“A….” – Tiếng la như nghẹn lại nơi cổ họng, rõ ràng tôi đã dùng hết sức để hét lên, nhưng truyền đến bên tai lại là một thanh âm yếu ớt.
Vừa nãy có phải tôi đã nằm mơ chăng?
Trong bóng tối, có thể nghe được rõ ràng từng nhịp tim đập mạnh và liên hồi. Tôi chậm rãi mở mắt ra quan sát, ngoài trời tối đen như mực, trong phòng bóng đêm mịt mù cũng bao trùm lên tất cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quả đúng là mình đang mơ!
Bởi vì khung cảnh trong giấc mơ quá đỗi chân thật khiến tôi không khỏi giật mình. Chờ đến trời sáng, nhất định tôi sẽ cùng Du Nhuận tạm biệt cái giấc mơ bát quái này. Còn Diệp Chi Thu…một người bình tĩnh như Diệp Chi Thu, tự nhiên lại bị Du Nhuận chọc cho phát điên, nghĩ đến tôi lại thấy buồn cười.
Tôi lắc đầu cười, cảm thấy hơi khát nước, vì thế thuận tay sờ lên cái tủ đặt cạnh đầu giường. Chẳng ngờ sờ mãi mà không thấy, kỳ lạ, ‘Haizz!”. Tôi đứng dậy vươn tay phải ra, chỉ thấy hơi lạnh phả vào từng ngón tay,bên cạnh cũng hoàn toàn trống trơn, không hề có bất cứ vật cứng nào.
“Không phải là Du Nhuận lại mang đèn ngủ của mình đi đâu rồi chứ?”Tôi bực bội leo xuống đất.
“Ôi, lạnh quá!” – Run rẩy lần đến mép giường, khi ngón chân chạm xuống mặt đất, bỗng cảm thấy rất lạ, có cái gì đó không đúng cho lắm. “ Sao chiếc giường này lại thấp như vậy?”
Tìm từ nãy giờ mà vẫn không thấy bộ quần áo nào, tôi thật không muốn bị ૮ɦếƭ cóng đâu, nên vội tìm chăn khoác lên người. “Sao mà nặng thế này?” – Chân quờ quạng lung tung trên nền nhà nhưng chẳng thấy dép đâu, không còn cách nào, tôi đành chạm thử bàn chân xuống đất để đứng dậy. May mắn là mặt đất không lạnh, có vẻ như được phủ một lớp nệm lót.Tôi thử lại một lần nữa, càng thêm hốt hoảng “Chẳng lẽ tôi không ngủ trong phòng mình mà ngủ tại võ quán?”
Vỗ tay lên trán, trong đầu cảm thấy trống trơn, thật giống như chiếc máy tính mới cài đặt lại vậy, cái gì cũng nghĩ không ra.
Chắc không phải trung tâm liên hoan chứ giống như lần trước tôi uống say, cả đám sư đệ sư muội đã quăng tôi vào phòng nghỉ của trung tâm Taekwondo này.
“Thật là tụi này không có tính người mà!” – Nghĩ là công tắc đèn hẳn là ở cạnh cửa, tôi than một tiếng rồi dò dẫm tiến thêm hai bước, cũng không chờ tôi đi hết bước thứ ba, bỗng nghe thấy “ Bịch” một tiếng, trán đập vào tường, đầu óc tôi quay cuồng, đau đến nổi tôi phải ngồi phịch xuống.
“Ui…đau quá…” – Tôi ôm trán, nước mắt đã trực trào ra.
“Đừng bắt sư tỷ ta phải ra tay với mấy đứa, sẽ không có gì tốt đẹp đâu!” – Chờ đến sáng mai, tóm được lũ nhóc này rồi, nhất định tôi sẽ “ lột da” từng đứa một.
Cố nhịn đau di chuyển, trong lúc đầu óc choáng váng, tôi cũng không biết mình đã đi như thế nào. Lảo đảo bước khỏi phòng, tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho một trận ૮ɦếƭ khi*p.
Trăng soi, sao chiếu. Ánh trăng lạnh lẽo hắt bóng vào đình viện, trong viện có hai hòn giả sơn, bao quanh là một hồ nước nhỏ xinh, từng lớp băng mỏng ngưng tụ trên mặt hồ, ánh trăng soi trên mặt băng dường như đang phản chiếu trở lại, khiến tôi chói mắt.
Một trận gió lạnh thổi qua, trên cây cành lá xào xạc rung động, trong viện có hai cái bóng lẩn vào trời đêm, chúng cất tiếng gọi nhau, tiếng gọi xé rách màn đêm.
Tôi bị dọa đến ngã ngồi ngay trên mặt đất, sợ hãi vô cùng. Hai cái bóng kia bay lượn một vòng quanh đình viện rồi từ từ hạ xuống, lúc này tôi mới nhìn rõ, hóa ra chỉ là hai con chim hạc.
Nhưng…Vì sao nơi này lại có chim hạc? Vì sao trước mắt tôi chỉ thấy trùng trùng điệp điệp lầu gác, nhưng đều là kiến trúc cổ, thật giống như…Thật giống như mấy ngôi miếu ở ngoại thành.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ tiến tới gần, tôi cảnh giác quay đầu.
Một thân ảnh màu trắng từ một gian phòng nhỏ bên trong đi ra, dụi hai mắt, khi nhìn thấy tôi, vẻ sửng sốt hiện rõ trên nét măt, dường như không dám tin vào đôi mắt mình.
Tôi há hốc mồm, rồi mới nói thầm một câu “Gặp ma rồi…”. Bóng người màu trắng kia đã vội chạy tới trước mặt, quì xuống đối diện với tôi “Tiểu thư! Sao người lại đứng đây? Người…Sao người lại quấn chăn vậy?”
Tôi chỉ thấy một luồng khí lạnh từ gan bàn chân thốc lên, răng tôi va vào nhau, phát ra tiếng lập cà lập cập “Tiểu thư? ”
Trước mắt tôi giờ là một khuôn mặt trắng như tuyết, mái tóc dài rủ xuống tận gối, mặc váy dài trắng tinh, giống hệt một tiểu ma đầu, đột nhiên lại gọi tôi là “Tiểu thư”?
Cô bé này gọi tôi là “Cô cô” cũng còn được nữa là.
“Yên Chi…” – Từ xa, phía hành lang tối đen dài tít tắp kia, có một tiếng nói ôn nhu, nhẹ nhàng truyền đến “Ta nghe thấy tiếng ngươi hét, có phải Lệ Hoa lại xảy ra chuyện không?”
“Biểu tiểu thư!” Cô bé lo lắng ngoảnh lại. “Nhanh đến khuyên tiểu thư giúp nô tì với, người ngồi ngay đầu gió, lạnh tím tái cả mặt mày rồi kìa!
“Lệ Hoa!” – Ánh sáng từ đâu chiếu tới gần, một thiếu nữ mặc áo xanh, ước chừng khoảng 15, 16 tuổi , tay cầm nến thướt tha đi tới. Người mới đến cũng ăn mặc và trang điểm như cô bé kia, tóc mây dài quá vai, vạt váy quét đất, nhưng dung nhan của cô gái này diễm lệ hơn, nổi trội hơn hẳn.
“Lệ Hoa…” – Cô ấy cúi người khi đến gần, thuận tay đưa tay trái ra áp vào trán tôi. Lòng bàn tay cô gái vừa chạm vào vết thương, tôi đau đớn lùi hẳn về phía sau “Lệ Hoa, muội mới hạ sốt, phải ở trên giường tịnh dưỡng cho tốt, không thể đi lung tung. Nơi này rất lạnh, để tỷ đỡ muội về phòng có được không?”
“Cô…” – Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, biết chắc là mình không hề quen biết cô nàng ăn mặc quái dị trước mắt này. “Mấy cô là người hay quỷ?”
Cô ấy ngớ người ra, tay khẽ run lên, ánh nến chiếu rọi, lộ rõ vẻ ảm đạm trên khuôn mặt ấy.
Cô bé đang quì trên mặt đất kia khẽ òa lên một tiếng, hai vai run run, nước lã chã rơi “Sao lại như vậy? Sao có thể biến thành như vậy? Biểu tiểu thư, tiểu thư của nô tì, người…người thật đáng thương…”
“Yên Chi, câm miệng lại!” – Thiếu nữ cau mày, vội nói “Đỡ tiểu thư nhà ngươi về phòng, nhớ đừng để muội ấy làm ồn như lần trước, sẽ đánh thức biểu ca…”
“Là…là…nô tì không đúng”. Yên Chi rùng mình, vội đưa tay ra dìu tôi đứng dậy.
Tôi hoang mang nắm lấy tay cô bé, một cảm giác sợ hãi vô cớ chợt bủa vây, níu chặt lấy tôi. Cô bé tên “Yên Chi” này, lòng bàn tay thật ấm áp, rõ ràng đây là thân nhiệt của con người.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Tiểu thư, cầu xin người, mau theo nô tì trở về phòng!” Mắt Yên Chi ngấn lệ, khiến tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Lẳng lặng đứng lên, dè dặt đi theo cô bé trở về phòng.
Ở phía sau, thiếu nữ áo xanh tay mang nến, lặng lẽ đi theo.
Khi đã trở lại phòng, Yên Chi vội vàng đóng cửa lại, sau đó cẩn thận đốt nến cho căn phòng sáng lên. Nhờ ánh nến lấp loáng đó, tôi rốt cục cũng nhìn rõ toàn bộ gian phòng.
Trong phòng trướng rủ màn che, này là án thư, này là giường nhỏ. Tôi quay lại nhìn, thứ Yên Chi vừa châm lên rõ ràng là một chiếc đế nến hình hạc được làm bằng ngọc, đuôi hạc uốn cong đỡ một chiếc giá tròn, ở trên có 3 chiếc chân nến, cắm 3 cây nến trắng rất to.
Đất trời như rung chuyển, tôi nghẹt thở, trái tim tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy ngừng đập, cứ ngẩn ngơ đứng sững ra đó “Lệ Hoa!” –Thiếu nữ áo xanh buông đài nến đang cầm trên tay, xoay sang khẽ lay lay hai vai tôi, “Muội rốt cuộc là bị sao vậy? Xem ra bệnh ngày một trầm trọng, khiến cho người không ra người, quỷ không ra quỷ. Muội dày vò bản thân như vậy,có đáng không? Lệ Hoa! Lệ Hoa ! Muội hãy nói gì đi, muội chẳng lẽ…bị bệnh đến nổi hồ đồ rồi sao? Bệnh đến mức không nhận ra tỷ luôn sao?”
“Tôi…” – Tôi ấp úng mở miệng, nhìn gương mặt lo âu của đối phương. mặt tôi cứ nghệt ra, muốn cười mà không cười nổi. Bộ đang quay phim truyền hình sao? Hay là… Một ý nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên hiện lên trong đầu, tôi buột miệng hỏi lại. “Giờ là triều đại nào?”
Cứ tưởng rẳng cô ấy sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ sắc mặt cô gái càng thêm tối tăm, nàng thương cảm nhìn tôi “Muội nên quên hắn đi, hiện thời Tân quốc hoàng đế đã bình định giang sơn, đây đã là chuyện không thể thay đổi được. Trước kia coi như hắn là hoàng thân quốc thích thất thế, nhưng mà hiện nay tân hoàng đã phế đi tôn thất của tiền triều, hắn giờ chẳng còn gì cả rồi. Âm gia tốt xấu gì ở Tân Dã cũng là một nhà có danh tiếng, không nói đến chuyện hai người không môn đăng hộ đối, chỉ nói…chỉ nói đến việc hắn…” – Cô gái cắn môi, gắng sức nhẫn tâm, quả quyết nói “Trong lòng hắn vốn không có muội, ba năm trước tỷ cậy nhờ Thác ca ca tới hỏi hắn, nghe tới tên muội, hắn chỉ cười nhạt mà thôi. Rồi hắn đi Trường An, lúc đầu nghe thấy hắn ở nhà Thái Học dốc lòng nghiên cứu ‘Kinh Thư’, về sau thì bặt vô âm tín. Lệ Hoa, muội hãy nghe lời ta, hôm nay cho dù muội có vì hắn mà tiều tụy đến ૮ɦếƭ, hắn cũng không áy náy đâu, muội có hiểu không? Muội hãy chôn chặt mối tình này, đừng hi vọng gì nữa!”
Tôi hoang mang nhìn cô ấy, những lời cô ấy nói sao tôi chẳng hiểu một chút nào! Chẳng lẽ tôi…thật sự xuyên không ư?
Nhưng lại là xuyên không đến một không gian không xác định nào đó.
Tân quốc? Là quốc gia nào chứ?
Ông trời ơi! Con biết con sai rồi! Sau này nhất định con sẽ học theo Du Nhuận, đọc thật nhiều tiểu thuyết ngôn tình, khi lên giường đi ngủ chắc chắn sẽ liều mình mơ giấc mộng xuyên không.
Cầu xin ông thương tình để con quay về hiện thực đi thôi! Hãy xem những thứ này tất cả đều chỉ là một giấc mộng!
Vết thương trên trán sưng to, vẫn âm ỉ đau, trong lòng tôi càng thêm nguội lạnh, rõ ràng đây là cảm giác đau, không phải tôi đang nằm mơ!
“Lệ Hoa…” – Cô ấy gọi tôi trong bi thương.
“Cô là ai?” – Tôi mở miệng hỏi “Còn ta…là ai?”
“Tiểu thư…” – Yên Chi che miệng, cố ngăn tiếng nức nở, hai hàng nước mắt như những hạt châu không ngừng tuôn rơi.
Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, nàng hít sâu một hơi, nắm chặt tay tôi hơn nữa “Muội quên hết rồi sao? Thật là…Thôi được, như vậy cũng tốt! Cũng tốt…” – Môi nàng run run, khóe mắt đẫm lệ. “Ta là biểu tỷ của muội – Đặng Thiền. Muội là thiên kim tiểu thư của Âm gia – Âm Lệ Hoa.