"Mộc Linh, sinh 14/07/200*, mẹ là Mộc Tuyết, không có ba, cậu là Mộc Kha,..."
Phong Thanh Hạo cau mày gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, hắn ngẩng đầu nhìn nam thư kí, hỏi.
"Này tên họ Chu kia, tôi bảo là tìm thông tin của Mộc Linh thời điểm hiện tại chứ không phải là sơ yếu lí lịch của cô ấy."
Chu Vĩnh Tuân đẩy gọng mắt kính, ánh mắt mệt mỏi nhìn Phong Thanh Hạo.
"Tôi chỉ tìm được bằng này, toàn bộ thông tin ở nước ngoài của cô này đều bị giấu mất rồi."
Phong Thanh Hạo nhíu mày, hắn xoa xoa cằm suy nghĩ.
"Chắc chắn là người đưa cô ấy đi nước ngoài giấu."
"Nhưng ai đưa đi đây?"
Chu Vĩnh Tuân cũng xoa xoa cằm, bộ dáng suy nghĩ hệt Phong Thanh Hạo.
"Chắc là tình địch của cậu."
"Nhưng tình địch của tôi là ai?" Phong Thanh Hạo hỏi.
"Là người đưa cô ấy đi." Chu Vĩnh Tuân trả lời.
"..."
Phong Thanh Hạo đen mặt, muốn ngồi dậy Ϧóþ cổ Chu Vĩnh Tuân.
Phong Thanh Hạo hít sâu một hơi, hắn ngã người ra phía sau ghế, nhắm mắt suy nghĩ.
"Bây giờ không điều tra được thông tin..."
Chu Vĩnh Tuân nheo mắt, xem xét lại bản hồ sơ mình thu thập được, tỉ mỉ xem từng chỗ nhỏ.
Đang chăm chú soi qua soi lại, bỗng dưng Phong Thanh Hạo ngồi dậy đập bạn làm cậu suýt nữa té lăn xuống sàn.
"Cậu bị điên sao?" Chu Vĩnh Tuân liếc Phong Thanh Hạo.
Phong Thanh Hạo vẻ mặt tối sầm, ánh mắt có chút ghê rợn nhìn Chu Vĩnh Tuân, hắn lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn sau đó chỉ vào cậu, ra lệnh.
"Cho cậu 5s theo dõi Mộc Linh và điều tra cuộc sống hàng ngày của cô ấy, sau 5s không có tôi đánh ૮ɦếƭ cậu."
"..."
Bị khùng hả Phong Thanh Hạo?
"5s thì anh tự đi làm chứ tôi đâu có bị điên?"
Phong Thanh Hạo đẩy đầu của Chu Vĩnh Tuân một cái, liếc xéo cậu.
"Không biết cái gọi là khí chất tổng tài sao?"
Ông nội này ông bị khùng rồi!
Phong Thanh Hạo nhìn bộ dáng Chu Vĩnh Tuân đang kì thị mình thì lắc đầu thở dài, hắn ngồi lại xuống ghế khoát khoát tay.
"Đùa một chút thôi, mau đi theo dõi đi."
[...]
Mỹ thiếu niên mặt đeo kính râm mang khẩu trang, đầu trùm khăn đội nón, mặc thêm áo khoác còn choàng thêm một cái khăn quàng đi giữa trời nắng của ngày hè tháng 4.
Mọi người đi ngang qua mỹ thiếu niên này đều nghĩ cậu có vấn đề về tâm lý.
Nhưng cậu không có vấn đề về tâm lý đâu.
Đây gọi là thời trang rình mò mùa hè.
"Đúng là mấy người không biết thưởng thức nghệ thuật của sắc đẹp mà." Chu Vĩnh Tuân lẩm bẩm.
Như những gì Chu Vĩnh Tuân thu thập được từ nãy giờ khi cậu theo đuôi Mộc Linh cùng người đàn ông kia thì bọn họ sẽ dùng bữa trưa tại nhà hàng cạnh công ty của Phong Thanh Hạo.
Nhưng do mãi làm việc đắm đuối nên cậu đã quên báo cho hắn mất rồi.
Mộc Linh vừa ăn vừa cùng Trương Vũ trò chuyện, còn Trương Tuấn Hào và Mộc Tuyết thì ngồi ở lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào vài câu.
"Con chắc rồi chứ Mộc Linh? Nếu chưa ổn chúng ta không ép con đâu." Trương Vũ nói với Mộc Linh.
Mộc Linh hơi ngập ngừng nhìn đĩa mì ý, hồi lâu sau mới ngẩng đầu mỉm cười với Trương Vũ.
"Con chắc chắn rồi, cũng không có gì mà, dù sao cũng khá tốt cho con."
Trương Vũ lại thận trọng hỏi thêm một lần nữa.
"Chắc thật hả?"
"Dạ." Mộc Linh gật đầu.
Trương Vũ hài lòng cười cười, ông đưa tay ra vuốt tóc của Mộc Linh, nhỏ giọng.
"Bé ngoan."
Trương Tuấn Hào cũng chỉ đợi ngay lúc này, anh ta lôi ra một xấp giấy tờ, sau đó nhướng mày với Mộc Linh.
"Chắc chắn rồi vậy giờ mình đi đăng ký luôn cũng được."
Mộc Linh hơi đơ người nhìn xấp giấy tờ, lại nâng mắt liếc Trương Tuấn Hào.
"Sao anh biết em đồng ý?"
Trương Tuấn Hào huênh hoang vỗ vỗ иgự¢ mỉm cười với Mộc Linh.
"Anh là tiên tri vũ trụ."
"Thế anh có tiên tri được việc tiếp theo em làm hay không?" Mộc Linh nhướng mày nhìn anh ta.
"Việc gì?"
"Em sẽ xé xác anh ra."
Mộc Linh hung dữ định chồm lấy Trương Tuấn Hào lại bị giữ lại.
"Có ai như em không? Giống con thỏ mà như dữ con sư tử."
"Nói lại nghe coi?"
Mộc Linh và Trương Tuấn Hào cùng nhau cười đùa, Mộc Tuyết cùng Trương Vũ cũng không nhịn được cười theo.
Chỉ có duy nhất một người thở dài.
"Haizz, ông chủ mình sao mà khổ quá."
Chu Vĩnh Tuân nhìn gia đình Mộc Linh mấy cái nữa rồi mới mang ảnh chụp rời đi.