiền viện, còn ở hậu viện dựng một vọng lâu cao đến năm tầng.
Đi qua Trung môn là đến hậu đường, có phòng bếp, nhà kho, chuồng ngựa và nơi ở dành cho người hầu và nô bộc. Điểm khoa trương nhất là, nơi này còn có cả một biệt điện chứa toàn νũ кнí. Những thứ νũ кнí dùng trong quân doanh như đao kiếm, cung nỏ, nhị kích, tam mâu…Nhiều không kể xiết.
Cả phủ đệ của Âm gia, thoạt nhìn tựa như một cung điện nhỏ.
Nhìn ngắm từng chút, từng chút một, dần dần ghi nhớ trong lòng, tôi chỉ có thể cảm khái tự an ủi mình, tốt xấu gì thì bản thân cũng coi như là có số mệnh làm tiểu thư con nhà quyền quí, may mắn không xuyên qua làm con dân nghèo khổ, nói không chừng, ở nơi có điều kiện sống khác biệt và lạc hậu hơn nhiều so với thời hiện đại này, không biết tôi còn phải khóc hết nước mắt đến thế nào nữa.
Sống ở Âm gia, ít nhất thì tôi không phải sầu muộn vì cái ăn cái mặc, chẳng cần vì ấm no mà phải lo lắng.
Tôi đang sống tại một quốc gia tên là Tân quốc, hiện thời là mười năm đầu kiến quốc của Tân triều, cuối năm thứ tư niên hiệu “Thiên Phượng”.
Ngước lên trời, ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, từng đám mây lững lờ trôi, tôi tự cười mình, thời đại này là khoảng thời gian nào trong lịch sử Trung Hoa đây? Hay là thời đại nào cũng không phải? Tân quốc…chỉ sợ là một thời đại ở một không gian khác rồi.
Thương thay, tôi ở hiện đại cực khổ phấn đấu hơn mười năm trời, tuy rằng khó có thể nói là có tài học cao hiểu rộng, nhưng dẫu sao thì cũng tốt nghiệp đại học. Nhưng khi lưu lạc tới nơi này thì…
Cúi đầu liếc nhìn đám thẻ tre trong tay, miệng tôi méo xệch, một lần nữa khóc dở mếu dở.
Ở nơi này, đừng nói tới đại học, mà kiến thức ghép vần dành cho trẻ tiểu học cũng chẳng dùng được.
Nơi đây không có giấy, văn tự đều được ghi lại trên thẻ tre, mà dạng chữ viết này…tôi khổ sở đoán mò, cùng lắm mới hiểu được một ít.
Khốn khổ cái thân tôi, đường đường sắp trở thành thạc sĩ, mà giờ lại là một kẻ mù chữ.
“Muội đang nghĩ gì vậy?” – Bất chợt trên đầu có tiếng hỏi.
Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì, thuận miệng trả lời: “Đang nhớ nhà”
“Nhà”? – Đối phương hoang mang.
Trấn tĩnh lại, tôi ngẩng đầu nhìn lên, không biết Đặng Thiền đã đến bên từ lúc nào, nàng mặc y phục màu xanh lục, từng lọn tóc mây vờn bay theo gió, quyến rũ động lòng người. Nàng cúi đầu, nỗi đau mờ phủ trong ánh mắt.
“Muội nhớ nhà làm gì?” Chính ta mới phải trở về nhà kìa.
“Sao kia?” Tôi rướn thẳng người lên, nhất thời không hiểu được ý nàng.
“Qua mấy ngày nữa là Mồng Một Tết, ca ca ta sẽ phái người đón ta về nhà”.
Sững sờ hồi lâu, tôi mới hiểu “Mồng Một Tết” ở đây hẳn là chỉ Tết Âm Lịch.
Nếu còn ở thời hiện đại, bây giờ cũng là cuối năm rồi, sắp đón năm mới rồi đây. Đáng tiếc, bây giờ tôi lại phải từ biệt năm cũ, đón năm mới ở chốn quỷ quái này.
“Tỷ về nhà?” – Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, vội nắm lấy tay nàng, hỏi ngay: “Về nhà nào kia?”
Đặng Thiền cười khẽ: “Về nhà của tỷ, cuối cùng tỷ cũng chẳng thể ở lại Âm gia cả đời…”
Hai con ngươi tròn trĩnh của tôi không ngừng chuyển động, Đặng Thiền nàng…Thật ra đang vụng trộm thích thầm người đại ca trên danh nghĩa này của tôi ư? Hèn gì mấy ngày nay, chỉ cần nơi nào có hắn xuất hiện, ánh mắt nàng đều không thể tự chủ mà luôn hướng về phía ấy.
Tuấn nam mỹ nữ, đúng thật là xứng đôi mà!
“Đặng…Biểu tỷ, tỷ thích đại ca của ta sao?” – Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Để ý đến biểu hiện của Đặng Thiền, nàng quả nhiên mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Muội.. Muội hồ…Nói bậy bạ gì đó”.
Thích thì nói là thích. Đâu có gì đâu! Cười cười, tôi lấy khuỷu tay huých nàng một cái: “Tỷ thích thì hãy đi thổ lộ với huynh ấy đi!” – Thầm thương trộm nhớ thì có tác dụng gì chứ?
Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc: “Lệ Hoa, muội…”
Lẽ nào muội nói không đúng hay sao? Tôi bắt đầu lôi tư tưởng và hành động của phụ nữ thế kỉ 21 ra tuyên truyền: “Tâm tư của tỷ nếu không nói ra, huynh ấy làm sao có thể biết được? Cho dù bị huynh ấy cự tuyệt, nhưng ít nhất tỷ cũng đã đấu tranh cho hạnh phúc của mình”.
“Nhưng mà… điều ấy là không thể!”
Nàng kìm nén tới mức hai vành tai đỏ ửng, nhẹ than: “Cũng giống như muội thích Lưu Tú vậy, ta và đại ca muội rồi sẽ chẳng có kết quả gì đâu”.
“Lưu Tú?” – Tôi bắt đầu thấy hiếu kì với cái tên xa lạ này: “Hắn là ai vậy? Tỷ nói là…ta thích hắn ư?”
“À không, không phải…” – Nàng tìm cớ lảng sang chuyện khác – “Chuyện này…lát nữa ta sẽ đi, không kịp từ biệt biểu ca. Muội…muội nhớ thay ta chuyển lời cáo biệt tới huynh ấy”.
“Qua năm mới rồi tỷ sẽ lại đến chứ?”
Dẫu sao Đặng Thiền cũng là người bạn đầu tiên của tôi từ khi tôi đến nơi này, tuy không quá thân thiết, nhưng ít ra thì nàng có thể trò chuyện với tôi.
Tôi có cảm giác, có nhiều chuyện đã xảy đến với Âm Lệ Hoa trong quá khứ, cho nên sau khi tôi thế vào vị trí của nàng, mọi người cũng không thấy lạ, trái lại còn có vẻ vui mừng nữa.
“Không chắc. Có lẽ…” – Nàng buồn bã nhắm mắt lại, gương mặt càng sầu thảm hơn – “Có lẽ…”
Xa xa dồn dập truyền đến tiếng vó ngựa, Đặng Thiền kéo tay tôi, hai chúng tôi cùng quay người nhìn sang. Trung môn rộng mở, hai con ngựa trắng từ xa chạy tới, cùng đua song mã. Cưỡi trên con ngựa đang dẫn đầu là một thiếu niên mặc thường phục, đám hộ vệ theo sát phía sau, không rời nửa bước. Đoàn người thẳng qua Trung môn, rồi rẽ trái, thoáng chốc đã khuất dạng.
Tôi nheo mắt, quan sát một lúc, rồi tò mò hỏi: “Bọn họ là ai?”
Người có thể tự ý phi ngựa trong Âm gia, hẳn không phải là hạng tầm thường.
“Đó là đệ đệ của muôi, Hưng nhi và Tựu nhi”. Đặng Thiền thu hồi ánh mắt, lo lắng nhìn tôi, “Lệ Hoa, tỷ thực không yên lòng, bệnh của muội…”
“Vậy tỷ gả cho đại ca của muội đi, làm tẩu tẩu của muội, chăm sóc muội cả đời, chẳng phải sẽ vẹn cả đôi đường ư? Cười hì hì, tôi trêu nàng.
Hai má nóng bừng, nàng cười, không giấu được vẻ xấu hổ: “Lệ Hoa, muội quên rồi sao, muội đã có đại tẩu”.
Gió cuốn đi đám tuyết chưa kịp đóng băng trên mặt đất, mang lại cảm giác lạnh thấu xương. Ngắm nhìn vẻ mặt sầu muộn cùng mất mát của thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, không rõ vì sao, tim tôi thắt lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc