Giang Mỹ Linh thân hình mau lẹ khác nào con quái điểu xuyên rừng bay vọt lên ngọn cây đánh vèo một tiếng rồi nhảy ra khỏi vườn hoa.
Lúc này Lãnh Sương Quân đang hô hoán bắt trộm, nên Phùng Linh và Hàn phu nhân không rượt theo Giang Mỹ Linh, hấp tấp chạy về phía phát ra thanh âm.
Phùng Linh cùng Lăng Trung Ngọc trao đổi một chiêu, bà không khỏi giật mình kinh hãi.
Nên biết Lăng Trung Ngọc đeo mặt nạ. Lãnh Sương Quân đã nghe thanh âm mới nhận ra chàng.
Phùng Linh cùng Hàn phu nhân vừa thấy chàng thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Lãnh Sương Quân chạy đến trước mặt nghĩa mẫu rồi nàng không chống đỡ được nữa ngã vào lòng bà. Toàn thân nàng nhũn ra.
Hàn phu nhân ôm chặt lấy nàng vừa kinh hãi vừa nóng nảy, khẽ cất tiếng gọi :
- Sương Quân! Sương Quân! Ngươi làm sao thế?
Lãnh Sương Quân ú ớ đáp :
- Má má! Má má mau đưa hài nhi rời khỏi nơi đây!
Giữa lúc ấy từ phía xa xa có tiếng cười khành khạch của Giang Mỹ Linh vọng lại.
Phùng Linh là người rất thông minh. Bà vừa thấy tình trạng Lãnh Sương Quân như vậy liền hiểu ngay và đoán chắc người kia là Lăng Trung Ngọc.
Bất giác bà nổi giận bừng bừng. Trong tay bà còn sáu bảy con cờ bà liệng hết ra và lớn tiếng quát :
- Không ngờ ngươi còn dám vác mặt đến gặp ta!
Lăng Trung Ngọc buông tiếng thở dài rồi phi thân vượt qua tường vây mà chạy. Chàng xem chừng sự việc đêm nay không còn cách nào giải thích được, nên chàng đành bỏ đi.
Mấy con cờ liệng vào người chàng, chàng cũng không phòng bị. Chàng ỷ vào thần công hộ vệ của bản thân, tự nhiên phát sinh phản ứng hất cả mấy con cờ rớt xuống. Nguyên chàng không định vận công chống đỡ nên thân thể cảm thấy đau đớn.
Nhưng cái đau khổ về cái thân thể này so với vết thương lòng chưa có gì đáng kể.
Giang Mỹ Linh chạy trên con đường nhỏ ven núi. Lăng Trung Ngọc đã đuổi kịp nàng.
Giang Mỹ Linh dừng bước lại hỏi :
- Ngọc ca từ ở xa chạy đến Tương Dương sao không cùng ý trung nhân tụ họp lâu một chút lại đuổi theo tiểu muội làm chi?
Lăng Trung Ngọc tức quá không giữ được vẻ bình tĩnh. Hai mắt trợn ngược lên, chàng thở hồng hộc hỏi :
- Cô đã nói gì với y?
Giang Mỹ Linh hững hờ đáp :
- Chẳng có việc gì cả. Người mà Ngọc ca ưa thích, tiểu muội vê vào còn chưa đủ, khi nào còn dám đắc tội với y.
Lăng Trung Ngọc hỏi gặng :
- Cô đã nói những gì?
Giang Mỹ Linh thủng thẳng hỏi lại :
- Ngọc ca làm gì mà nóng thế? Sao không đến hỏi y?
Nàng ngừng lại một chút rồi cười hích hích nói :
- Ngọc ca cứ yên tâm, tiểu muội đối với y vẫn một lòng tử tế, tiểu muội nói với y toàn những lời mà y mong đợi.
Lăng Trung Ngọc gắt lên :
- Nhưng cô đã nói gì?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Tiểu muội đến đòi y cho uống rượu mừng. Tiểu muội cho y hay ba năm trước đây ở trên hòn đảo hẻo lánh ngoài biển khơi tiểu muội đã cùng Ngọc ca bái đường làm lễ thành thân mà không có cách nào mời y đến uống rượu mừng. Tiểu muội còn khuyên y khi hết hôn nên mời những bậc nổi danh trong võ lâm đến chứng kiến thì cuộc kết hôn đó mới có thể căn cứ được.
Lăng Trung Ngọc tức giận tưởng chừng thất khiếu phun khói. Chàng lắp bắp mắng :
- Cô... Cô... thật là...
Giang Mỹ Linh giương mắt lên quát hỏi :
- Thật là làm sao?
Lăng Trung Ngọc muốn nói cô thật là mặt dầy không biết hổ thẹn.
Nhưng nghe tiếng nàng quát, chàng lại nín nhịn đáp :
- Cô thật là quá tệ toàn nói chuyện trò bậy. Ngày ấy ta cùng cô bái đường thành thân là vì có thúc thúc cô bức bách. Ta chẳng đã nói với cô chỉ làm đôi vợ chồng giả mà thôi. Khi về trung thổ sẽ lấy tình huynh muội mà ở với nhau ư?
Giang Mỹ Linh trở giọng hỏi :
- Lăng Trung Ngọc! Ngọc ca còn giữ đạo lý nữa hay thôi.
Lăng Trung Ngọc căm hận vẻ mặt xám xanh. Chàng cố nhẫn nại hỏi lại :
- Giỏi lắm! Cô còn đạo lý gì? Thử nói cho ta nghe!
Giang Mỹ Linh đáp :
- Dù chúng ta chỉ là đôi vợ chồng giả ở ngoài hoang đảo, nhưng tiểu muội cùng Ngọc ca đã bái đường thành thân rồi có đúng thế không? Tiểu muội chỉ nói sự thực, chứ có nói chuyện hoang đường là vợ chồng thật với y đâu. Ai bảo y chưa nghe tiểu muội nói hết đã chạy đi liền. Sao lại còn trách tiểu muội.
Lăng Trung Ngọc nghe nàng nói quanh co tức đến ૮ɦếƭ người, hồi lâu mới hỏi :
- Được rồi! Ta lại hỏi cô, bữa trước ở trong quán trà ta vào thị trấn mua quần áo cho cô, bảo cô cứ ở đó chờ mà sao cô không ở lại? Chính cô cố ý bày ra chuyện mất tích phải không?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Đúng thế!
Lăng Trung Ngọc hằn hộc nói :
- Ta có điều không chịu nổi. Cô... Cô... Cô...
Chàng mắng Giang Mỹ Linh thầm trong bụng :
- “Là cô đã chia rẽ ta với Lãnh Sương Quân”.
Nhưng chẳng hiểu chàng quá phẫn uất hay úy kỵ điều chi mà không nói tiếp được nữa.
Giang Mỹ Linh cười lạt hỏi :
- Sao Ngọc ca không chịu được? Hôm ấy vì lẽ gì Ngọc ca lại đánh lừa tiểu muội, nói là ra chợ mua quần áo cho tiểu muội, mà thực ra là đi theo hai tên tiểu tử phái Thanh Thành để dò la tin tức Lãnh Sương Quân. Ngọc ca tưởng tiểu muội không biết hay sao?
Nguyên Giang Mỹ Linh là người thông minh tuyệt đỉnh. Lúc gặp hai gã Lộ, Bạch ở trong quán trà, nàng đã nhìn thấy vẻ mặt Lăng Trung Ngọc có điều khác lạ.
Sau nghe chàng nói thấy giọng lưỡi có chỗ sơ hở, nàng liền sinh lòng ngờ vực.
Vì thế Lăng Trung Ngọc đi rồi nàng bày ra chuyện mất tích rồi đi thám thính cho biết tin tức xác thực. Lập tức nàng chạy thẳng đến Tương Dương và nàng đã đi tới trước Lăng Trung Ngọc nửa ngày. Nàng tin tới Lãnh Sương Quân để chuyện trò to nhỏ.
Khi Lăng Trung Ngọc đến Lãnh gia trang thì nàng đã nấp vào trong sương phòng của Hàn phu nhân.
Lăng Trung Ngọc bị nàng hỏi cũng hơi áy náy, hối hận, nhưng lập tức chàng bị lửa giận che lấp, quắc mắt lên nhìn Giang Mỹ Linh hỏi :
- Dù ta cố giấu cô việc đó, cô cũng không nên làm thế này. Được rồi, ta lại hỏi cô, hai vợ chồng chủ quán bị cô Gi*t rồi phải không?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Đúng thế! Tiểu muội Gi*t họ đi để bịt miệng. Và hai vợ chồng lão đó đã sáu bảy chục tuổi rồi. Tiểu muội không Gi*t họ thì họ cũng chẳng sống được mấy năm nữa.
Lăng Trung Ngọc tức giận quá đỗi không dằn lòng được. Đột nhiên chàng nhảy lên phóng chưởng đánh ra binh một tiếng vào người Giang Mỹ Linh.
Giang Mỹ Linh có khi nào ngờ Lăng Trung Ngọc lại đánh mình? Cô lăn lộn người đi rồi nhảy chom chỏm, thét lanh lảnh :
- Lăng Trung Ngọc! Ngươi... ngươi... thật là tàn nhẫn. Ta có ૮ɦếƭ đi cũng quyết không để cho đời ngươi được yên vui đâu.
Nàng bưng mặt chạy đi không thèm nhìn Lăng Trung Ngọc một lần nào nữa.
Lăng Trung Ngọc phóng chưởng đánh Giang Mỹ Linh rồi, đột nhiên chàng cảm thấy đầu óc nhức kịch liệt. Chỉ trong khoảnh khắc toàn thân mất hết sức lực.
Chàng bâng khuâng đứng ngẩn người ra.
Sau một lúc lâu chàng mới phục hồi trí giác, lẩm bẩm một mình :
- Ta đã làm gì? Ta đã làm gì? Sao ta lại đánh y? Sao ta lại đánh y?
Đột nhiên chàng vung quyền đánh vào trước иgự¢ rồi gầm lên như người điên :
- Mỹ Linh! Mỹ Linh!
Nhưng Giang Mỹ Linh đã đi xa rồi, chỉ còn nghe tiếng vọng của mình trong khoảng không. Toàn thân chàng run bần bật tựa hồ vừa rồi phát chưởng đánh vào Giang Mỹ Linh lại chính là đánh mình.
Đây là lần đau khổ nhất trong đời, trước đây chàng chưa gặp phải lần nào cay đắng như bây giờ.
Đột nhiên những màn kịch khủng khi*p lần lượt hiện ra trong đầu óc chàng.
Đó là đêm xảy ra cuộc hội chiến trên núi Thanh Thành...
Lúc ấy chàng cứu Lãnh Sương Quân ở chùa Huyền Nữ ra. Chàng toan thố lộ mối tình thì Giang Mỹ Linh đột nhiên xuất hiện, cản trở không để chàng đi theo Lãnh Sương Quân.
Bây giờ chàng mở mắt hẳn hoi mà thấy hình dáng Giang Mỹ Linh đầy mình những máu. Người nàng lảo đảo ở trước mặt. Bất giác chàng lại la lên một tiếng thật to và tự hỏi :
- “Mỹ Linh! Phải chăng nàng đã tự tử rồi? Lần này ta làm cho nàng phải đau lòng hơn những lần trước nhiều”.
Nghĩ tới đây lòng chàng lạnh ngắt như người phát điên. Lăng Trung Ngọc chạy loạn khắp cả vùng núi và dùng phép “Thiên độn truyền âm” để hô hoán Giang Mỹ Linh đến mấy trăm lần.
Nhưng chỉ thấy núi non quạnh quẽ mà không thấy tiếng Giang Mỹ Linh phản ứng. Có ra chỉ thấy tiếng vọng quanh quẩn trở lại...
Chân tay Lăng Trung Ngọc bị chông gai cào rách da rướm máu. Dù võ công chàng cao thâm tuyệt đỉnh mà phải chống chọi với mọi sự khủng khi*p đột ngột cũng đủ khiến chàng tinh thần mỏi mệt, sức lực kiệt quệ.
Chàng ngồi thừ xuống đất. Bên chàng có một giòng suối chảy qua. Chàng thò tay vốc nước suối lên rửa mặt cùng gột rửa những vết máu dơ trên người.
Đầu óc chàng mới hơi tỉnh táo lại.
Đột nhiên chàng lại nhớ tới khóe mắt oán độc nhìn chàng. Bên tai chàng vang lên những lời từ biệt, lời thóa mạ cực kỳ oán hận :
- Lăng Trung Ngọc! Ngươi... thật là tàn nhẫn... Ta có ૮ɦếƭ đi cũng quyết không để cho đời ngươi được yên vui đâu...
Khóe mắt ấy, những lời thống mạ ấy dĩ nhiên khiến cho tâm tình chàng phải run lên. Nhưng nó cũng khiến cho chàng một chút an ủi. Vì chàng nghĩ lại thì Giang Mỹ Linh quyết chẳng để cho chàng được xum họp với Lãnh Sương Quân.
Những lời thóa mạ thắm thía tỏ ra nàng quyết ý báo thù, chứ nàng không đi tự tử.
Lăng Trung Ngọc bất giác lẩm bẩm :
- Trừ khi ta và Lãnh Sương Quân có gặp điều bất hạnh, không thì chẳng khi nào nàng lại ૮ɦếƭ trước ta.
Lăng Trung Ngọc dần dần tỉnh lại. Nhưng chẳng được bao lâu những ý nghĩ khủng khi*p ở trong lòng lại nổi lên.
Chàng tự vấn tâm :
- Ta yêu Lãnh Sương Quân hay là yêu Giang Mỹ Linh?
Trước nay chàng cảm thấy chỉ yêu một mình Lãnh Sương Quân. Nhưng đêm nay xảy ra biến cố, chàng đánh Giang Mỹ Linh một cái tát tai rồi lòng chàng cảm thấy hối hận vừa bi thương. Chàng ngồi bình tĩnh lại ngẫm nghĩ thì dường như không phải Giang Mỹ Linh đơn phương say mê chàng, mà chàng đối với Giang Mỹ Linh cũng phát sinh một mối tình cảm khó bề giải thích.
Lăng Trung Ngọc càng nghĩ càng hỗn loạn tâm thần. Trời đã sáng từ lúc nào mà chàng cũng không hay.
Ánh chiều dương soi tỏ vùng sơn cốc. Ngọn gió ban mai thức tỉnh đám hoa rừng, Lăng Trung Ngọc cũng cảm thấy sáng suốt trở lại. Chàng lẩm bẩm :
- Giang Mỹ Linh hành động tàn ác, nhất là việc Gi*t vợ chồng ông già chủ quán bán trà. Vợ chồng ông lão này hiền hòa. Việc này khiến ta nhẫn nại thế nào được.
Sau một lúc chàng quyết tâm tự chủ :
- “Người mà ta yêu tha thiết dĩ nhiên là Lãnh Sương Quân. Ta quyết không tha Giang Mỹ Linh”.
Chàng nghiến răng dường như muốn vận dụng toàn lực đẩy hình bóng Giang Mỹ Linh ra ngoài tâm khảm.
Thế rồi chàng đi xuống núi để đến Tung Sơn. Chàng biết Lãnh Sương Quân không muốn gặp chàng nữa. Nhưng chàng đã quyết định ngấm ngầm theo dõi nàng và hy vọng khi nàng bình tĩnh lại sẽ kiếm được người đến giải thích với nàng dùm cho.
Nhắc lại Lãnh Sương Quân sau khi trải qua một đêm như vậy, tuy nàng bị vết thương lòng rất đau đớn, nhưng cái đó thúc bách nàng đi đến quyết tâm là vĩnh viễn không gặp Lăng Trung Ngọc nữa.
Tình trạng này khiến cho nàng bỏ hết tạp niệm và tâm thần nàng so với trước bình tĩnh hơn nhiều.
Sáng hôm sau nàng cùng Phùng Linh, Dực Trọng, Trình Hiệp, Lâm Sinh bốn người cùng đi lên chùa Thiếu Lâm để gặp Chưởng môn sư thư.
Phùng, Dực hai người rất lo cho bệnh thế mụ chưa khỏi. Phùng Linh cho mụ uống hai viên Bách Linh đan. Dực Trọng sắp đặt mọi việc lại dùng chim bồ câu đưa thư đi thông tri cho đệ tử Cái bang ở mọi Phân đà.
Đoàn người đi đến đâu cũng có người tiếp đón và đỗi ngựa.
Dọc đường được bình yên vô sự.
Một hôm đến huyện Yên Sư còn cách núi Tung Sơn chừng ba chục dặm đường, Lãnh Sương Quân muốn đi luôn cho tới chùa Thiếu Lâm hãy nghĩ.
Nhưng trời đã hoàng hôn, Dực Trọng thấy nàng mới khỏi bệnh mà đi đường núi vất vả. Hơn nữa còn cách ngày ước hội với Đào Vĩnh Trạch những hai bữa.
Hắn liền khuyên Lãnh Sương Quân hãy ngủ đỡ ở Yên Sư một đêm sáng sớm mai sẽ đăng trình cũng chưa muộn.
Dực Trọng còn sợ Thiết Diện bà bà trông đợi liền sai đệ tử Cái bang hãy dùng phi vũ truyền thư đưa đến chùa Thiếu Lâm báo tin cho Thiết Diện bà bà biết là bọn họ đã đến Yên Sư rồi.
Lãnh Sương Quân thấy sư huynh xếp đặt đâu vào đấy cũng không dị nghị gì nữa.
Đêm hôm ấy Phùng Linh cùng Lãnh Sương Quân ngủ chung phòng.
Vào khoảng canh ba Lãnh Sương Quân đang lúc mơ màng giấc điệp, bỗng nghe tiếng Phùng Linh la lối, tiếp đến người tiếng động rất là huyên náo.
Nàng giật mình tỉnh dậy thì ngay lúc ấy có người vén màn lên.
Nàng đã gói sẵn thanh Sương Hoa kiếm ở ngay đầu giường, vừa thấy người kia thò tay ra, nàng lập tức rút bảo kiếm thi triển thân pháp “Lý Ngư Đả Đỉnh” đứng phắt dậy cầm kiếm nhằm bàn tay người kia chém tới.
Người kia cử động rất mau lẹ. Trong lúc hoang mang, hắn chụp lấy chiếc gối giơ lên đỡ.
Lãnh Sương Quân vận nội lực ra tới mũi kiếm. Chiêu kiếm đâm thủng chiếc gối. Nhưng nó cũng ngăn chận cho thế kiếm chậm lại.
Người kia liền buông gối ra lùi lại ba bước.
Lãnh Sương Quân toan nhảy xuống giường thì thấy Phùng Linh đang chiến đấu với một tên hán tử khác.
Trong phòng đồ đạc ngổn ngang. Những bàn ghế cùng bình trà, chung sứ đều bị vỡ tan tành.
Người kia cười nói :
- Cô nương mà muốn đánh là tự rước lấy cái thất bại vào mình.
Hắn vươn tay phải ra. Năm ngón tay khoằm khoằm như móc câu đột nhiên chụp lấy huyệt Mạch Môn.
Lãnh Sương Quân ra chiêu Hoành vân đoạn phong đột nhiên chém xuống nhanh như điện chớp.
Người kia dường như không ngờ kiếm pháp Lãnh Sương Quân lại thần diệu đến thế. Hắn la lên một tiếng :
- Úi chà!
Rồi vội rụt tay về.
Người kia vẫn cười nói :
- Hữu nhất thủ!
Lãnh Sương Quân nghe khẩu âm lạ tai lại vung kiếm chém tới.
Tiếng khí giới bên ngoài đánh nhau chát chúa. Dực Trọng cùng đang lớn tiếng hô hoán. Xem chừng bọn họ đã gặp phải cường địch.
Hán tử đánh nhau với Phùng Linh quát lên :
- Ra ngoài kia đánh dễ xoay sở hơn.
Phùng Linh tức giận quát lên :
- Ta há sợ ngươi chăng?
Nghe giọng lưỡi bà thì dường như vẫn chưa chiếm được phần thắng.
Lãnh Sương Quân trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hán tử vung cước đá vào cửa phòng nhảy vọt ra ngoài. Lãnh Sương Quân cũng theo ra.
Bên ngoài là một khu đình viện. Bọn Dực Trọng đang đánh nhau ngoài này.
Người đối thủ với Dực Trọng là một lão già. Râu dài phất phơ sử cặp hổ trảo. Lão đang uy Hi*p cây thiết trượng của Dực Trọng và đang chiến đấu ác liệt chưa phân thắng bại.
Trình Hiệu và Lâm Sinh đánh với một tên quan quân đứng tuổi tay cầm cương tiên.
Tên quan quân huy động cây cương tiên rất mãnh liệt, tiếng gió rít lên veo véo. Tuy hắn một người chọi hai mà vẫn công nhiều hơn thủ.
Nguyên Phùng Linh đang đối địch với người đó là Đại nội Tổng quản Khấu Phương Cao. Người muốn bắt Lãnh Sương Quân là Thống lãnh Ngự lâm quân Tư Không Hóa.
Lão già đấu với Dực Trọng là Nam Cung Ất. Người chiến đấu với Trình Hiệu và Lâm Sinh là một tay cao thủ bên Ngự lâm quân tên gọi Hô Diên Phúc.
Hôm Khấu Phương Cao đại diện đức hoàng đế thiết yến khánh công cho Vương Trung Thuyên, lúc trước đã bị Đào Vĩnh Trạch đến sinh sự, sau Lăng Trung Ngọc lại đại náo một phen.
Vương Trung Thuyên, những tù phạm vượt ngục trốn thoát.
Ấy là chưa kể tối hôm đó cha con Địch Long lại tới hoàng cung bắt nhị hoàng tử uy Hi*p y đưa đến hỏi tội Khấu Phương Cao.
Sau vụ đó Hoàng thượng long nhan phẫn nộ giáng cấp bọn Khấu Phương Cao và Tư Không Hóa. Đồng thời bắt hai người này phải đền tội lập công.
Điều kiện thứ nhất là phải bắt nhân vật đầu não phái Thanh Thành trở lại.
Vì thế Khấu Phương Cao, Tư Không Hóa phải hợp tác với Đào Vĩnh Trạch. Bọn họ đã biết Đào Vĩnh Trạch ước hẹn với Địch Long quyết đấu ở chùa Thiếu Lâm.
Vì thế mà bọn họ thống lãnh những tay cao thủ trong đại nội đến chùa Thiếu Lâm trước kỳ hẹn. Bọn họ tản mát trong những khu phụ cận núi Tung Sơn cùng các thị trấn gần đó để chờ cơ hội động thủ. Bọn họ đã bàn định nếu không bắt được nhân vật đầu não phái Thanh Thành, thì bắt mấy tên đệ tử phái này đến phó hội, như thế cũng miễn cưỡng phúc trình được rồi.
Bọn Phùng Linh đến trọ trong khách điếm, tai mắt của họ đã biết rồi và tin tức liền truyền ra ngoài nên bọn họ kéo đến bắt người ngay đêm hôm ấy.
Tư Không Hóa tìm Lãnh Sương Quân động thủ vì hắn nghĩ rằng nàng còn nhỏ tuổi dù võ công có cao cường cũng chỉ đến một trình độ nào thôi. Tư Không Hóa tự mình ra tay đã chắc mẩm bắt được nàng ngay.
Dè đâu Lãnh Sương Quân tuy nhỏ tuổi nhưng là đệ tử chân truyền của Thúy Vi tiên tử. Về môn Huyền Nữ kiếm pháp nàng luyện đến trình độ tinh diệu vô song.
Tư Không Hóa cùng nàng động thủ đã qua lại hai ba chục chiêu mà chưa chiếm được chút tiện nghi nào. Ấy là Lãnh Sương Quân vừa mới khỏi bệnh. Giả tỷ nàng công lực hoàn toàn hồi phục thì nhất định hắn bị thua rồi.
Nhưng nàng kém ở chỗ bệnh thế mới khỏi, tinh thần chưa hoàn toàn phục hồi. Sau khi qua lại ba chục chiêu, nàng cảm thấy nội lực kém sút.
Tư Không Hóa cả mừng. Hắn biến đổi chưởng pháp, phát huy bảy mươi hai đường đại Cầm Nã thủ. Nào đánh, nào chụp, nào đâm, nào điểm mỗi lúc một khác biệt hơn.
Thật ra Cầm Nã thủ pháp không phải là môn võ công kỳ diệu chi hết. Gặp lúc bình thời thì Lãnh Sương Quân chỉ cần thi triển khinh công là đối phó được dễ dàng. Nhưng hiện giờ, nàng mới khỏi bệnh, khí lực không tăng gia được mà chỉ hao mòn dần, nên thân pháp nàng không linh hoạt như trước.
Tư Không Hóa vận nội lực rất hùng hậu vào đại Cầm Nã thủ. Thanh trường kiếm của Lãnh Sương Quân chém tới mỗi lần đều bị bắn hất đi vòng kiếm mỗi lúc một nhỏ lại, Huyền Nữ kiếm pháp tinh diệu là thế mà dần dần đi đến chỗ không thi triển được nữa.
Phùng Linh thấy vậy cả kinh, muốn lại viện trợ, nhưng chân bà hễ chuyển động một chút liền bị Khấu Phương Cao phát giác.
Hắn cười hô hố nói :
- Các người đều là nữ Bồ Tát qua sông, tự giữ mình còn chưa xong, mong gì đến chuyện cứu người? Nên yên phận mà chịu thua đi.
Phùng Linh cả giận. Bà nhích người đi từng chút một. Đột nhiên bà vung hai tay áo ra.
Bỗng nghe đánh chát một tiếng. Tay áo bà đã đánh trụng bụng dưới đối phương.
Nguyên Phùng Linh thi triển “Thiết Tư công” đã tưởng Khấu Phương Cao phải bể bụng lòi ruột. Nhưng lúc hai tay áo đập tới bụng dưới hắn chỉ nghe đánh “bộp” một tiếng như đập vào bị bông.
Bà giật mình kinh hãi. Hai tay áo chưa kịp thu về, Khấu Phương Cao đã quát lớn :
- Nằm xuống đi!
Hắn đẩy song chưởng ra. Chưởng lực mãnh liệt tựa nghiêng non dốc biển.
May mà Phùng Linh đã quen chiến đấu. Vừa thấy bất diệu, bà lập tức thi triển tuyệt kỹ “Thất Cầm Phốc Kích”.
Khấu Phương Cao vừa đẩy song chưởng ra bỗng thấy mắt hoa lên.
Phùng Linh đã tung mình lên cao lớn tiếng quát :
- Biết điều thì nằm xuống!
Năm ngón tay chụm lại như mỏ chim hạc từ trên không chụp xuống nhằm mổ vào đầu Khấu Phương Cao.
Khấu Phương Cao đột nhiên thi triển thân pháp “Phụng Điểm Đầu” đưa mình chênh chếch vọt ra xa hơn trượng. Kết quả hai bên không ai bị té nhào.
Chỗ Khấu Phương Cao hạ mình xuống trúng vào giữa khoảng Phùng Linh và Lãnh Sương Quân.
Lúc này hai bên cùng lấy binh khí ra.
Khấu Phương Cao sử dụng cây Lưu Tinh trùy để chống đối với Thiên Sơn kiếm pháp của Phùng Linh.
Cây Lưu Tinh trùy của hắn bằng thép đúc dài tới một trượng ba thước. Lúc thi triển thì trong chu vi hai trượng mưa gió cũng không lọt vào được.
Phùng Linh sở trường về kiếm pháp tinh diệu, thì Khấu Phương Cao lại hơn về mặt công lực thâm hậu.
Phùng Linh đã kiên quyết đến mười năm chưa dùng kiếm để cùng người đối địch. Bà cho là nếu mình thi triển kiếm pháp thì dễ nắm phần thắng lớn. Ngờ đâu kiếm pháp của bà vẫn bị cây Lưu Tinh trùy của đối phương ngăn chặn, không sao xỉa vào được.
Đình viện tửu điếm này không rộng rãi lắm mà ngọn Lưu Tinh trùy của Khấu Phương Cao đã chiếm mất hai trượng không gian nên chỗ né tránh của Lãnh Sương Quân càng bị thu hẹp.
Phùng Linh không thể nào xông ra được, mà hai chỗ chiến đấu bên ngoài thì Dực Trọng cùng Nam Cung Ất giữ được thế quân bình. Còn Trình Lâm hai người song chiến Hô Diên Phúc cũng bị kém thế, không tài nào cứu viện được.
Lãnh Sương Quân càng ở vào tình trạng nguy hiểm hơn.
Tư Không Hóa cười hỏi :
- Không buông kiếm xuống chịu trói thì còn đợi đến bao giờ?
Tiếng nói chưa dứt, người hắn đã sấn lại. Tay trái hất kiếm, tay phải nhằm chụp xuống đầu vai Lãnh Sương Quân.
Chiêu này độc ác vô cùng.
Lãnh Sương Quân tay kiếm đã bị ngăn chặn không có cách nào xoay lại để chém tới được.
Nàng thấy năm ngón tay Tư Không Hóa khoằm khoằm như móc câu sắp chụp tới nơi. Đầu ngón tay đã ᴆụng vào áo nàng. Hắn chỉ còn nhả kình lực ra là bả xương vai nàng tất bị gãy nát.
Giữa lúc ngay ngan tựa hồ ngàn cây treo đầu sợi tóc, bỗng có tiếng quát :
- Dừng tay!
Tư Không Hóa nghe thanh âm không khỏi sửng sốt. Móng tay hắn tuy đã làm rách áo Lãnh Sương Quân mà không dám Ϧóþ mạnh.
Trong khoảnh thời gian chớp nhoáng này, một bóng đen vọt tới trước mặt Tư Không Hóa nhanh như điện chớp.