Sự thực công lực của Lăng Trung Ngọc đã sút kém Đào Vĩnh Trạch thì bì với quái nhân thế nào được? Nhưng quái nhân đã chiến đấu với Đào Vĩnh Trạch một hồi, chân lực hao tổn không phải ít. Vì thế mà hai bên còn giữ thế quân bình. Có điều võ công của quái nhân rất kỳ ảo và vẫn chiếm được thượng phong.
Lăng Trung Ngọc thấy kém thế khó lòng chống nổi, chàng toan xử dụng Kim Xà trùy, chợt nhớ ra điều gì, liền bụng bảo dạ :
- “Ta nghe giọng lưỡi Giang Mỹ Linh dường như cô không muốn ta hạ sát quái nhân, nhưng nếu không Gi*t y thì tất mình bị đả thương. Biết làm thế nào bây giờ?”
Những tay cao thủ tỷ đấu, chỉ sơ hở hay phân tâm một chút là có thể thất bại ngay.
Bỗng nghe đánh “binh” một tiếng, Lăng Trung Ngọc bị quái nhân đánh trúng một chưởng.
Tu La thần công của quái nhân đã luyện đến bậc thứ bảy. Lúc y phát chưởng có cả khí âm hàn. Nguyên Lăng Trung Ngọc nhờ nội công thâm hậu, chàng còn gắng gượng chống đỡ được lâu. Song chàng trúng chưởng vào hậu tâm. Luồng khí âm hàn xông vào hai huyệt Đại Trùy và Phế Dủ. Người chàng tưởng chừng gặp giá lạnh trong buổi hàn đông, toàn thân run bần bật.
Đào Vĩnh Trạch la lên :
- Hảo huynh đệ! Ráng mà chống chọi lát nữa là ta có thể tiếp viện được.
Lăng Trung Ngọc ráng trấn tĩnh tâm thần đỡ gạt mấy chiêu sau. Thật ra có thể không thể chống được nữa. Chàng nghĩ rằng công lực của quái nhân đã đến trình độ này thì dù có trúng Kim Xà trùy của mình, chưa chắc đã ૮ɦếƭ bỏ mạng.
Giữa lúc quái nhân phóng hai chưởng liên tiếp vào không gian hất Lăng Trung Ngọc lùi lại đến sáu bảy bước, cơ hồ té xuống bên Đào Vĩnh Trạch.
Lăng Trung Ngọc không kịp nghĩ gì nữa. Chàng ọe lên một tiếng thổ ra một bãi nước miếng rồi giơ tay lên. Lập tức ba mũi Kim Xà trùy bay vọt ra.
Giang Mỹ Linh bật tiếng la hoảng. Quái nhân đột nhiên mất hút không thấy bóng đâu nữa.
Lăng Trung Ngọc đứng ngẩn người ra, xoay mình lại coi bất giác hồn vía lên mây.
Chàng thấy quái nhân đã bắt Giang Mỹ Linh ôm trong tay đang toét miệng ra cười coi rất quái gở.
Nguyên lúc Lăng Trung Ngọc thổ độc chân, Giang Mỹ Linh chạy ra bị quái nhân trông thấy. Y liền bỏ Lăng Trung Ngọc nhảy vọt lại nhanh như điện chớp để bắt Giang Mỹ Linh.
Lăng Trung Ngọc kinh hãi không 乃út nào tả xiết vội nhảy xổ lại.
Bỗng nghe quái nhân bật lên tràng cười quái gở nói :
- Ha ha! Cô là một vị đại cô nương! Hề hề! Ta muốn lấy cô làm...
Y muốn nói lấy cô làm vợ nhưng chưa hết lời thì đột nhiên trong mình Giang Mỹ Linh dường như phát ra vật gì đáng sợ.
Giữa lúc ấy Lăng Trung Ngọc cũng xoay mình chạy lại. Chàng còn cách quái nhân chừng hai trượng, thấy Giang Mỹ Linh môi miệng lắp bắp không nghe rõ cô nói gì.
Quái nhân đột nhiên la lên một tiếng thật to đặt Giang Mỹ Linh xuống rồi bưng mặt chạy đi như bay. Xem chừng lão hổ thẹn không biết chui vào đâu muốn chạy trốn càng xa càng tốt.
Biến đổi đột ngột này ra ngoài sức tưởng tượng của Lăng Trung Ngọc.
Chỉ trong chớp mắt quái nhân đã trốn vào rừng rậm mất hút.
Lăng Trung Ngọc vừa kinh hãi vừa mừng thầm, nắm lấy tay Giang Mỹ Linh hỏi :
- Cô hăm dọa thế nào mà quái nhân bỏ chạy thục mạng.
Giang Mỹ Linh tủm tỉm cười đáp :
- Tiểu muội không sợ y, dĩ nhiên y phải sợ tiểu muội. Lăng ca đã bị thương vì Tu La thần công của y. Vậy nằm xuống đây mau, để tiểu muội chữa cho.
Giang Mỹ Linh dùng kim châm hút độc ra. Cô lấy một mũi kim châm cắm vào một tử huyệt Lăng Trung Ngọc rồi vận công trục khí âm hàn phát tán ra ngoài.
Đào Vĩnh Trạch thấy thế không khỏi kinh hãi. Tuy lão có học được Tu La thần công mà không hiểu phép “Kim Châm Bạt Độc” để giải cứu. Lão nghĩ thầm trong bụng :
- “Thảo nào Lăng Trung Ngọc được bình yên vô sự, thì ra con nha đầu này đã cứu trị cho gã. Ta mà lấy được bí lục võ công trở về Trung Nguyên phải Gi*t thị đi mới được”.
Lăng Trung Ngọc đã một phen bị thương về Tu La thần công và được chữa khỏi, nên sức chống chọi khí âm hàn cũng tăng lên khá nhiều. Vì thế mà lần này chàng bị thương không đến nổi nghiêm trọng như lần trước.
Sau một lúc Giang Mỹ Linh nhổ kim châm ra nói :
- Lần này Lăng ca chỉ tĩnh dưỡng ba ngày là sẽ hoàn toàn khôi phục sức lực.
Lăng Trung Ngọc đưa mắt nhìn ra thấy Tất Thông đang xếp bằng vận công.
Trên cái đầu trọc của hắn, nhiệt khí bốc lên ùn ùn.
Chàng liền bảo :
- Mỹ Linh! Cô lại cứu trị cho y!
Tất Thông tuy không bị quái nhân đánh trúng, nhưng hít phải khí âm hàn.
Có điều thương thế hắn không nghiêm trọng như Lăng Trung Ngọc. Hắn ỷ mình nội công thâm hậu liền vận nội lực trong người để phát tán chất độc mười phần đã được đến bảy tám.
Hắn vừa thấy Giang Mỹ Linh chữa cho Lăng Trung Ngọc đã kềm chế hết các tử huyệt thì nghĩ bụng :
- “Giả tỷ con nha đầu có ác ý thì thị hạ sát mình thật dễ như chơi”.
Hắn đâm ra khi*p sợ liền tìm lời chối từ :
- Ta không muốn phiền đến Giang cô nương. Lão Đào! Lão giúp ta một tay.
Giang Mỹ Linh cười lạt nói :
- Ngươi đã muốn giữ lấy cái đau khổ trong mấy ngày thì ta cũng chẳng tội gì mà mất chút khí lực.
Đào Vĩnh Trạch biết người bị thương về Tu La thần công thì khí âm bèn ngưng tụ vào những tử huyệt trong mình. Vì thế nên tuy lão không hiểu cách kim châm chế huyệt, song cũng biết phép trị của cô là rất hợp lý.
Lão không muốn vì Tất Thông mà phải hao tổn chân khí, nhưng lại nghĩ thầm :
- “Bây giờ chỉ có mình lão Tất là sống ૮ɦếƭ với ta. Nếu ta khuyên y nên tiếp thụ cách trị thương của Giang Mỹ Linh thì sau khi khỏi thương, vạn nhất hai đứa nhóc này trở mặt, dù lão không về phe với chúng cũng chẳng chịu ra sức đối địch với Lăng Trung Ngọc”.
Lão nghĩ vậy rồi đành đem công lực bản lãnh trị thương cho Tất Thông. Khi đã giải tán xong khí âm hàn, cả hai người cùng mệt nhoài.
Bỗng nghe tiếng con Kim mao toan rống lên từ phía xa xa, Đào Vĩnh Trạch kinh hãi vô cùng nói :
- Nếu quái nhân kia lại đem hai con quái thú đó tới thì tính mạng chúng ta đều không thể trốn thoát được.
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Lão cứ yên tâm. Hắn không trở lại đâu. Bây giờ hắn đang mắc trị thương cho con Kim mao toan.
Đào Vĩnh Trạch giương mắt lên hỏi :
- Giang cô nương! Vừa rồi vì lẽ gì quái nhân lại buông tha cô.
Giang Mỹ Linh đáp :
- Ta có phép khắc chế được hắn nhưng khi nào ta lại nói cho lão hay.
Đào Vĩnh Trạch cụt hứng. Trong lòng lão bán tín bán nghi nhìn Giang Mỹ Linh thì thấy cô ra chiều bí hiểm lạnh lùng. Dù lão đã tung hoành khắp nơi, song lúc này ở trên hoang đảo, lâm vào tình trạng bất trắc, nên lão ngấm ngầm kính sợ.
Đang lúc trầm tịch, bỗng nghe tiếng kêu gào khóc lóc. Mọi người hướng mục quang nhìn về phía đó thì thấy Liệt Hỏa tán nhân đang ôm Vân Nghệ Tử lớn tiếng khóc ròng.
Lăng Trung Ngọc nghĩ bụng :
- “Mình mải nghĩ việc trị thương cho mình mà quên mất Vân Nghệ Tử”.
Chàng vội chạy tới nơi thấy Vân Nghệ Tử sắc mặt lợt lạt, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Chàng sờ vào người lão thấy giá lạnh, hiển nhiên khó lòng sống được nữa rồi.
Lăng Trung Ngọc liền đặt tay nắn vào huyệt Mạch Môn trên lưng Vân Nghệ Tử cho y tỉnh lại rồi hỏi :
- Lão còn chuyện gì thắc mắc không?
Vân Nghệ Tử người run lên một lúc, môi miệng mấp máy rồi mở ra.
Liệt Hỏa tán nhân vội kề tai vào miệng y thì nghe thấy giọng nói nhát gừng :
- Xin... thu lượm hài cốt vợ chồng ta... hợp tác với nhau... ngươi cũng liệu về sớm đi... đừng mơ tưởng bí lục võ công gì nữa...
Cặp mắt Vân Nghệ Tử chảy ra hai giọt lệ, giọng nói run run :
- Hỡi ôi!... Thanh nương cùng ૮ɦếƭ với ta... thật là thảm khốc... Ta nghĩ thẹn với nàng...
Y chưa dứt lời đã nấc lên mấy cái rồi toàn thân cứng đờ.
Liệt Hỏa tán nhân cùng vợ chồng Vân Nghệ Tử và Linh Sơn mỗ mỗ là bốn tên ma đầu vì muốn kiếm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên nên cùng nhau kết bạn từ Tây Tạng tới đây. Kết quả là Linh Sơn mỗ mỗ bị than lửa hỏa sơn đốt cháy. Tang Mộc Thanh bị Kim mao toan hút mất cả tủy não. Bây giờ Vân Nghệ Tử lại bị quái nhân quật ૮ɦếƭ. Chỉ còn lại một mình Liệt Hỏa tán nhân. Nghĩ tình thọ tử hồ bi, trong lòng xúc động, hắn thương tâm vô hạn những muốn ૮ɦếƭ theo.
Liệt Hỏa tán nhân khóc lóc thảm thiết rất lâu. Mấy người khuyên giải mãi mà hắn không ngăn được dòng lệ.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Muốn chữa xong thuyền ít nhất phải mất năm ngày. Chúng ta còn lại năm người phải đồng tâm hiệp lực để đối phó với mọi sự nguy hiểm bất trắc.
Liệt Hỏa tán nhân không biết làm thế nào đành tiến thoái theo mấy người kia.
Đào Vĩnh Trạch trong lòng cũng nao núng không yên. Công lực lão và Tất Thông chưa phục hồi nếu trong mấy ngày quái nhân trở lại công kích thì hậu quả không biết tới đâu mà tưởng tượng. Vì thế lão chỉ còn cách hay nhất là kết liên với Lăng Trung Ngọc cùng Giang Mỹ Linh.
Mọi người thấy Giang Mỹ Linh thần sắc trấn tĩnh, tuyhọ không hiểu cô có phép gì nhưng cũng bớt được nỗi lo âu khủng khi*p đôi chút.
Đoàn người xuống núi vào khu rừng rậm để sắp đặt chỗ ngủ. Đào Vĩnh Trạch cùng Tất Thông và Liệt Hỏa tán nhân nằm chung một màn. Lăng Trung Ngọc vẫn ngủ với Giang Mỹ Linh trong trướng, nhưng ở giữa có ngăn cách bằng một tấm chăn.
Hôm sau Liệt Hỏa tán nhân tìm di hài của Tang Mộc Thanh và theo di mệnh của Vân Nghệ Tử hợp táng hai vợ chồng y vào một chỗ.
Trong khu rừng rậm lại thêm một ngôi mả mới khiến mọi người lòng thêm thảm đạm.
Mấy hôm sau may mắn không gặp tông tích quái nhân xuất hiện, cả Kim mao toan cũng chưa xuống núi. Mọi người yên tâm trị thương.
Đến ngày thứ ba, công lực Lăng Trung Ngọc đã hoàn toàn hồi phục. Đào Vĩnh Trạch mười phần cũng đỡ được bảy tám. Chỉ có Tất Thông chưa thể vận dụng chân lực, song đã đi lại được như thường.
Đêm hôm thứ ba Lăng Trung Ngọc nằm duỗi dài nghĩ lại những chuyện kỳ ngộ mấy bữa vừa qua, chàng trằn trọc không sao ngủ được.
Bỗng nghe tiếng sột soạt, cửa màn bên cạnh bỗng mở ra. Chàng giật mình đánh thót một cái bật tiếng la hoảng :
- Mỹ Linh! Cô đến làm gì vậy?
Giang Mỹ Linh khẽ “hừ” một tiếng rồi bảo nhỏ chàng :
- Đừng có lên tiếng! Đi theo tiểu muội.
Lăng Trung Ngọc rất đỗi kinh nghi. Giang Mỹ Linh nắm lấy vạt áo chàng.
Chàng đành phải theo cô ta ra khỏi trướng.
Trong chỗ ngủ Đào Vĩnh Trạch đêm nay đến lượt Liệt Hỏa tán nhân ở ngoài canh gác.
Giang Mỹ Linh kéo Lăng Trung Ngọc ẩn vào trong đám bụi rậm. Liệt Hỏa tán nhân dường như đã thấy động đang ngơ ngác nhìn bốn phía.
Giang Mỹ Linh đột nhiên Ϧóþ cổ họng gáy lên mấy tiếng líu lo nghe rất quái gở. Lập tức trong khu rừng bay ra một con quái điểu. Nó cũng kêu lên mấy tiếng líu lo.
Liệt Hỏa tán nhân mấy ngày liền sợ vỡ mật. Hắn vừa nghe quái điểu kêu vang liền co ro chui vào gốc cây.
Giang Mỹ Linh kéo vai Lăng Trung Ngọc khẽ nói :
- Chúng ta đi thôi!
Lăng Trung Ngọc thi triển khinh công tuyệt đỉnh vọt đi như làn khói tỏa, chớp mắt đã ra ngoài mấy trượng. Bọn Liệt Hỏa tán nhân không hay biết gì hết.
Giang Mỹ Linh nhảy xuống sườn núi, thở phào một cái rồi nói :
- May đêm nay không phải phiên canh của Đào Vĩnh Trạch. Nếu hắn gác ngoài thì bọn mình nhất định không thể qua tai mắt hắn được. Ha ha! Tiểu muội học tiếng kêu của con quái điểu kia có giống không?
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Cô này tai quái thật! Trời ơi! Cô định đưa ta đi đâu bây giờ?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Dĩ nhiên là đi lấy bí lục võ công của Võ Hạo Thiên chứ đi đâu?
Lăng Trung Ngọc càng lấy làm kỳ hỏi :
- Tại sao cô lại biết chỗ cất giấu bí lục?
Giang Mỹ Linh gạt đi :
- Lăng ca đừng hỏi lôi thôi nữa, cứ đi theo tiểu muội là được. Chúng ta muôn ngàn gian khổ đến được chốn này là để kiếm bí lục võ công. Chẳng lẽ lại để Đào lão quái nhanh chân hơn mình ư? Không biết cũng phải tìm kiếm.
Lăng Trung Ngọc ngờ vực, đi theo Giang Mỹ Linh.
Hai người xuống tới chân núi, Giang Mỹ Linh kiếm một đường lên trái núi phía trước. Cô phát lau vạch cỏ mà đi. Cô quanh tả rẻ hữu một lúc thì tới vùng cỏ rậm trong rừng sâu.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Quái nhân ở trên núi này. Lở ra mình chạm trán hắn thì làm thế nào?
Giang Mỹ Linh cười đáp :
- Sao mà Lăng ca nhát gan thế? Được rồi! Nếu Lăng ca khi*p sợ thì tiểu muội cho mượn thanh kiếm để sử dụng.
Lăng Trung Ngọc toan từ chối thì Giang Mỹ Linh lại nói :
- Lăng ca có thanh kiếm này trong tay thì dù gặp quái nhân kia ít ra cũng còn chống chọi được vài trăm chiêu. Còn tiểu muội dù có chạm trán lão cũng không hề gì.
Lăng Trung Ngọc đón lấy kiếm hỏi :
- Mỹ Linh! Nhất định cô còn có điều gì giấu ta.
Giang Mỹ Linh đáp :
- Nếu tiểu muội muốn giấu Lăng ca thì còn dẫn đến đây làm chi? Lăng ca bất tất phải nóng nảy, rồi tiểu muội sẽ nói cho mà nghe.
Lăng Trung Ngọc xoay chuyển ý nghĩ, chàng nín nhịn không hỏi nữa.
Đi một lúc nữa, Giang Mỹ Linh dừng lại dưới gốc cây cực lớn.
Cây này hình thù rất lạ. Cành lá nó xòe ra như một cái tán khổng lồ che kín một phạm vi mấy mẫu. Ngoài ra lại có mấy cành đứng dựng lên như một ngọn núi. Thân cây to lớn dị thường, mười mấy người ôm không xuể. Còn một điều lạ hơn nữa là xung quanh cây này không có một thứ cây cỏ nào khác, tựa hồ bao nhiêu đất cát khu núi này để hết vào việc nuôi cây lớn đó.
Giang Mỹ Linh ngắm nghía một hồi, nét mặt lộ vẻ vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Cô nhìn Lăng Trung Ngọc vẫy tay, rồi trèo lên cây.
Lăng Trung Ngọc rất đỗi hồ nghi tự hỏi :
- “Chẳng lẽ bí lục võ công lại để trên cây này ư?”
Chàng theo cô nhảy lên cây. Hai người lên tới ngọn cây, Giang Mỹ Linh vạch đống lá rậm thấy trên cành này có một chỗ lõm sâu vào.
Giang Mỹ Linh đưa tay ra sờ soạng một lúc, chỗ lõm đó đột nhiên hở ra một cái cửa động.
Lăng Trung Ngọc nhìn vào thì ra cây này rỗng ruột.
Giang Mỹ Linh la lên :
- Đúng lắm! Quả nhiên tiểu muội tìm ra rồi!
Đột nhiên cô chui vào trong lòng cây.
Lăng Trung Ngọc không kịp hỏi cũng chui vào theo. Hai người thi triển Bích Hổ công dán bụng vào cành cây từ từ tụt xuống. Khi đặt chân tới đất thì trước mặt hiện ra một đường hầm.
Trong đường hầm nhìn chẳng thấy gì lạ, chỉ một màu tối đen. Trong cái khủng khi*p lại thêm mấy phần thần bí.
Giang Mỹ Linh lấy một chuỗi dạ minh châu có thể soi sáng trong phạm vi một thước. Cô khẽ nói :
- Tiến vào nữa đi!
Lăng Trung Ngọc đứng yên không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi :
- Mỹ Linh! Đến bây giờ mà cô còn chưa nói thực với ta ư? Phải chăng trước kia cô đã có một lần vào đây?
Giang Mỹ Linh cười đáp :
- Nếu tiểu muội đã đến hải đảo này thì bất tất phải đi theo Lăng ca.
Lăng Trung Ngọc thấy cô đi thuyền say sóng thì quả nhiên cô chưa có chút kinh nghiệm nào về đường hàng hải. Chàng càng nghi hoặc hỏi :
- Cô chưa tới bao giờ sao lại tìm ra chỗ ẩn bí này.
Giang Mỹ Linh chỉ cười mà không đáp.
Lăng Trung Ngọc tức mình to tiếng :
- Ta dấn thân vào chỗ nguy hiểm thập tử nhất sanh đưa cô đi tìm bí lục võ công mà cô giấu ta hết mọi sự, coi ta như người ngoài. Được rồi! Bây giờ cô lấy được võ công chả cần gì ta. Chúng ta chia tay từ đây. Cô cứ tự tiện đi vào.
Giang Mỹ Linh kéo chàng lại cười nói :
- Làm gì mà nóng thế! Mấy bữa trước tiểu muội chưa nắm chắc tìm thấy chỗ này, bây giờ thì có thể nói được.
Cô ngừng lại một chút bỗng đổi thành giọng nghiêm trọng chậm rãi tiếp :
- Bí lục võ công không phải cất giấu ở đây. Tiểu muội đi tìm quái nhân đó.
Lăng Trung Ngọc giật mình ngơ ngác hỏi :
- Đi tìm quái nhân ư?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Bước tiên đồ là phước hay họa chưa thể biết trước được. Nếu tìm lầm người thì cả đôi ta khó lòng toàn mạng. Tiểu muội không muốn làm liên lụy đến Lăng ca. Lăng ca bằng muốn, bỏ đi tiểu muội cũng không ngăn trở.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Vụ này là nghĩa làm sao? Ta chỉ cần cô nói cho biết rõ, chứ ta không phải hạng người úy tử tham sanh.
Giang Mỹ Linh nói :
- Hay lắm! Vậy chúng ta đi thôi!
Cô vừa đi vừa nói :
- Câu chuyện về Võ Hạo Thiên, Lăng ca đã biết sơ qua. Ngày trước lão nhân gia bị bại dưới thanh kiếm của Địch Phương Thanh và bị trọng thương.
Người thời bấy giờ đều đã ૮ɦếƭ hết. Ai ngờ lão trốn ra ngoài hoang đảo, điều bí mật này chỉ có nhà tiểu muội là biết mà thôi. Vì thế mấy đời nhà tiểu muội đều muốn tìm thấy hải đảo mà lão ở trước để lấy bí lục về.
Hơn hai trăm năm, hết toán này đến toán khác ra biển tìm kiếm, nhưng khác nào đáy biển mò kim. Tính ra những người này vào hàng thúc tổ của tiểu muội.
Các vị đó phiêu lưu mấy năm trên bể, sau cũng tìm đến được huyệt động mà Võ Hạo Thiên đã ở ngày trước hãy còn để dấu vết.
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nhưng võ công bí lục của Võ Hạo Thiên giấu tại nơi nào vẫn chưa ai tìm ra được. Những vị đó ở lại trên đảo này chỉnh đốn lại huyệt động. Vì muốn phòng bị dã thú hay người ngoài xâm nhập nên bít kín cửa động cũ. Ngoài ra còn mở một đường hầm để thông lên đảo qua một lối độc nhất, là cái cây lớn này, còn đường hầm là chỗ chúng ta đứng đây. Hết năm này qua năm khác những người trước đã đào bới khắp nơi trong huyệt động của Võ Hạo Thiên ra đến hải đảo đều không thấy bí lục đâu. Ngày giờ thấm thoát đã mấy chục năm, hai anh em thúc tổ của tiểu muội lúc tới đây vào trạc trung niên, đã trở thành người già cả. Sau hai người nghĩ ra một biện pháp quyết định để ông em ở lại còn ông anh quay về báo tin để bọn thanh niên đến đây tìm kiếm.
Lăng Trung Ngọc thấy Giang Mỹ Linh kể tới đây ngừng lại chàng liền thúc giục :
- Rồi sao sao nữa?
Giang Mỹ Linh kể tiếp :
- Ông anh đang đi biển gặp cá kình đánh lật thuyền rồi lại bị giặc biển ςướק bóc, bao phen nguy hiểm. Ông phiêu lưu trên mặt biển gần mười năm mới về được tới nhà. Lúc ra đi ông còn là một thanh niên chưa đầy ba mươi, mà lúc trở về đã thành ông già tóc bạc. Ông này có trí nhớ hơn người, vẽ lại thành một bản đồ trên đảo, ghi rất rõ ràng những chỗ ẩn bí trong huyệt động.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Khi ấy gia phụ vừa đến tuổi trưởng thành và thông minh hơn người, võ công lại cao thâm hơn những anh em đồng hành. Bản địa đồ này do gia phụ cất giữ. Gia phụ toan ra biển ngay nhưng tổ phụ tuổi cao, mà chưa có cháu. Gia phụ phải kết hôn rồi mới ra biển.
Giang Mỹ Linh nói đến đây đột nhiên khóc ròng.
Lăng Trung Ngọc bây giờ tuy đã đoán ra được vài phần về quái nhân kia có mối liên quan với Giang Mỹ Linh, nhưng chưa thể xác định được. Đối với quái nhân, chàng chẳng thể không đề phòng cẩn thận vì chàng sợ tiếng khóc của cô làm kinh động lão. Vạn nhất mà lão theo đường hầm đi ra tập kích thì nguy hiểm biết là chừng nào.
Lần này Giang Mỹ Linh chưa nói hết đầu đuôi, chàng sợ cô cũng bị uổng mạng liền kiếm lời an ủi :
- Việc dĩ vãng đã qua rồi. Cô có mối thương tâm gì, thủng thẳng nói cho ta nghe.
Giang Mỹ Linh gạt lệ đứng tưạ vào Lăng Trung Ngọc kể tiếp :
- Không ngờ tiểu muội ra đời được một năm thì trong nhà bị thảm họa. Toàn gia lớn bé đều bị Đào Vĩnh Trạch Gi*t không còn một mạng. Khi đó chỉ mình gia mẫu trốn thoát. Bao nhiêu hy vọng báo thù đều ký thác vào mình tiểu muội. Đến khi tiểu muội biết chữ, gia mẫu liền dạy tiểu muội coi bản đồ này. Tiểu muội nhớ kỹ rồi, người liền đốt bản đồ đi và bảo tiểu muội: “Trên đời hiện nay chỉ có mình hài nhi là biết những điều bí mật trên hải đảo. Bản đồ đốt đi rồi, ngươi mà kín tiếng không nói ra thì sau này không còn một người nào hay biết. Ngươi ráng đến hải đảo để tìm thúc tổ. Nếu lão nhân gia ૮ɦếƭ rồi thì cứ theo đường địa đạo tiến vào rồi ở nguyên trong động tìm cho thấy bí lục võ công đặng báo thù tuyết hận”. Gia mẫu còn dặn dò mọi nỗi rồi chẳng bao lâu người cũng qui tiên. Năm ấy tiểu muội mới mười bảy tuổi. Sau ba năm tiểu muội mới có cơ hội gặp Lăng ca và bữa nay coi như tâm nguyện đã đạt vì vào được tới chốn này.
Giang Mỹ Linh nói tới đây, ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Bây giờ tiểu muội đã nói rõ ngọn ngành cho Lăng ca nghe, Lăng ca còn ngờ vực điều gì nữa không?
Lăng Trung Ngọc nghĩ bụng :
- “Thảo nào cô này chưa ra hải đảo bao giờ mà đã thuộc hết địa hình địa thế”.
Chàng thấy cô tín nhiệm mình tột độ thì không khỏi cảm động nói :
- Bất luận tiền đồ nguy hiểm tới đâu! Mỹ Linh! Tiểu huynh nhất định đi với cô.