"Vì..."
"Tao là người sắp đặt tất cả mà."
Tai Mộc Linh như bị ù đi, đáy mắt của cô cũng hoàn toàn trống rỗng, trái tim không nhịn được lại co thắt.
"Tao dùng tiền để bắt Lục Hải kiện Phong Thanh Hạo, đẩy anh ấy vào tù, sau đó tao còn tung tin tức của mày lên trên mạng, để cho mày bị dư luận ném đá."
"Với tính cách của Phong Thanh Hạo, anh ấy sẽ chia tay mày, không sớm thì muộn thôi."
Phong Thanh Thanh vừa nói vừa đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới chỗ của Mộc Linh, đưa tay sờ vào mặt cô, thi thoảng lại dùng ngón tay kéo một cái.
"Suy cho cùng cũng chỉ là đồ chơi, anh ấy cho mày bước vào được lễ đính hôn cũng may mắn lắm rồi."
Mộc Linh căm phẫn nhìn Phong Thanh Thanh, hận không thể một phát Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ta, còn muốn đày cô ta xuống 18 tầng địa ngục.
Đau thương, chia cắt, tất cả đều do thứ ૮ɦếƭ tiệt đang đứng trước mặt cô gây ra.
"Vì cái gì mà mày phải làm như thế?" Mộc Linh nghiến răng, cố kiềm chế giận dữ mà hạ thấp giọng.
Phong Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt của Mộc Linh, cô ta nhếch môi, giọng nói đầy ngọt ngào.
"Vì yêu."
Mộc Linh trông thấy bộ dáng của Phong Thanh Thanh, trong lòng không nhịn được buồn nôn.
"Yêu? Mày yêu anh họ của mày? Mày điên chắc?"
Phong Thanh Thanh đang mỉm cười nghe thấy thế liền tức giận, cô ta đưa tay tát vào mặt Mộc Linh, sau đó hét lên.
"Mày thì biết cái gì? Yêu chính là yêu, không quan trọng gì hết."
Mộc Linh ăn tát, một bên má không nhịn được nóng rát, sau đó đỏ ửng.
Thật ra cô đã lường trước việc bị ђàภђ ђạ rồi cho nên cũng không bất ngờ gì cho lắm.
Nhưng thứ làm cô phải kinh ngạc, đó chính là câu nói này của Phong Thanh Thanh.
Câu nói giống hệt của Mộc Kha.
Ai thích loạn luân gì gì đó Mộc Linh không quan tâm, nhưng cô kinh tởm thứ tình cảm này.
Yêu? Đừng lấy nó phá vỡ bất cứ quy tắc cuộc sống nào cả.
Phong Thanh Thanh nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Mộc Linh, tức giận lại càng dâng cao, cô ta nắm lấy mặt của cô Ϧóþ chặt.
"Mày thì làm sao biết Phong Thanh Hạo quan trọng với tao như thế nào?"
"Anh ấy đối với tao là tất cả, là cuộc sống, là lẽ sống của tao."
"Vì cái gì lại bị một con ti tiện như mày ςướק đi chứ? Vì cái gì?" Phong Thanh Thanh hét vào mặt Mộc Linh.
"Tao cố gắng cách mấy anh ấy cũng không nhìn tao lấy một cái, tao ưu tú như thế này, vì cái gì anh ấy không yêu tao mà lại yêu thứ như mày?"
Má của Mộc Linh bị Ϧóþ cho ửng đỏ, lại thêm mấy cái móng tay nhọn hoắt của Phong Thanh Thanh đâm vào khiến cho cô đau rát không chịu nổi.
Mộc Linh nghiêng đầu hất tay Phong Thanh Thanh ra, trừng mắt nhìn cô ta.
"Đầu óc Phong Thanh Hạo còn tốt lắm, sẽ không yêu người như mày, hơn nữa còn là người cùng chung huyết thống."
"Tao cũng không quan tâm anh ấy quan trọng với mày như thế nào, nhưng tao khuyên thật lòng là mày nên buông tay đi."
"Tình cảm như thế sẽ không được đáp lại đâu."
Phong Thanh Thanh nghe thấy thế thì ôm lấy đầu khuỵu xuống đất, cô ta lắc đầu nguậy nguậy, không muốn nghe Mộc Linh nói.
"Câm miệng, mày thì biết cái đéo gì?"
Sau đó cô ta liên tục lẩm bẩm gì đó, ánh mắt thất thần một hồi.
Bỗng Phong Thanh Thanh đưa tay vào trong áo, lấy ra gói thuốc lá, cô ta châm một điếu, vừa châm vừa cười như điên.
Sau khi đã châm thuốc xong, cô ta đứng dậy, lảo đảo bước đến chỗ Mộc Linh.
Mộc Linh cảm thấy có điều bất an.
Phong Thanh Thanh đi tới, cô ta đưa tay về phía vai của Mộc Linh, sau đó kéo vai áo của cô xuống, lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Mộc Linh biết Phong Thanh Thanh muốn làm gì rồi.
"Tránh ra." Mộc Linh giãy dụa.
Nhưng cô đang bị trói, giãy dụa kiểu gì cũbg vô dụng.
Phong Thanh Thanh không nói không rằng, đưa đầu thuốc chạm vào da Mộc Linh.
Đầu thuốc nóng rực in trên làn da mỏng manh khiến cho lớp da bị rách ra, còn đen nhẻm lại một mảng.
"Aaaa." Mộc Linh nức nở hét lên.
Máu trên vai Mộc Linh chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống, cũng như sinh mạng của cô đang từng chút từng chút vơi đi.
Phong Thanh Thanh thấy Mộc Linh sắc mặt trắng bệch, cô ta nhìn gương mặt thấm đẫm mồ hôi của cô, lại đưa mắt nhìn về phía mái tóc dài đang xõa ra.
Đáy mắt Phong Thanh Thanh bỗng tối lại.
Cô ta đưa tay qua sờ lên tóc Mộc Linh, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
"Thanh Hạo thích con gái tóc dài."
Nhưng cũng chỉ có một mình cô ta có quyền này thôi.
Mộc Linh yếu ớt gục trên ghế, lờ mờ thấy Phong Thanh Thanh bỏ đi. Lúc cô ta quay lại trở lại, trên tay còn cầm một cây kéo.
Trái tim Mộc Linh hẫng mất một nhịp.
Mộc Linh cố gắng gượng dậy, ánh mắt mệt mỏi nhìn Phong Thanh Thanh.
Phong Thanh Thanh cũng nhìn Mộc Linh, cô ta mỉm cười, đưa tay dí cây kéo vào mặt cô.
"Đừng lo, tao sẽ không làm mày bị thương."
"Tao chỉ muốn mái tóc của mày."
"Không." Mộc Linh yếu ớt lắc đầu.
Nhưng Phong Thanh Thanh không quan tâm, cô ta đưa tay qua giật lấy tóc Mộc Linh, cắt loạn xạ lên tóc cô, khiến cho nó tơi tả vô cùng.
Mái tóc Mộc Linh chăm sóc, nuôi dưỡng bấy lâu nay cứ như thế bị phá hủy.
Cắt đã đời, Phong Thanh Thanh vứt cây kéo sang một bên, cô ta nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Mộc Linh, bật cười ha hả.
Mộc Linh cũng không còn sức, giống như chỉ cần một cái 乃úng tay, sinh mạng của cô sẽ lập tức tan biến.
Phong Thanh Thanh nghĩ nghĩ gì đó, sau đó lấy di động ra gọi cho một người, rồi ra lệnh cho tên đó mang người tới.
Chỉ vài phút sau, căn phòng đã tụ tập rất nhiều người.
Phong Thanh Thanh bước lại chỗ của những người cô ta vừa gọi tới, sau đó quay về phía Mộc Linh, nói lớn.
"Năm xưa hình như mẹ mày mang thai mày là do bị cưỡng Hi*p phải không?"
Mộc Linh nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu, rồi nhìn đám người trước mặt, ngây người hồi lâu.
"Phong Thanh Thanh, làm ơn..."
Phong Thanh Thanh nhìn bộ dáng của Mộc Linh thì nhếch mép, cô ta không để ý cô nữa mà quay về phía đám người kia, nói nhỏ.
"Chăm sóc bé cưng này cho tốt."
Sau đó liền rời đi.
Đám người gật đầu nhận lệnh, sau đó quay người nhìn Mộc Linh như kẻ săn nhìn con mồi của mình.
Một tên bước lại chỗ của Mộc Linh, đưa tay vuốt lấy mặt cô, sau đó cúi người hít hà ngay hõm vai của của cô.
"Tránh ra." Mộc Linh hét lên, giãy dụa né tránh.
Mà tên kia vẫn tiếp tục ngửi ngửi, sau đưa tay lên sờ vào vai, vào cổ, rồi xương quai xanh.
Mộc Linh khóc nức nở, cô không muốn điều này, làm ơn.
Nhân lúc tên kia chuẩn bị hôn xuống gương mặt của Mộc Linh, cánh cửa bỗng dưng rơi ra, một nhóm người khác chạy vào.
Đi đầu chính là người đàn ông ngũ quan tinh tế, vóc dáng cao ráo, vẻ bề ngoài vô cùng lạnh lùng.
Anh ta nhìn đám người ở đây, lại nhìn Mộc Linh đã ngất đi ở trên ghế cùng tên biến thái đang đứng cạnh cô, đáy mắt bỗng dưng tối lại.
"Bọn người ở đây, bắt sống hết về cho tôi."