"Mộc Linh đứng cạnh một người đàn ông, chị thấy người đó còn nhéo má con bé, trong hai người rất thân mật."
"Cách người đàn ông đó nhìn con bé giống hệt em vậy đó."
Nét hớn hở trên gương mặt của Phong Thanh Hạo phút chốc cứng đờ lại, mắt hắn tối sầm, giọng nói cũng trở nên lạnh đi dần.
"Chị không nhìn nhầm chứ?"
Phong Tử Tuyết dùng tay vỗ vỗ иgự¢, bộ dạng cực kì chắc chắn.
"Sao mà nhầm được chứ? Chị đây có thị lực vô cùng tốt."
Sau đó lại đẩy đẩy vai của Phong Thanh Hạo vài cái, cười cười.
"Mộc Linh người ta nay vừa xinh vừa quyến rũ, ai thèm em nữa chứ."
Phong Thanh Hạo nghe đến đó, hắn nâng mắt liếc Phong Tử Tuyết.
"Chị nói cái gì?"
Phong Tử Tuyết lập tức vỗ vỗ đầu Phong Thanh Hạo, sau đó giả bộ mệt mỏi, nhỏ giọng.
"Chị nói chị nhức đầu quá, chắc do mang thai nên bị hành, chị đi tìm Sở Lăng Phong đây, em ở lại tiếp tục làm việc ha?"
Sau đó như một cơn gió bay ra khỏi phòng.
Phong Thanh Hạo nhìn bóng lưng của Phong Tử Tuyết khuất dần sau cánh cửa phòng, đáy mắt hiện tia buồn bã.
Hắn nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng không nhịn được có chút nuối tiếc cùng đau lòng.
Cứ như thế mà đánh mất cô ấy thật rồi.
Phong Thanh Hạo cắn môi, cố gắng chấp nhận sự thật này.
Em hạnh phúc là anh vui rồi.
Đó là suy nghĩ thôi chứ thật ra hành động của hắn kiểu:
"Tìm thông tin cô gái tên Mộc Linh cho tôi, nhanh lên không ông chủ của cậu sẽ ૮ɦếƭ mất."
"Ê nói nghe nếu tôi tự tìm được tôi thuê cậu làm cái gì?"
"Cậu là thư ký hay là ông cố nội của tôi mà ra điều kiện kiểu đó, tôi trừ lương cậu đó nha."
Không một thằng nào có quyền có được em, chỉ có tôi mới được.
Em yêu thằng nào tôi bắt thư ký của tôi ngủ với thằng đó!
[...]
Trương Tuấn Hào ở bên này bỗng dưng hắt xì liên tục, Mộc Linh đang sấy tóc ngồi bên cạnh cũng phải dừng lại động tác.
"Làm sao vậy?" Mộc Linh nghiêng đầu nhìn anh ta.
Trương Tuấn Hào khịt khịt mũi, lắc đầu trả lời.
"Không biết nữa."
Lại quay đầu nhìn Mộc Linh, đã thấy cô lấy chăn che đi mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Cô nâng tay, chỉ ra ngoài cửa.
"Ra ngoài đi, em không muốn bị nhiễm bệnh."
Sắc mặt Trương Tuấn Hào tối đen lại, anh ta liếc Mộc Linh, thấp giọng.
"Sao em dám?"
Mộc Linh cau mày nhìn Trương Tuấn Hào, bộ dáng không vui.
Trương Tuấn Hào thấy Mộc Linh như vậy liền gật đầu, anh ta giơ hai tay lên, đứng dậy sau đó bước ra ngoài.
"Thôi được rồi, tôi không xứng đáng được yêu thương, cái loại cảm mạo như tôi thì phải ra đường ngủ mới đúng."
"Ừ vậy ra ngoài đường luôn giùm cái." Mộc Linh khoát khoát tay.
"..."
Người ta giận.
Sau đó bịch bịch đi ra khỏi phòng.
Mộc Linh lúc này mới buông chăn ra, cầm lấy máy sấy tiếp tục sấy tóc.
Nhìn mái tóc ngắn của bản thân trong gương, Mộc Linh bỗng dưng ngây người.
Nhưng vì cái gì thì Mộc Linh cũng không biết.
Lúc này, cửa phòng lại mở ra một lần nữa, Mộc Linh nâng mắt nhìn qua.
"Mẹ." Mộc Linh gọi.
Mộc Tuyết bước vào phòng, sau đó tiến đến bên giường ngồi xuống cạnh Mộc Linh.
Mộc Linh nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết, mỉm cười.
"Mẹ tìm con có chuyện gì sao?"
Mộc Tuyết mím môi, lát sau mới gật đầu.
"Đúng là có chuyện."
Mộc Linh nghe tới đó thì tắt máy sấy đi, lúc chồm người đặt máy sấy xuống bên bàn, vai áo bỗng dưng rơi xuống, lộ ra mảng da thịt trắng nõn nà.
Mà bên trên làn da đó lại có một mảng màu đỏ rực.
Mộc Tuyết nhìn cái hình xăm trên vai Mộc Linh, có chút ngạc nhiên.
Là một đóa hoa hồng đỏ thắm, mà ở trong tâm của đóa hoa lại có thêm một bông xuyến chi bé nhỏ.
Mộc Tuyết nhìn chăm chăm hình xăm trên vai con gái, lát sau liền hiểu được ý nghĩa.
Vẫn luôn như vậy...
Mộc Tuyết thở dài, cũng không bận đề cập tới vấn đề này.
Mộc Linh cất xong máy sấy, cô quay đầu lại nhìn Mộc Tuyết, tiếp tục nói.
"Mẹ có chuyện gì thì nói đi ạ."
Mộc Tuyết cũng không dài dòng làm gì, bà nhìn Mộc Linh một chút, sau đó mở miệng.
"Chuyện là về việc con về nước."
"Con cũng đã ổn định tình cảm của 2 năm trước kia rồi."
"Cho nên mẹ và ba con đã quyết định..."
Câu nói tiếp theo của Mộc Tuyết làm cho gương mặt của Mộc Linh bỗng dưng biến sắc.